Chương 57
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 57 tại dua leo tr
✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
**maitran.wordpress.com**
Chương 54:
Lời nói của Dung Quyển còn văng vẳng bên tai, khi Lâm Diệu nhìn về phía Tần Chí, ánh mắt đột nhiên trở nên cứng rắn hơn nhiều. Tiểu Đáng Thương nhà cậu hiện giờ có cô mẫu, tổ mẫu, tổ phụ đau lòng, Tần Chí tránh sang một bên đi.
Xe ngựa ngừng bên ngoài đại điện, Tần Chí xuống xe ngựa trước, chuẩn bị đỡ Lâm Diệu. Lâm Diệu lại hừ một tiếng, xoay người từ bên kia xuống xe.
Bàn tay đang vươn ra của Tần Chí xấu hổ mà treo giữa không trung, sắc mặt thoáng chốc hung ác đáng sợ.
Trong khoảng thời gian này, y có thể cảm giác được tâm tình Lâm Diệu cũng không tốt, y đã cố gắng hết sức để xoa dịu, nhưng vô ích, nhất thời cũng rất bất lực.
Nhưng đêm nay tâm tình Lâm Diệu lại rõ ràng rất tốt, khi rửa mặt còn nhẹ nhàng ngâm nga, khóe môi cũng nhếch lên.
Tần Chí vì cho nhau không gian bình tĩnh, mấy ngày nay đều ngủ ở Dưỡng Tâm Điện. Chỉ đêm nay thấy Lâm Diệu thân thể không khoẻ, có chút lo lắng, liền chuẩn bị nghỉ ở Trùng Hoa Cung.
Tần Chí tuy chưa nói, nhưng Lâm Diệu cũng biết tại sao y ở lại Trùng Hoa Cung.
Rửa mặt xong, Lâm Diệu gỡ xuống ngọc quan và trâm cài, nhìn Tần Chí nằm bên cạnh, rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Trong khoảng thời gian này cậu nghẹn thật sự khó chịu.
Tần Chí im lặng một hồi, mới hỏi: “Ngươi cảm thấy không khỏe sao? Nếu cảm thấy không khỏe, liền truyền thái y đến xem.”
Lâm Diệu buồn bực nói: “Ngươi biết ta hỏi không phải cái này.”
Tần Chí thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu?
Tần Chí nghiêm túc nhìn Lâm Diệu: “Trẫm rất thích bảo bảo, giống như Diệu Diệu.”
“Có thật không?”
“Tuyệt đối không nửa câu giả dối.”
Lâm Diệu phiền não vò đầu bứt tóc, tự hỏi có nên tin Tần Chí không. Nếu Tần Chí thật sự thích bảo bảo, tại sao khi nhìn bảo bảo ánh mắt lại phức tạp kỳ lạ như vậy?
Bất kể như thế nào, y nhất định phải có việc giấu mình, đúng không?!
Lâm Diệu nghi ngờ nhìn y: “Ngươi không còn chuyện gì khác muốn giấu ta?”
“Trẫm sẽ không lừa dối ngươi.”
Lâm Diệu nhìn chằm chằm vẻ mặt thành khẩn của Tần Chí, không nhìn ra được manh mối, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ có thể bán tín bán nghi nói “A” một tiếng, trong lòng vô cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tần Chí cũng nằm xuống.
Một lát sau, lại nhìn Lâm Diệu nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, đây cũng là bảo bảo của trẫm, trẫm làm sao có thể không yêu nó?”
Lâm Diệu ngủ đưa lưng về phía Tần Chí. Tần Chí nói xong không nghe được trả lời, liền cho rằng Lâm Diệu ngủ, cũng không nói thêm nữa.
Lâm Diệu lúc này còn chưa ngủ, không trả lời Tần Chí do không biết nên nói cái gì. Cậu cảm thấy mình hiện tại rất giống người vợ nghi ngờ chồng mình lừa dối, nhưng không thể đưa ra được bằng chứng.
Ôi ôi ôi, so sánh này không đúng, ai là vợ Tần Chí, Lâm Diệu nghĩ. Dù sao có lẽ là ý này đi.
Nhưng đêm nay, Lâm Diệu lại nắm bắt được manh mối.
Cậu nửa đêm tỉnh lại, hơi mở mắt ra, thế nhưng phát hiện Tần Chí ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm phức tạp mà bình tĩnh nhìn bụng cậu, cũng không biết nhìn như vậy bao lâu.
Bóng đêm nặng nề, chung quanh cũng thật yên tĩnh.
Lâm Diệu nhất thời có chút kinh hãi, theo bản năng không dám kinh động Tần Chí, mà tiếp tục nhắm hai mắt giả bộ ngủ. Nhưng không ngủ được nữa, hơi thở của Lâm Diệu bề ngoài nhẹ nhàng, nhưng tay chân lại có chút cứng đờ.
Tần Chí còn nói cậu đừng nghĩ nhiều, đều như vậy, cậu có thể không nghĩ nhiều sao!
Nếu nói lúc trước cậu chỉ hoài nghi Tần Chí có việc giấu mình, thì bây giờ cậu đã nắm chắc.
Chuyện này nếu không liên quan đến cậu thì cũng không sao, nhưng tất cả những dấu hiệu đều cho thấy, những gì Tần Chí che giấu có mối quan hệ rất lớn tới bảo bảo cậu đang mang trong bụng.
Lâm Diệu không thể ngồi yên không nhìn đến.
Cậu thậm chí còn bắt đầu có chút lo lắng cho bảo bảo.
Tần Chí không tin tưởng cậu, không muốn nói cho cậu biết chuyện đang che giấu, cùng cậu chia sẻ giải quyết, Lâm Diệu cảm thấy, cậu cũng cần phải có biện pháp càng sớm càng tốt.
Lâm Diệu cả đêm ngủ không ngon, chờ Tần Chí rời giường đi thượng triều, cậu mới có thể ngủ một giấc.
Ai ngờ gặp phải ác mộng, mơ thấy Tần Chí nói chán ghét Tiểu Đáng Thương, không muốn có Tiểu Đáng Thương.
Lâm Diệu bị cơn ác mộng đánh thức, rời giường chải đầu rửa mặt mới thanh tỉnh một chút.
Dùng xong tảo thiện, tâm trạng của Lâm Diệu không thoải mái nên đưa Lỗ Tạp đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Kết quả mới vừa đi đến nơi, đúng lúc gặp phải Kiều Hạc sắc mặt xanh mét đi ra từ Dưỡng Tâm Điện.
Lâm Diệu vội vàng gọi Kiều Hạc lại, muốn hỏi một chút về Dung Quyển.
Nào biết cậu mới vừa nhắc tới tên Dung Quyển, sắc mặt của Kiều Hạc càng thêm tức giận, nếu không phải đang ở trước mặt hoàng hậu, sợ là đã sớm bạo phát.
“Dung Quyển này nói xằng nói xiên, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng ta, thỉnh cầu hoàng hậu cũng đừng nhắc tới người này nữa. Thần còn có việc, cáo lui trước.
Kiều Hạc nén giận, nói xong lời này liền phẫn nộ rời đi. Đây là lần đầu tiên Lâm Diệu thấy Kiều Hạc tức giận như vậy, thậm chí còn không để ý lễ nghĩa. Không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ tối hôm qua động phòng, chuyện Dung Quyển biết võ bại lộ?
Nhưng cho dù biết Dung Quyển có võ công, thì hai người lúc trước cũng có tình cảm tốt như vậy, đáng lẽ không nên cãi nhau đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lâm Diệu càng nghĩ càng khó hiểu. Tình cờ thấy Phán Xuân đi ngang qua nên đã gọi hắn lại hỏi chuyện.
Phán Xuân cung kính nói: “Kiều tướng quân đến đây để xin bệ hạ cho phép hòa ly với Kiều phu nhân.”
Lúc trước Kiều Hạc và Dung Quyển là bệ hạ tứ hôn, bây giờ muốn hòa ly trước tiên cũng phải được sự cho phép của Tần Chí. Nhưng hôn nhân là một việc lớn, không phải là trò đùa, lại há có thể nói kết liền kết nói ly liền ly.
Lâm Diệu khó nén kinh ngạc: “Tại sao?”
Không phải là che giấu chuyện võ công, tuy nói là hơi quá mức, nhưng cũng không đến mức hòa ly đi.
“Kiều tướng quân không nói chi tiết, chỉ nói hắn và Kiều phu nhân tuyệt đối không thể. Vì vậy, bệ hạ cũng vẫn chưa cho phép hắn hòa ly.”
Lâm Diệu nghe không hiểu ra sao, thầm nghĩ phải tìm cơ hội gọi Dung Quyển tiến cung hỏi thăm tình hình.
Lâm Diệu nhốt Lỗ Tạp xong, trở lại Trùng Hoa Cung đúng lúc gặp được Tần Chí.
Tần Chí dường như cũng tức giận, nhìn thấy Lâm Diệu liền nói: “Hôm qua mới vừa đại hôn, hôm nay liền tới cầu hòa ly, đại hôn giống như trò đùa, quả thực hoang đường.”
Vẻ mặt của Lâm Diệu rất bình tĩnh, không định nhắc đến chuyện tối hôm qua: “Ta đã gặp Kiều tướng quân, cũng nghe Phán Xuân nói qua việc này. Kiều tướng quân tại sao khăng khăng hòa ly?”
“Trẫm cũng không biết. Hỏi hắn chỉ nói hắn và Dung Quyển đã hết duyên, không muốn nhìn thấy nàng ta.” Tần Chí cũng tức cười: “Quen lâu như vậy, một đêm liền hết duyên? Kiều Hạc này, cũng không biết đang làm cái gì.”
Sáng nay y nghe Kiều Hạc nhắc tới chuyện hòa ly, hoàn toàn không thể tin được.
Lâm Diệu tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu ý bảo cậu cũng không biết.
Dừng một chút, lại vờ không chút để ý mà nói: “Ta nhàn rỗi không có việc gì, vậy triệu Dung Quyển tiến cung, hỏi thăm một chút tình hình của nàng.”
Tần Chí cũng không nghĩ nhiều, Kiều Hạc gây rối đòi hòa ly, y cũng rất phiền lòng, liền nói: “Cũng được.”
Thân phận của y đi hỏi Dung Quyển không ổn, Lâm Diệu là hoàng hậu, vẫn thích hợp ra mặt dò hỏi hơn.
Hai người nói chuyện, sau đó cùng dùng bữa, không khí rất hoà thuận.
Ăn xong, Lâm Diệu chợp mắt một chút, Tần Chí không có việc gì, liền ở cùng cậu một lát.
Lâm Diệu lúc đầu còn khá lo lắng, luôn quan sát Tần Chí, sau lại ngủ say, khi tỉnh Tần Chí đã sớm đi lo chính sự.
Lâm Diệu vô thức vuốt bụng đã trở nên to hơn, gọi Thanh Dụ sai người đi triệu Dung Quyển tiến cung.
Lúc chờ Dung Quyển, Lâm Diệu lại đến thư phòng viết sách. Thanh Dụ lúc trước còn cố gắng thuyết phục Lâm Diệu nghỉ ngơi một chút, chờ sinh hạ long tự lại viết, để tránh quá mức mệt nhọc, lại bị Lâm Diệu cự tuyệt.
Tiểu Đáng Thương của cậu rất ngoan, không chút quấy phá. Lại nói mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, sống còn ý nghĩa gì? Cậu còn muốn nhanh chóng hoàn thành cuốn sách này.
Lâm Diệu ngồi trước bàn, nháy mắt có cảm hứng, nhanh chóng cầm bút, chữ viết trôi chảy.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Thanh Dụ tới gõ cửa thư phòng, thấp giọng nói Kiều phu nhân tới rồi.
Lâm Diệu liền gác bút xuống, đứng dậy đi gặp Dung Quyển, cậu còn nhiều chuyện muốn nói với Dung Quyển.
Lâm Diệu đi vào đại sảnh, nhìn thấy Dung Quyển trong bộ váy trắng. So với tối hôm qua, Dung Quyển lúc này trông có chút phờ phạc, có lẽ cả đêm ngủ không ngon.
Bên cạnh còn có những người khác, Dung Quyển liền nhanh chóng đứng lên hành lễ với Lâm Diệu.
Lâm Diệu hướng nàng gật đầu, lại cho người hầu đi xuống, cậu muốn nói chuyện riêng với Dung Quyển.
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Diệu nóng lòng hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Kiều Hạc muốn hòa ly với ngươi?”
Dung Quyển ngồi xuống uống ngụm trà, nhớ tới liền đau đầu, một lời khó nói hết nói: “Việc này nói ra thì rất dài.”
“Vậy nói ngắn gọn.”
Dung Quyển nghẹn lại, vội vàng nói: “Tóm lại chính là ta bại lộ, làm rối tung mọi thứ —— Tần Chí không đồng ý hòa ly đúng không?”
Lâm Diệu lắc đầu nói: “Không có.”
“Khó trách hắn tức giận như vậy.” Dung Quyển cười: “Tối hôm qua còn tức muốn hộc máu mà chỉ vào ta nói phải hòa ly.”
Lâm Diệu đánh giá Dung Quyển: “Hắn không đánh ngươi chứ?”
“Đánh.” Dung Quyển nói: “Nhưng hắn đánh không lại ta, cho nên càng tức giận.”
Kiều Hạc cũng đánh không lại Dung Quyển? Lâm Diệu có chút kinh ngạc, võ công Kiều Hạc rất mạnh, Dung Quyển lại còn lợi hại hơn Kiều Hạc?
Trước đây cũng làm khó nàng có thể giả vờ thật đến như vậy, không bị vạch trần.
Lâm Diệu thầm nói nếu cậu là Kiều Hạc, ly lại không ly được, đánh cũng không đánh lại, cũng sẽ bị tức chết.
“Chẳng qua,” Dung Quyển cười nhìn Lâm Diệu, đầy chờ mong nói: “Ngươi có phải nên gọi ta một tiếng biểu tỷ không?”
Lâm Diệu dừng một chút, nhanh chóng sảng kɧօáϊ gọi: “Biểu tỷ.”
Dung Quyển vội vàng cao hứng đáp lại. Trước kia nàng không để ý Lâm Diệu, hiện giờ nhìn Lâm Diệu lại càng nhìn càng thuận mắt.
Nàng biết rất rõ mấy năm nay biểu đệ chịu nhiều cực khổ, thầm nghĩ nếu biểu đệ lớn lên ở Dung gia, hắn là Đệ Hôn, chắc chắn sẽ được cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.
Đương nhiên hiện tại cũng không muộn, từ nay về sau có nàng ở đây, không ai có thể làm tổn thương biểu đệ.
Lâm Diệu bị ánh mắt vui mừng nóng rực của Dung Quyển nhìn đến có chút không được tự nhiên, lại thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua biểu tỷ nói có thể giúp ta rời đi, là thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật.” Dung Quyển nheo lại mắt, nguy hiểm hỏi: “Tần Chí khi dễ ngươi?”
Lâm Diệu suy nghĩ một lúc lâu, tâm tình phức tạp nói: “Nói ra thì rất dài. Y thật ra không khi dễ ta, nhưng ta luôn cảm thấy y có việc gạt ta, hỏi y lại không nói, ta rất không thoải mái, cũng không thể để cho y dễ dàng. Hơn nữa ta cũng muốn nhân cơ hội về Dung gia, để trông thấy cữu phụ (cậu), cữu mẫu (mợ) và tổ mẫu (bà).”
“Được.” Dung Quyển vui vẻ nói: “Bọn họ nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ rất vui. Chờ tới Dung gia, nếu ngươi không muốn gặp Tần Chí, chúng ta sẽ không gặp, cũng cho hắn biết biết lợi hại, xem hắn còn dám chọc ngươi không vui không.”
Lâm Diệu gật đầu, thầm nghĩ có người giúp đỡ chống lưng thì tốt rồi, nếu chỉ có một mình, cậu thật sự không có cách nào đối phó với Tần Chí.
Nhưng lại có chút lo lắng: “Nếu biểu tỷ đi rồi, Kiều Hạc làm sao bây giờ?”
“Hôm nay ta tới, vốn định chào từ biệt ngươi.” Dung Quyển bất đắc dĩ nói: “A Hạc hiện tại là tức tới hồ đồ, chờ hắn tỉnh táo lại, sợ sẽ đến tìm ta phiền toái, ta cũng cần nhân lúc còn sớm rời đi.”
“Nhưng biểu tỷ đi rồi hắn không phải sẽ càng tức giận hơn sao?”
“Vậy cũng đành chịu, bây giờ hắn đang cứng đầu, căn bản không thể nghe lời giải thích.” Dung Quyển nói: “Huống hồ ta cũng không phải đi thật. Lần này trở về, bất quá chính là đổi một thân phận khác để gặp hắn.”
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
KH thảm quá anh ơi ~ ╮(─▽─)╭
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️