Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Sau Khi Trúng Cổ Chương 47: Chỉ có Khinh Ngôn mới được xem

Chương 47: Chỉ có Khinh Ngôn mới được xem

12:58 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47: Chỉ có Khinh Ngôn mới được xem tại dưa leo tr. 

Mộc Khinh Ngôn chớp mắt “ừ” một tiếng.

“Ừ gì mà ừ?” Tiêu Lâm Thành ôm mặt y vuốt v e, “Sau này ngươi không cần nữa à?”

Mộc Khinh Ngôn bị lời hắn nói làm vành tai đỏ lên, kéo tay hắn xuống lầm bầm: “Không cần thì không cần, ngươi làm mạnh chết.”

“Vậy lần sau ta sẽ nhẹ hơn,” Tiêu Lâm Thành nói, “Ta tưởng ngươi thích thế nên mới rên to vậy chứ……”

Hắn chưa kịp nói hết đã bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng, “Không cho nói!”

“Được được, không nói nữa,” Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay gầy mảnh trắng nõn của y rồi hôn lên lòng bàn tay một cái, “Mau ăn mì đi, sư phụ nấu sáng nay đó.”

Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm hỏi: “Ngươi…… vẫn còn trách sư phụ à? Không muốn nhận ông ấy sao?”

Tiêu Lâm Thành thu lại ý cười, rầu rĩ nói: “Ta không biết nữa.”

Mười mấy năm qua, Tuân Ấn Bạch là trưởng bối thân với hắn nhất. Hắn đã không còn quan tâm thân thế của mình, có sư phụ, có Khinh Ngôn, có sư huynh đệ trên Vọng Lam Sơn cũng tốt lắm rồi, dù cả đời này không gặp người cha “bạc tình bạc nghĩa” kia cũng chẳng sao, khỏi cần nữa.

Nhưng bỗng nhiên sư phụ thân nhất và người cha hắn hận nhất lại biến thành một người.

“Nếu sư phụ chỉ là sư phụ thì tốt quá,” Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm, “Nhưng sao……”

Mộc Khinh Ngôn: “A Tiêu……”

“Thôi bỏ đi,” Tiêu Lâm Thành thu lại cảm xúc rồi nói, “Không nghĩ nữa, sau này tính tiếp.”

Hắn lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội màu trắng khắc hình đám mây đeo lên hông Mộc Khinh Ngôn.

“Sáng nay Hoàng đế tặng đấy,” Tiêu Lâm Thành nói, “Ngươi đeo vẫn đẹp nhất.”

Mộc Khinh Ngôn sờ miếng ngọc nhẵn mịn bóng loáng kia, “Nhưng hắn tặng ngươi mà.”

“Chẳng phải của ta cũng là của ngươi sao,” Tiêu Lâm Thành nói, “Hắn nói với miếng ngọc này có thể đưa ra một yêu cầu với hắn.”

Mộc Khinh Ngôn: “Yêu cầu? Gì cũng được à?”

Tiêu Lâm Thành gật đầu, “Dù có giết người phóng hỏa cũng giữ được mạng.”

Vậy có khác nào kim bài miễn tử đâu? Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là cất đi, lỡ làm mất thì sao?”

“Mất thì thôi, chúng ta đâu có giết người phóng hỏa, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.” Tiêu Lâm Thành cười ngây ngô nói, “Ta chỉ cảm thấy ngọc này hợp với ngươi thôi, đẹp lắm.”

Mộc Khinh Ngôn: “……” Lỡ Hoàng thượng biết có khi nào tức chết luôn không?

Chiều hôm đó, cả nhà Cố Linh Lung cũng về quán trọ. Bạch Diệc Sương nghe nói sinh nhật Tiêu Lâm Thành thì vừa vui vừa hối hận — Sao không về sớm hơn chứ, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi.

Nàng hỏi mượn bếp của chưởng quỹ, nói muốn nấu bữa cơm cho Tiêu Lâm Thành rồi kéo Cố Văn Vũ vào bếp.

Cố Linh Lung chưa chuẩn bị quà sinh nhật gì, sực nhớ trước mua kia một đống chai lọ chưa tặng, thế là lập tức chạy lên lầu ôm rương gỗ đưa cho Tiêu Lâm Thành.

Tiêu Lâm Thành thắc mắc: “Đây là cái gì?”

Cố Linh Lung nháy mắt nói: “Biểu ca, chúc ngươi và biểu tẩu bên nhau dài lâu nhé.”

Tiêu Lâm Thành mở rương gỗ ra, Mộc Khinh Ngôn đang định tới xem thì cái rương kia đóng ập lại.

Mộc Khinh Ngôn tò mò hỏi: “Gì thế?”

Tiêu Lâm Thành cười tủm tỉm: “Đêm nay cho ngươi xem.”

“Sao phải đến đêm mới được xem?” Mộc Khinh Ngôn khó hiểu, “Sẽ phát sáng à?”

“Không phát sáng,” Cố Linh Lung cười nói, “Nhưng sẽ phát nhiệt đấy.”

“Thứ gì mà thần kỳ vậy?” Tuân Ấn Bạch cũng lại gần hỏi, “Ban đêm cho ta xem với nhé?”

Tiêu Lâm Thành: “…… Thôi, ngài đừng xem.”

Tuân Ấn Bạch bất mãn hỏi: “Sao không cho ta xem? Lớn rồi mà còn hẹp hòi vậy sao?!”

Tiêu Lâm Thành yên lặng đi lên lầu — Đúng vậy, hẹp hòi lắm, chỉ có Khinh Ngôn mới được xem thôi.

Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ bận rộn hơn nửa ngày, làm cả bàn đồ ăn, một nhà ba người rủ Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn uống rượu chúc mừng.

Tuân Ấn Bạch không dám xuống mà đứng trên lầu nhìn họ, lẩm bẩm nói: “Bọn họ chuẩn bị cả bàn đồ ăn lớn như vậy, ta chỉ nấu một tô mì trường thọ có phải keo kiệt quá không?”

Lý Thận bên cạnh nói: “Trẫm sai người đến quán rượu mua hai bàn…… à không, ba bàn về nhé?”

Tuân Ấn Bạch liếc hắn một cái, “Mua gì hả? Người ta tự mình nấu, còn ngươi biết nấu không?”

Lý Thận: “Không biết.”

Tuân Ấn Bạch càng phiền muộn hơn — Ta cũng không biết, chỉ biết nấu mì trường thọ thôi.

Tối hôm đó, Mộc Khinh Ngôn say đến nỗi đứng không vững, được Tiêu Lâm Thành bế về phòng.

Cố Linh Lung định bưng canh giải rượu lên, đi tới cửa thì nghe bên trong loáng thoáng tiếng nói.

“Chẳng phải ngươi đòi xem à?”

“Không, không phải cái này…… Ta không muốn xem……”

“Không được, nói phải giữ lời chứ.”

“Tiêu Lâm Thành, ngươi……Ưm……”

Cố Linh Lung nhìn canh giải rượu trên tay, nghĩ không cần uống nữa nên lại lặng lẽ bưng đi.

Ngày hôm sau, qua sinh nhật Tiêu Lâm Thành bị Mộc Khinh Ngôn đuổi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Tuân Ấn Bạch đi ngang qua.

“Sao thế?” Tuân Ấn Bạch ngờ vực hỏi, “Chọc giận Tiểu Mộc à?”

Tiêu Lâm Thành xấu hổ nhìn trời, “Ừm.”

Tuân Ấn Bạch: “Con làm gì thế?”

“Khụ,” Tiêu Lâm Thành vờ như không nghe thấy rồi đi xuống lầu, “Hôm nay gió có vẻ mạnh nhỉ……”

Tuân Ấn Bạch nhìn lá cây im lìm bên ngoài.

Gió nào? Gió ở đâu?

Mấy tên áo đen nhốt trong kho củi cuối cùng chịu không nổi cực hình nên khai ra Nam Lục không muốn tiến cống nữa nên ám sát Hoàng đế.

Lý Thận vốn định theo Tuân Ấn Bạch đến Vọng Lam Sơn, nhưng sau khi nghĩ lại thì dẫn thuộc hạ lên đường về kinh.

Tiêu Lâm Thành đứng ở cửa nhìn bọn họ đi xa, chợt nhớ tới Tạ Thập Thất đưa người đến kinh thành, “Không biết Thập Thất đến kinh thành chưa nhỉ?”

Tuân Ấn Bạch bên cạnh hỏi: “Hắn đưa ai đi kinh thành vậy?”

Tiêu Lâm Thành: “Một cô nương.”

Tuân Ấn Bạch: “Con gái nhà ai thế?”

“Không biết,” Tiêu Lâm Thành nói, “Trình Tri phủ ở Cầm Châu nhờ tụi con đưa.”

Tuân Ấn Bạch cũng không để ý, nghĩ có lẽ là con gái của quan lớn nào đó trong kinh thành.

Tiêu Lâm Thành lên lầu tìm Mộc Khinh Ngôn nhưng không thấy người trong phòng.

Cả ngày Khinh Ngôn làm ngơ mình, chắc không phải còn giận đấy chứ?

Hắn tìm khắp nơi, trông thấy Mộc Khinh Ngôn ra khỏi phòng Bạch Diệc Sương.

“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành đi qua, thấy Bạch Diệc Sương thì mất tự nhiên gọi, “Di nương……”

“Ừ,” Bạch Diệc Sương hớn hở nói, “Ta đang muốn tìm con đây.”

Tiêu Lâm Thành lén đưa tay ôm Mộc Khinh Ngôn đứng không vững bên cạnh rồi nghiêm túc trả lời: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Lúc nãy Mộc công tử nhắc tới một loại thảo dược từng thấy trong sách,” Bạch Diệc Sương nói, “Thảo dược này hình như ta đã thấy qua nên muốn về xem thử, chắc sẽ giải được cổ cho các con đấy.”

Nàng nhìn hai người, “Các con muốn về chung không?”

Mộc Khinh Ngôn nói: “Sách kia con để ở Vọng Lam Sơn, chẳng biết có nhớ nhầm nội dung trong sách không nữa, con muốn về núi trước.”

“Cũng tốt,” Bạch Diệc Sương nói, “Vậy ngày mai chúng ta về trại trước, có tin tức gì sẽ nhắn cho các con.”

Mộc Khinh Ngôn tạ ơn: “Làm phiền Cố phu nhân.”

“Không có gì,” Bạch Diệc Sương cười nói, “Đều là người một nhà cả mà.”

“Nghe chưa?” Tiêu Lâm Thành kề vào tai Mộc Khinh Ngôn thì thầm, “Phải gọi di nương như ta ấy.”

Mộc Khinh Ngôn giơ chân đạp hắn một cái.

“Shhhh,” Tiêu Lâm Thành kêu đau, “Sao ngươi đạp mạnh thế chứ?”

Mộc Khinh Ngôn càng tức hơn, lại đạp hắn thêm hai cái.

Tiêu Lâm Thành không dám tránh mà để mặc y đạp.

Bạch Diệc Sương nhìn hai người ồn ào, nín cười nói: “Vậy ta đi dọn đồ trước đây.”

Nàng nghĩ hai đứa bé này chắc đã thổ lộ với nhau rồi, nhìn càng quấn quýt hơn trước nữa.

Mặc dù nàng chưa từng nghĩ con trai tỷ tỷ mình sẽ thích nam tử, nhưng hơn hai mươi năm qua nàng chưa từng chăm sóc Tiêu Lâm Thành, giờ có mặt mũi nào quản hắn thích ai, thích nam hay nữ chứ?

Chỉ cần Lâm Thành thích là tốt rồi, nàng nói thầm trong lòng, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng chắc cũng mong con mình răng long đầu bạc với người trong lòng.

Tiêu Lâm Thành theo Mộc Khinh Ngôn về phòng, thấy y cũng soạn hành lý thì nói ngay: “Khinh Ngôn, hai ngày nữa chúng ta hãy về, đừng vội. Ta sợ thân thể ngươi chịu không nổi.”

Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì Tuân Ấn Bạch đi ngang qua đã xông vào nói: “Ừ ừ, mấy năm nữa về cũng được.”

Mộc Khinh Ngôn: “……” Mấy năm?

“Sợ về bị Mộc tiền bối đánh chết chứ gì?” Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói, “Bệnh cũ chưa khỏi mà còn chạy lung tung, sao lúc xuống núi không sợ?”

“Con còn dám nói à?!” Tuân Ấn Bạch trợn mắt, “Ta vì ai mới chạy đến đây hả?!”

Tiêu Lâm Thành: “Cũng đâu phải con gọi.”

“Ranh con!” Tuân Ấn Bạch xắn tay áo muốn đánh hắn, Mộc Khinh Ngôn vội ngăn lại: “Sư phụ đừng nóng, đến lúc đó con giải thích với cha con là được rồi.”

“Tiểu Mộc à,” Tuân Ấn Bạch giữ chặt tay Mộc Khinh Ngôn, “Nếu cha con ra tay thì con phải cản giùm sư phụ đấy nhé.”

Mộc Khinh Ngôn: “……Con cũng cản không nổi đâu ạ.”

Tiêu Lâm Thành giật tay Mộc Khinh Ngôn lại rồi phũ phàng nói: “Bị thương thì Mộc tiền bối chữa cho ngài.”

Tuân Ấn Bạch: “……” Mi đúng là con ngoan của ta mà.

Mặc dù Tuân Ấn Bạch không muốn nhưng ba ngày sau bọn họ vẫn về Vọng Lam Sơn.

Hơn nửa tháng sau, ba người vừa tới chân núi thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Về rồi à?”

Mộc Khinh Ngôn quay đầu gọi: “Cha.”

Tiêu Lâm Thành suýt gọi cha theo y, may mà kịp nín lại rồi sửa lời: “Mộc tiền bối.”

Mộc Quy Hàn gật đầu, nhìn Tuân Ấn Bạch định lén bỏ chạy: “Đi đâu?”

Tuân Ấn Bạch quay lại cười khan: “Lão Mộc đấy à, sao lại xuống núi đón chúng ta thế?”

Mộc Quy Hàn: “Đến nhặt xác cho ngươi.”

Tuân Ấn Bạch cười cười, đột nhiên co chân bỏ chạy.

Bóng dáng Mộc Quy Hàn lóe lên, lập tức đuổi theo.

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đã quá quen thuộc nên thong thả đi lên núi.

Chẳng bao lâu sau, tiểu sư đệ trên núi vội vã chạy xuống hét ầm lên: “Sư huynh, không xong rồi! Sư phụ bắt mèo của huynh rồi bóp cổ nó nói nếu Mộc tiền bối dám đánh mình thì ông ấy sẽ nhổ trụi lông thằng cháu mèo này!”

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……” Bánh Trôi đã làm gì sai chứ?