Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41 tại dưa leo tr. 

  Cảnh đêm nay đều là cảnh mưa, phần trước là cảnh che ô, tuy mưa cũng sẽ tạt vào người, nhưng tổng thể vẫn giữ được khô ráo, mà sau khi đánh nhau, ô trở thành phế thải, hạt mưa rơi xuống, trong nháy mắt toàn thân ướt sũng.

  Yến Vô Song cố ý hẹn gặp mặt vào đêm mưa, cũng là vì bố cục.

  Hắn đã đoán ra là ai đả thương Cổ Khê, bắt Trúc Lâm Viễn và Lâm Song Song đi, nhưng trình độ võ học của đối phương vượt xa hắn và Tô Tử, cho dù cộng thêm Cổ Khê không bị thương, ba chọi một bọn họ cũng không nhất định đánh thắng được, huống chi Cổ Khê còn bị thương, bởi vậy chỉ có thể dùng trí.

  Ép đối phương bại lộ,  chỉ cần để Giang Tuyền đi theo Tô Tử nghe thấy người giết mẹ gã, thuê Tạ Phi Bạch diệt cả nhà họ Lâm là người cha ruột Giang Châu Phong của gã.

  Giang Châu Phong muốn “Thiên Hạ Kiếm” và “Phong Hành Quyết”, Lâm gia bị diệt môn, cũng bởi vì “Phong Hành Quyết”, mà mẹ gã bị hại, trong lúc vô tình biết được chuyện này.

  Mà mang Giang Tuyền lại đây, lại để gã nghe được chân tướng, đối với Giang Châu Phong mà nói, sau khi giết vợ, chỉ còn con trai là người thân duy nhất, mặc dù bản tính ông ta tự tư tự lợi, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, con trai xuất hiện, cũng sẽ làm phiền đến ông ta.

  Trong nháy mắt ông ta bị làm phiền, cũng là cơ hội của đám Yến Vô Song.

  Nhưng cơ hội này, cũng cần trợ lực, mưa to tầm tã trong đêm tối là trợ lực.

  —— Mưa quá lớn có thể lẫn lộn thính lực, tầng mây lại che khuất trăng tròn, trong rừng cây, ánh sáng lờ mờ, có Cổ Khê trợ giúp lặng lẽ tiếp cận Giang Châu Phong.

  …

  Cảnh đánh nhau này quay 7-8 lần, đợi đến khi thông qua, đã sắp 6 giờ, chân trời nổi lên màu trắng xóa, màn đêm sắp buông xuống.

  Ở nhiệt độ chỉ có 3-4 độ buổi tối mưa to tầm tã gần 3 giờ, quay xong, tất cả mọi người bị đông cứng, vội vàng đi thay quần áo ướt, Hà Kỳ Vinh lại nhờ trợ lý sinh hoạt chuẩn bị canh gừng, để từng người nhận một chén uống, khử ẩm phòng lạnh, phòng ngừa cảm mạo.

  Úc Vi Tinh sấy khô tóc, thấy Chu Lẫm bưng canh gừng, liền đưa tay nhận lấy, cau mặt uống một hơi, sau đó tìm Cốc Nghi Tuyên lấy một viên kẹo, đè xuống vị gừng trong khoang miệng.

  Chu Lẫm: “…”

  Thấy gã kinh ngạc, Úc Vi Tinh ngước mắt: “Sao vậy?”

  ”Không, anh vốn tưởng cậu không muốn uống, còn đang nghĩ cách khuyên cậu uống ra sao.”

  Úc Vi Tinh “Ừ” một tiếng, nói: “Bởi vì không muốn bị bệnh.”

  Từ nhỏ cậu rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi bệnh thì sẽ rất nghiêm trọng, lần nào cũng sốt cao đến 39 độ trở lên, ít nhất phải nằm trên giường 2-3 ngày mới có thể lấy lại sức khỏe.

  Thể chất “Úc Vi Tinh” của thế giới này cũng giống cậu.

  ”Đúng vậy, bị bệnh khó chịu.” Chu Lẫm thu dọn đồ đạc, nói với Úc Vi Tinh: “Đi thôi, về khách sạn, sau đó cậu ngủ một giấc. Anh đặt vé máy bay cho cậu, đến 6 giờ tối, vẫn kịp sinh nhật.”

  Úc Vi Tinh sửa lại vạt áo, đứng lên: “Được.”

  …

  Mới ngủ đến giữa trưa, khi Úc Vi Tinh tỉnh lại, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nghĩ thầm sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Cậu vội lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể, thấy chỉ có 36,8 độ, yên tâm.

  Được rồi, được rồi.

  Cũng may cũng may, hẳn chỉ là di chứng thức đêm.

  Rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, cậu đội mũ đeo khẩu trang, xách ba lô ra cửa.

  Chu Lẫm đã đứng trước cửa chờ cậu.

  Gã nhìn Úc Vi Tinh, “Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”

  Úc Vi Tinh lắc đầu.

  ”Vậy là được rồi.” Chu Lẫm nói, “Thẩm Lâm Lâm bị bệnh, vừa nãy đi bệnh viện.”

  Úc Vi Tinh hỏi: “Nghiêm trọng không?”

  ”Cũng may, sốt nhẹ, nhưng lo bệnh tình sẽ nặng thêm, chậm trễ tiến độ quay phim, đi bệnh viện truyền nước biển.”

  ”Những người khác thì sao?”

  ”Những người khác không sao.”

  Bọn họ đang nói chuyện, thang máy tới đại sảnh lầu một, cửa thang máy vừa mở, Hà Kỳ Vinh đứng bên ngoài. Y vừa ăn xong bữa trưa, chuẩn bị lên lầu.

  Hà Kỳ Vinh nói: “Vừa hay gặp cậu, tôi có một chuyện muốn nói với cậu.”

  Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, y kéo Úc Vi Tinh đến quán cà phê bên cạnh, chọn một vị trí góc, “Cậu biết đạo diễn Vương Vương Dật Qua không?”

  Y dừng một lúc, nói toàn bộ tên, “Chỉ đạo quay phim Ngô Tinh Kiệt gọi điện đề cử cậu, không phải cậu muốn về thành phố D à, ngày mai thuận tiện qua đó thử xem.”

  Úc Vi Tinh ngẩn người, “Thầy Ngô đề cử tôi?”

  ”Tôi đề nghị anh ấy đề cử, tôi cảm thấy, sân khấu của cậu chắc hẳn nên ở trên màn ảnh rộng.” Hà Kỳ Vinh chuyển đề tài, “Nhưng yêu cầu điện ảnh cao hơn phim truyền hình, chúng xem doanh thu phòng vé vàng thật bạc trắng, trên người cậu có khá nhiều tin đồn không tốt, làm diễn viên chính chống doanh thu phòng vé là không được, chỉ có thể làm một vai phụ.”

  ”Tôi nghe lão Ngô kể, vai phụ này cũng tạm được, mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng cốt truyện hoàn chỉnh, nhân vật có hình cung, cũng không phải người xấu.”

  Y suy nghĩ chốc lát rồi lại nói, “Đương nhiên, nếu cậu không muốn, kế hoạch cho tương lai vẫn chưa có màn ảnh rộng, hoặc nhân vật này không phù hợp với tâm ý của cậu, cũng không cần cảm thấy có lỗi với bọn tôi mà miễn cưỡng, chuyện này không sao, hiểu không.”

  Úc Vi Tinh nhớ phần ý tốt này, cậu trịnh trọng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

  Hà Kỳ Vinh khoát tay, “Không có gì, tiện tay mà thôi.”

  Nhìn Úc Vi Tinh, “Tôi chỉ cảm thấy cậu đủ ưu tú, không hy vọng tài hoa của cậu bị nhấn chìm, hơn nữa, tôi nhìn thấy nhiệt tình yêu thương trong mắt cậu, cái vòng luẩn quẩn này, vĩnh viễn cần người nhiệt tình yêu thương tồn tại, mới có thể càng ngày càng tốt.”

  Y vỗ vai Úc Vi Tinh: “Hy vọng cậu mãi giữ vững tấm lòng yêu thương này.”

  Úc Vi Tinh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ.”

  Hà Kỳ Vinh mỉm cười, “Được, cậu đi đi.”

  —— Sáu giờ chiều, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay thành phố D.

  Thành phố D lạnh hơn thành phố điện ảnh, nhiệt độ đã thấp đến âm, vừa ra khỏi cabin, Úc Vi Tinh lạnh đến run rẩy, vội vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, mũ cũng đè xuống, chắn gió.

  Xe tới đón Úc Vi Tinh do Úc Dạ Bạch phái tới, người đến là trợ lý Tân Lộng Tích của anh, một nữ sinh vừa đẹp trai lại xinh đẹp.

  Úc Vi Tinh lên xe, thấy Chu Lẫm không lên, hỏi gã, “Anh không ngồi?”

  Chu Lẫm cười nói: “Bạn gái tôi muốn đến đón tôi.”

  Úc Vi Tinh thấy cả người gã chìm trong ngọt ngào, ngay cả sợi tóc cũng có thể thể hiện ra tâm trạng chủ nhân rất tốt, không nhịn được mỉm cười, “Vậy chúng ta đi thôi, ngày mai đi thử vai, em sẽ liên lạc với anh.”

  Chu Lẫm: “Được, liên lạc qua điện thoại.”

  Sau khi xe khởi động, Tân Lộng Tích hỏi: “Muốn về nhà tổ Úc gia trước không?”

  ”Ừm, làm phiền cô.” Quà cậu chuẩn bị cho Tần Hành Hàn đã gửi về nhà, cậu muốn về lấy trước.

  Trong xe yên tĩnh, Úc Vi Tinh thả lỏng người tựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt lại, ngón trỏ và ngón giữa ấn nhẹ huyệt thái dương.

  Đầu hơi đau.

  Không chừng mình thật sự bị cảm, buổi trưa lúc rời giường đầu nặng chân nhẹ cảm giác mê muội cũng không phải là di chứng thức đêm, mà là thân thể phát ra cảnh báo cho cậu biết trước.

  Tân Lộng Tích liếc qua kính chiếu hậu, phát hiện lông mày của cậu nhăn lại, mở miệng, “Anh không thoải mái à? Phía trước không xa có một bệnh viện, có muốn đi khám không?”

  Nghe tiếng, Úc Vi Tinh mở mắt ra, cậu cúi đầu nhìn thời gian, sắp 6 giờ rưỡi, nếu như lại đi bệnh viện dạo một vòng, ít nhất phải 7 giờ rưỡi, không kịp.

  Nghĩ đến đây, cậu nói: “Trong nhà có thuốc, tôi về uống là được, cảm ơn.”

  Nếu Úc Vi Tinh đã nói như vậy, Tân Lộng Tích cũng không nhiều lời nữa, tầm mắt trở về phía trước, chuyên chú lái xe.

  Một đường im lặng không nói gì.

  Đưa Úc Vi Tinh đến cửa Úc gia, Tân Lộng Tích không ở lâu, lại quay đầu rời đi, trở về công ty.

  Gần đây Úc Dạ Bạch đang tranh thủ một hạng mục hợp tác với chính phủ, công tác chuẩn bị rất nhiều, công ty có không ít người đang tăng ca, cô cũng phải đi hỗ trợ.

  Úc Dạ Bạch ở công ty, tuần trước Úc Vạn Lý và Bạch Trân đi du lịch, trong nhà còn lại chị Tô hỗ trợ chăm sóc Hoa Điểm Điểm và Kẹo Dẻo, nhà tổ Úc gia có hơi vắng vẻ.

  Thấy Úc Vi Tinh về, chị Tô chào đón: “Em đã ăn tối chưa? Có muốn chị đi chuẩn bị không?”

  ”Không cần đâu chị Tô, em cầm đồ rồi đi.” Úc Vi Tinh vội vàng lên lầu.

  Chị Tô gọi cậu lại, ngẩng đầu nói với cậu, “Bà chủ cũng chuẩn bị một món quà, đặt bên cạnh món quà em chuẩn bị, bà ấy nhờ em mang cho ngài Tần.”

  ”Em biết rồi.”

  Cậu lại thò nửa người ra khỏi cầu thang, “Trong nhà có thuốc cảm không? Phiền chị pha cho em một ly.”

  Dứt lời, người biến mất ở góc hành lang.

  Cầm quà xong xuống lầu, chị Tô đã giúp cậu pha thuốc, Hoa Điểm Điểm nằm trên sô pha đại khái đã lâu không gặp cậu, cảm thấy xa lạ, nhe răng với cậu, lại phiền não giẫm đi giẫm lại trên sô pha, giống như đang nói: Đây là chỗ được tôi bảo kê, thú bốn chân đừng lại đây.

  Chị Tô vỗ vỗ nó, lại nhìn Úc Vi Tinh, “Chị dùng nước ấm pha thuốc, không nóng.”

  ”Cảm ơn chị Tô.”

  Úc Vi Tinh một hơi uống thuốc xong, khom lưng vỗ vỗ Kẹo Dẻo vây quanh chân mình ngửi đi ngửi lại, sau đó gật đầu với chị Tô, cầm quà rời đi.

  Úc Vi Tinh chưa từng đến nhà Tần Hành Hàn, đi theo hướng dẫn gần một giờ mới đến bên ngoài khu biệt thự.

  Vào cửa cần đăng ký thân phận, Úc Vi Tinh đăng ký xong, lại liên tiếp đi qua hai trạm gác, sau đó quẹo vào một con đường hai bên trồng đầy cây bạch dương cao ngất, đi thẳng đến cuối, tầm nhìn rộng mở sáng sủa, một tòa biệt thự đứng sừng sững ở phía sau bãi cỏ và hồ nhân tạo.

  Bóng đêm mông lung, đèn đuốc biệt thự sáng trưng.

  Trước cửa biệt thự, Tần Hành Hàn đứng đó, không biết đã đợi bao lâu.

  Úc Vi Tinh từ từ dừng lại trước mặt Tần Hành Hàn, Úc Vi Tinh đeo khẩu trang xong mới mở cửa xe bước xuống.

  ”Sinh nhật vui vẻ!” Cậu cười hỏi, “Chờ lâu chưa?”

  Tần Hành Hàn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa, “Không đâu, mới ra ngoài.”

  Một thanh niên bước đến, muốn thay Úc Vi Tinh lái xe đến bãi đỗ xe, Úc Vi Tinh nói cảm ơn, bước đến bên cạnh Tần Hành Hàn, đưa hai phần quà trong tay cho hắn, “Có một phần do mẹ em chuẩn bị cho anh, tuần trước bà ấy và ba em đi du lịch, bảo em thay bà ấy nói với anh một câu sinh nhật vui vẻ, chờ bà ấy về, sẽ mời anh đến nhà chúng em làm khách, bà ấy làm bù cho anh.”

  Khóe môi Tần Hành Hàn cong lên, “Thay anh cảm ơn dì Bạch.”

  Hắn nhận quà, đầu ngón tay vô tình chạm trúng tay Úc Vi Tinh, cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày. Một giây sau, hắn nắm lấy tay Úc Vi Tinh, “Vào trước đi, bên ngoài lạnh.”

  Úc Vi Tinh bị hắn kéo vào biệt thự, nhất thời giống như từ trời đông giá rét chuyển sang đầu hạ, cậu giơ tay muốn cởi áo khoác, mới phát hiện Tần Hành Hàn còn nắm lấy cậu.

  Cậu giật giật, hồn Tần Hành Hàn về xác, buông lỏng tay ra.

  Tần Hành Hàn nhìn cậu, “Sao tay em lại lạnh vậy?”

  ”Có thể do bị cảm.” Úc Vi Tinh cởi áo khoác, lộ ra áo len màu vàng nhạt bên trong, làm cho cậu càng ngày càng trắng nõn và mềm mại. Ánh mắt cậu cong cong, “Không sao, không sốt, trước khi đến em đã uống thuốc rồi.”

  Lại hơi nghiêng đầu, có chút đáng yêu, nói tiếp: “Chỉ là bọn mình không thể cùng nhau ăn bữa tối, tốt nhất anh cũng tránh xa em một tí, nếu không có thể sẽ bị lây bệnh.”

  Nghe cậu nói chỉ uống thuốc, Tần Hành Hàn lập tức phân phó quản gia gọi bác sĩ, sau đó tầm mắt một lần nữa trở lại trên người cậu, rơi vào khẩu trang cậu đeo, “Em có thể cởi ra, anh không ngại.”

  Úc Vi Tinh cười: “Em để ý.”

  ”Nào có ai muốn bị bệnh, bị bệnh rất khó chịu.” Nhất là lúc bên cạnh không có ai.

  Kiếp trước, lần đầu tiên cậu nhận được công việc thế thân, làm thế vai cho một diễn viên diễn cảnh trong nước.

  Khi đó cũng là mùa đông, so với phim trường bây giờ còn lạnh hơn, còn có tuyết rơi, cậu ở trong nước hơn một giờ, buổi tối hôm đó liền sốt cao.

  Bên cạnh không có người khác, ngay cả rời giường uống nước cũng khó, dứt khoát để mặc mình khát, thẳng đến ngày hôm sau cơ thể khôi phục một ít sức lực, mới đứng lên uống nước.

  Hơn nữa một khi bị bệnh, tâm lý sẽ tự nhiên mẫn cảm yếu ớt, sẽ nghĩ đông nghĩ tây, cảm thấy khó chịu và đau khổ.

  Tần Hành Hàn thở dài.

  Đột nhiên hắn đến gần Úc Vi Tinh, khi Úc Vi Tinh chưa kịp phản ứng, giơ tay tháo khẩu trang của cậu ra, lại kéo tay cậu đi về phía nhà hàng.

  ”Hôm nay là sinh nhật anh,” Hắn kéo ghế ra, để Úc Vi Tinh ngồi xuống, khom lưng nhìn cậu, “Có phải em muốn thỏa mãn nguyện vọng sinh nhật của anh không?”

  ——————–

  Tác giả có lời muốn nói:

  [Chờ sửa]

  Bắn tim

  —

  Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2022-10-31 16:53:19~2022-11-01 17:16:58.

  Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Hầm một nồi cà tím khoai tây 6 chai;

  Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!