Chương 61
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 61 tại dua leo tr
Editor: Fei
Trong phòng, Thiếu Tướng và Bánh Gạo nằm nhoài trên thảm trải sàn đặt trước sofa.
Một chó một mèo túm tụm một chỗ, hai màu đen trắng nổi bần bật. Rõ ràng chỉ gặp có ba bốn lần mà thân thiết đến lạ, liếm lông nhau, chơi cực kì vui vẻ.
Tần Nhạc nhìn chằm chằm cặp chó mèo kia, ánh mắt lóe lên điểm khác thường.
Đúng là vài duyên phận đã được ông trời định sẵn.
“Anh Nhạc uống bia không?” Kỷ Li nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, ngượng ngùng giơ chai bia, hỏi.
Từ khi nhận vai “Trần Hề”, y phải tạm thời bỏ thói quen ăn khuya để duy trì lượng mỡ và vóc dáng.
Hiện giờ tủ lạnh trống rỗng, ngay cả hai chai bia cũng là do tối qua staff để lại sau khi dùng cơm xong.
“Ừ được.” Tần Nhạc đáp.
Kỷ Li đặt chai xuống, nhìn xung quanh mà không tìm thấy dụng cụ mở nắp.
Y đang định ra ngoài xem sao nhưng bị người đàn ông nọ kéo về, “Thôi đừng. Em ngồi xuống đi, phim sắp chiếu rồi.”
Lòng bàn tay người đàn ông nọ rất nóng, nhiệt độ dường như đang truyền khắp toàn thân khiến tim y đập thình thịch.
Kỷ Li cụp mắt nhìn phần da tiếp xúc giữa hai người, âm thanh có chút nghẹn ngào khó nói, “Nhưng bia…”
Tần Nhạc cười, khẽ dùng sức kéo thanh niên ngồi xuống cạnh mình, “Nhìn này.”
Hắn lấy mặt dây chuyền hình tam giác kì lạ trên cổ xuống, đặt bên nắp chai. Cổ tay mạnh mẽ nổi gân xanh, cuốn theo hương vị đàn ông quyến rũ.
Một giây sau, Tần Nhạc ném nắp chai được cạy mở vào thùng rác.
Kỷ Li chậm rãi nhận chai bia, híp mắt, “Anh Nhạc đẹp trai quá.”
Tần Nhạc là người đầu tiên y biết có thể thực hiện hành động khui nắp đơn giản bằng cách hấp dẫn như vậy.
Chẳng trách Bánh Bao nói mỗi lần mở vote, Tần Nhạc đều được chọn là “Nửa kia đáng mơ ước nhất”. Một người trời sinh sở hữu năng lực bạn trai thế này ai lại nỡ từ chối?
Tần Nhạc bất ngờ khi được khen, ý cười nơi đáy mắt sắp không kìm chế nổi nữa.
Hắn đành phải giả vờ thản nhiên cụng chai với thanh niên, mở miệng bắt chuyện, “Dây chuyền này nhìn như vậy thôi nhưng dùng để khui nắp rất tiện.”
Đúng lúc đó, ca khúc chủ đề phim kết thúc.
Kỷ Li uống hớp bia, ánh mắt tập trung vào màn hình TV. Tần Nhạc nhìn nửa bên mặt đầy chuyên chú nọ, lựa chọn yên lặng không làm phiền.
Có rất nhiều khán giả tham gia livestream vừa nãy cũng tiếp tục ở lại.
Sau khi chấm dứt phát sóng trực tiếp, Kỷ Li lập tức đăng xuất tài khoản. Lúc này y đang xem phim bằng tài khoản khách, có thể đọc được bình luận trên đạn mạc.
Kỷ Li muốn theo dõi phản ứng của khán giả nên không tắt đi.
Tập trước ngừng ở đoạn nam chính dẫn người vây bắt Tạ Ngạn tại hoàng cung cho nên ngay khi tập mới bắt đầu đã là cảnh cao trào đối lập giữa hai phe.
Hoàng đế phát hiện thân phận Tạ Ngạn, chuyện y sai thuộc hạ tạo ra các vụ giết người, tư thông với địch quốc bị vạch trần trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nam chính Tuyên Minh ép hỏi, cuối cùng Tạ Ngạn thừa nhận y chính là chủ mưu của thảm án nhà họ Tuyên.
“Tạ Ngạn! Tại sao ngươi phải làm vậy?”
“Tại sao ư? Bởi vì ta hận.” Tạ Ngạn đau đớn lẩm bẩm, “Bởi vì ta hận đấy!”
Y đã đến gần ngôi vị hoàng đế chí tôn vô thượng, cách cái người mà y vẫn luôn mong ngóng kia.
Nhưng kết quả thì sao? Âm mưu và phản bội đã cướp hết mọi thứ của y. Gã hoàng đế vô dụng và mụ thái hậu sống dai như đỉa kia lấy danh nghĩa “giam cầm” để giẫm đạp y từng giờ từng phút!
Ngay cả người nọ cũng coi y như thứ vô dụng, đuổi tận giết tuyệt!
“Kẻ từ nhỏ luôn nhận được muôn vàn sủng ái, là thiếu hiệp danh môn chính phái thì sao có thể hiểu nỗi đau của ta?” Tạ Ngạn lạnh lùng, thờ ơ cười nói.
“Tiên hoàng ép cưới mẫu phi ta, chưa đầy ba tháng sau đã đày bà vào lãnh cung. Ta sinh ra tại nơi xa xôi hẻo lánh ấy còn bà ấy thì chết rồi.”
“Ngươi từng bị người vứt vào giếng, vừa đói vừa mệt suốt hai ngày hai đêm chưa? Năm đó, ta mới bốn tuổi.”
“Ngươi từng bị thái giám đẩy xuống sông băng giữa trời đông giá rét, bất lực suýt chết đuối chưa? Năm đó, ta mới sáu tuổi.”
“Ngươi có biết cảm giác khi chất độc chui xuống cổ họng, đau tới mức chỉ muốn cầm dao tự đâm bản thân không? Hôm ấy là sinh nhật mười tuổi của ta.”
“Tất cả những gì ta phải chịu đựng đều do một câu của mụ thái hậu chết tiệt kia —— “
“Nghiệt súc này mệnh tiện y hệt mẫu thân nó.”
Kỷ Li diễn quá tốt, đọc thoại cực kì diễn cảm.
Lúc Tạ Ngạn dùng vẻ mặt chết lặng, mỉm cười nhắc đến những chuyện trong quá khứ, đạn mạc điên cuồng hiện lên bình luận.
—— Đm thái hậu! Sao mụ ta chưa chết nhỉ!
—— Huhuhuhu Ngạn Nhi của tui!! Bộ tim tui làm bằng sắt à nên mấy người mới ngược tui như thế, chúng ta có thù oán gì đâu!
—— Mặc dù biết Tạ Ngạn là nhân vật phản diện nhưng tôi thật sự không ghét y. Nếu tôi là y, tôi chắc chắn sẽ phát điên mất.
—— Vốn dĩ Tạ Ngạn có thể làm một vị minh quân! Đều do thái hậu muốn con trai mình làm hoàng đế nên gây khó dễ, vùi dập cuộc đời Tạ Ngạn!
—— Nước mắt tui không đáng giá hay sao? Vừa xem đã xài hết khăn giấy rồi.
—— Vương thúc đâu! Đmmmm! Tạ Thần Uyên, sao ngươi nỡ lòng nào để Ngạn Nhi chết như thế!
Bình luận đạn mạc vẫn tiếp tục còn trong phim hai bên đã bắt đầu giao chiến. Người Tạ Ngạn dần xuất hiện thêm càng nhiều vết thương, dân cư mạng lại tiếp tục gào khóc thương tâm.
Cuối cùng Tạ Ngạn trốn vào mật đào năm đó y tình cờ phát hiện.
Y lấy tay che vết thương trí mạng trên bụng, gương mặt tái nhợt bỗng xuất hiện một tia hi vọng mỏng manh ——
Mật đạo này là Vương thúc nói cho y hay. Bây giờ chưa bị chặn chứng tỏ vương thúc vẫn thương hại y đúng không?
Tạ Ngạn kiên cường chống đỡ, bỏ lại đằng sau bước chân từng vệt máu dài, hướng thẳng về tẩm điện của người kia.
Hậu kỳ đã cắt nối biên tập kĩ lưỡng, kịp thời cài vào hình ảnh “phản bội” lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đồng thời ca khúc chủ đề dành riêng cho Tạ Ngạn cất lên.
Hình ảnh luân chuyển, xâu chuỗi toàn bộ sự việc trong suốt năm năm qua.
Khi Tạ Ngạn bị người tín nhiệm nhất đâm một dao, mất niềm tin, nản lòng thoái trí trước sự nghiệt ngã của số phận lồng ghép với chấp niệm đi tìm một người.
Vương thúc, con không hận cũng chẳng oán, để con gặp người lần cuối được không?
Nếu người muốn tự tay chấm dứt thứ nghiệp chướng nặng nề như con, con cũng cam tâm tình nguyện.
Bài hát chủ đề đi đến đoạn điệp khúc cao trào, kết hợp với màn độc thoại nội tâm của Tạ Ngạn đã nhấn chìm đạn mạc trong biển nước mắt.
—— Huhuhu tôi không chịu nổi, thật sự chịu không nổi!
—— Biên kịch giết người không thấy máu! Đây là lần đầu tiên tôi hi vọng kết cục phim thay đổi! Làm ơn viết một cái HE cho Ngạn Nhi đi! Nhốt cả đời cũng được, vương thúc tự mình canh chừng y!
—— Quá là đi vào lòng người, lực sát thương mạnh hơn nguyên tác vạn lần!
—— Tại sao tui lại xem một bộ phim thảm thương thế này vào ngày thứ sáu vui vẻ chứ?
—— Tạ Thần Uyên, ngươi có bản lĩnh thì khỏi cần xuất hiện nữa! Tức chết mất, tức chết mất! Đã khốn nạn xin đừng đẹp trai!
—— Nếu Tạ Ngạn bắt buộc phải chết thì mời Tạ Thần Uyên bầu bạn cùng y! Bằng không tôi sẽ xuyên vào màn hình xử đẹp vương thúc! Không thể mặc Ngạn Nhi một mình được!
…
Tần Nhạc đọc hết bình luận, khẽ lắc đầu thở dài, nhìn sang Kỷ Li ——
Vẻ mặt thanh niên căng thẳng, viền mắt ửng hồng. Y siết chặt chai bia, chìm đắm trong nội dung phim.
Tần Nhạc nhớ tới thời điểm đối phương hơ khô thẻ tre lúc trước, chợt cảm thấy lo lắng, “…Kỷ Li à?”
Tiếng thủy tinh va chạm lanh lảnh vang lên như một hồi chuông nhắc nhở đánh thẳng vào tâm trí.
Kỷ Li bỗng thoát khỏi cảm xúc bộ phim đem lại, đỏ mắt nhìn Tần Nhạc, “Anh Nhạc?”
Tần Nhạc cụng chai với thanh niên, dịu dàng nhưng cũng pha chút cứng rắn, “Uống bia đi, đừng hãm quá sâu.”
Kỷ Li buồn buồn đáp, mãi đến tận khi chất lỏng lạnh lẽo kia rơi xuống bụng, tâm trạng buồn rầu mới biến mất.
Y thở dài, chẳng thể diễn đạt được sự vui mừng ngạc nhiên lẫn cảm động mà bộ phim mang đến cho y.
Không ngờ nửa năm rồi mà y vẫn sẽ lo lắng, đau lòng thay Tạ Ngạn. Theo mỗi tình tiết trôi qua, Kỷ Li càng ngày càng thương “y” hơn.
Đặc biệt là phân đoạn Tạ Ngạn đứng trước cửa tẩm điện.
Tuy Kỷ Li sắm vai Tạ Ngạn nhưng đến bây giờ y mới biết ——
Khoảnh khắc Tạ Thần Uyên nghe thấy tiếng bước chân, hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.
Nghe Tạ Ngạn tan nát cõi lòng chất vấn, Tạ Thần Uyên cũng chẳng dễ chịu là bao.
Dây đàn cắt trúng đầu ngón tay hắn, máu tươi rơi xuống như xé nát trái tim.
Về tình, đau không thể át; Về công, bất lực.
Cuối cùng Tạ Ngạn chết, trước khi ra đi y đã gặp được vương thúc lần cuối, chỉ tiếc rằng chưa kịp nghe hai chữ “Ngạn Nhi”.
Khán giả trên mạng không ngừng rơi lệ.
Vô số người không ngờ mình lại bị “nhân vật phản diện” trong phim ngược thê thảm, tốn nước mắt vì y.
Song phim vẫn chưa kết thúc, bọn họ vừa nắm khăn giấy bất bình thay Tạ Ngạn vừa cắn răng nghiến lợi chờ thái hậu trả giá.
Tạ Thần Uyên và nam nữ chính cùng nhau làm rõ chân tướng năm đó. Phân đoạn chung sống vui vẻ giữa hai người được lồng ghép vào càng lấy nhiều nước mắt khán giả hơn.
Hắn đưa toàn bộ chứng cứ buộc tội gia tộc thái hậu cho nam nữ chính, tất cả đều không hề thua kém Tạ Ngạn.
Chẳng qua nhờ có Tạ Thần Uyên luôn âm thầm chống đỡ nên giang sơn xã tắc mới không biến chuyển quá lớn.
Nam nữ chính do dự mãi cuối cùng quyết định không nhúng tay vào vấn đề tranh đấu hoàng gia, để cho vị nhiếp chính vương Tạ Thần Uyên rất được lòng dân kia xử lý.
Người sau mang theo thế lực tích lũy suốt nhiều năm tới thẳng tẩm điện thái hậu, giam giữ toàn bộ quân lính của bà ta.
Thái hậu sợ hãi không thôi, lúc hấp hối còn muốn lấy di chiếu tiên hoàng để lại làm bùa hộ mệnh.
Thế nhưng hiện tại Tạ Thần Uyên đã mất điểm yếu duy nhất là “Tạ Ngạn”. Đội ám vệ và mật chiếu của tiên hoàng không thể gây ra bất kì uy hiếp nào nữa.
Hắn hận bản thân vì dám nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, kết quả không chỉ làm tổn thương trái tim Ngạn Nhi mà còn hại chết y!
Người chết không thể sống lại.
Giang sơn Tạ Thị mấy năm nay hắn cố gắng giữ vững tuyệt đối không thể hủy hoại dưới tay hai mẹ con kia!
Đầu tiên Tạ Thần Uyên lấy chiếu thư thoái vị giả, cho người bắt tiểu hoàng đế bất tài, ép thái hậu uống thuốc độc tự sát.
Kiên quyết đến mức chẳng ai dám phản kháng.
“Không chịu? Vậy ta sẽ giết đứa con trai yêu quý của ngươi.”
“Khi ngươi trơ mắt nhìn hắn chết rồi ta lại sai người rút hết máu hắn, bỏ thuốc, rót vào miệng ngươi.”
Hoàng đế trẻ tuổi sợ hãi, lập tức quỳ gối trước mặt Tạ Thần Uyên, “Vương thúc, người nể tình ta là cháu ruột mà tha cho ta và mẫu hậu đi!”
“Trước giờ ta chưa từng muốn ngôi vị hoàng đế! Ta có thể nhường cho vương thúc!”
“Xin vương thúc tha cho chúng ta!”
Tạ Thần Uyên đá gã, ánh mắt lạnh phát run, “Năm mẫu hậu ngươi hạ độc thủ với Ngạn Nhi sao ngươi không nghĩ tới chuyện y là em trai ngươi, là hoàng tử dưới danh nghĩa bà ta?”
Tần Nhạc diễn quá giỏi.
Chỉ bằng hai ba câu thoại đơn giản, hắn đã bộc lộ cảm xúc của nhân vật một cách hết sức tự nhiên.
Chứng kiến kết cục khó coi của hoàng đế và thái hậu, bình luận trên đạn mạc đồng loạt hô: Dừa lắm! ——
Có trời mới biết hai mẹ con này đã tạo bao nhiêu nghiệt!
Những thích khách được phái đi ám sát Tạ Ngạn đều do hoàng đế cử tới. Bà mẹ ác độc như vậy thì đứa con cũng chẳng phải người tốt lành gì!
Chết đến nơi còn muốn rũ sạch quan hệ?
Pfff, không có cửa đâu!
Tập phim kết thúc tại đây.
Kỷ Li nhìn chằm chằm hình ảnh đôi mắt Tạ Thần Uyên trên màn hình TV, buồn đến nao lòng. Tất cả khán giả đều cảm thấy sảng khoái nhưng y lại rất đỗi thương tâm.
Kỷ Li vừa là người ngoài vừa là người trong phim, y hiểu rõ ——
Tạ Thần Uyên thay đổi. Tạ Ngạn chết đã ép hắn phải thể hiện một mặt tính cách khác.
Lạnh lùng, tàn khốc của bậc đế vương.
Fan truyện nói Tạ Thần Uyên là nguồn sáng le lói trong cuộc sống Tạ Ngạn, yêu hận cả đời y đều do hắn mà thành.
Nhưng Kỷ Li cho rằng Tạ Ngạn cũng là kiếp số mà Tạ Thần Uyên không thể tránh khỏi.
Hai người làm bạn mười tám năm, hai mươi ba năm nhớ thương, tình cảm không chỉ xuất phát từ một phía.
Người chết được giải thoát nhưng người ở lại thì sao? Từ nay về sau, Tạ Thần Uyên sẽ phải dằn vặt bởi sự hổ thẹn và áp lực, cô độc đến cuối đời.
Kỷ Li ngửa đầu uống bia song cảm giác nghẹn ngào khó tả kia vẫn chẳng hề thuyên giảm. Y ngập ngừng muốn nói, tâm trạng rối như tơ vò.
“Anh Nhạc, em…”
Đột nhiên Tần Nhạc xoa lên gáy y, “Kỷ Li, nhìn tôi này.”
Giọng người đàn ông nọ vô cùng dịu dàng, rất khó chống cự.
Kỷ Li nghiêng người đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Nhạc. Không có vẻ âm trầm, tuyệt vọng của Tạ Thần Uyên mà chỉ là vẻ bình thản, cưng chiều. Khoảnh khắc ấy chẳng thể miêu tả thành lời, nó khiến y lưu luyến, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.
Tần Nhạc mở miệng, “Biết tôi là ai không?”
“Em biết.” Kỷ Li thở dài, tỉnh táo gọi tên hắn, “Anh là Tần Nhạc.”
“Đúng. Tôi không phải Tạ Thần Uyên, em cũng chẳng phải Tạ Ngạn. Câu chuyện giữa hai người họ sắp kết thúc rồi.”
Tần Nhạc âm thầm tiến tới gần thanh niên, nghiêm túc nói.
“Kỷ Li, nhân vật hay diễn viên đều có cuộc đời của riêng họ, tương lai sẽ có rất nhiều vai diễn khác đang chờ em.”
“Ngoan, thoát vai thôi.”
Cảm xúc khó chịu liền bị dăm ba câu đánh bay.
Kỷ Li bỗng phát hiện khoảng cách gần sát giữa hai người cùng với động tác ám muội, lỗ tai bất chợt đỏ bừng.
Y nghiêng đầu, vội vàng cụng chai, “Vâng, em chỉ xem phim hơi nghiêm túc chút thôi. Chờ một lát là ổn.”
“Thật không?”
“Thật ạ.”
Dứt lời, Kỷ Li bèn uống cạn chai bia, lòng phát sầu.
Sao vậy nhỉ?
Uống đồ lạnh mà vẫn chưa hết nóng?
Kỷ Li yên lặng suy nghĩ, tầm mắt vô thức hướng về Tần Nhạc. Đối phương vẫn chăm chú nhìn y, khóe mắt đong đầy ý cười.
Kỷ Li hoảng hốt, vội vã cầm điện thoại lên giả bộ lướt lướt. Sau đó y nhanh chóng bị hot search thu hút sự chú ý.
《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》chỉ còn một tập cuối cùng, đương nhiên sẽ xuất hiện hot search liên quan ——
# Tạ Ngạn là nhân vật phản diện lấy nước mắt khán giả nhiều nhất #
# Tạ Ngạn Tạ Thần Uyên #
Hot search nằm ở khoảng giữa, độ thảo luận cũng cao.
—— Ở công ty tăng ca, lén lút xem phim xong khóc không thở nổi. Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, huhuhu Tạ Ngạn số khổ của tôi ơi! (Tôi đã gửi link phim, chờ cổ khóc lóc thảm thiết!)
—— Fan nam chính đây, tác giả và biên kịch đều chắc tay! Mặc dù biết Tạ Ngạn chết chưa hết tội nhưng tôi vẫn thương y! Thầy Tần vào vai Tạ Thần Uyên đẹp mà khốn nạn quá!
—— Tôi thuộc team nói Tạ Thần Uyên khốn nạn đây! Khóc xỉu mất! Tại sao hắn không bỏ được giang sơn Tạ Thị? Cứ trơ mắt nhìn Ngạn Nhi chết như thế! Ôi, tim tôi đau quá man. May ngày mai là cuối tuần, hai mắt tôi sưng đến mức không thể gặp ai nữa rồi.
—— Không có cú twist nào nữa à? Hay đây là mưu kế vương thúc bày ra, thực chất y đang giả chết?
—— Tạ Thần Uyên quá vô cảm, tồi tệ thật sự. Tóm lại ở trong lòng hắn, giang sơn xã tắc luôn quan trọng hơn tình yêu đúng không? Tạo hình cổ trang của thầy Tần rất đẹp! Nếu tôi là Tạ Ngạn, tôi cũng sẽ phát điên vì một người như vậy.
—— Có người mắng Tạ Thần Uyên cơ á? Bộ mọi người tưởng mấy năm qua vương thúc sống thoải mái lắm sao? Với địa vị của hắn, bất cẩn chút là vạn kiếp bất phục!
—— Đừng chửi vương thúc nữa. Mọi người đi đọc phiên ngoại độc thoại của vương thúc trong tiểu thuyết đi, càng ngược tâm hơn.
—— Haizz, Tạ Thần Uyên đã cố gắng hết sức rồi, bỏ lỡ thì vẫn là bỏ lỡ thôi.
—— Fan phim khóc muốn xỉu luôn. Xin mấy chị thuyền viên CP này đề cử vài bộ đồng nhân, tốt nhất phải là kiểu ngược vương thúc nhưng HE với Ngạn Nhi!
Trên mạng tạo thành cơn mưa nước mắt sau khi Tạ Ngạn chết, thậm chí còn lập topic bàn luận về việc “Vương thúc có khốn nạn hay không”.
Kỷ Li thấy hết mọi Sướng vui đau buồn” của cư dân mạng, nhiệt tình kể cho Tần Nhạc nghe, “Anh Nhac, bạn trên mạng bảo anh đóng vai “tra nam”.”
Diễn viên phải chấp nhận cách lý giải của khán giả đối với nhân vật.
Tần Nhạc mượn cơ hội khoác vai y, tựa vào xem, “Em diễn rất tốt, bọn họ thương Tạ Ngạn nên giúp y hả giận.”
Thật ra cá nhân Tần Nhạc cũng không thích cách làm của Tạ Thần Uyên. Hắn sẽ gánh chịu mọi áp lực, đồng thời bảo vệ người mình yêu. Tuyệt đối không để chuyện xảy ra rồi mới tỉnh ngộ.
Kỷ Li gật đầu, bấy giờ mới ngỡ ngàng phát hiện khoảng cách giữa bọn họ đột nhiên được rút ngắn lại tựa hồ ngửi được cả mùi hương trên người đối phương.
Y căng thẳng, bỗng Tần Nhạc hỏi, “Hay chúng ta chụp ảnh chung đăng weibo nhé?”
“Đăng weibo ấy ạ? Nghe có vẻ không ổn lắm.” Kỷ Li sửng sốt, “Em sợ người khác nói em ké fame anh.”
“Không đâu, dạo gần đây em còn nổi tiếng hơn tôi đấy.” Tần Nhạc trêu chọc.
Hắn lấy điện thoại ra, tiếp tục viện cớ để chụp ảnh chung, “Dù sao cũng chiếu đến tập cuối rồi, coi như tuyên truyền một phen.”
Tạ Thần Uyên ít cảnh, ngoại trừ share weibo thanh niên thì Tần Nhạc chưa từng nghiêm túc PR thêm lần nào.
Kỷ Li ngẩn người, thấy rất khó hiểu, “Chẳng phải anh bảo em cần thoát vai à?”
“…”
Tần Nhạc khựng lại, nhanh chóng đáp, “Ý là em dùng danh nghĩa Kỷ Li tuyên truyền cho Tạ Ngạn.”
Hắn vừa nói vừa nhấc điện thoại lên.
Kỷ Li nghĩ Tần Nhạc nói đúng nên thuận theo, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính.
Tách.
Giá trị nhan sắc của cả hai đều thuộc dạng 360 độ không góc chết, tùy tiện chụp là được.
Tập cuối đúng hẹn lên sóng, Tần Nhạc nhìn người lập tức bị mạch phim hấp dẫn kia, yên lặng viết caption đăng weibo. Xong xuôi hắn mới đặt di động xuống, tiếp tục xem cùng thanh niên.
Thái hậu tội ác tày trời buộc phải chết, bà ta lấy mạng mình đổi lấy cơ hội sống sót của hoàng đế. Tạ Thần Uyên phái người nhốt gã lại, phò tá Lục hoàng tử đăng cơ.
Sau khi tân hoàng lên ngôi không lâu, Tạ Thần Uyên bèn rời khỏi kinh đô “quy ẩn”.
Trên cổng thành, tân hoàng nuối tiếc nhìn người nọ cưỡi ngựa đi xa.
“Tại sao vương thúc muốn giúp ta ngồi vào vị trí ấy. Rõ ràng người có thể…”
“Bởi vì Ngạn Nhi vẫn luôn quý mến ngươi.”
—— Trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có Lục ca đối xử với con tốt nhất. Y chưa từng khinh thường con vì xuất thân của con. Bất luận tấm lòng đó là hư tình hay giả ý, con đều nhớ kỹ.
—— Ừ, vương thúc cũng sẽ nhớ thay ngươi.
“Vậy vương thúc định làm gì?”
“Mang tro cốt Ngạn Nhi vừa đi vừa nghỉ. Thiên hạ này ắt sẽ có chỗ dung thân.”
…
Nội dung bộ phim quay trở về nam nữ chính, Kỷ Li rời lực chú ý, định nói chuyện thì chuông cửa bỗng réo ầm ĩ.
Reng reng reng, nghe khá gấp gáp.
Kỷ Li đứng dậy, phát hiện ngoài kia chính là Úc Phú Nhã. Đối phương còn chưa kịp bóc mặt nạ.
“Chị Úc, trễ thế này rồi sao chị…”
“Ngoan.” Úc Phú Nhã vỗ vỗ vai y. Lúc thấy Tần Nhạc bèn kéo phắt mặt nạ xuống, ném thẳng vào thùng rác, “Ồ, Tần Nhạc cũng ở đây hả em.”
Tần Nhạc nhìn Úc Phúc Nhã bật mode “bảo vệ con trai”, nở nụ cười thấu hiểu, “Chị Úc, chào buổi tối.”
Úc Phú Nhã vừa đọc được weibo hắn đã cấp tốc lao sang. Kinh nghiệm nhiều năm khiến cô biết ngay Tần Nhạc muốn gì ——
Chào buổi tối cái đầu cậu!
Chị biết cậu đang nhớ thương Kỷ Li nhà chị rồi đấy!
Úc Phú Nhã dùng ánh mắt sắc bén săm soi Kỷ Li từ trên xuống dưới. Khi chắc chắn nhãi con không bị bắt nạt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị chỉ đi ngang qua thôi. Cậu phải nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai còn có lịch quay.”
Cô lườm Tần Nhạc, đuổi khéo.
Hắn im lặng cong môi.
Kỷ Li không phát hiện ánh mắt hai người kia, vô tư gật đầu, “Vâng, xem xong phần diễn của Tạ Ngạn là em ngủ liền.”
Đương nhiên Tần Nhạc sẽ không kích động đến mức làm chuyện khác người, “Cũng muộn rồi, em nghỉ đi.”
Sở dĩ tối nay hắn đến đây thứ nhất là vì muốn tạo cơ hội ở chung một chỗ với thanh niên, hai là sợ y xem phim xong tâm trạng không tốt, muốn ở bên an ủi.
Tần Nhạc đứng dậy, bước tới huyền quan trước ánh mắt đầy cảnh giác của Úc Phú Nhã, “Thiếu Tướng, chúng ta về thôi.”
Thiếu Tướng ngó hắn rồi quay sang Bánh Gạo, quyết đoán bịt tai chó, giả vờ điếc.
Úc Phú Nhã hừ một tiếng, “Chó có thể ở lại nhưng người thì không.”
Kỷ Li nhìn Thiếu Tướng và Bánh Gạo nằm cạnh nhau, bất đắc dĩ nói, “Hay đêm nay cứ để Thiếu Tướng ngủ chỗ em vậy, Bánh Gạo có vẻ rất thích nó.”
Thiếu Tướng đắc ý ngẩng đầu, gào gừ với chủ nhân nhà mình, đuôi quẫy tứ tung.
“…”
Tần Nhạc cứng họng.
Nuôi đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy con chó này có hơi gợi đòn.
Đợi đến lúc Úc Phú Nhã và Tần Nhạc rời khỏi, Kỷ Li mới rửa mặt sạch sẽ nằm lên giường, vừa mở weibo là thấy status Tần Nhạc đăng vào nửa giờ trước.
“Tôi tìm Ngạn Nhi nhận lỗi, mọi người lau nước mắt đi.”
Đính kèm tấm hình chụp chung của hai người, bình luận bên dưới lập tức bùng nổ!
—— A a a anh Nhạc! Cuối cùng anh cũng đăng weibo! Vương thúc Tạ Thần Uyên quá đẹp trai! Ủng hộ thầy Tần!
—— Lúc xem phim còn dám nhịn không khóc chứ thấy hình này xong lại như mở van xả lũ! Cảm ơn anh Nhạc và Kỷ Li.
—— Cảm ơn anh Nhạc đã bù đắp tiếc nuối cho fan phim và fan sách chúng em! Em vui lắm!
—— Anh Nhạc đúng là đàn ông đích thực! Mới mẻ Kỷ Li, tôi húp!
Bình luận của Nguyên Dĩ Phi được fan đẩy lên đầu, “Gì đây, hai người giấu tối về phòng uống bia?”
Kỷ Li suy nghĩ chốc lát, nói vòng vo: “Staff uống còn dư đấy anh, giờ hết rồi [cười trộm] “
Tiếp theo, Tần Nhạc reply y: “Nghỉ sớm chút, ngủ ngon.”
Đồng thời trên tường chợt vang lên âm thanh quen thuộc mang ý nghĩa “chúc ngủ ngon”.
Kỷ Li bật cười, nghiêm túc trả lời mới yên tâm đi ngủ.
…
Mười hai giờ khuya, group “Chồng chồng Nguyệt Quý là thật “càng ngày càng có thêm nhiều người gia nhập.
Cả đám thiếu nữ theo đuổi thần tượng bị bộ phim ngược đến mức khóc không thở nổi nay lại được Tần Nhạc và Kỷ Li ngoài đời tung hint ngọt sâu răng.
@Chủ nhóm: “Chụp ảnh chung, chụp ảnh chung! Anh Nhạc rất ít khi chủ động đăng ảnh chụp chung! Hai người kia đẹp đôi quá chèn ơi! Sao Kỷ Li đáng yêu vậy nhỉ, như kiểu đang dựa vào lòng anh Nhạc ý! Anh Nhạc không trả lời Nguyên Bảo mà trả lời Kỷ Li đầu tiên!”
“A a a a bà con ơi! Em điên mất! Nhắc nhở nhẹ: Chỉ có thể sìn trong group, không được đem ra ngoài, đừng gây phiền phức cho chính chủ!”
Bình luận thức thời cực kì náo nhiệt.
“A a a mắt Kỷ Li hồng hồng kìa, bị anh Nhạc bắt nạt khóc à? Khửa khửa khửa, con trai mình thật dễ huông!”
“Hai người uống bia trong phòng, uống bia xong cái gì cũng có thể khà khà khà, mau làm cho chế!”
“Gửi chế lầu trên, người tà răm có quỷ theo sau!”
“Cảm ơn, tôi chính là cái giường trong phòng kia! Tôi đang rung lắc ghê gứm lắm.”
“Ha ha ha ha ha ha, đây chính là cảnh đêm trong truyền thuyết sao? Quá ư là kích thích!”
“Trở lại vấn đề chính, lần này anh Nhạc có được không vậy??”
“—— Ổng không được nữa thì để tôi!”
“Chị em nhào dô!”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️