Chương 63
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 63 tại dua leo tr
Editor: Fei
Lần quay thứ tư bắt đầu.
Quý Vân Khải tập trung tinh thần thuận lợi đọc xong thoại. Cậu nhanh nhẹn thực hiện động tác chế ngự Kỷ Li, thành công đè y dưới đất.
Cả hai đều lọt vào camera, không bị lệch vị trí.
Ánh mắt Kỷ Li sa sầm, y nhân cơ hội dùng tay chặt cổ đối phương, thuận thế nắm lấy, xoay người giành quyền chủ động.
Y nhìn thanh niên đang chẳng thể giãy giụa kia, hời hợt nói, “Nếu tôi có dao trong tay, lúc này máu đã phun ra từ cổ cậu rồi.”
“Nhận thua đi, cậu không phải là đối thủ của tôi.”
Y buông Quý Vân Khải với khuôn mặt đỏ chót xuống, lạnh lùng đứng dậy.
Ống kính zoom gần, đúng lúc bắt được nỗi cô đơn và sự thất vọng chợt lóe lên trong mắt Kỷ Li ——
Đừng đầu trường cảnh sát ư? Chỉ đến vậy mà thôi.
Tần Nhạc nhìn thấy ánh mắt kia, thầm gật đầu tán thành.
Đội dự bị năm nào chẳng có người vào người ra, Trần Hề thường xuyên chiếm được thành tích cao toàn khóa đồng thời cũng là người ở lại lâu nhất.
Trên thực tế, Trần Hề luôn hi vọng đội ngũ sẽ xuất hiện một đối thủ ngang tầm với y, tạo chút kích thích mới mẻ.
Song, thanh niên trẻ tuổi nóng tính Tống Nhiên đã làm y thất vọng.
Kỷ Li bộc lộ cảm xúc rất đúng mức. Hiện tại cần chờ xem liệu Quý Vân Khải có thể phát huy tốt hay không.
Cảnh sát xung quanh lầm bầm thảo luận.
“Tống Nhiên mất hết thể diện rồi.”
“Đứng đầu trường cảnh sát mà chưa đầy ba chiêu đã thua?”
“Cậu nói xem tại sao cấp trên lại đặc cách xếp cậu ta vào đội? Tốt xấu gì chúng ta cũng từng có một hai năm kinh nghiệm thực chiến mới được chọn gia nhập hàng ngũ dự bị.”
Quý Vân Khải ngã dưới đất, ánh mắt dần bị sự không cam lòng và xấu hổ bao trùm. Cậu đột nhiên bật dậy, ba bước làm hai lao về phía Kỷ Li.
“Trần Hề, chúng ta…”
Đấu thêm một trận.
Chưa hết câu, Diêu Xuyên bèn cầm loa quát to, “Cut! Quý Vân Khải, cậu chắn Kỷ Li rồi! Tất cả camera của đoàn phim không dùng để phục vụ mỗi nam chính nhà cậu đâu!”
Quý Vân Khải vừa ổn định cảm xúc xong lập tức chưng hửng. Cậu nghiêng người, phát hiện do bản thân quá kích động nên che mất camera quay Kỷ Li.
Nếu ai không biết còn tưởng cậu đang cố tình cướp spotlight.
Quý Vân Khải che mắt, cúi người, “Xin lỗi đạo diễn, là tôi sai.”
Cậu NG hai ba lần đều là những thứ nhỏ nhặt không đáng, điều này khiến Diêu Xuyên khá thất vọng.
Hắn lắc đầu, “Các cậu diễn lại, chờ xác định rõ vị trí đứng rồi chúng ta tiếp tục.”
Tần Nhạc xem cảnh vừa quay, nhanh chóng quyết định, “Lát nữa bắt đầu từ đoạn Tống Nhiên bật dậy đòi tái đấu.”
“Vâng.”
Kỷ Li vẫn duy trì thái độ bình tĩnh. Y nhìn sắc mặt khó coi của Quý Vân Khải, tạm thời im lặng.
Hiện tại mở miệng an ủi chỉ sợ sẽ làm vị tiểu thiếu gia kiêu ngạo kia càng thêm áp lực.
Hai người phối hợp với camera, thực hiện cảnh kế tiếp ——
Tống Nhiên bị người ta hạ gục trong chưa đầy ba chiêu. Cậu không phục cũng chẳng cam lòng, cưỡng ép lôi kéo Trần Hề so đấu cuối cùng vẫn thua đến thảm hại, khó coi.
Người luôn chiếm được vị trí số một khi còn ở trường nhưng tới đây lại biến thành kẻ thất bại.
Tống Nhiên cảm thấy rất nhục nhã, tâm lý hơn thua bỗng dâng trào. Cậu đánh với Trần Hề hết lần này tới lần khác, nếu đối phương phải đi cậu sẽ cố tình tấn công để giữ chân y, thua vô số lần song vẫn kiên định bò dậy khiêu chiến.
Mãi đến tận lúc lớp huấn luyện kết thúc, mọi người bỏ đi hết mà màn so tài giữa hai người kia vẫn chưa chịu dừng.
Từ ba chiêu lên đến năm chiêu.
Từ bị áp chế đến mức không đường thối lui đến ngẫu nhiên có thể đáp trả.
Tống Nhiên dốc hết sức nhưng vẫn không thắng được Trần Hề dù chỉ một trận.
…
Trong phim hai người giằng co mãnh liệt, ngoài đời Kỷ Li và Quý Vân Khải cũng quay đi quay lại rất nhiều lần.
Kỷ Li luôn giữ vững phong độ còn Quý Vân Khải bị y áp chế, trạng thái càng ngày càng tệ, mỗi cảnh đều phải NG ba bốn lần mới xong.
Thời gian hoàn thành lịch trình hôm nay dài hơn những gì bọn họ dự đoán.
Diêu Xuyên khá nóng tính, người khác chưa vội phàn nàn mà hắn đã xị mặt cầm loa, hễ cảnh quay không vừa ý chút thôi sẽ lập tức hô cut.
Thậm chí có nhân viên công tác lén lút bàn tán xem liệu Quý Vân Khải có trở thành nam chính NG nhiều nhất trong sự nghiệp của đạo diễn Diêu hay không.
Quý Vân Khải nghe thấy hết lời xì xầm xung quanh, tụt mood trầm trọng. Còn chưa tới lúc cần phải đẩy cảm xúc lên cao trào mà cậu đã chẳng chịu nổi nữa.
“Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi thầy Tần, tôi thực sự không làm được.”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu mất mặt như vậy!
Diêu Xuyên chê bai cậu trước đám đông. Bạn diễn lại chưa từng mắc sai lầm, lần nào cũng thể hiện cực kì hoàn hảo.
Nếu đổi một nam chính khác, biết đâu họ có thể kết thúc công việc từ sớm.
Cái “thiên phú” mà cậu lấy làm tự hào bỗng hóa thành mây khói.
“Các vị cảm thấy tôi không hợp, muốn chọn nam chính mới thì cứ việc. Dù sao chúng ta chỉ bắt đầu quay được hai ngày, vẫn kịp.”
Quý Vân Khải chán nản mở miệng.
Cậu định rời khỏi phim trường, Doãn Ngưng và trợ lý vội vàng can ngăn.
“Nói linh tinh gì đó!”
Doãn Ngưng bó tay với cậu thiếu gia tùy hứng kia, đành phải nhận lỗi trước, “Đạo diễn Diêu, giám chế Tần, Tiểu Khải nhà chúng tôi nổi tính trẻ con phát ngôn thiếu suy nghĩ, xin mọi người bỏ quá cho.”
Dứt lời, cô bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Vân Khải.
Đối phương có người nhà nuông chiều từ nhỏ đến lớn, chịu không nổi ấm ức hay khó khăn. Doãn Ngưng từng nghĩ chắc hẳn cậu sẽ gặp trường hợp này nếu muốn đi theo con đường diễn viên.
Nhưng bất ngờ hơn cả, đối thủ của Quý Vân Khải không phải tiền bối lâu năm hoặc diễn viên thực lực giàu kinh nghiệm mà là Kỷ Li – đồng nghiệp và đồng niên cùng công ty.
“Hay nghỉ ngơi một chút nhé? Chúng ta quay độ một tiếng rồi, hai diễn viên vẫn chưa uống được ngụm nước nào.”
Diêu Xuyên đột nhiên đập loa lên bàn, im lặng.
Tần Nhạc nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với những điều Quý Vân Khải vừa đề cập. Diễn viên dù NG bao nhiêu lần cũng đâu thể treo bên mép mấy thứ như “Dù sao”, “Thay người”.
Sểnh ra là đòi bỏ thì toàn bộ người trong đoàn phim phải làm thế nào? Ai đền thời gian đã mất?
Nghĩ kĩ hơn, Quý Vân Khải là nam chính do hắn và Diêu Xuyên chọn, đối phương vu vơ kêu “rút lui” chẳng phải đang vả thẳng vào mặt bọn họ à?
Hai ông lớn của đoàn phim lạnh mặt, bầu không khí tại trường quanh bỗng tụt xuống âm độ.
Úc Phú Nhã im lặng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo Bánh Bao đem nước cho Kỷ Li.
Người sau rón rén tránh khỏi “tâm bão”, chạy chậm đến bên Kỷ Li, “Anh Kỷ, anh nghỉ ngơi uống miếng nước đã.”
Kỷ Li nhìn vẻ trầm mặc bao trùm phim trường, thong dong nhuận giọng, thẳng thắn đáp.
“Ừ ok, là chính cậu đề nghị trước đấy nhé. Không diễn nổi thì cút ngay đi, tốt nhất đừng ở lại Siêu Ảnh Văn Hóa nữa.”
“Bao nhiêu diễn viên ước ao vị trí nam chính này cơ mà, tại sao đoàn phim phải tốn công sức với người như cậu?”
“Nhận việc rồi không chịu làm, thiếu gia nhà giàu chơi bời cũng đừng chơi tới tận đây chứ.”
Toàn bộ nhân viên công tác phát hoảng, Diêu Xuyên và Phương Chi Hành nhìn nhau ——
Bọn họ chẳng ngờ rằng Kỷ Li vốn ôn hòa tốt tính lại nói mấy lời thẳng thắn vô tình đến vậy.
Phải biết rằng suốt một tiếng quay chụp vất vả ban nãy y không hề than vãn lấy nửa câu, bỗng dưng lại bùng nổ ngay thời điểm hiện tại.
Quý Vân Khải nghiêng người, tức giận thở phì phò, “Cậu có ý gì?”
“Cậu hiểu thế nào thì chính là thế ấy.”
“Chỉ thích khen không thích chê? Hơi tí là đòi bỏ. Rồi cậu tính mua vé máy bay chuyến gần nhất về nhà, trốn trong lòng cha mẹ, anh chị cậu khóc sao?”
Kỷ Li thờ ơ chất vấn bằng những phân tích sắc bén.
“Nghề diễn viên không hề đơn giản. Cậu cho rằng xuất phát điểm của cậu cao, có thiên phú lẫn bối cảnh liền không cần nỗ lực thì cậu sai quá sai.”
Kỷ Li kiên định nói, “Nếu cậu rời khỏi đây, vậy ở trong mắt mọi người Quý Vân Khải cậu chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.”
Quý Vân Khải siết chặt nắm tay, cao giọng phản bác, “Tôi không phải!”
“Không phải? Thế cậu chứng minh cho mọi người xem đi. Dù sao cũng đâu có ai NG 40, 50 lần nhiệt tình giống cậu?”
Kỷ Li cong môi, lời nói ra không đau không nhột song lại như cố tình sát muối vào trái tim rỉ máu của Quý Vân Khải.
Quý Vân Khải bỗng hạ quyết tâm.
Cậu hít một hơi thật sâu, cúi gập đầu trước Tần Nhạc, Diêu Xuyên và những người khác, “Xin lỗi các thầy, vừa rồi tôi nóng đầu nên lỡ lời. Tôi có thể diễn…”
Cậu lườm Kỷ Li, “Hơn nữa còn càng ngày càng tốt hơn.”
Kỷ Li nhún vai, “Ừ, mỏi mắt chờ mong.”
Quý Vân Khải tức đến mức “lăng kính fanboy” vỡ vụn. Cậu giật ly nước trên tay trợ lý tu ừng ực, bước tới vị trí ghi hình.
Đôi mắt Kỷ Li lập lòe ánh sáng, vô thức quay sang Tần Nhạc. Người sau thấy thế bèn nở nụ cười thấu hiểu.
“Anh Kỷ, chuyện này…” Bánh Bao bối rối khi chứng kiến thái độ Quý Vân Khải.
Kỷ Li khẽ cười, đưa ly nước cho cậu, thấp giọng đáp, “Về đi, anh phải quay tiếp đây.”
Diêu Xuyên bị cảm xúc thay đổi nhanh như chong chóng kia chọc tỉnh mộng, hết cả cáu bẳn, “Sao tôi không hiểu đám diễn viên trẻ ngày nay nghĩ gì nữa nhỉ?”
“Thiếu gia Quý Thị chưa từng nếm mùi thất bại nên khá kích động.”
Tần Nhạc giải thích, hướng về phía Quý Vân Khải, “Mọi người không thấy bây giờ cậu ta trông rất giống Tống Nhiên à?”
Kỷ Li ngộ ra trước bọn họ, nhân cơ hội đẩy Quý Vân Khải tiến vào trạng thái nhân vật.
Bấy giờ Diêu Xuyên và Phương Chi Hành mới phản ứng. Người trước nguôi giận, đồng thời hết sức ngạc nhiên ——
Năng lực kiểm soát cùng cảm xúc nhạy bén của Kỷ Li sánh ngang với các tiền bối lâu năm. Đây thực sự là điều một diễn viên trẻ làm được ư?
Nếu bọn họ muốn tiếp tục quay, đạo diễn như hắn đương nhiên phải nghe theo.
Diêu Xuyên sắp xếp vị trí camera, đợi các staff chuẩn bị xong xuôi hắn bắt đầu hô “Action”.
…
Ánh tà dương chiếu xuống, len lỏi xuyên qua ô cửa sổ.
Phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn hai bóng dáng cao lớn.
Quý Vân Khải đóng vai Tống Nhiên thở hồng hộc đứng dậy, cắn răng nghiến lợi kêu, “Thêm một lần nữa đi! Tôi nhất định sẽ thắng.”
Cậu không phục.
Lẽ nào những thứ cậu học tại trường cảnh sát đều là đồ bỏ? Bằng không tại sao cậu đã dốc hết sức mà vẫn không hạ nổi người ta?
Kỷ Li vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, y quan sát thanh niên đang viết mọi cảm xúc lên mặt kia, hời hợt trần thuật sự thật, “Cậu không thể thắng tôi.”
“Một người mới kiêu ngạo cố chấp ra tiền tuyến rất dễ bị sự bốc đồng của mình hại chết. Cậu cần phải học cách biết khó mà lui, học cách kiềm chế.”
Nói xong, y bèn rời khỏi.
“Anh mới chết ấy!”
Quý Vân Khải xấu hổ. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng thanh niên, cậy mạnh gào thét.
“Trần Hề, ít nhất tôi không giống anh, chỉ dám lì lợm bấu víu cái danh đứng đầu đội dự bị!”
“Anh sợ phải lên tiền tuyến tử chiến với đám tội phạm nhưng tôi thì khác! Chúng ta là cảnh sát phòng chống ma túy, không có gan liều là hèn!”
“Nếu anh hài lòng với chức vụ nhàn tản bây giờ thì tôi khuyên anh nên chuyển sang đơn vị khác!”
Ngày đầu tiên đến đây cậu đã nghe tin Trần Hề quyết tâm ở lại đội, hai năm qua vẫn chưa chịu rời đi.
Kỷ Li dừng bước, con ngươi lãnh đạm bỗng sôi trào nỗi thống hận, “Cậu biết gì mà nói?!”
Y quay lưng, đạp Quý Vân Khải ngã xuống đất, nghiêng người tóm chặt cổ áo đối phương: “Cậu nghĩ nhiệt huyết của cậu sẽ duy trì được bao lâu? Sớm muộn cũng bị hiện thực vùi dập thôi!”
“Cảnh sát phòng chống ma túy nào không muốn ra tiền tuyến? Ai không muốn bắt sống, giết hết lũ tội phạm kia?”
Cậu thì biết cái gì?
Bọn chúng bắt anh trai tôi, khiến người luôn dốc lòng diệt trừ tội phạm như anh ấy phải đeo cái danh “phản bội”!
Còn y lại chẳng giúp gì được.
Hai năm qua Trần Hề ở trong đội ngũ, nhìn từng nhóm cảnh sát hăng hái rời đi rồi chứng kiến người khác khiêng thi thể chẳng mấy nguyên vẹn của bọn họ trở về!
Y cũng từng có bạn…
Song bọn họ đều bị đám tội phạm ma túy kia hành hạ đến chết!
Nỗi phẫn hận lẫn tuyệt vọng đột nhiên bạo phát, khí tràng mạnh mẽ tác động tới những người đứng xung quanh phim trường ——
Quá giỏi!
Tuy thanh niên vẫn rất trầm mặc nhưng ai cũng thấu hiểu cảm xúc của y.
Năng lực lan tỏa và truyền đạt này đã đủ để lọt vào top 1 top 2 lứa diễn viên trẻ chưa?
Không, phải nói rằng nó còn vượt qua cả vài tiền bối trong nghề!
“Cậu nghe cho rõ đây, tôi là người hận đám tội phạm đó hơn bất cứ ai.”
Chất giọng trầm thấp vang lên tựa như bánh xe nghiền nát đất đá, đâm thẳng vào tim, khàn không chịu nổi.
Quý Vân Khải bị đè nghiến dưới đất đối diện với Kỷ Li, cậu ngơ ngác nhìn hơi nước dần tích tụ nơi hốc mắt y rồi từ từ rơi xuống.
Nóng bỏng, chứa đựng sức nặng kinh người.
“Hận hơn bất kì kẻ nào!”
Kỷ Li buông cổ áo thanh niên, thong thả đứng dậy. Y ưỡn thẳng lưng, nhấn rõ từng câu từng chữ, “Kể từ khi tôi lựa chọn gia nhập đội cảnh sát phòng chống ma túy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.”
“Tôi vẫn đang chờ cái ngày quân đội và nhân dân cần tôi.”
Các cảnh sát nghe thấy thế, vô thức nghiệm mặt, nội tâm tràn đầy xúc động.
Quý Vân Khải siết chặt hai tay đấm xuống đất, vẻ không phục trong mắt dần thay thế bởi sự kiên định.
Cậu vội vàng bò dậy, chào Kỷ Li bằng tư thế tiêu chuẩn nhất.
“Trần Hề! Tôi sẽ tiếp thu những góp ý của anh và thay đổi bản thân!”
“Thế nhưng tôi nhất định phải nói cho anh biết một chuyện! Vì nhân dân quyết không chùn bước, sống chết cũng chẳng chịu thua!”
Quý Vân Khải nhìn chằm chằm hướng Kỷ Li rời đi, ngọn lửa trong mắt bừng cháy.
Mặc dù định trước là không thể quay đầu, bọn họ vẫn quyết trí chống lại tội phạm!
Đó mới là ý nghĩa của cảnh sát phòng chống ma túy.
Ống kính chậm rãi kéo xa, thu lại hai bóng hình một trước một sau rồi cố định tại hình ảnh phù hiệu.
Cảnh quay kết thúc.
…
Đội cảnh sát đứng xem vỗ tay.
Tuy bọn họ chỉ là cảnh sát bình thường, không phải chiến sĩ trên tiền tuyến nhưng trái tim họ luôn đồng hành cùng những đồng đội ấy!
Quý Vân Khải và Kỷ Li đã khắc họa trọn vẹn niềm tin lẫn phong thái cảnh sát bọn họ.
Người trước tựa như ánh mặt trời chói mắt đầy nhiệt huyết, người sau lại như ánh trăng khiêm tốn, kiên định song thứ họ phải bảo vệ đều là trí lớn.
Quý Vân Khải đứng tại chỗ chậm rãi hoàn hồn, huyệt thái dương giần giật đau nhức.
Cậu bất an nhìn Tần Nhạc và Diêu Xuyên, chỉ sợ bọn họ nói “NG”.
Quý Vân Khải vừa ôm tư tưởng “không khom mình vì năm đấu gạo thóc” để đóng phim. Nếu bây giờ lại fail, chắc cậu tức hộc máu mất.
“Cậu mà bước vào trạng thái nhân vật sớm thì mọi người cũng chẳng căng thẳng đến mức ấy.” Diêu Xuyên cầm loa khen ngợi, “Nhóc con, diễn rất tốt.”
Những tiếng vỗ tay của cảnh sát chính là sự công nhận lớn nhất dành cho họ.
“Tôi đã bảo rồi, nam chính do tôi và Tần Nhạc chọn sao có thể tệ được?”
Diêu Xuyên là người thẳng tính.
Nếu diễn viên diễn tốt hắn nhất định sẽ không tiếc lời khen, diễn kém cũng chẳng ngại mắng trực tiếp.
“Ok, tất cả mọi người vất vả rồi. Nghỉ trưa thôi, buổi chiều chúng ta tiếp tục.”
Quý Vân Khải bỗng thả lỏng, chóp mũi cay cay, tự dưng có xúc động muốn khóc.
Cậu cúi gập người, nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, hôm nay phiền mọi người quá.”
Sau đó chạy nhanh như chớp.
“Thằng nhóc này giờ mới biết xấu hổ, lúc nãy còn cáu kỉnh lắm mà.” Diêu Xuyên vui vẻ, mặc kệ cậu.
Kỷ Li nghe thông báo kết thúc công việc xong mới trở về, chợt bị Quý Vân Khải đụng phải.
Thời điểm đối mặt, người sau hừ một tiếng chẳng nghe ra cảm xúc, vội vàng rời đi.
Doãn Ngưng đuổi theo, nở nụ cười ôn hòa, “Cảm ơn Kỷ Li, nếu không nhờ em kích thích tiểu tô tông kia thì chị cũng chưa biết phải khuyên thế nào.”
“Thằng bé có hơi ương bướng, lát nữa bình tĩnh hơn sẽ biết em chỉ muốn tốt cho mình. Em đừng để bụng nhé.”
Kỷ Li cong môi, đáp, “Thân thiếu gia tính tiểu thư, em hiểu mà.”
Doãn Ngưng bật cười, dẫn trợ lý đi tìm vị “Tam tiểu thư” kia.
Kỷ Li bước tới chỗ Tần Nhạc, chủ động yêu cầu, “Anh Nhạc, em muốn xem cảnh quay vừa rồi ạ.”
Lịch trình kéo dài lâu nên y vẫn chưa kịp xác nhận thành quả “lao động”, nhỡ không đạt tiêu chuẩn chắc y còn định túm Quý Vân Khải về diễn lại.
“Ừm được.”
Bọn họ tập trung trước monitor.
Diêu Xuyên và Tần Lịch yêu cầu rất nghiêm khắc, cảnh quay bọn họ muốn giữ thường không có sai sót.
Đặc biệt là đoạn đối đấu cuối cùng, trạng thái của Kỷ Li lẫn Quý Vân Khải đều rất ổn định. So với liên hoàn NG lúc trước, dường như Quý Vân Khải đã thoát thai hoán cốt.
“Nếu Quý Vân Khải có thể ứng phó với bạn diễn như thế, mai này kỹ năng diễn xuất của câu ta nhất định sẽ tăng cao.” Tần Lịch nói.
Phương Chi Hành nhìn sang, “Không hổ là Tần Nhạc, khen cả hai diễn viên chính chỉ bằng một câu đơn giản.”
Hắn công nhận Quý Vân Khải tiến bộ cũng khẳng định tài năng Kỷ Li.
Kỷ Li nghe vậy, cặp mắt ánh lên sự vui mừng.
“Nghỉ ngơi đi, buổi chiều tiếp tục.” Diêu Xuyên thở dài, đứng dậy.
“Vâng.”
Sau đó hầu như bọn họ đều thực hiện các cảnh quay đơn.
Quý Vân Khải và Kỷ Li tách ra, đôi bên trải qua thật dễ dàng.
Khi đã nếm mùi đau khổ vào buổi trưa, Quý Vân Khải dần biết cách kiểm soát nhân vật lẫn cảm xúc.
Diêu Xuyên càng khen cậu nhiều hơn.
Vậy mới nói lợi thế của diễn viên có thiên phú chính là học một biết mười.
…
Tám giờ tối, Kỷ Li rửa mặt xong xuôi nằm xuống giường.
Bánh Gạo không leo lên giường cùng y, nó đang dùng đệm thịt vỗ bôm bốp vào chóp mũi Thiếu Tướng.
Chó ta ngủ ở phòng y xong liền ăn vạ không chịu đi, đi vệ sinh cũng là Bánh Bao chủ động dắt.
Tiếng gõ cửa chợt vang.
Tần Nhạc đứng bên ngoài, trên tay cầm túi nylon đen.
“Anh Nhạc?”
“Em chưa ngủ à?” Tần Nhạc quan sát y rồi nhìn vào trong. Thiếu Tướng ngửi được mùi chủ, vội vàng ló đầu.
Kỷ Li nghiêng người, cười mời, “Anh Nhạc tìm Thiếu Tường ạ?”
“Không, tôi tìm em.” Tần Nhạc bước tới, đóng cửa phòng.
Hắn ngắm thanh niên mặc đồ ngủ đen, trầm mặc chốc lát bèn mở miệng, “Em vén quần áo lên tôi xem chút.”
“…”
Kỷ Li ngơ ngác.
Tần Nhạc sợ y hiểu nhầm, lấy thuốc trong túi, “Hôm nay diễn chung với Quý Vân Khải bị đụng đau đúng không? Em lại không nói với chị Úc chứ gì?”
Kỷ Li ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Lúc tắm rửa y mới phát hiện trên bắp đùi, đầu gối, eo thậm chí sau lưng toàn vết bầm tím. Chỉ có điều hiện tại đã quá muộn nên y lười xử lý, cũng không muốn cho người khác biết tránh phải lo lắng.
“Tôi quay nhiều phim lắm rồi, nhìn cái là ra.” Tần Nhạc đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, “Vén áo lên nào, tôi giúp em thoa.”
Kỷ Li định nói không cần nhưng khi trông thấy rượu thuốc trên tay đối phương, y lại nuốt lời từ chối xuống.
Y kéo áo ngủ lên để lộ những vết bầm dày đặc xung quanh vùng hông.
“Anh Nhạc.” Kỷ Li nhỏ giọng,”Mấy chỗ khác em sẽ tự làm, phiền anh xử lý vết thương ở lưng và eo giúp em…”
Tần Nhạc liếc qua ——
Khoảng thời gian này thanh niên rất chăm chỉ rèn luyện cơ bụng, đằng sau còn có hai hõm Apollo(*) đáng yêu.
(*Tương đương với hõm Venus ở nữ giới)
Tần Nhạc càng nhìn càng chẳng rời nổi mắt, luôn cảm thấy mình đang đến đây chịu tội.
“Anh Nhạc ơi?”
“Ừ.” Tần Nhạc cưỡng ép bản thân tập trung vào vấn đề chính, xoa rượu thuốc đều ra tay.
Hắn quan sát thanh niên nằm ngoan ngoãn kia, tính thăm dò mà khẽ ấn lên vết thương.
“A ưm.” Kỷ Li đột nhiên bật thốt, vành tai đỏ tưng bừng.
Dưới ánh đèn lờ mờ tạo cảm giác mời người hôn.
“Sao thế?” Thanh âm Tần Nhạc khàn khàn.
“Tiếng em vừa kêu nghe yếu đuối quá.” Kỷ Li ngượng ngùng đáp.
Y nhập tâm vào nhân vật Trần Hề, muốn trở thành một cảnh sát phòng chống ma túy cương trực công chính.
Tần Nhạc bị ý nghĩ của y chọc cười, “Ừm.”
Kêu rất đáng yêu.
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️