Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dưa leo tr. 

“Được rồi, lên xe đi.” Đoạn Ứng Hứa kiên nhẫn lặp lại câu nói trước đó.

Cừu Dịch gật đầu ưng thuận, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

Đoạn Ứng Hứa lại tiếp lời: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Làm gì?” Cừu Dịch hơi bối rối, nhưng vẫn đưa điện thoại ra. Điện thoại hắn vốn không có thông tin cá nhân gì quan trọng, cũng chẳng chứa mấy clip đen tối không thể để người khác thấy, ngay cả mật khẩu khóa màn hình cũng lười cài, nên cũng không sợ Đoạn Ứng Hứa phát hiện ra bí mật gì.

Đoạn Ứng Hứa đón lấy điện thoại, thao tác nhanh như chớp rồi trả lại cho Cừu Dịch.

Cừu Dịch nhận lại điện thoại, nãy liếc nhìn thì thấy Đoạn Ứng Hứa đã mở danh bạ mình và lưu một số mới. Tên liên hệ được đặt bằng hai chữ “Ông xã” rất lạnh lùng.

Cừu Dịch: “…”

Thấy Cừu Dịch im như thóc, Đoạn Ứng Hứa trầm ngâm, tưởng hắn không hài lòng với cách gọi này, bèn lấy điện thoại từ tay Cừu Dịch lần nữa, sửa lại tên liên hệ.

Lần này đổi thành: “Bà xã”.

Cừu Dịch: “…”

Đoạn Ứng Hứa: “…”

Hai người cùng im lặng, không khí căng như dây đàn.

“Lái xe đi.” Cừu Dịch giả vờ như không có chuyện gì, đóng danh bạ lại, phá tan bầu không khí im lặng đến rợn người.

Đoạn Ứng Hứa gật đầu, khởi động chiếc xe thể thao.

Nhân lúc Đoạn Ứng Hứa tập trung lái xe, Cừu Dịch ngồi ghế phụ vừa giả vờ nghịch điện thoại, vừa lén lút liếc nhìn anh ta. Hắn thực sự không đoán được Đoạn Ứng Hứa trong đầu đang tính toán gì, nhưng cũng không tiện hỏi thẳng, đành phải tiếp tục đóng kịch với đối phương.

Cừu Dịch suy đoán trong lòng, trước đây khi hắn còn ở bệnh viện, Đoạn Ứng Hứa cố tình để phóng viên theo dõi chụp được ảnh thân mật của hai người, điều này có nghĩa là đối phương muốn truyền đạt thông điệp “mặc dù cưới chớp nhoáng nhưng rất yêu nhau” ra bên ngoài.

Cừu Dịch từng là thành viên của câu lạc bộ suy luận trong trường đại học, lập tức liên kết với lai lịch của Đoạn Ứng Hứa và đưa ra suy đoán.

Đằng sau Đoạn Ứng Hứa là tập đoàn họ Đoạn, cha anh ta là ông trùm bất động sản, một gia tộc quyền quý hạng nhất. Trùng hợp thay, Cừu Dịch từng nghe Hoàng Hách tám chuyện về một vài tin đồn xoay quanh Đoạn Ứng Hứa.

Mặc dù là con trai trưởng nhà họ Đoạn, nhưng thực ra anh là con riêng. Con trai của bà Đoạn mắc bệnh nặng, cần người thân khỏe mạnh hiến tủy xương, ông Đoạn mới lấy cớ chữa bệnh đưa Đoạn Ứng Hứa về nhà họ Đoạn.

Nghĩ đến đây thì mọi chuyện đã rõ, Cừu Dịch thầm nghĩ, Đoạn Ứng Hứa tuy là con riêng nhưng lại là con trai trưởng. Dù anh ta không màng đến tài sản nhà họ Đoạn, bà Đoạn cũng sẽ không yên tâm về người này.

Nhưng nếu Đoạn Ứng Hứa cưới một người đàn ông, không thể có con nối dõi, thì mức độ yên tâm của bà Đoạn chắc chắn sẽ tăng vọt…

Nghĩ vậy, Cừu Dịch mở ứng dụng nhắn tin, kể cho Hoàng Hách về giả thiết của mình.

Một lát sau, Hoàng Hách trả lời.

[Ăn quả đắng, ngã sấp mặt, mãi mãi là M]: Hả? Con riêng gì? Đây là tin giả mà, nhà họ Đoạn đã đính chính rồi, chỉ có mỗi Đoạn Ứng Hứa là con đẻ thôi.

[Đại khái đã hiểu]: Cũng phải, dù cưới đàn ông, muốn có con thì vẫn có thể nhờ người mang thai hộ mà.

[Ăn quả đắng, ngã sấp mặt, mãi mãi là M]: Gì cơ?! Đàn ông không thể sinh con sao?!

[Đại khái đã hiểu]:…

[Đại khái đã hiểu]: Làm nhiều bài tập hơn đi, bớt lên mấy trang web văn học màu xanh lá cây lại dùm.

[Ăn quả đắng, ngã sấp mặt, mãi mãi là M]:…

Cừu Dịch cất điện thoại đi.

Vài phút sau.

Xe dừng lại.

Đoạn Ứng Hứa vẫn mặc chiếc áo khoác màu be như lúc đến bệnh viện thăm Cừu Dịch hồi sáng, anh ta kéo kéo cổ áo, nới lỏng một chút: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.”

Cừu Dịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người dừng trước căn biệt thự phong cách Trung Hoa to đùng.

Nhà họ Đoạn là gia tộc hàng đầu trong nước, vì cha Đoạn Ứng Hứa là đại gia bất động sản nên đất đai nhà họ trải dài khắp cả nước. Khu nhà mà Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa dừng chân này chỉ là một trong số những bất động sản nhỏ nhà họ mà thôi.

Tuy nhiên, Cừu Dịch đâu biết rằng cái biệt thự này chỉ là cái móng tay khi so với toàn bộ tài sản nhà họ Đoạn. Nhìn thấy dinh thự rộng lớn như vậy, hắn suýt đã ngã ngửa vì choáng.

Thấy vẻ mặt hắn kỳ lạ, Đoạn Ứng Hứa hơi nhíu mày: “Sao vậy, có gì không ổn à, cậu không thích nơi này sao?”

“Không có gì.” Cừu Dịch phủ nhận gọn lỏn.

Hắn vừa rồi chỉ nghĩ rằng Marx quả nhiên không lừa người, chủ nghĩa tư bản đúng là cội nguồn của mọi tội lỗi. Chỉ riêng cái biệt thự to đùng này, dù có bị ma ám đi nữa thì bán cả Hoàng Hách còn chẳng mua nổi cái cổng.

“Được rồi.” Thấy hắn phủ nhận, Đoạn Ứng Hứa cũng không biết nói gì hơn, đành cúi đầu xuống xe.

Sau khi giao chìa khóa xe cho người gác cửa trong khu nhà, anh dẫn Cừu Dịch vào biệt thự.

Hai người đi quanh co một hồi, chẳng mấy chốc đã bước vào phòng khách chính. Lúc này phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, có vẻ là nhân viên vệ sinh, đang cầm khăn lau, chăm chú làm công việc dọn dẹp.

Thấy Đoạn Ứng Hứa về, thanh niên vội vàng cất khăn lau đi, luống cuống dùng vạt áo lau tay ướt, rồi cung kính chào Đoạn Ứng Hứa: “Thiếu gia Đoạn, chào mừng cậu trở về!”

Phát hiện bên cạnh Đoạn Ứng Hứa còn có Cừu Dịch, thanh niên há hốc mồm, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên gọi Cừu Dịch thế nào.

Đoạn Ứng Hứa không mấy để tâm, anh ta nhìn quanh phòng khách một vòng, nhíu mày hỏi: “Mọi người đâu?”

Ý chỉ đến bố mẹ mình.

Thanh niên lại dùng áo lau tay: “Ông chủ và phu nhân chưa về ạ…”

“Họ vẫn chưa về thành phố sao? Tôi đã thông báo tối nay sẽ đưa người về gặp họ kia mà?”

“Cái này…” Thanh niên cười khó xử, không biết nên đáp lại thế nào.

“Tôi hiểu rồi, hẳn là bọn họ không tin tôi sẽ kết hôn,” Đoạn Ứng Hứa gật đầu, có vẻ như đã đoán trước việc bố mẹ thất hứa. Anh vẫy tay, ra hiệu cho thanh niên đến gần hơn một chút, “Công việc ở công ty hôm nay tôi chưa hoàn thành, hiện tại phải vào phòng tiếp tục xử lý. Cậu dẫn Cừu Dịch đi dạo quanh nhà một chút, làm quen với chỗ ở mới, từ nay về sau cậu ấy cũng là chủ nhân nơi đây rồi.”

Thanh niên vội vàng gật đầu lia lịa.

Cừu Dịch nhướng mày, có gì đó không ổn lắm… Đoạn Ứng Hứa quá ư là không bình thường.

Tại sao ngay cả đối với bố mẹ, anh ta cũng cư xử như đang họp hội đồng quản trị vậy?

Trước đây Cừu Dịch từng đóng một bộ phim, vào vai một bác sĩ tâm lý. Để diễn tốt vai này, hắn cũng ít nhiều tìm hiểu về một số thông tin bệnh lý liên quan.

Biểu hiện của Đoạn Ứng Hứa giống hệt như người mắc chứng thiếu hụt cảm xúc.

Hắn bỗng thấy có chút thú vị. Trước khi mất trí nhớ, khi tiếp xúc với Đoạn Ứng Hứa, hắn không để ý nhiều đến xúc cảm của đối phương. Giờ nghĩ lại, ngay cả khi cùng hắn tranh giành Thư Dục, Đoạn Ứng Hứa cũng luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn từng cho rằng anh chỉ đơn thuần là tự tin nắm chắc phần thắng, tin chắc Thư Dục sẽ chọn mình chứ không phải hắn, nên mới tỏ ra thong dong tự tại đến thế. Nhưng giờ nhìn lại… có vẻ như ngay từ ban đầu, anh ta đã chẳng hề để tâm đến Thư Dục.

Vậy thì tại sao anh ta rõ ràng chẳng có hứng thú gì với Thư Dục, mà vẫn cố ý đối chọi với hắn?

Bởi vì đàn ông đều là những kẻ đi săn, không thể chấp nhận việc con mồi của mình bị kẻ khác thèm thuồng.

Thế tại sao lại đồng ý lời cầu hôn của hắn?

Bởi vì anh mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, không hiểu rằng một “người bình thường” sẽ không đời nào đi cưới tình địch của mình.

Năm nay Đoạn Ứng Hứa 28 tuổi, đang ở độ tuổi mà “người bình thường” nên kết hôn. Sau khi mất trí nhớ, hắn lại “tình cờ” cầu hôn anh, thế là anh thuận nước đẩy thuyền, đồng ý với hắn.

Hắn xoa cằm, bỗng cảm thấy mình như vừa tìm ra một trò vui không tưởng.

Đang suy nghĩ xem nên đối phó với Đoạn Ứng Hứa thế nào, hắn bất ngờ phát hiện có một gương mặt to đùng đang áp sát mình.

Hắn giật mình, suýt nữa lùi lại hai bước, liền thấy chàng thanh niên giúp việc vừa nói chuyện với Đoạn Ứng Hứa khi nãy đang nhìn hắn với vẻ mặt phấn khích.

“Aaaa anh là Cừu Dịch! Cừu Dịch bằng xương bằng thịt! Cuối cùng cũng được gặp Cừu Dịch thật rồi, em cứ tưởng thiếu gia Đoạn lừa em chứ!” Chàng thanh niên vô cùng hào hứng.

Cừu Dịch theo phản xạ vuốt mái tóc trắng của mình, hắn nhìn thế nào cũng không giống người chết mà nhỉ?

“Thần tượng ơi! Cho em xin chữ ký đi!” Chàng thanh niên hưng phấn lôi ra cây bút dầu và poster có in hình Cừu Dịch đã chuẩn bị từ trước. Nhưng sau khi lấy ra, cậu ta chợt nhíu mày, cảm thấy giấy bút không đủ trang trọng, liền quay người lại, vén áo lên để lộ tấm lưng, “Anh ký lên lưng em đi! Xin anh đó, đây là ước mơ cả đời của em á!”

Cừu Dịch: “…”

Cầm bút dầu trong tay, hắn suýt nữa không nhịn được, định viết lên lưng đối phương bốn chữ “Tinh trung báo quốc”.

Kìm nén cơn xúc động, hắn nhanh chóng ký tên lên lưng thanh niên.

Thanh niên hạnh phúc đến mức suýt khóc, đưa tay ra sau lưng sờ sờ, thỏa mãn nói: “Cả đời này em sẽ không bao giờ đi tắm nữa!”

Cừu Dịch nhướng mày: “…Cậu là fan của tôi à?”

Chàng thanh niên như sực tỉnh cơn mơ, nhận ra mình vừa làm chuyện mất mặt, liền đỏ mặt nói: “Vâng ạ! Cừu Dịch đại thần, em siêu thích anh đóng vai thám tử Lăng Tư, em còn cắt cả video hậu trường nữa…” Chàng thanh niên cười gượng, “Xin lỗi, là do em quá phấn khích. Em chưa giới thiệu mình. Em tên Trác Chính Thanh, 24 tuổi, là sinh viên đang làm thêm ở đây. À phải rồi, đại thần, em có thể hỏi anh một câu không? Tại sao anh lại đột nhiên kết hôn với thiếu gia Đoạn vậy? Hai người trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu gì mà!”

Cừu Dịch không tiện nói với Trác Chính Thanh về chuyện mất trí nhớ, đành trầm giọng nói: “Tại sao ấy à? Tôi cũng đang tìm lý do đây.”

Trác Chính Thanh: “…”

Trác Chính Thanh ho khan một tiếng: “Để em dẫn anh đi tham quan biệt thự nhé.”

Cừu Dịch gật đầu: “Vậy phiền cậu rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của Trác Chính Thanh reo lên.

Cậu ta nói lời xin lỗi với Cừu Dịch rồi nghe máy.

Vì lúc này trong phòng khách chỉ có Cừu Dịch và Trác Chính Thanh, nên bốn bề rất yên tĩnh, mà người gọi cho Trác Chính Thanh lại có giọng rất to, nên khi Trác Chính Thanh vừa nghe máy, Cừu Dịch đã nghe rõ mồn một giọng nói đầu dây bên kia.

“Tiểu Trác! Lại có người đến kiếm chuyện, lần này chặn ngay cổng chính, làm sao đây?”

Trác Chính Thanh lập tức đáp: “Đuổi thẳng ra ngoài!”

“Nhưng cậu ta nói mình là hôn phu của thiếu gia Đoạn!”

Trác Chính Thanh liếc nhanh Cừu Dịch: “Mau đuổi ra, đừng cho ở lại! Chính chủ còn đang ở nhà đây này, hôn phu cái đ*o gì, tôi thấy chắc là gà rừng chui ra từ ruộng ngô thì có.”

Cừu Dịch nghiêm túc nhắc nhở: “Nói gà không nói bậy, văn minh một chút.”

Trác Chính Thanh hổ thẹn gật đầu: “Đại thần dạy phải.”

“Tiểu Trác, cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Người gọi điện cho Trác Chính Thanh có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cừu Dịch suy nghĩ một lúc, bảo Trác Chính Thanh mở loa ngoài, rồi tự mình nói với người ở đầu dây bên kia: “Đừng đuổi đi vội, để tôi đi gặp vị hôn phu của thiếu gia Đoạn đã.”

“Đưa điện thoại đây!” Giọng ở đầu dây bên kia đột nhiên chuyển thành giọng nam trung, có vẻ là vị “hôn phu” được nhắc đến trong điện thoại. Đối phương giật lấy điện thoại, chửi rủa: “Bảo tên họ Đoạn kia ra gặp tôi! Sao anh ta đột nhiên lại kết hôn mà đối tượng lại không phải là tôi!? Còn nữa, cậu là ai đấy!?”

Cừu Dịch lý sự: “Tôi là ông xã của anh ấy.”

Người ở đầu dây bên kia: “…”