Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Dị Năng Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi Chương 2: 2: Ngạo Kiều Tiểu Băng Sơn Sư Đệ X Liếm Cẩu Đại Sư Tỷ 2

Chương 2: 2: Ngạo Kiều Tiểu Băng Sơn Sư Đệ X Liếm Cẩu Đại Sư Tỷ 2

4:20 chiều – 28/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: 2: Ngạo Kiều Tiểu Băng Sơn Sư Đệ X Liếm Cẩu Đại Sư Tỷ 2 tại dua leo tr 

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây Tang Nhị tiến lên, dùng vỏ kiếm tách các nhánh cây ra, lặng lẽ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nơi đây hoang vắng, mây mù dày đặc, cỏ dại um tùm, rừng cây rậm rạp.

Những cành nhánh ngang dọc đan xen, che khuất ánh trăng ảm đạm, chiếu xuống những tàn ảnh lắc lư.

Trong mảng mơ hồ ấy có thể nhìn thấy có một bóng người đang dựa vào tảng đá lớn dưới tàng cây.

Tang Nhị có chút chần chờ, sau đó lấy một lá bùa màu vàng hình chim nhỏ từ trước ngực ra, rót linh lực vào.

Vào khoảnh khắc lá bùa bay khỏi tay, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, lá bùa đột nhiên phát ra ngọn lửa sáng ngời ấm áp.

Chú chim với hai cánh hình tam giác giang rộng, vỗ vài cái, như thể thật sự có sự sống, cứ như vậy mà bay lên.

Đây là một loại thần thức mà tiên môn gọi là giấy phù phượng hoàng.

Chỉ cần một chút linh lực để khởi động, nó có thể hóa thành chú chim cả người tắm mình trong lửa.

Điều thần kỳ nhất chính là, khi lá bùa đang cháy sẽ không co quắp lại hay biến thành màu đen, càng không có tro rơi xuống, so với nến hay đèn pin dùng tốt hơn rất nhiều.

Hoàn cảnh tối tăm bỗng được soi sáng, nơi bên cạnh khoảng cỏ dại phía trước ẩn khuất một tảng đã bám đầy rêu xanh.

Thiếu niên dựa vào tảng đá, tóc đen tán loạn, hơi thở trầm đục không ổn định, thắt lưng căng chặt như dây cung.

Trên phần rêu xanh bên dưới cánh tay bám trụ tảng đá, kéo dài mấy vệt máu đậm như thể màu đen, nhìn đến ghê người.

Hắn như thể đang chịu đựng sự tra tấn cực kì đau đớn, chỉ có thể mượn hành động này giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, không để bản thân đâm đầu vào đá mà chết.

Cảm giác được ánh sáng xung quanh thay đổi, hắn cử động một chút, nhấc mí mắt lên.

Dưới mái tóc đen là một gương mặt tái nhợt với mồ hôi lạnh đầm đìa, hai mắt ửng hồng khép hờ mị hoặc, so với bộ dáng thường ngày, quả thật khác xa một trời một vực.

Đây đúng là Tạ Trì Phong.

Tang Nhị giấu mình sau thân cây, cẩn thận quan sát hồi lâu.

Sau khi xác định đối phương sẽ không nổi điên, nàng mới nghiêng người, chạy xuyên qua rừng cây đến ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ khí kinh ngạc lại lo lắng hỏi, “Trì Phong, sao đệ lại ở đây? Chẳng lẽ đệ cũng bị lạc đường giống ta sao?” Đồng môn trong Chiêu Dương tông, nếu quan hệ không thân thiết thông thường đều dùng những cách xưng hô như “Trương sư huynh”, “Lý sư muội”.

Chỉ những ai có quan hệ cực kỳ thân mật mới gọi tên.

Nhưng nguyên chủ mặt dày, vì (đơn phương) muốn kéo gần quan hệ với Tạ Trì Phong, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã dứt khoát lược bỏ dòng họ mà gọi thẳng tên.

Sự tê dại cùng đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm, hàng ngàn con kiến gặm chạy dọc theo thân thể khiến trước mắt Tạ Trì Phong như phủ một tầng sương màu đỏ lờ mờ.

Nhưng giọng của Tang Nhị quá dễ nhận ra.

Khi ý thức được người trước mắt là ai, thần kinh của hắn nhất thời căng chặt.

Và như lẽ dĩ nhiên, trong lòng hắn nhanh chóng trào dâng sự đề phòng và bài xích.

Là ai cũng được, vì sao một hai phải là người suốt quãng đường đi, trong tối ngoài sáng quấy rầy hắn, xuất hiện vào lúc này? “Trì Phong?”, Tang Nhị quan sát sắc mặt hắn, thử ngồi gần hơn một bước, duỗi tay khẽ vỗ lên vai hắn, “Đệ không sao chứ?” Dù cách một lớp quần áo nhưng mảng da thịt bị nàng chạm vào chẳng khác gì cảm giác rót nước lạnh vào dầu đang sôi.

Tạ Trì Phong cắn chặt khớp hàm đến kêu ken két, hắn đã không còn thừa sức quan tâm thể diện, chỉ nghĩ nhanh chóng tống cổ kẻ chướng mắt này đi.

Hắn khàn khàn lại bực bội quát, “Cút ngay!” Tang Nhị đáp, “Không cút” Tạ Trì Phong, “…” “Đệ hiện tại khó chịu như vậy còn cậy mạnh cái gì, cứ để ta giúp đệ đi.

Đệ xem, nơi này cỏ cao như vậy, nói không chừng sẽ có rắn độc.

Cỏ bên kia thấp hơn một chút, để ta đỡ đệ qua”.Tang Nhị thuyết phục một tràng xong liền tiến lên, kéo cánh tay đang đặt trên tảng đá của hắn ra gác lên vai mình, đồng thời lại dùng tay trái chậm rãi ôm lấy eo của hắn.

Theo nhân thiết mặc định, trong đoạn cốt truyện này, nàng hẳn nên gấp không chờ nổi mà nhào đến, giở trò với Tạ Trì Phong.

Nhưng vấn đề là, Tạ Trì Phong chỉ tẩu hỏa nhập ma chứ không phải mất trí nhớ vĩnh viễn.

Cho dù Tang Nhị dám huyênh hoang tìm đường chết thì cũng phải suy xét đến khả năng sau này bị hắn tính sổ.

Mà quan trọng hơn, 【 Tạ Trì Phong giá trị hảo cảm 】, trị số này cũng không phải đồ trang trí, nó có ảnh hưởng đến phần khen thưởng cuối cùng trong phó bản đánh quái.

Độ hảo cảm càng cao sẽ càng dễ nhận được những vật thưởng có tỉ lệ ra thấp hoặc tăng gấp đôi khen thưởng JJ tệ.

Lúc Tang Nhị vừa xuyên qua, độ hảo cảm của Tạ Trì Phong dành cho nàng là -30.

Vì khen thưởng sau này, tuyệt đối không thể lại ra sức tìm đường chết khiến nó hạ thấp thêm.

Ban nãy, trên đường đến đây, Tang Nhị vắt hết óc mới tìm ra một lỗ hổng trong nguyên tác.

Tác giả vốn không miêu tả cụ thể quá trình nàng giở trò với Tạ Trì Phong mà chỉ gõ một chuỗi dấu ba chấm.

Như vậy, nhiệm vụ này có rất nhiều giải pháp.

Nàng sẽ dùng phương pháp vu hồi, lợi dụng việc đỡ Tạ Trì Phong lên để phát sinh tiếp xúc thân thể, sau đó vừa đi vừa sờ, lừa gạt đủ giá trị trong đoạn tình tiết thân mật này, cũng không thể xem là phạm quy.

Ahahaha, nàng thật sự quá thông minh.

Giây tiếp theo, Tang Nhị vui quá hóa buồn.

Nàng không đoán được rằng, nhìn Tạ Trì Phong cao gầy là thế nhưng lại nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Hai chân Tang Nhị run lẩy bẩy, đỡ hắn đứng lên, loạng choạng đi được vài bước, không biết giẫm phải thứ gì trơn trượt, cả người nháy mắt mất cân bằng, nàng “rầm” một tiếng cùng hắn ngã nhào.

Nàng là người đầu tiên đập mạnh xuống đất.

Sau đó Tạ Trì Phong cũng bị kéo theo, hắn kêu lên một tiếng, ngã đè lên người nàng.

Bị hắn đè, Tang Nhị suýt chút nữa tắt thở.

Trong lúc hỗn loạn, nàng chống khuỷu tay xuống đất, đồng thời cong đùi phải lên muốn ngồi dậy.

Nhưng trăm lần không ngờ đến, vừa cong chân, đầu gối của nàng lại vừa khéo trúng ngay phần giữa hai chân của thiếu niên, không nghiêng không lệch, nhẹ nhàng thúc một cái.

Trong phút chốc, không khí xung quanh rơi vào sự yên tĩnh như chết.

Tang Nhị, “…” Bull sh*t.

Tang Nhị mí mắt hơi nhảy, lập tức duỗi thẳng hai chân, áp sát mặt cỏ, giả vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng dường như đã muộn.

Một cử chỉ hoàn toàn vô tâm lại như thể một nhát kim chích vào quả bóng đang căng phồng sắp nổ.

Hai mắt Tang Nhị chợt hoa lên, cổ tay đột nhiên bị hung hăng nắm chặt.

Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ biểu tình của Tạ Trì Phong, hắn đã cúi đầu.

Tang Nhị, “…” Cách một lớp quần áo, Tạ Trì Phong như thể trút giận mà cắn lên vai nàng.

Dù sao nàng không phải một khối thịt heo, bị người ta cắn còn có thể thờ ơ.

Tang Nhị cuống quít giãy giụa.

May mắn thay, Tạ Trì Phong tựa hồ đã là nỏ mạnh hết đà, răng vẫn chưa xuyên qua vải dệt, mới cắn được chốc lát đã thả lỏng khớp hàm, kiệt sức ngã xuống.

Hệ thống, “Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, chỉ số pháo hôi giảm 50, tổng giá trị hiện tại: 4940/5000” Đã hoàn thành? Tang Nhị vội vã đẩy Tạ Trì Phong ra, nàng ngồi dậy cởi áo, nhìn vào nơi bị cắn.

Cũng may chỉ là một dấu răng rất nhạt mà thôi, không có chảy máu.

Tạ Trì Phong lúc này thật sự hôn mê, không hề nhúc nhích nằm nghiêng người, cuộn tròn bên cạnh nàng.

Quần áo hỗn độn, hơi thở mỏng manh, lồng ngực cơ hồ không thấy phập phồng, nhìn chẳng khác gì người chết.

Chỉ có hai cánh môi đỏ hồng là còn vài phần màu sắc.

Đãi ngộ của nam chính quả nhiên không bình thường, ngay cả tẩu hỏa nhập ma cũng không ảnh hưởng nhan sắc.

Nếu đổi thành vai phụ nào đó tẩu hỏa nhập ma, phỏng chừng trình độ cay mắt sẽ chẳng khác gì phải nuốt vào một tá viên thuốc “chết đi sống lại”* kia.

(*Gốc là “瞪眼伸腿丸”, nghĩa dịch sát là “thuốc viên trừng mắt thẳng cẳng”, đây là tên của loại thuốc viên do Tế công cạo hòm, bùn đất trên người mình ra mà có ????, bạn nào xem phim sẽ biết.

Vì tác dụng của nó có thể cải tử hồi sinh và nhiều thứ khác nên Tây sẽ dịch như trên) Nguyên chủ vốn dĩ không phải người ngay thẳng, mơ ước Tạ Trì Phong lâu như vậy, thấy dáng vẻ này của hắn, nàng ta có thể kiềm chế được mới là lạ.

Tang Nhị nhìn hắn trong chốc lát mới thu mắt.

Nếu nàng nhớ không lầm, lần tẩu hỏa nhập ma đến bất ngờ lại dữ dội tối nay của Tạ Trì Phong có liên quan đến thân thế của hắn.

Ban đầu có nói, năm đó toàn bộ Tạ gia đều bị kẻ thù tiễn về Tây thiên.

Tạ Trì Phong tuy trốn thoát được nhưng cũng không thể toàn thân rút lui.

Hắn bị kẻ thù hạ một loại độc mang tên “Chích tình”.

Độc này cực kì âm hiểm, khi người trúng độc còn nhỏ sẽ ngủ đông trong cơ thể, nhưng theo tuổi tác dần lớn hơn, nó sẽ chậm rãi thấm vào tâm mạch, xâm chiếm Kim Đan, mỗi lần phát tác đều không hề có dấu hiệu báo trước.

Ngoại trừ gây ra đau đớn, nó còn khiến thần thức rối loạn, linh lực bị hao tổn.

Hơn nữa, những tác dụng phụ này còn sẽ kéo dài một khoảng thời gian.

Đương nhiên, dựa theo kịch bản mua cổ văn, những loại kỳ môn huyền độc* được tâng bốc đến kì diệu cực hạn, không có thuốc nào chữa được như trên, quá nửa đều dùng để thúc đẩy tình yêu giữa nam nữ chính.

Thông thường chỉ cần một lần cùng chung chăn gối là có thể giải quyết.

Một lần không đủ vậy hai lần, hai lần không đủ liền một đêm bảy lần.

(*Ý chỉ những loại độc dược thần kỳ, độc nhất vô nhị của một bang phái) Chi tiết khuôn sáo cũ rích bị dùng đến nát nhừ này cũng xuất hiện trong truyện.

Căn cứ theo giả thuyết, nữ chính thật sự của truyện sở hữu thể chất đặc thù, là người trong trăm ngàn người mới có một, có thể giảm thiểu độc tính của độc Chích tình.

Mỗi khi độc phát, chỉ cần cùng nàng “bạch bạch bạch”, làm âm dương hoàn toàn giao hợp là có thể bình ổn lệ khí.

Tang Nhị, “Đây còn chẳng phải là không hiểu được vì sao trúng độc, lại không hiểu được vì sao giải được độc* sao?” (*Trong đây tác giả dùng từ Schrodinger, theo Tây tìm hiểu và lý giải thì bên đó dùng từ này để nói đến những thời không song song, nơi chứa đầy những giả thiết có thể hoặc không thể xảy ra.

Nói chung, khái niệm gốc thì khác, ai có hứng thú có thể tìm hiểu về khái niệm này trên gg ????) Hệ thống, “Giả thuyết trong nguyên tác là vậy, xin đừng quá rối rắm về nó” Cũng đúng, dù sao những tình tiết kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn với một người đóng vai pháo hôi liếm cẩu như Tang Nhị.

Đợi đến lúc nữ chính thật sự xuất hiện, nàng hơn phân nửa đã tạm biệt Tạ Trì Phong, thay sang một áo choàng khác, vội vàng thực hiện tuyến nam chính thứ hai.

Tang Nhị nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó nàng cực kì coi trọng lời hứa, tiễn Phật phải tiễn đến Tây thiên mà kéo lê Tạ Trì Phong đang hôn mê đến khoảng đất trống bằng phẳng cách đó không xa, để hắn nằm yên.

Trước khi nữ chính chính thức ra sân, Tạ Trì Phong mỗi lần phát độc đều tự mình chịu đựng, vô cùng tuân thủ nam đức.

Lần này khẳng định cũng không chết được nên nàng không cần lo lắng.

Đêm nay chắc chắn không thể rời khỏi đây rồi.

Tang Nhị ngồi xuống cạnh hắn, vừa đả tọa điều tức vừa gác đêm.

Một buổi tối cứ như thế trôi qua.

Hôm sau, ánh mặt trời dần lên cao, đánh tan màn sương trắng ẩm ướt, quanh quẩn trong rừng suốt một đêm.

Tang Nhị đả tọa đến khi gà gáy, nàng không khỏi có chút mệt mỏi, gục đầu ngủ trong chốc lát.

Trong mơ hồ, nàng nghe từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.

Chất giọng có chút lạnh lùng nhưng êm tai, “Trời sáng rồi, tỉnh dậy đi” Ngồi ngủ vốn dĩ không thể ngủ sâu.

Tang Nhị hơi nhíu mày, vừa mở mắt liền phát hiện mình còn trong tư thế đả tọa.

Ngay phía trước nàng là một đôi ủng đen.

Một đóa hoa mơ rơi xuống, nhẹ nhàng rớt trên góc áo đối phương.

Hoa mơ? Khi ngẩng đầu nhìn, Tang Nhị liền ngẩn người.

Tối qua còn thấy cánh rừng này âm trầm khủng bố, hiện tại mới phát hiện, nơi này thế nhưng là một rừng hoa mơ.

Tháng ba, mùi hoa quanh quẩn, rừng núi sáng ngời, những tia sáng mỏng manh chập chờn lướt qua.

Những đoá hoa mơ mềm mại trắng ngần như tuyết nở đầy trên những cành cây, nhụy hoa hồng thắm.

Khi có gió thổi qua, cánh hoa lả tả rơi xuống chẳng khác gì một cơn mưa hoa thơm ngát.

Tạ Trì Phong đứng trước mặt Tang Nhị, cúi đầu nhìn nàng.

Đó là một gương mặt tuấn tú cương nghị, cực kì lãnh đạm.

Mắt đen như mực, cằm có chút nhọn.

Thiếu niên thân hình dong dỏng cao, so với nam nhân trưởng thành có chút gầy nhưng không hề yếu ớt.

Cổ áo cài đến tận cúc trên cùng, vạt áo sạch sẽ, đai lưng chỉnh tề, chỉ có một chút vết bùn nhợt nhạt, nhìn qua hoàn toàn không giống như đã từng lăn lộn trên đất.

Nhớ trong sách từng nói, Tạ Trì Phong có một chút thói ở sạch, quả nhiên không sai.

Nhìn sạch sẽ như thế, nhất định sáng sớm đã thức dậy đi sửa soạn một phen.

Đối phương phát hiện ánh mắt Tang Nhị có chút cổ quái, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ áo cài đến kín mít của mình, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Trì Phong hơi nhíu mày, thanh âm so với ban nãy càng thêm xa cách, lạnh lẽo, “Tang sư tỷ, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu” Tang Nhị, “…” Thôi bỏ đi, vì không để độ hảo cảm lại giảm xuống, sau này có cơ hội lại nghiên cứu hắn làm thể nào để tẩy sạch quần áo vậy.

Tang Nhị khẽ ho một tiếng, như thể không có việc gì đứng lên, “Ừm, đệ nói đúng, nếu sương mù hiện đã tan hết, những người khác hẳn cũng có thể xác định phương hướng.

Chúng ta cũng nên nhanh chóng đến nghĩa trang cùng họ tập hợp thôi…!Đệ còn nhớ rõ phương hướng không?” Tạ Trì Phong liếc nàng một cái, có chút ngoài ý muốn khi người này hôm nay không mượn cớ tiếp cận và nói một đống thứ vô nghĩa với hắn.

Nhưng hắn không hề biểu lộ suy nghĩ, chỉ mặt không cảm xúc xoay người đi, “Hướng này” Quả nhiên, chỉ cần cốt truyện không cố ý quấy rối, bày trò ma đưa lối kia, việc xác định phương hướng chỉ mất một giây.

Lối thông hướng nghĩa trang bị bỏ hoang là một con đường nhỏ hẹp, xiêu vẹo lại quanh co.

Cánh rừng sâu hút âm u, cỏ dại mọc cao qua eo, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.

Tang Nhị dùng kiếm tách cỏ dại ra, quay đầu hỏi, “Mà này Trì Phong, thân thể của đệ đỡ hơn chút nào chưa? Ta có mang theo một ít thuốc chữa thương, đợi chút nữa đến nghĩa trang rồi ta giúp đệ xem vết thương nhé?” “Không cần”, Tạ Trì Phong sắc mặt tái nhợt, thẳng thừng từ chối.

Việc hắn trúng độc Chích tình, ở Chiêu Dương tông chỉ mình sư tôn biết được ngọn nguồn.

Hắn đương nhiên sẽ không chia sẻ bí mật kia với người có ý đồ với mình.

Như thể cảm thấy ngữ khí có chút gay gắt, dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta đã không còn gì đáng ngại” “Không sao thì tốt.

Hôm qua ta thật sự lo cho đệ muốn chết”, Tang Nhị chân thành nói, “Nếu đệ cần gì hỗ trợ, lúc nào cũng có thể tìm ta nha” Nhưng trong lòng nàng lại thản nhiên nghĩ: biết ngay hắn sẽ cự tuyệt mà.

Nàng sở dĩ hỏi như vậy cũng vì “Hỏi han ân cần” là yêu cầu cần có của một liếm cẩu đủ tư cách mà thôi.

Nếu nàng chẳng quan tâm, đó mới gọi là OOC.

Dù sao nam chính chỉ biết nhận sự cứu vớt của nữ chính, nàng dùng mồm mép quan tâm cũng không tổn thất gì, nói không chừng còn có thể kiếm một chút hảo cảm.

Đi chừng hai mươi phút, hai người rốt cuộc thấy phía sau rừng cây rậm rạp lộ ra một góc mái hiên cong lên của nghĩa trang.

Đã đến nghĩa trang rồi.

????Tác giả có lời muốn nói???? Trước tiên sẽ bắt đầu từ tiểu băng sơn, người có phong cách tương đối bình thường trong mấy vị SJB*.

(*viết tắt của từ bệnh thần kinh) Tuy hắn tên Trì Phong (điên muộn*), nhưng chú định sẽ là người phát điên sớm nhất.

∠(:D” ∠)_ (*持风 và 迟疯 đồng âm) ????Góc tám nhảm???? Hôm nay Noel, thôi thì cũng có chương tặng các bạn đã ủng hộ Tây ???? dù cố gắng lắm nhưng ko kịp cho Dung Dung và Tiểu Bùi lên sàn, thật xin lỗi, coi như đọc đỡ đi nhé.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.