Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33: Chi Chi tại dua leo tr 

Mong mỏi mãi, cuối cùng cũng đến rằm tháng giêng, không khí náo nhiệt đầu năm mới vẫn kéo dài. Lụa đỏ trong cung chưa gỡ xuống, ngoài cung mọi người khua chiêng gõ trống, tụ tập kéo nhau ra phố đón Tết Nguyên tiêu.

Qua năm giờ tối, sắc trời chuyển đen, một thái giám nhỏ tuổi ở Dưỡng Tâm điện đi tới Chung Linh cung, trước tiên quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy truyền lời: “Công tử, bệ hạ bảo ngài đổi quần áo thường dân rồi ra cửa Chu Tước, bệ hạ đang chờ trong xe ngựa.”

Vệ Liễm khựng lại, đáp “Được”.

Tiểu thái giám bèn khom lưng, quay người rời đi.

Đúng là y phải đổi quần áo, bởi ở nước Tần màu trắng mang ý nghĩa tang tóc, ngày lễ tết vui vẻ đông người, không nên quá gây chú ý.

Chẳng qua Vệ Liễm quên mất, chưa nói đến màu sắc quần áo, chỉ cần gương mặt của y đã đủ thu hút ánh nhìn rồi.

Vệ Liễm ngó một loạt quần áo lòe loẹt do nữ quan Ti lễ đưa tới, bối rối: “Trường Thọ, ngươi thấy bộ nào giống trang phục thường dân hay mặc?”

Trường Thọ: “… Công tử, nô chẳng thấy có bộ nào giống cả.”

Trường Sinh đứng bên cạnh nói: “Công tử, trong hành lý chúng ta mang từ nước Sở tới có mấy bộ đấy.”

“Đúng rồi!” TrườngThọ vỗ đầu: “Ta quên mất. Công tử, đợi nô một chút.”

Trường Thọ nhanh chóng mở cái hòm lớn ôm hết quần áo lên, Vệ Liễm quét mắt, chọn một bộ áo dài màu xanh lam rồi đi ra sau tấm bình phong thay đồ.

Lúc y bước ra, Trường Thọ tròn mắt há miệng.

Vệ Liễm xưa nay toàn mặc áo trắng, trong trẻo không nhiễm bụi trần. Nay đổi sang thân áo lam mới giống người phàm, tựa một ẩn sĩ tao nhã bước ra từ khu rừng trúc, dịu dàng như ngọc, khí khái như trúc.

“Trông ngớ ngẩn chưa kìa?” Vệ Liễm nhướn mày, nở nụ cười.

Trường Thọ hoàn hồn, lẩm bẩm: “Công tử thật… đẹp.”

“Biết công tử nhà ngươi ưa nhìn rồi.” Vệ Liễm trêu ghẹo: “Khiến Trường Thọ nhà chúng ta ngắm mười năm vẫn chưa quen.”

Trường Thọ đỏ mặt: “Công tử đừng chê cười nô.”

“Được rồi, ta phải đi đây.” Vệ Liễm nói: “Không có người lại sốt ruột chờ.”

Trường Thọ ngạc nhiên hỏi: “Công tử không mang chúng ta theo ư?”

Hắn và Trường Sinh là tùy tùng, trước kia khi Vệ Liễm ra ngoài, hai người đều đi cùng.

Vệ Liễm đáp: “Không mang.”

Y cũng chẳng cho họ một lý do, trực tiếp rời khỏi Chung Linh cung.

Trường Thọ đứng yên, trân trối nhìn Vệ Liễm đi mất, nửa ngày mới thở dài sườn sượt: “Sao ta cứ cảm thấy như công tử vội vã tới nơi hẹn hò với tình lang ấy.”

Trường Sinh lạnh mặt: “Tình lang nào, công tử đi gặp Tần vương.”

Trong chớp mắt Trường Thọ lộ vẻ đau khổ: “Phải rồi, là công tử đi gặp Diêm vương.”

– –

Vệ Liễm cuốc bộ tới cổng Chu Tước, sắc trời càng tối, một chiếc xe ngựa đơn giản đang lẳng lặng đứng chờ.

Nói đơn giản dĩ nhiên chỉ là tương đối, chứ đồ quân vương dùng sao không quý giá, sang trọng và xa hoa chứ. Tuy chiếc xe ngựa này ở trong cung chẳng hề bắt mắt, nhưng nếu thả ra bên ngoài thì chỉ có gia đình giàu sang mới đủ tiền chạy.

Vệ Liễm tinh mắt, liếc nhìn đã nhận ra xe được làm từ gỗ hoàng hoa lê quý hiếm, rèm bằng gấm thượng hạng, ngay cả ngựa cũng là thiên lý mã thuần chủng.

Vẻ ngoài đơn giản không gây chú ý, bên trong lại tô vàng nạm ngọc, Tần vương không bao giờ bạc đãi bản thân, hắn rất biết hưởng thụ.

“Còn không lên mau, bắt cô chờ tới khi nào?” Trong rèm truyền ra giọng nam tử âm u.

Vệ Liễm hoàn hồn, bước lên xe ngựa, trong nháy mắt khi vén rèm lên, y bỗng giật mình ngơ ngác.

Không gian bên trong rộng rãi thoải mái, hai người ngồi cũng dư dả, một thanh niên nhan sắc tươi đẹp đang lười biếng ngước nhìn, đôi mắt phượng nhỏ dài quyến rũ đến cực điểm.

… Hắn mặc áo đỏ.

Áo choàng đen uy nghiêm tượng trưng cho quân vương lúc trước đã được thay thế, vị vua trẻ tuổi phảng phất như công tử trăng hoa phóng túng nhà ai đó, dung nhan đẹp đẽ, khí chất hơn người.

Vệ Liễm thật lòng cảm thấy: nếu Cơ Việt không phải là Tần vương thì nhất định có thể trở thành hoa khôi lầu xanh, khách quý trải rộng bảy nước.

Ngẩn người trong nháy mắt, vẻ mặt Vệ Liễm trở lại như thường, y ngồi xuống, lên tiếng: “Hôm nay bệ hạ… ăn mặc như đi lễ hội vậy.”

Gặp lại sau nửa tháng, câu nói đầu tiên rất bình thường.

Phảng phất như chưa từng xảy ra sự việc hôm ấy.

“Tết Nguyên tiêu đương nhiên phải thế rồi, nếu cô mặc màu đen ra ngoài thì sợ rằng không thể nào đón Tết được.”

Nước Tần tôn vinh màu đen, chỉ có quân vương mới dùng. Lần này hai người rời cung không được lộ thân phận, Cơ Việt vẫn ăn mặc như trước mà ra ngoài, thì hẳn cả đường đi toàn gặp người quỳ lạy.

Cơ Việt nói xong bèn đưa mắt đánh giá Vệ Liễm rồi hừ nhẹ: “Ngược lại cũng ra dáng.”

Thực ra hắn nghĩ thầm: Y thật đẹp.

Cơ Việt nhận ra bản thân chẳng gần gũi với cả nam lẫn nữ, thế nhưng không có sức kháng cự trước vẻ đẹp của Vệ Liễm.

Vẻ đẹp độc đáo, có một không hai.

Xe ngựa thẳng đường chạy khỏi vương cung, tiến về phía phố xá sầm uất.

“Chút nữa ra ngoài, đừng gọi cô là bệ hạ, tránh lộ thân phận.” Cơ Việt dặn dò.

Vệ Liễm hỏi: “Vậy nên xưng hô thế nào?”

Cơ Việt dựng chuyện: “Cô là công tử con quan đi dạo chơi, ngươi là người hầu.”

Vệ Liễm nghiêm túc hỏi: “Có người hầu nào đẹp mắt như thần không?”

“…” Đúng là không có, khí chất toàn thân Vệ Liễm chẳng có chút nào giống người hầu.

Cơ Việt cũng cảm thấy không ổn, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi là em út cô là anh cả, anh dẫn em đi chơi hội.”

Vệ Liễm gật đầu: “Được, bệ hạ.”

Cơ Việt sửa lại: “Ngươi nên gọi là huynh trưởng.”

Vệ Liễm đổi giọng: “Được, huynh trưởng.”

Vệ Liễm lại hỏi: “Vậy huynh trưởng có nên sửa xưng hô không?”

Y đã đổi cách gọi mà Tần vương vẫn xưng “cô”, thế chẳng phải làm ra chuyện vô nghĩa à?

Cơ Việt: “Cô… khụ, ta biết rồi.”

Thời điểm nói ra từ “ta”, Cơ Việt bỗng cảm thấy lạ lẫm.

Lâu lắm hắn chưa nói vậy.

Thân là quân vương, chẳng ai đứng ngang hàng với hắn cả, hắn không xưng “ta” với bất kỳ ai.

Một từ “cô” này, vừa tượng trưng cho thân phận hắn, vừa định trước hắn là kẻ cô độc, lẻ loi, trơ trọi.

Vệ Liễm cười hỏi: “Chuyến này huynh trưởng dẫn đệ đi chơi, có mang đủ bạc không đấy?”

Hắn đáp: “Tất nhiên rồi, ta còn muốn mua rất nhiều thứ nữa cơ.”

Đang diễn kịch.

Nhập cuộc rất nhanh.

Cơ Việt liếc y: “Mà mang bạc làm gì, người dân đều dùng tiền đồng.”

Bình thường dân chúng tiêu có mấy lượng bạc trong vòng một năm, hàng rong ven đường đều buôn bán nhỏ, đào đâu ra cả lượng bạc.

Vệ Liễm bất ngờ: “Huynh trưởng hiểu biết thật đấy.”

Sở vương không giống vậy, có lần ông ta cải trang vi hành, thấy ăn mày ven đường nhặt trêи đất chiếc bánh bao nguội ngắt chó cũng không thèm ngửi, kinh ngạc hỏi người hầu: “Vì sao hắn không ăn cơm mà lại ăn thứ này?”

Người hầu trả lời: “Hắn không ăn cơm ạ.”

Sở vương kinh ngạc hơn: “Vậy sao hắn không ăn thịt?”

Quân vương có thể thốt ra câu “sao không ăn thịt” thế này, là hôn quân cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên. Với Sở vương, vàng bạc còn vô giá trị, nói gì tới tiền đồng, cả đời chưa chắc ông ta đã nhìn thấy.

“Cô là Tần vương quản thiên hạ trăm vạn dân, sao lại không biết dân chúng khó khăn vất vả chứ.” Cơ Việt bày ra dáng vẻ “ngươi thật thiếu hiểu biết”, “ngươi quá khinh thường cô rồi đấy.”

“Vâng vâng vâng, bệ hạ anh minh.” Vệ Liễm cười khẽ: “Nhưng bệ hạ quên mất, tối nay ngài đâu phải Tần vương.”

Y trừng mắt: “Ngài là anh trai ta.”

Tim Cơ Việt nảy một cái, rất nhanh chuyển đề tài: “Tên tự của ngươi là gì?”

Vệ Liễm yên lặng.

Cơ Việt nói: “Ta chưa biết tên tự của ngươi.”

Tần vương Cơ Việt, tự là Vân Quy, cả thiên hạ đều biết.

Vệ Liễm vô danh, đương nhiên ít người biết tên tự của y.

Thường thì nam tử tới hai mươi sẽ lấy tên tự, còn dòng dõi vương thất cao quý, sinh ra sẽ đặt luôn. Nếu vua không quan tâm đứa bé đó, thì quan Ti lễ sẽ lấy một cái tên để ghi vào “Hoàng gia ngọc điệp”.

Nói tới đây lại phải đề cập tới một câu chuyện khác. Hai trăm năm trước thiên hạ chưa chia năm xẻ bảy mà thống nhất dưới triều đại Tề, nhưng những năm cuối hoàng thất sa sút, chư hầu tranh giành, mới dần dần phân chia thành bảy nước.

Lúc đầu lực lượng bảy nước tương đương, phe phái nào cũng không danh chính ngôn thuận, cho nên chưa ai dám xưng đế mà chỉ xưng vương. Các nước tựa hồ đạt thành một nhận thức chung, ai có năng lực thống nhất bảy nước thì sẽ lên ngôi hoàng đế.

Chỉ không ngờ hai trăm năm trôi qua, vị quân vương đời nào cũng có dã tâm mà lại chẳng có năng lực. Dòng họ Sở gọi gia phả là “Hoàng gia ngọc điệp” chứ không phải “Vương gia ngọc điệp”, tâm tư khỏi nói cũng biết.

Dòng dõi vương thất mỗi nước đều cho rằng mình chính thống, ngoài mặt không dám xưng đế, nhưng trong lòng thầm cảm thấy bản thân mới là hoàng đế thực sự.

Nhưng chẳng ai tiêu diệt được sáu kẻ thù còn lại.

Cho tới ngày Cơ Việt đánh cho sáu nước không gượng dậy nổi.

Dù hắn chưa xưng đế, bản thân đã mang bóng dáng đế vương.

Vệ Liễm lén chửi hắn là hoàng đế chó, tuy mắng người, nhưng lại thầm tán thành năng lực của Cơ Việt.

Y thưởng thức bản lĩnh Tần vương.

Mà điều này không trở ngại trong việc y mắng hắn là chó.

Ví như hiện giờ, Tần vương hỏi tên tự của y, Vệ Liễm ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng lại thầm mắng một câu hoàng đế chó.

Hết chuyện để hỏi à?

Vệ Liễm chậm rì rì: “Tên tự của ta không đẹp.”

Ngọc Chi, Ngọc Chi, cái tên nghe như người hầu gái, cùng Ngọc Hoàn Ngọc Châu có khác gì nhau?

Không khác gì hết!

Đánh chết y cũng không nói.

Cơ Việt nhíu mày: “Nhưng ta muốn biết.”

Vệ Liễm: “Không, ngài không muốn.”

Vệ Liễm càng che giấu, Cơ Việt càng hiếu kỳ. Hắn ung dung tựa về phía sau: “Ngươi không muốn nói, vậy ta đoán thử xem, hẳn tên tự này không tiện nói ra nhỉ?”

Vệ Liễm: Ngươi nói đúng.

Cơ Việt bắt đầu suy đoán: “Chẳng lẽ là Thúy Thúy?”

Vệ Liễm: “???”

Thúy Thúy là cái quỷ gì?

“Không phải à?” Cơ Việt thấy mặt y hiện đầy dấu chấm hỏi, bèn suy tư: “Hay là Lam Lam?”

Vệ Liễm: “…”

Tần vương dùng đầu gối đoán tên hả?

“Vẫn không đúng à?” Cơ Việt ra vẻ ngẫm nghĩ thật kỹ, một lát sau ánh mắt sáng ngời: “Ta biết rồi, ngươi gọi là Hồng Hồng.”

Vệ Liễm: “…”

Hồng Hồng cái tổ tông nhà ngươi.

Trái lại Tần vương cảm thấy tên gọi kia rất hay, hắn hài lòng: “Được, sau này sẽ ta gọi ngươi là Hồng Hồng. Hồng Hồng, ngươi cảm thấy tên tự này thế nào?”

Mặt Vệ Liễm vô cảm: “Ta gọi Ngọc Chi.”

Dừng một chút: “Chi lan ngọc thụ, Ngọc Chi.”

Nhờ phúc Tần vương, so với Hồng Hồng thì y cảm thấy cái tên Ngọc Chi thực sự quá êm tai.

Cơ Việt hơi kinh ngạc: “Chi Chi?”

Vệ Liễm: “Là, Ngọc, Chi.”

Cơ Việt rất biết nghe lời: “Đến rồi, chúng ta đi thôi, Chi Chi!”

Thấy Vệ Liễm nghẹn họng, Cơ Việt đắc ý.

Ăn quả đắng nhiều rồi, lần này coi như đòi lại một phen.

Chẳng biết xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào, mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, huyên náo.

Vệ Liễm vén rèm lên nhìn, bỗng nói: “Ca ca, chúng ta xuống thôi.”

Cơ Việt ngẩn ngơ.

Y… y vừa gọi cô là gì?

Thanh niên áo đỏ ngồi trong xe ngựa, rơi vào mê mang.

Tới khi hắn hoàn hồn, Vệ Liễm đã bước xuống xe.

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ Việt: Thúy Thúy

Thanh máu của Vệ Liễm: -1

Cơ Việt: Lam Lam

Thanh máu của Vệ Liễm: -1

Cơ Việt: Hồng Hồng

Thanh máu của Vệ Liễm: -1

Cơ Việt: Chi Chi

Thanh máu của Vệ Liễm: -10

Vệ Liễm: Ca ca!

Thanh máu của Cơ Việt bị rút sạch.