Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 99: Cá chết

2:23 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 99: Cá chết tại dua leo tr 

Vệ Liễm thuộc trường phái hành động, một khi đã có ý tưởng thì sẽ biến nó thành hiện thực ngay.

Một đêm nào đó, Tiêu Văn đang định nghỉ ngơi thì khung cửa sổ chợt lóe lên bóng người, hướng về phòng Lâm Yên Nhi.

Hắn nhíu mày, vội đẩy cửa ra đuổi theo.

Hai bóng người một trước một sau, bay vút ra khỏi quán trọ, đáp xuống nóc nhà rồi bắt đầu giao đấu.

Tiêu Văn cảnh giác nhìn người mặc đồ đen đeo mặt nạ trước mắt: “Ngươi là ai?”

Người nọ chẳng nói một lời, trực tiếp ra tay.

Trong quán trọ, Cơ Việt vừa dẫn Tiêu Văn đi, Vệ Liễm bèn đẩy cửa phòng Lâm Yên Nhi ra.

Nếu không như vậy, lúc nào Tiêu Văn cũng để ý tới nàng thì sao y tìm được cơ hội.

Lâm Yên Nhi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa nghe thấy tiếng động thì cảnh giác mở mắt, tung nắm bột phấn về phía cửa.

Nói chung đã hành tẩu giang hồ thì phải có chút bản lĩnh giữ mạng.

Vệ Liễm mở quạt xếp quét toàn bộ bột phấn xuống đất.

Lâm Yên Nhi nhìn thấy y thì thả lỏng, mỉm cười duyên dáng: “Đêm hôm lang quân xông vào phòng ta làm gì mà không gõ cửa?”

“Chẳng lẽ muốn nếm thử mùi vị nữ nhân ư?”

“Cô nương nói đùa.” Vệ Liễm nhảy vào, duỗi tay đóng cửa, mắt lộ vẻ lo lắng: “Vừa rồi tại hạ thấy bên ngoài có tiếng động lạ nên lo lắng tới xem thử hai người ra sao.”

“Đa tạ lang quân nhớ thương, ta thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lâm Yên Nhi lười biếng cười nói: “Ta rất ổn.”

Vệ Liễm càng lo lắng: “Nhưng nhỡ Tiêu huynh…”

“Hắn làm sao thì có liên quan gì đến ta?” Nàng bật thốt lên.

Vừa thấy ánh mắt không đồng ý của Vệ Liễm, nàng dừng lại, lẩm bẩm: “Bản lĩnh của hắn lớn lắm, chẳng xảy ra chuyện gì đâu.”

Vệ Liễm cười khẽ, chậm rãi đến gần: “Cô nương hãy nhìn tại hạ.”

Lâm Yên Nhi chẳng chút do dự, nhìn thẳng vào y: “Sao vậy?”

Đôi mắt Vệ Liễm tối đen, sâu thăm thẳm, y khẽ hỏi: “Tại hạ có đẹp mắt không?”

Dĩ nhiên là đẹp rồi, nhưng trước giờ y chưa từng hỏi vậy, Lâm Yên Nhi vẫn đang kinh ngạc suy nghĩ tại sao vị này lại đổi tính nết mà không hề hay biết tâm trí của mình đã bị dẫn dắt đi.

Lư hương cháy một hồi, đôi mắt Lâm Yên Nhi dần dần trở nên mông lung, vô hồn.

Vệ Liễm thấy đã thôi miên thành công bèn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu chẳng phải Lâm Yên Nhi không hề đề phòng kháng cự vì một tháng qua luôn đồng hành, cộng thêm việc người mắc chứng phân ly dễ bị thôi miên thì y không thể thành công ngay trong lần đầu tiên được.

Xét theo góc độ nào đó, đúng là Vệ Liễm có thiên phú dị bẩm, vừa học đã biết, chốc lát sẽ hiểu.

Vệ Liễm đâu có thời gian lãng phí, y lập tức hỏi vấn đề thứ nhất: “Tên cô là gì?”

Nàng chậm rãi trả lời: “Lâm Yên Nhi.”

“Thân thế của cô?”

“Người nước Sở… Phụ thân là thương nhân buôn hương liệu…” Nàng nói hơi đứt quãng, ăn khớp với thông tin trước đó.

Giống hệt Vệ Liễm suy đoán, Lâm Yên Nhi không có ý định nói dối, nàng nghĩ đúng vậy.

Kiểm chứng xong, Vệ Liễm bèn đi thẳng vào vấn đề: “Sao trên người cô lại có mùi hương này?”

Nàng trầm mặc chốc lát, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Là… bà ta làm hại!” Suýt chút nữa sự phẫn nộ mãnh liệt làm cho nàng thoát khỏi trạng thái thôi miên.

Vệ Liễm lập tức gia tăng cường độ rồi tiếp tục hỏi: “Bà ta là ai?”

“Không biết…” Lâm Yên Nhi mờ mịt đáp: “Ta chỉ biết bà ta ở vương thành, thân phận cao quý, ngoại hình rất đẹp…”

“Cô tới vương thành làm gì?”

“Tìm bà ta để báo thù.”

“Bà ta đã làm gì cô?”

Lâm Yên Nhi yên tĩnh một hồi lâu mới ngoan ngoãn đáp: “Khi còn bé ta bị người bắt cóc, cùng rất nhiều đứa nhỏ khác học độc thuật. Bà ta tiến hành cải tạo thân thể chúng ta, từ mười bốn tuổi thì… thân thể không rời khỏi nam nhân được. Không làm sẽ rất khó chịu, khó chịu muốn chết, đánh mất cả lý trí. Nếu làm nhiều lần với một nam nhân thì hắn cũng chết… Có một lần ta nhịn quá lâu, chẳng biết vì sao ta lại nhẫn nhịn lâu như vậy, đến mức không còn lý trí, một mình chạy ra ngoài… Sau khi ta tỉnh lại… thì thấy thật nhiều xác chết ở bên cạnh… Mãi tới khi lên mười tám, ta mới được gia đình tìm thấy rồi mang về Trung Nguyên.”

Đang trong trạng thái thôi miên nên Lâm Yên Nhi kể lại hơi lộn xộn, tuy nhiên vẫn có thể hiểu được.

Vệ Liễm hỏi: “Cô thích chuyện nam nữ ân ái sao?”

“Thích, trời sinh đã thích.”

“Nếu thích thì sao lại phải báo thù?”

“Có những chuyện ta muốn tự nguyện chứ không mượn kẻ khác ép buộc.” Lâm Yên Nhi cụp mắt, buồn ngủ tới cực độ: “Ta chỉ muốn ngủ với nam nhân, chẳng muốn giết người…”

Có lẽ sắp tới cực hạn, còn tiếp tục thì tinh thần của nàng sẽ suy sụp.

Vệ Liễm hỏi vấn đề cuối cùng: “Cô có thích Tiêu Văn không?”

“Không thích…”

Vệ Liễm bình tĩnh, phảng phất như xuyên thấu qua lớp da nhìn một người khác: “Thực ra ta đã ghé qua chỗ Tiêu Văn rồi mới tới đây thăm cô, hắn bảo ta tới xem cô có an toàn hay không, đừng lo cho hắn.”

“Hắn bị thương rất nặng.”

Y nói chuyện với một nhân cách khác ẩn trong thân thể Lâm Yên Nhi.

Có hình thái các nhân cách cùng tồn tại ý thức, nghĩa là thời điểm một nhân cách đang làm chủ thân thể thì nhân cách khác vẫn chưa ngủ say, cảm nhận được mọi chuyện, thậm chí còn lưu giữ ký ức chung ngắn ngủi.

Nhân cách này đang bị Vệ Liễm thôi miên nên tinh thần rất mệt mỏi, nếu nhân cách chủ muốn xuất hiện thì hoàn toàn có thể nhân cơ hội này tỉnh lại, chiếm lấy quyền kiểm soát thân thể.

Vệ Liễm lừa nàng Tiêu Văn bị thương nặng để kíc.h thích nhân cách chủ đi ra.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, trong tích tắc đôi mắt Lâm Yên Nhi hiện lên vẻ giãy giụa, ngón tay không bị kiểm soát đưa lên.

Nhưng chỉ chớp mắt, tia sáng nhàn nhạt kia yên lặng biến mất.

Nhân cách chủ cẩn thận hơn so với Vệ Liễm tưởng tượng.

Nếu Tiêu Văn chẳng gặp chuyện ngay trước mặt Lâm Yên Nhi thì có lẽ nhân cách chủ sẽ không chịu xuất hiện.

Biết được điều đó, Vệ Liễm chẳng hỏi nữa, nếu chưa dừng lại thì Lâm Yên Nhi sẽ không chịu nổi.

Tóm lại y đã thu hoạch được khá nhiều.

“Nghỉ ngơi đi.” Vệ Liễm dứt lời, Lâm Yên Nhi mệt mỏi nhắm mắt, ngủ trở lại.

Coi như không có chuyện gì xảy ra, y bước qua cửa, phảng phất như chưa từng tới đây.

Tiêu Văn giao đấu được một nửa thì phát hiện có điều không ổn, đối phương cứ như mèo vờn chuột cố tình kéo dài thời gian, chẳng hề xuống tay với hắn.

Không phải là kế điệu hổ ly sơn* đấy chứ.

(Điệu hổ ly sơn/đưa hổ rời khỏi núi: Thành ngữ chỉ phương pháp tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra)

Tiêu Văn sợ đối phương có đồng bọn nhân cơ hội làm hại Lâm Yên Nhi, chẳng dám ham chiến, xoay thân rời đi.

Cơ Việt tính toán thời gian, có lẽ Vệ Liễm đã xong việc nên hắn không đuổi theo.

Tiêu Văn vội vàng chạy về quán trọ, ngó qua khe cửa, thấy Lâm Yên Nhi đang ngủ ngon lành thì mới đặt trái tim về đúng vị trí.

Hắn vẫn nghi ngờ về người mặc đồ đen đột ngột xuất hiện vào đêm nay, bèn tới phòng Ngụy Ngọc Chi và Việt Vân bên cạnh để hỏi thăm.

Dù sao hai vị kia võ công cao hơn hắn, không thể nào không phát hiện ra.

Hơn nữa… thật ra Tiêu Văn hơi nghi ngờ, nhiều năm trong giang hồ hắn chưa từng gặp đối thủ, thế mà một thời gian ngắn lại đụng độ nhiều kẻ có võ công cao hơn hắn như vậy? Thân hình người mặc áo đen kia lại rất giống Việt Vân, khiến hắn nghĩ ngợi.

Không ngờ đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng thanh niên t.hở dốc một cách mờ ám: “Phu quân, nhẹ chút…”

Sau đó là tiếng nam tử dịu dàng cưng chiều thì thầm: “Sao sư huynh lại không chịu nổi dằn vặt như thế?”

Tiêu Văn: “…”

Hắn là đã làm sai điều gì mà vừa vặn cắt ngang việc này.

Hắn trở về phòng với tâm trạng phức tạp.

Dù chẳng có thành kiến với đoạn tụ, nhưng âm thanh xấu hổ một cách tình cờ kia vẫn ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý của hắn.

Đồng thời hắn chẳng nghi ngờ gì nữa, bởi hai người vừa rồi đang… đang làm chuyện kia, thì chắc chắn chẳng chú ý tới động tĩnh bên ngoài, có hỏi cũng không ra kết quả.

Càng không thể là người mặc áo đen kia được.

Chuyện này trở thành bí ẩn chưa có lời giải đáp của Tiêu Văn.

Trong phòng.

Vệ Liễm thì thầm: “Nào.”

Võ công của Cơ Việt cao hơn Tiêu Văn, mặc dù vòng qua con đường khác để trở về vẫn nhanh hơn hắn, nhưng cũng chỉ là khoảng cách chân trước chân sau.

Cơ Việt vừa mới nhảy từ cửa sổ vào, một thân đồ đen chưa đổi, Tiêu Văn đã định gõ cửa phòng.

Thời gian ngắn như vậy đương nhiên không kịp thay quần áo, Vệ Liễm cái khó ló cái khôn, lập tức kêu lên “Phu quân, nhẹ chút”, rồi cấp tốc kéo Cơ Việt vào trong chăn và bọc thật kín kẽ.

Hắn cũng phản ứng cực nhanh mà phối hợp, mới đuổi được Tiêu Văn đi.

Hắn vừa tiêu hủy bộ quần áo kia vừa hỏi: “Có thành công không?”

“Nhân cách chủ chẳng chịu xuất hiện.” Vệ Liễm đáp: “Nhưng đã điều tra Lâm Yên Nhi hiện tại rõ ràng.”

Y kể đầu đuôi chuyện vừa nghe được cho Cơ Việt, sau đó bảo: “Những tin tức này chưa hẳn đã chính xác.”

“Nhân cách con gánh chịu ký ức thống khổ thuộc về nhân cách chủ, lại không biết đến sự tồn tại của nhân cách chủ.” Vệ Liễm nói: “Như vậy sự việc mà nhân cách chủ từng trải qua sẽ bị nhân cách con tự hợp lý hoá bằng phương thức nào đấy, khiến nhân cách con tưởng rằng đó là chuyện nàng từng trải qua. Thế nên điều Lâm Yên Nhi đã nói không nhất định là quá khứ chân thực, nhưng chí ít vẫn có điểm trùng hợp.”

“Lâm Yên Nhi thật là nạn nhân giống những đứa trẻ khác, bị một nữ nhân nào đó kiểm soát. Bắt đầu từ mười bốn tuổi không thể tự kiềm chế thân thể, nếu không được ngủ với nam nhân sẽ bốc lửa khó nhịn, điên cuồng mất trí, mà ngủ với một người nhiều lần sẽ khiến đối phương tử vong.” Vệ Liễm nói: “Ta đoán nàng đã từng thử gắng gượng nhẫn nhịn, kết quả là mất lý trí, chạy ra ngoài, rồi bị một đám nam nhân thèm muốn…” Y lộ ra vẻ mặt thương hại: “Sau đó… bọn họ chết sạch.”

Vệ Liễm không thương hại những kẻ mê luyến sắc đẹp mà chết kia, y thương cô nương không thể làm chủ được mình, bị kẻ khác sỉ nhục.

Có lẽ lần đó đã tạo ra kíc.h thích, trong nỗi đau đớn thống khổ lớn lao nàng mới tách thành một nhân cách hoàn toàn mới.

Cơ Việt nhíu mày: “Kẻ biến nàng thành người như vậy thật ghê tởm độc ác.”

“Ta hoài nghi kẻ hại nàng…” Ánh mắt Vệ Liễm lạnh lẽo: “…cũng chính là kẻ nguyền rủa huynh.”

“Vừa nãy ta xông vào phòng Lâm Yên Nhi thì phát hiện ra một vấn đề, phấn độc nàng sử dụng giống hệt Mạch Nhĩ Na.”

“Nàng từng bị ép học độc thuật cùng với một đám trẻ con, người đàn bà kiểm soát bọn họ có quyền cao chức trọng, dung mạo xuất sắc.”

“Cơ Việt.” Vệ Liễm nói: “Kẻ ra tay với dân chúng nước Tần và huynh, nhất định có liên quan tới lợi ích các quốc gia.”

“Nước Lương tôn vinh thần quyền. Trước đây ta tưởng rằng kẻ gieo lời nguyền xuất thân từ dõng dõi vương thất, nhưng dọc theo đường đi thì lại thấy dân chúng nơi này yêu kính thần linh hơn cả vương tộc. Ta nghe họ bảo, Quốc Vu mới là người có tiếng nói nhất.”

Quốc Vu là chức vị duy nhất ở nước Lương, chịu trách nhiệm trực tiếp liên lạc với thần linh, địa vị ngang hàng với vương, thậm chí còn cao hơn.

Nước Lương có hệ thống thần quyền hoàn chỉnh, dưới Quốc Vu chính là Thánh tử và Thánh nữ.

“Sau đó ta nghĩ, gần gũi với người bình thường hơn cả vương tộc, vị Quốc Vu vô cùng kỳ diệu này còn có liên quan tới Mạch Nhĩ Na, hình như với cả Lâm Yên Nhi nữa, thì càng có năng lực… nguyền rủa huynh.”

Cơ Việt nghe xong, trước tiên cảm thấy thật bội phục trí thông minh của Vệ Liễm, sau mới đột nhiên phản ứng lại: “Em nghe ai nói? Chẳng phải em không hiểu tiếng Nam Cương à?”

“Tháng trước thì không.” Vệ Liễm ngạc nhiên: “Lẽ nào trong thời gian một tháng huynh không học được một ngôn ngữ sao?”

Với môi trường toàn sử dụng ngôn ngữ Lương, cộng thêm việc Lâm Yên Nhi phiên dịch, Vệ Liễm vẫn luôn để ý đối chiếu từ ngữ, nên bây giờ chuyện giao lưu thông thường với y đã không thành vấn đề, phát âm tuyệt đối tiêu chuẩn.

Chỉ chưa đọc viết được.

Cơ Việt: “…” hắn không biết thật.

Cảm thấy mình hơi vô dụng.

Vệ Liễm an ủi: “Không sao, dù sao đâu phải ai cũng không gì không làm được giống như ta.”

Cơ Việt và Vệ Liễm đều thuộc kiểu nhân vật thiên tài, ngành nào môn nấy, thiên tài cũng có sở trường riêng, lĩnh vực của hắn thuộc về phương diện quân sự và cai trị.

Hắn thấy cái đuôi nhỏ của Vệ Liễm sắp vểnh lên trời, không chút nể nang bảo: “Em biết nấu ăn hả?”

Vệ Liễm dừng lại: “Huynh còn như vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ có tiếng nói chung.”

Y cụt hứng bảo: “Huynh nên khen ta có vô số ưu điểm chứ không phải cố bới móc tìm tòi khuyết điểm ít ỏi của ta.”

Cơ Việt lập tức uyển chuyển thay đổi phương thức công kích: “Bản lĩnh điều chế độc dược của em xác thực rất mạnh.”

Dĩ nhiên là một lời hai ý nghĩa.

Vừa khen Vệ Liễm y thuật cao siêu, vừa hàm chứa ý tứ y nấu nướng không khác nào điều chế độc dược.

Vệ Liễm ngẫm nghĩ hồi lâu, phát hiện mình thế mà không phản bác lại được.

Nhưng còn lâu y mới chịu thua.

Vì vậy công tử Liễm mồm miệng lanh lợi phát hiện mình không có gì để nói, bèn quyết đoán nhờ nhân cách Vệ Liên giúp đỡ.

Thanh niên đẹp đẽ buồn bã ủ rũ cụp mắt xuống đất: “Ngài không yêu ta, trước đây ngài không bao giờ nói ta như vậy.”

Cơ Việt biết lắng nghe mà mỉm cười: “Giả bộ đáng thương không có tác dụng với cô đâu, Tiểu Bạch Liên, cô đã nói rồi, cô không phải là Tần vương ngây thơ trước đây.”

Thanh niên bất lực cắn môi: “Phải thế nào thì ngài mới chịu tin ta?”

Cơ Việt bảo: “Đơn giản thôi, mau gọi Chi Chi ra đây.”

Hắn cười nói: “Nếu cô ăn thỏa mãn, ngươi có nấu ra con cá cháy đen thui giống như lần trước thì cô vẫn khen ngon.”

Á à, nam nhân.

Vệ Liễm vô tình vạch ra: “Căn bản huynh không nghĩ tới việc khen ta nấu ăn ngon, mà huynh chỉ muốn khen kĩ thuật tuyệt vời của Chi Chi ở trên giường thôi.”

“Cô có nói như vậy đâu, cô há là người nông cạn thế hả?” Cơ Việt đường hoàng bảo: “Thế cho nên, Chi Chi đâu?”

Vệ Liễm nhìn hắn trong chốc lát, mặt không đổi nằm xuống, đắp chăn lên, xoay mình vào trong: “Chẳng có Chi Chi, hắn bị một nhóm người ghen tỵ liên thủ với nhau g.iết ch.ết rồi, từ nay về sau huynh chỉ nhặt được một con cá chết ở trên giường thôi.”

Cơ Việt: “…”