Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 60 tại dualeotruyen. 

Ý nghĩ muốn từ chối của Tiêu Tiên vừa chợt lóe lên rất nhanh bị sự trêu chọc không kiêng dè của Trương Mục ném ra sau đầu. Trương Mục hôn rất sâu, tay sờ lung tung trên người Tiêu Tiên gợi lên ngọn lửa trên người anh, cậu thể hiện hết bản lĩnh, vượt xa lúc bình thường, rất có trình độ.

Đêm như mực, khắp nơi đều được bao trùm bởi một màu đen tối.

Nơi bọn họ dừng xe rất yên lặng, xung quanh không có một tiếng động, rất ít xe đi ngang qua đây, những cây đại thụ ven đường che khuất tầm nhìn của người ngoài, không ai thấy hành vi của hai người, như những người vệ sĩ lặng yên*

*Vệ sĩ lặng yên: Ở đây tức là ví những cây đại thụ như mấy người vệ sĩ đứng canh gác cho hai người ấy. Lặng yên tức chỉ sự vô tri vô giác của cây cối, không biết chỗ này Jen dùng đúng không nữa.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên, tuy bề ngoài Trương Mục lớn mật, trong lòng vẫn rất hoang mang, vừa sợ hãi cũng rất k1ch thích.

Hai người ôm hôn, không biết bằng cách nào đã ở ghế sau. Dục hỏa một khi được thắp lên, không quan tâm mấy chi tiết nhỏ như vậy, sung sướng trước rồi tính sau.

Sau khi làm xong, Tiêu Tiên chủ động nhanh chóng thu dọn tàn cuộc. Trương Mục sức cùng lực kiệt, xen lẫn hoảng loạn, xoa xoa cái tay khi nãy vì quá phấn khích lỡ đụng phải nóc xe, nhất thời hối hận vì bản thân trêu chọc Tiêu Tiên: “Hình như…chân của em bị chuột rút rồi.” Trương Mục xoa tay, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt thống khổ cầm tay Tiêu Tiên

Trong xe chật hẹp, hai chân không thể duỗi thẳng, giữ tư thế trong một thời gian dài, còn chịu Tiêu Tiên chà đạp, chuột rút cũng là lẽ đương nhiên.

“Chuột rút ở đâu?” Tiêu Tiên khưng lại, vội vã cầm chân Trương Mục, muốn xoa bóp cho cậu.

Trương Mục đau đến nhíu mày, chân cũng không dám cử động: “Xuống dưới một chút, chỗ đó, anh xoa… nhẹ chút.”

Tiêu Tiên nhẹ nhàng giúp cậu giãn gân ra, sau một lát Trương Mục khó khăn thở nhẹ ra, chân cũng hết bị chuột rút.

“Bây giờ mới biết kêu đau.” Tiêu Tiên bất đắc dĩ nhìn Trương Mục: “Lần sau còn dám làm bừa nữa không?”

Trương Mục quên đi đau đớn ban nãy, cười nói: “Lần sau em chắc chắn không mắc sai lầm như vậy. Nhưng mà không phải anh cũng làm bừa sao Tiêu ca?”

Tiêu Tiên không còn gì để nói, ảo não vì khi nãy không thể chối từ đối phương. Anh không biết Trương Mục đến đây, nếu không sẽ không ra ngoài bằng xe này. Xe này chỗ phía sau quá chật hẹp, anh cùng Trương Mục tay dài chân dài, cảm giác như tay chân bị cố định lại, đầu anh cũng đụng phải nóc xe mấy lần, chân không có chỗ để duỗi ra, còn phải dùng lực, cơ hồ có chút ngứa ngáy.

Nói chung muốn thoải mái có thoải mái, muốn k1ch thích có k1ch thích, nhưng sau đó hai người đều mệt mỏi, cơ thể vô lực. Hai người thong thả một chút, xuống xe hoạt động, chờ khi cảm giác khó chịu vơi bớt mới lái xe về nhà.

Lúc hai người mây mưa không để ý thời gian, khi về cả hai mới phát hiện đã muộn lắm rồi, trong nhà còn có con nhỏ, coi như cố ý vô trách nhiệm đi.

Sau khi ôm Trương Mục lên, Tiêu Tiên muốn nói vài câu, nhưng lại nhìn đến dáng vẻ đáng thương của Trương Mục, cuối cùng cũng không nỡ nói ra.

Hai người về đến nhà thì cũng đã mười giờ, Phái Phái đang cùng chơi đùa với Husky trong sân. Husky được cho ăn uống đầy đủ, tự do chạy nhảy, dạo này cân nặng tăng vọt, càng ngày càng mũm mĩm, cũng năng động, đôi khi Phái Phái chơi cùng với nó bị nó làm cho mệt không còn sức.

Nghe tiếng ô tô, Phái Phái cùng Husky đang chơi quay ra nhìn, đồng thời chạy về hướng phát ra âm thanh. Đương nhiên Husky có bốn chân nên nó chạy ra đầu tiên. Nó chạy đến trước mặt Tiêu Tiên, cảm giác đối phương không dễ chọc, cấp tốc bẻ hướng, nhào vào Trương Mục, cái đuôi lắc lắc vui mừng, lại chạy nhảy xung quanh Trương Mục, còn muốn nhảy lên người cậu, cao hứng như một tên ngốc.

Trương Mục cúi xuống xoa đầu Husky, trêu đùa nhóc một chút.

Bảo mẫu tiến lại, nói bọn họ chưa về, Phái Phái không chịu ngủ, dỗ kiểu gì cũng vô dụng. Trương Mục nhất thời thấy tội lỗi.

“Ba ba.” Phái Phái nhào vào lòng Trương Mục, bộ dáng đáng thương: “Ba ba cùng Tiêu ba ba đi đâu vậy ạ? Sao về nhà muộn như vậy? Con đã chờ rất lâu rồi.”

Nhóc nhìn lại ba ba, sau đó lại nhìn sang Tiêu ba ba, chờ nghe giải thích. Tiêu Tiên cùng Trương Mục bốn mắt nhìn nhau, không biết nên phải trả lời thế nào.

“Việc này phải hỏi Trương ba ba của con ấy, Trương ba ba kéo Tiêu ba ba đi chơi.” Tiêu Tiên đem nồi** ném cho Trương Mục, trốn tránh trách nhiệm.

** Nồi ở đây là trong bối nồi, hiểu nôm na có nghĩa là rắc rối, trong các truyện Trung tác giả đều sẽ có câu “Nồi này ta không bối” hoặc “Ném nồi cho hắn”, làm cho truyện cảm giác nghe vui tai hơn

Ném cho Trương Mục một ánh mắt ‘tôi vô tội, tôi không liên quan’, sau đó ngẩng đầu đi thẳng biểu thị bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng. Trương Mục đỡ trán, cạn lời, cảm thấy Tiêu Tiên cũng quá gian xảo rồi. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, đầu như muốn nổ tung, miễn cưỡng viện một cái cớ: “Ba ba cùng Tiêu ba ba đi chơi nhưng trò này Phái Phái không chơi được.”

Phái Phái thắc mắc: “Tại sao? Con cũng rất thích đi chơi nha.”

“Bởi vì Phái Phái còn rất nhỏ.” Trương Mục kiên trì nói chuyện: “Chờ con lớn lên đã, sau khi con lớn ba ba sẽ nói cho con sau.”

Phái Phái “Ồ” một tiếng, cuối cùng xem như không thắc mắc nữa, Trương Mục thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu ôm Phái Phái về phòngnói: “Chờ sau khi ba ba cùng Tiêu ba ba nghỉ hè, sẽ mang Phái Phái đi chơi có được không?”

“Được ạ.” Phái Phái nghe nói có thể đi chơi cùng hai ba bavui mừng hỏi lại: “Mang theo Khiêu Khiêu nữa được không ạ?”

Trương Mục sờ đầu Phái Phái, cười: “Tất nhiên, Khiêu Khiêu cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta mà.”

Đã xác thực chứng cứ Tư Nam đạo văn, mọi chuyện được đưa ra ngoài ánh sáng sau một thời gian dài cũng lắng xuống. Ngoài dự đoán của mọi người, đài truyền hình Hắc Diệu đăng một bài blog, tuyên bố chính thức kí hết hợp đồng chuyển thể tác phẩm của “Quạ” thành phim truyền hinh.

Tin tức này mới vừa phát ra nhận được rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng, vô số người chúc mừng Trương Mục ngay dưới phần bình luận của bài viết.

Chưa kịp chúc mừng xong, đài truyền hình Thanh Chanh cũng đưa ra thông báo kí kết hợp đồng chuyển thể phim truyền hình với “Quạ”, cộng động mạng đều sốc nặng. Đồng thời khí kết hợp đồng với đài truyền hình Thanh Chanh và đài truyền hình Hắc Diệu, đầy đủ chứng minh giá trị hoàng kim tác phẩm của “Quạ”, đem tác phẩm của Tư Nam ra so sánh, quả thực kém rất xa. Coi như sao chép, nhưng Tư Nam sẽ không bao giờ phát huy được hết ý “Quạ” muốn biểu đạt, đây chính là một sự thật tàn khốc.

Đương nhiên có người chúc mừng, cũng có người ghen ghét, nhưng ghen ghét cũng vô dụng, tất cả đều là sự thật. Trong một thời gian ngắn, “Quạ” nhanh chóng được nhiều người biết đến, mà “Thị trấn Phượng Hoàng” cũng một lần nữa bị đẩy lên diễn đàn, nhận được vô số sự chú ý từ khắp nơi. Đề tài # Quạ_song hỷ lâm môn # được lên hot search của Weibo.

Những chủ đề liên quan đến Trương Mục thay đổi liên tục, cậu chiếm hết sự chú ý của cư dân mạng, không ai để ý đến, trong ván cờ này, có một người nằm không cũng trúng đạn.

Người đó chính là Lâm Thần.

Cửa hàng của Lâm Thần vừa khai trương được mấy ngày, vì để tạo tiếng tăm cho cửa hàng, y tự mình đến cửa hàng quảng cáo, phát quà, dùng tiền phát thông báo, mua độ hot search, nhưng chỉ vừa mới được một giờ, bị tin tức của Trương Mục cùng Tư Nam d3 xuống, độ hot giảm nhanh.

Đối với việc này, một số cư dân mạng bày tỏ sự đồng cảm với y, nói y không may mắn, không nghĩ tới trùng hợp gặp chuyện của Trương Mục, cũng có một số cư dân mạng nói làm diễn viên thì cứ chuyên tâm đóng phim, mở cửa tiệm, hiển nhiên là muốn kiếm lời nhanh chóng, còn nói Lâm Thần nghèo đến điên rồi, không biết làm sao lại nổi tiếng như vậy.

Nói đi nói lại, không biết bằng cách nào đó, mọi người lại đem Trương Mục cùng Lâm Thần ra so sánh với nhau.

“Lâm Thần có đẹp trai không? Tôi không thấy. Vẻ bề ngoài nhìn không ma mị giống ảnh chụp, hơn nữa quần áo mặc hằng ngày rất khoa trương, trang điểm cũng rất đậm, thật không biết những đứa trẻ thời nay yêu thích cậu ta ở điểm nào.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy Quạ đẹp trai hơn, tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm, nhưng tôi cảm nhận Quạ rất đẹp trai nha, nếu mà anh ta xuất đạo chắc chắn sẽ còn nổi tiếng hơn Lâm Thần đó.”

“Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn không biết mấy cái giải thưởng kia của Lâm Thần lấy bằng cách nào nha, tôi luôn cảm thấy kì lạ, cậu ta đã đóng bộ phim nổi tiếng nào à? Cho dù tác phẩm giành được giải cũng rất ổn, nhưng đó cũng chỉ là giải thưởng của tác phẩm, tác phẩm còn vượt trội hơn diễn xuất của cậu ta.”

“…”

Lâm Thần vừa tới trường quay, mở weibo trùng hợp nhìn thấy những bình luận này. Đối với những người đang đánh giá khả năng diễn xuất của y, Lâm Thần cảm thấy thật nực cười, hiện tại y đang rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ, đem những lời này ra so sánh với lời khen fan dành cho y, quả thực những không là gì cả.

Hơn nữa fan hâm mộ của y rất thiên vị thần tượng, sự thiên vị đó càng làm y không lo lắng bất cứ thứ gì. Chỉ cần y nổi tiếng và đẹp trai, không cần biết y làm gì những fan hâm mộ kia vẫn nhất nhất đứng về phía y.

Y càng hứng thú với việc kiếm tiền hơn mài giũa kĩ năng diễn xuất. Mục đích chính của y chỉ có kiếm tiền và nghĩ mọi cách để giành giải thưởng về đến tay. Đáy lòng của y luôn xem thường nghề diễn viên, tiền bọn họ kiếm được bằng cách đóng phim, chỉ sợ không bằng một chương trình truyền hình của y phát.

Điều duy nhất y chú ý, là việc cư dân mạng nhắc đến y cùng Trương Mục. Y đã tốn không biết bao công sức tính toán cùng trả giá mới được như ngày hôm nay. Còn Trương Mục thì sao? Cậu ta phải trả giá điều gì? Tại sao cậu ta có thể nhận được nhiều sự tán dương cùng chú ý như vậy? Tại sao y bây giờ vẫn bị đem ra so sánh cùng Trương Mục?

Lâm Thần rất ghen tị với Trương Mục. Gia cảnh Trương Mục tốt hơn, thành tích học tập cũng tốt hơn, thầy cô giáo ở trường cũng yêu thích cậu ta, các bạn học cũng rất thích chơi cùng cậu ta, khuôn mặt cậu ta lúc nào cũng tươi cười, tựa như chưa bao giờ phải trải qua bất cứ chuyện đau khổ nào.

Không giống y, muốn lấy lòng thầy cô, thầy cô lại không thích, nói tâm tư y không đơn thuần, không như một đứa trẻ ở tuổi đó nên có, y muốn có bạn tốt, nhưng y đối xử tốt với bọn họ bao nhiêu đi nữa bọn họ cũng luôn xem thường y, thích bắt nạt y, cô lập y.

Y cùng Trương Mục tựa như hai thái cực, Trương Mục vĩnh viễn là khí vận sủng nhi, được bao bọc bởi một hào quang được mọi người chú ý, y lại như một khối u nhọt, luôn làm người khác cảm thấy chán ghét ghê tởm.

Nhưng anh ta cùng Trương Mục đều xuất thân từ thị trấn nhỏ kia, tại sao Trương Mục lại có được cuộc sống tốt như vậy?

Y nghĩ bản thân đủ nổi tiếng rồi, Trương Mục lại cướp đi hot search vốn nên thuộc về y, y tưởng bản thân cướp được Tiêu Gia Hữu từ tay Trương Mục là đã hạ bệ được cậu ta rồi, Trương Mục lại bằng một cách thần kì trèo lên**** Tiêu Tiên.

Những thứ y muốn Trương Mục đều có đủ cả, thậm chí còn dễ dàng có được, không tốn chút sức nào. Mà y, cho dù cố gắng cách nào đều không có được.

****Kiểu đu bám, câu dẫn thành công ấy.

Lâm Thần càng nghĩ càng tức giận, càng không cam lòng, không muốn nghĩ nữa. Mặt y âm trầm, biểu tình dữ tợn, đột ngột đứng dậy, giận dữ gạt hết đồ trên bàn xuống đất.

– —–oOo——