Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 56 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Trên đường đến quán đồ Nhật, Trang Châu quay đầu thì thấy Thẩm Trì đang cầm điện thoại di động, bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao tai cậu đỏ thế?”

Thiếu niên đeo tai nghe, lạnh lùng đáp: “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Trang Châu nửa tin nửa ngờ xoay đầu lại. Rõ ràng cậu ta vừa trông thấy vành tai Thẩm Trì đỏ bừng hết cả lên.

Cả nhóm theo bản đồ đến tiệm đồ ăn Nhật Bản. Tiệm có tên Matsumi, và là nhà hàng đồ Nhật duy nhất trên tỉnh.

Bước vào quán, không khí bên trong vô cùng tĩnh mịch. Hàng thẻ tre khắc tên món ăn bằng tiếng Nhật được treo trên tường, mang theo làn gió Nhật Bản ập thẳng vào mặt. Ấy thế, nơi đây lại chẳng có vị khách nào.

Trang Châu thầm thì: “Xem ra làm ăn không tốt lắm nhỉ.”

Thi Lương cũng gật đầu đồng tình.

Một người phục vụ mặc bộ kimono màu xanh lam dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, rồi đưa thực đơn cho cả hội: “Xin chào, các anh muốn dùng gì?”

Thẩm Trì ngồi vào chỗ, tiện tay mở thực đơn ra xem, thấy món mì udon rẻ nhất cũng đã phải sáu mươi tám tệ. Tầm mắt thiếu niên dừng lại trên bảng giá, đoạn cậu đóng thực đơn lại, mặt không cảm xúc: “Buổi chiều bọn mình còn lớp đúng không?”

Trang Châu phản ứng rất nhanh: “Đi thôi.”

Thi Lương bối rối không thôi, rõ ràng là buổi chiều bọn họ đâu có lớp. Thế nhưng nghe bảo phải đi, cậu ta bèn thở phào nhẹ nhõm. Một bữa cơm năm mươi tệ với cậu mà nói đã là quá sức rồi.

Giá cả in trong thực đơn quá đắt và không phải thứ bọn họ có thể chi trả nổi. Mấy tiệm ăn nhỏ đối diện trường học cũng chẳng có gì không tốt hết.

Ngay khi cả đám định đứng dậy, nhân viên phục vụ bèn vội vàng nói: “Có một bàn đã được khách đặt nhưng tạm thời không đến, các anh muốn đặt lại với giá ba trăm tệ chứ?”

Như sợ bọn họ không đồng ý, nhân viên phục vụ nọ lại tiếp tục: “Bếp trưởng yêu cầu rất khắt khe về độ tươi ngon của đồ ăn, mà trong tiệm giờ chỉ có bàn các anh là khách thôi. Nếu các anh không đồng ý, vậy đồ ăn cũng chỉ đành bỏ đi.”

Trang Châu nhanh chóng mở miệng và nhìn về phía Thẩm Trì: “Tôi nhớ chiều nay không có lớp mà, cậu nhớ nhầm à?”

Cậu trai tóc đỏ mất tự nhiên trả lời: “Nhớ nhầm.”

Cả đám lại ngồi về chỗ cũ, song nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một phòng riêng. Trên bàn bày đủ loại món ăn muôn màu muôn vẻ, nào là sushi bụng cá ngừ vây xanh, cua Matsuba, lươn nướng,… và cả một nồi lẩu Sukiyaki đang bốc khói.

Người phục vụ đứng một bên, lần lượt giới thiệu từng món cho bọn họ nghe: “Đây là đậu phụ kho tiêu, bên trên đậu phụ còn có nhím biển tươi…”

Thi Lương cảm tưởng như mình đang nằm mơ. Cậu ta vốn cho rằng bản thân sẽ ăn không quen sashimi, nhưng món tôm mẫu đơn lại có chút hơi ngọt. Chấm tôm với ít mù tạt tươi xay, cậu ta chưa bao giờ ăn món nào ngon tới vậy, mà vì không nỡ nên cậu ta ăn rất chậm.

Thẩm Trì tuỳ ý gắp sushi bụng cá ngừ vây xanh. Cậu vẫn luôn kén ăn vô cùng, nhưng hương vị trong miệng lại đậm đà tinh tế và tươi ngon đến chẳng ngờ. Cậu liếc một vòng: “Không có rượu sao?”

Theo lý thuyết thì bữa ăn này sẽ rất hợp nhấp ít rượu.

Nhân viên phục vụ áy náy đáp: “Vị khách kia không đặt trước rượu ạ.”

Dẫu không có rượu, ba đứa nhóc vị thành niên vẫn vui vẻ thưởng thức bữa ăn, tới độ bụng ai cũng no đến tròn vo. Ăn xong, Thẩm Trì ra ngoài quầy thanh toán tiền.

Khi cả đám rời đi, người phục vụ bèn lo lắng hỏi ông chủ: “Sẽ không lỗ chứ ạ?”

“Có người trả tiền thay bọn họ rồi.” Chủ quán cười tủm tỉm, “Ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng do máy bay chuyển đến đấy, cả đời này tôi chưa bao giờ được dùng nguyên liệu tốt đến vậy đâu.”

Do cả bọn ăn quá lâu nên để lỡ lượt xe trước. Chuyến xe cuối cùng khởi hành muộn, thành thử mãi tới tận sáu giờ chiều ba người mới lên xe buýt về lại Biên Thành.

Thẩm Trì mở điện thoại ra.

Thẩm Trì: Nhà hàng Nhật kia ngon lắm! Nếu anh đến Biên Thành thì em mời anh ăn nhé.

Đối phương nhẹ nhàng trả lời cậu.

Nghiêm Tuyết Tiêu: Được.

Xe buýt chậm rãi khởi động, Thẩm Trì tựa đầu vào cửa sổ xe. Nhìn tỉnh thành đang dần dần khuất bóng phía cuối chân trời, cậu gửi tiếp một tin nhắn.

Thẩm Trì: Nếu có thêm đồ ngọt thì tốt quá. Trước đây lúc dẫn em đi ăn, lần nào bà nội cũng sẽ đặt món tráng miệng cho em hết. Nhưng lâu lắm em chưa gặp bà, không biết có phải vì bà đã quên mất em rồi hay không.

Xe buýt đi suốt ba tiếng đồng hồ. Lúc xe dừng ở bến Biên Thành thì bấy giờ trời đã tối đen. Đèn đường nằm rải rác, chiếu những tia sáng ảm đạm nơi bóng tối.

“Tớ về nhà đây, không mẹ lại lo chết mất.”

“Ba cũng gọi tôi về rồi.”

Thẩm Trì hơi hạ mắt. Một mình cậu đi về khu chung cư.

Cậu bước vào hành lang tối tăm. Đèn kích hoạt bằng giọng nói chưa được sửa nên cậu phải bật đèn pin và nương theo ánh sáng của điện thoại để đi lên tầng. Đến cửa, cậu đang định mở nó ra thì dưới chân bỗng bị thứ gì đó ngáng lại.

Cậu cúi người xuống, phát hiện ấy là một cái túi đựng một chiếc hộp nhỏ. Thiếu niên mở cửa bước vào nhà, đoạn cẩn thận mở hộp ra, song vừa mở đã ngẩn cả người.

Trước mặt cậu là một chiếc bánh dâu tây, đi kèm với hộp còn có cả một tấm thiệp nhỏ. Cậu run tay mở tấm thiệp, trên đó viết “Bà nội mong em sẽ thật vui vẻ”.

Dẫu biết là Nghiêm Tuyết Tiêu gửi tặng mình nhưng cậu vẫn cúi đầu, vành mắt thoáng đỏ lên. Cậu chậm rãi ăn chiếc bánh, chẳng để chừa lại chút nào.

Ăn bánh xong, Thẩm Trì lướt danh bạ tới tên của Nghiêm Tuyết Tiêu. Gọi điện thoại tới nước ngoài quá đắt, cậu suy nghĩ một chốc vẫn không bấm số, thay vào đó sang nhấn gọi trên WeChat.

Cậu chẳng lên tiếng suốt hồi lâu. Nghiêm Tuyết Tiêu cũng không nói không rằng, như thể anh đang lặng yên an ủi cậu.

“Bình thường anh đi học có bận lắm không?”

Tựa hồ đoán được cậu đang nghĩ gì, người thanh niên đáp: “Vẫn có thời gian để nghe điện thoại của em.”

Nghe anh nói vậy, thiếu niên siết chặt điện thoại. Như thể mọi cơn tuỳ hứng nơi cậu rồi sẽ được thoả mãn, cậu đột nhiên hỏi: “Sao anh lại học Triết?”

Trong suy nghĩ của nhiều người, Triết học là một ngành vô dụng.

Một lát sau, giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Tuyết Tiêu mới vang lên qua di động: “Có thể nói toàn bộ lịch sử phát triển của triết học chính là lịch sử khám phá khởi nguồn thế giới, từ thuyết nước là khởi nguyên của Thales, rồi thuyết nhị nguyên thân-tâm của Descartes, cho đến sự đảo hoán mọi giá trị của Nietzsche.”

Thanh niên bình tĩnh nói tiếp: “Triết học là một con người tò mò ngẩng đầu nhìn ngắm thế giới. Bản thân nó cũng chính là một thứ lí thú đến mức khiến người ta phải run rẩy.”

Tuy Thẩm Trì chẳng tài nào hiểu hết được mọi thứ, nhưng có chăng vì mùi hương còn đọng lại của bánh dâu tây quá đỗi ngọt ngào, và cả cách miêu tả lãng mạn nơi anh đã khiến cậu muốn đến gần hơn với thế giới của Nghiêm Tuyết Tiêu.

Thiếu niên ngồi trước bàn học, lần đầu tiên mở ra phần Triết học của sách Chính trị.

Thứ Hai, trước khi lên lớp, thầy Vương đứng trên bục giảng và nghiêm nghị nói: “Hiện nay có một số em học sinh hoàn toàn không coi trọng việc học chút nào, cuối tuần không ở nhà học bài mà kéo bè kéo cánh đi chơi ở quán net. Tuần này trường ta sẽ triển khai chiến dịch dọn sạch tiệm net, tuyệt đối không cho phép bất cứ học sinh trường số 3 nào xuất hiện ở đó nữa.”

Trang Châu vừa bổ sung bài tập xong, nghe thấy thế bèn buồn bực hỏi: “Lão Vương đến kỳ mãn kinh hay gì?”

Nam sinh ngồi đằng trước lấy sách che nửa khuôn mặt, quay đầu nhỏ giọng bảo: “Nghe nói buổi xem mắt ngày hôm qua thất bại.”

“Cũng không lạ.” Trang Châu lo trận thăng cấp của bảng Tây Bắc diễn ra vào tuần sau. Có điều quán net ở tận trên tỉnh lận, nhà trường nào có khả năng duỗi tay được xa tới vậy, thành thử cậu ta cũng thôi lo nghĩ.

Mà buổi chiều tại bệnh viện Biên Thành, mẹ Quý nằm trên giường bệnh bảo: “Em nghĩ mình vẫn nên nói với Tiểu Trì đôi chút.”

Ba Quý dừng bóc quýt, đoạn khéo léo nói: “Em cũng biết tính Tiểu Trì mà. Em quên lần trước con nó đánh nhau lúc về à? Anh sợ nó bị kích thích rồi lại đi làm chuyện gì đó.”

Chẳng phải là ông không coi Tiểu Trì như con trai ruột của mình, song đứa nhỏ nọ chưa bao giờ nhìn ông bằng ánh mắt thân thiết. Nó vừa trầm tính vừa lạnh nhạt, khiến ông nảy sinh cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng. Nghe tin mẹ Quý mang thai ngoài ý muốn, ông không những cảm thấy bản thân có gánh nặng mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Quý nhìn ông.

Ba Quý đưa quýt cho bà rồi thở dài: “Anh sẽ gọi điện cho nó, em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Bác sĩ bảo tâm trạng em bây giờ không được quá kích động.”

Ba Quý ra ngoài phòng bệnh, bấm số của Thẩm Trì. Một lát sau, điện thoại được kết nối, ông bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu Trì à, dạo này con vẫn ổn chứ?”

“Ông cứ nói thẳng là được.”

Ông căng thẳng mở miệng: “Ba và mẹ muốn nói với con chuyện này. Mẹ con đã mang thai được hai tháng rồi, vì biết tin đột ngột quá nên chưa kịp báo cho con biết.”

Cậu trai dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên, ngôn từ so với lần gặp mặt trước còn sắc bén hơn: “Không cần phải nói cho tôi biết đâu.”

Ba Quý dè dặt hỏi: “Con tức giận đấy à? Đừng suy nghĩ nhiều quá, ba mẹ giữ lại đứa bé này vì không muốn con phải cô đơn thôi, sau này nó cũng sẽ là người thân của con mà.”

Thiếu niên lạnh lùng đáp: “Tôi không còn bất cứ quan hệ gì với mấy người nữa, tôi chỉ có duy nhất một người thân mà thôi. Mong mọi người trả lại trước cho tôi mười ba nghìn tệ nếu định làm phiền tôi vào lần sau.”

Ba Quý toan nói thêm, nhưng nghe được câu nói sau cùng kia thì lại chẳng thốt ra nổi lời nào nữa. Cuối cùng, bọn họ vẫn để đứa nhỏ ấy phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Đối mặt với một Thẩm Trì bỗng dưng trở nên xa lạ, ông nhận ra rằng bọn họ rốt cuộc đã để mất cậu, bởi Thẩm Trì trước đây nào sẽ tính toán rõ ràng từng khoản đến vậy chứ.

Thẩm Trì cụp mắt, đoạn xoá số của ba Quý. Tắt điện thoại và đi về phía trước, cậu không để ý có người đang kéo dây sắt phơi quần áo trước khu chung cư nên va thẳng vào dây phơi.

Tấm rèm cửa màu trắng treo trên dây bị làn gió nhẹ nhàng thổi bay. Giữa từng lớp rèm cửa, một cô gái mặc bộ váy trắng tinh vội vàng chạy tới, đôi mắt cô to tròn và sáng ngời.

Trông thấy cậu, cô gái nọ bèn dừng lại. Cô lặng lẽ nhìn vết đỏ trên trán cậu, dường như muốn hỏi cậu có làm sao hay không.

Cậu không trả lời mà chỉ giúp cô nhặt tấm rèm cửa lên và treo lại lên dây.

Thẩm Trì treo rèm cho phẳng rồi mới quay về căn trọ. Nhìn căn phòng trống trải, cậu không rõ tâm tình ngồi trên ghế hồi lâu, đến nỗi quên mất phải livestream như thường lệ. Đang định bật máy tính lên, cậu nhận được điện thoại từ Nghiêm Tuyết Tiêu.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Thiếu niên đeo tai nghe, gắng hết sức để nghe giọng mình bình thường nhất có thể: “Không có gì đâu ạ, em livestream ngay đây.”

Đối phương không lên tiếng, như thể đang chờ đợi cậu.

Cậu chỉ đành mở miệng: “Bọn họ tìm em.”

Qua một lúc, giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu mới vang lên qua điện thoại: “Không cần phải buồn vì những người không đáng.”

Cậu trai nắm chặt điện thoại, đoạn “Ừm” một tiếng. Cậu nghĩ giờ đây mình chẳng còn lẻ loi nữa: “Em không buồn lắm đâu. Trên đường em giúp một cô bạn nhặt đồ nên về hơi trễ chút, nhưng cô bạn kia trông xinh và trong sáng lắm.”

Lo tiền điện thoại quá đắt, cậu đang định cúp máy thì nghe thấy Nghiêm Tuyết Tiêu thản nhiên hỏi: “Thích xinh kiểu trong sáng à?”