Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 52 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu trong đội rồi, Thẩm Trì mới nhớ ra: “Đấu xếp hạng có hạn chế về rank thì phải.”

Dứt lời, cậu liếc thứ bậc của Nghiêm Tuyết Tiêu. Không biết từ khi nào, đối phương đã lên rank Bạch Kim, vừa đủ để cả hai có thể cùng chơi với nhau.

Như nhìn thấu được nỗi nghi ngờ của cậu, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.

《Nhờ người đánh thay.》

Thẩm Trì không hiểu rõ vụ chơi hộ lắm, nhưng muốn từ rank Đồng lên Cao Thủ cũng phải tốn hơn trăm tệ. Cậu không nhịn được hỏi: “Cậu tìm người đánh hộ làm gì?”

Đấu xếp hạng cũng chia nhóm các bậc rank có thể chơi cùng nhau. Rank cao không đồng nghĩa với việc trải nghiệm game sẽ tốt, ngược lại còn phải càng cẩn thận tợn, vì thế nên không ít streamer đều cố tình tạo một tài khoản phụ để chơi ở các rank thấp hơn.

Một lúc sau, đối phương mới trả lời.

《Để chơi với cậu.》

Thẩm Trì ngẩn người nhìn màn hình. Chưa từng nghĩ tới đáp án này, cậu nắm chặt con chuột, làm bộ bình tĩnh nói: “Nhờ người đánh hộ đắt lắm, lần sau tui giúp cậu chơi.”

Sợ Nghiêm Tuyết Tiêu cho rằng mình muốn kiếm tiền, cậu bèn bổ sung thêm một câu: “Không lấy tiền.”

Trước máy tính, Nghiêm Tuyết Tiêu hạ mắt xuống. Anh thầm nghĩ rằng người nọ đúng là một chú sói con, chỉ cần được anh chơi bóng cùng là sẽ lặng lẽ ngoe nguẩy cái đuôi. Liếc sang tên của Tư Đình Khai, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hẳn.

“Phòng livestream của oắt con kia bị cấm rồi.” Tư Đình Khai dựa vào ghế, mở một lon bia, “Mở mồm ra là mồ côi, tôi thấy nó mới là cô nhi ấy.”

[Bị cấm là tốt]

[Streamer vị thành niên thì lấy đâu ra tiền đồ chứ? Nhìn cái đầu đỏ của nó là biết ngay, có khi ban ngày còn đi làm công ở nhà máy đấy]

[Nó vẫn đang đấu rank, lần này có thêm một người nữa]

[Đánh úp tiếp đê]

Tư Đình Khai nốc hết lon bia xuống bụng rồi tiếp tục lên game. Phòng phát sóng của đối phương đã bị chặn nên gã không tài nào canh thời gian vào ván được, nhưng nhân số bên họ đông, lúc nào cũng có thể ghép trúng trận.

Mới đầu gã ta tưởng rằng người được thêm vào kia là quân cứu viện mời từ bên ngoài tới. Ấy vậy, xem bản ghi màn hình, gã nhận ra trình độ của người nọ cùng lắm chỉ đến rank Đồng, bèn lấy làm lạ.

Trong phòng livestream, có người đang cập nhật bảng xếp hạng. Thứ hạng của Late trên server châu Á tụt dốc không phanh, thậm chí ngay cả top 30 cũng chẳng giữ nổi nữa. Chuyện cậu bị đá khỏi top 50 chỉ còn là vấn đề về thời gian.

[Cho thằng đấy tụt tiếp đi!]

[Tôi nhớ hôm bữa nó bảo đã đấu rank thì phải vào top 10 server châu Á, trượt kinh thế này mà đòi lọt top 10 à?]

[Nó mà rớt khỏi top 50 thì tôi tặng ông một bộ chim cánh cụt]

[Có khi còn văng khỏi top 100 đấy]

Tư Đình Khai trông đống quà thưởng đầy tràn màn hình mà sướng rơn cả người. Ngay khi chuẩn bị khui thêm lon bia nữa, gã chợt nhận được một tin nhắn từ người lạ, nhìn tên thì hình như là đồng đội của Late.

Yan: Chơi xấu rình giết là vi phạm quy tắc trò chơi.

Tư Đình Khai nở nụ cười. Vi phạm quy tắc game thì đã là gì? PUBG chính thức cấm mỗi tuần phải gần một trăm nghìn tài khoản do làm trái nội quy, song bản thân gã là streamer giải trí nên chẳng sợ bị báo cáo tí nào, cùng lắm thì tạo thêm nick clone là được.

Về phần Emperor Penguin Live, gã cũng biết rõ rằng đây là nền tảng livestream lớn nhất trong nước. Khác hẳn với Kitten Live cứ phải nơm nớp lo sợ, bên xét duyệt sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua đại đa số các streamer lớn miễn là họ không động chạm đến những chủ đề nhạy cảm.

Tư Đình Khai: Người vi phạm quy tắc nhiều lắm, người anh em à, cậu sẽ không ngây thơ đến thế chứ? Tặng cậu câu này nhé, trong xã hội không có sự công bằng đâu.

Phía đối diện chỉ nhắn lại một câu.

Yan: Như cậu mong muốn.

Đọc tin nhắn, Tư Đình Khai bèn lộ vẻ khó hiểu, nhưng đối phương lại không nói thêm gì nữa. Gã cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng rồi tiếp tục livestream.

Ấy thế, gã vừa quay về phát sóng chưa được bao lâu thì chợt nhận được một cuộc gọi. Thấy là nhân viên của Emperor Penguin, gã bèn vội vàng nhận máy: “Có chuyện gì sao?”

Bên kia không trả lời mà hỏi ngược lại gã: “Cậu biết tại sao server trong nước lại bị xét duyệt lâu thế không?”

“Biết chứ.” Tư Đình Khai nhanh chóng trả lời, “Vì mấy game dòng battle royale(*) quảng bá bạo lực và máu me, đi ngược lại với giá trị cốt lõi.”

(*) Battle royale là dòng game chiến đấu sinh tồn, trong đó người chơi sẽ phải thi đấu với nhiều người chơi khác để trở thành người sống sót cuối cùng và giành chiến thắng. Game chỉ kết thúc khi có duy nhất một người sống sót và toàn bộ những người khác bị thua.

Gã ta vừa dứt lời, giọng nói từ điện thoại nghiêm nghị hẳn: “Biết thế rồi mà cậu còn đá stream làm gì? Cậu làm vậy là ảnh hưởng rất xấu đến nền tảng đấy, phòng livestream bị cấm ba tháng nhé.”

Tư Đình Khai nghe được nửa câu đầu còn đỡ, nhưng sang đến nửa câu sau thì chẳng bình tĩnh nổi nữa.

Gã ta và Late vốn nào có liên quan tới nhau. Gã không phải đại diện của Emperor Penguin tham gia giải đấu mời người kia, việc được quán quân hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gã hết. Chẳng qua là gã thấy có nhiều người oán giận Kitten Live nên mới thừa dịp tổ chức vụ đánh úp.

Gã thừa nhận rằng mình kiếm được rất nhiều tiền thưởng từ vụ này, song bảo gã gây tiếng xấu cho nền tảng thì gã không phục. Độ hot của phòng livestream cũng chưa tới mức leo lên thẳng trang đầu.

Ấy vậy, đống quà thưởng nhận được ngày hôm nay chẳng là gì so với tổn hại vì ba tháng trời không thể phát sóng. Tư Đình Khai buột miệng bảo: “Chuyện này không công bằng.”

Nói xong, gã mới nhận ra bản thân mình vừa nhắn rằng trong xã hội nào có sự công bằng.

“Được rồi.” Phía bên kia điện thoại dường như đã mất hết kiên nhẫn, “Tôi chỉ nói đến thế thôi, còn lần sau nữa sẽ bị cấm vĩnh viễn đấy.”

Người phụ trách của Emperor Penguin Live cúp điện thoại rồi lắc đầu. Tư Đình Khai là một streamer đang lên, nhưng gã vậy mà dám động tới nhà họ Nghiêm. Phải biết rằng nhà bọn họ là con quái vật khổng lồ chẳng một ai đủ khả năng chọc vào.

Tư Đình Khai nhìn phòng phát sóng của mình bỗng dưng tối sầm lại. Gã ta tự an ủi bản thân rằng Late cũng bị cho ăn gậy, mà bên Kitten Live lại quản lý rất nghiêm, mỗi lần cấm kéo dài suốt cả tháng trời.

Gã nhấn vào xem phòng livestream của Late, nhưng ngạc nhiên thay, biển cấm đã không còn nữa. Gã không nhịn được bèn bấm gọi cho người xét duyệt.

“Streamer Late kí hợp đồng với website bên mình đã xúc phạm danh dự của tôi, theo quy định thì phòng livestream phải bị xử phạt và ăn cấm chứ? Tại sao mới được một tiếng đồng hồ mà phòng livestream của cậu ta lại được khôi phục rồi?”

Nhân viên xét duyệt số 03 nghe điện thoại. Là người đã dõi theo từng bước phát triển của Late, anh ta lịch sự trả lời: “Quy định chỉ nói rằng phòng livestream sẽ bị cấm, dù có bị cấm trong đúng một giờ thì vẫn là cấm. Hơn nữa, công tác trước đó của chúng tôi cũng có sai sót. Bên tôi vẫn chưa xác minh xem anh có đúng là mồ côi hay không.”

Tư Đình Khai suýt chút nữa thì mắc nghẹn. Gã đã nhìn ra rồi, đám Kitten Live đều là cá mè một lứa cả. Bây giờ gã đang hối hận, vô cùng hối hận.

“Chú để thư kí xử lí.” Nghiêm Tế ngồi trên xe bảo, “Nhưng cấm ba tháng có thật sự đủ không đấy?”

Tuy không biết streamer kia làm thế nào mà chọc vào cháu gã, nhưng người nhà họ Nghiêm vốn chưa bao giờ khoan dung cả. Với gã mà nói, phải cấm vĩnh viễn luôn mới đúng.

“Đủ rồi ạ.”

Nghiêm Tế thở dài. Cháu gã vẫn là sinh viên, làm việc gì cũng sẽ để chừa đường thoát. Gã thử thăm dò: “Nể tình chú giúp cháu lần này, tới nghỉ đông cháu có định về nước không?”

Người thanh niên thoáng khựng lại, nhìn màn hình rồi “Ừm” một tiếng.

Phía bên kia màn hình, Thẩm Trì đang đấu rank. Mới đầu, cậu còn bị động nghênh chiến với địch nhưng giờ đã có thể dùng hết sức mình để phản công. Tuy thế, Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn cứ đứng bất động trong phòng.

May mắn thay, tên chơi xấu nọ dường như đã biến mất nên Nghiêm Tuyết Tiêu chưa bị giết. Cậu đang định lên tiếng hỏi thì trên màn hình bỗng xuất hiện một tin nhắn.

《Xin lỗi, tôi vừa có việc phải giải quyết.》

“Không sao đâu.” Thẩm Trì thiếu tập trung nhìn tin nhắn. Cậu không để ý rằng bên trên tháp có địch ẩn nấp nên bị bắn chết mà chẳng kịp đề phòng. Lần đầu tiên, cậu gục trước cả Nghiêm Tuyết Tiêu.

Nếu trong đội là người khác thì cậu nhất định sẽ không chút do dự thoát game ngay và vào ván kế tiếp. Song nhìn tên của Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu vẫn nán lại trong trận rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Trên container có tay súng bắn tỉa đó.”

“Có người ở bên trái sườn núi.”

“Mũ cấp ba nè.”

Cậu trai cứ như chú cún con dò đường, trong đội không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở. Ngay chính bản thân cậu cũng không biết rằng mình kiên nhẫn tới mức nào.

Nghiêm Tuyết Tiêu không chơi game nhiều. Cậu cũng nhìn ra được rằng lúc chơi đối phương không quá chuyên chú, thường tới nửa trận là anh đã chết. Ấy thế, Nghiêm Tuyết Tiêu lại tập trung vào ván game nọ ngoài ý muốn, rồi giữ vững cho tới tận chung kết.

Dẫu cuối cùng anh không giành được chiến thắng, thiếu niên vẫn không nhịn được hỏi: “Trận này cậu chơi tốt lắm, sao tự dưng lại đánh nghiêm túc vậy?”

Một lúc sau, đối phương mới bình thản trả lời.

《Để cậu được nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.》

Trái tim Thẩm Trì bỗng dưng đập thình thịch, thứ cảm xúc khó tả lặng lẽ bùng lên trong máu. Cậu thầm nghĩ rằng mình nhất định đã bị cảm rồi.

Cậu không phải người hay nói chuyện, cũng chẳng cảm thấy chuyện ấy có vấn đề gì, nhưng giờ đây cậu lại để ý đến kĩ năng giao tiếp dở tệ của mình. Cậu đành đáp lại một cách rất lãnh đạm: “Ồ.”

Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng. Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, cậu bèn nín thở hỏi: “Tui có thể nghe giọng của cậu được không?”

Cậu chưa từng được nghe giọng Nghiêm Tuyết Tiêu bao giờ.

Đối phương trả lời.

《Đang trong thư viện.》

Kế đó, anh offline và rời khỏi đội.

Không rõ có phải vì ban nãy mình quá lạnh nhạt hay không, thiếu niên mở WeChat lên, gõ một đoạn thật dài như thể đang trịnh trọng viết thư.

Chào cậu, Nghiêm Tuyết Tiêu,

Tui biết tới cậu nhờ một tờ nhỏ dán trên trường tiệm net. Cậu là bạn gái ảo đầu tiên và duy nhất của tui, năm trăm tệ là toàn bộ số tiền tui dành dụm được vào thời điểm đó. Tui rất lo rằng mình đã bị lừa, nhưng may sao lại không phải. Cậu còn tốt hơn cả tui tưởng tượng, và mặc dù tui chưa từng thấy hình của cậu, nhưng tui nghĩ cậu chắc chắn sẽ xinh đẹp và trong sáng lắm. Tui chưa thấy ai bằng được cậu cả…

Cậu viết được một nửa thì trên màn hình hiện lên một thông báo mới.

Phòng phát sóng trực tiếp của bạn đã được bỏ chặn.

Thiếu niên đặt điện thoại xuống, vô thức mở livestream.

[Huhuhu bé con ơi!]

[Khắp chốn mừng vui, Tư Đình Khai bị cấm livestream trong ba tháng!]

[Bé đang chơi game với ai đó?]

[Là người bạn lần trước hả]

Thẩm Trì toan gật đầu, song ánh mắt rơi xuống hình đại diện của Nghiêm Tuyết Tiêu vì offline nên chuyển sang màu xám, trong đầu chẳng hiểu sao lại hiện lên một suy nghĩ. Nghiêm Tuyết Tiêu có thể được coi là bạn gái của cậu… đúng chứ?

Dù sao thì cô ấy cũng chưa có bạn trai.

Dù sao thì cô ấy cũng sẽ chẳng biết được đâu.

Thiếu niên tóc đỏ nhìn màn hình. Tay nắm chặt, cậu lấy hết dũng khí mở miệng: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tui.”

Ấy thế, ngay giây tiếp theo—

Nghiêm Tuyết Tiêu mới từ thư viện chạy về kí túc xá đã online. Anh ngồi trước máy tính, nhẹ nhàng bật microphone.