Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 77 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đèn tắt, cậu được anh ôm vào lòng mà thiếp đi. Cách một lớp áo ngủ, hai người nằm sát bên nhau. Có chăng là bởi máy sưởi bị bật quá cao, cậu cảm giác nhiệt độ trong phòng ngày một nóng tợn.

Cậu vô thức dịch sang bên cạnh, nhưng Nghiêm Tuyết Tiêu lại ôm cậu chặt hơn nữa. Hơi thở của anh phả vào cần cổ cậu, và chẳng biết liệu đây có phải do cậu tưởng tượng hay không, đôi môi anh như lướt thoáng qua, chậm rãi đến mức khiến làn da nhạy cảm nơi cậu phải run rẩy.

Gắng sức cong người, cậu không dám quay đầu vì chẳng muốn anh phát hiện ra điểm bất thường của mình, chỉ buồn phiền rằng ngày mai sẽ lại phải giặt tiếp ga giường.

Động tác khom lưng của cậu mạnh đến nỗi cảm giác có bờ môi chạm vào cổ kia nay lại càng rõ ràng, như thể từng tấc da thịt đều đang được âu yếm. Thân thể cứng đờ, cậu nghe giọng Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên: “Đừng nhúc nhích.”

Cậu lập tức chẳng dám cử động nữa. Nghiêm Tuyết Tiêu vùi đầu vào cần cổ bị hôn đến mẫn cảm của cậu. Cậu buộc mình phải nhắm mắt ngủ, trong cơn mơ màng còn nghe được cả tiếng nước vọng lại từ phía nhà vệ sinh.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, hai mắt cậu thâm quầng. Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đã dậy và rời giường, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân bỏ ga giường vào máy giặt và thay một chiếc mới.

Cậu treo ga trải giường đã được giặt sạch sẽ lên dây phơi. Rõ ràng là bên trên ấy chẳng hề có dấu vết gì, song mặt cậu vẫn không nhịn được mà nóng bừng.

Lúc Nghiêm Tuyết Tiêu quay về, tầm mắt anh cứ nán lại trên chiếc ga trải giường bay phấp phới kia mãi. Cậu bèn đỏ mặt giải thích: “Em làm đổ sữa ấy mà.”

Người thanh niên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Trông ánh mắt nhìn thấu tất thảy kia của Nghiêm Tuyết Tiêu, đầu cậu cúi gằm, nào dám đối mặt với anh. Đến cả lúc ăn cơm cậu cũng chẳng nói một lời, đã vậy còn ngồi ở vị trí xa anh nhất.

Thiếu niên ăn từng muỗng cháo nhỏ. Hộp khăn giấy cách khá xa, cậu đang định đứng lên rút giấy thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã chăm chú dõi theo và đưa cậu một tờ. Cậu không nhận: “Để em tự lấy.”

Lấy được khăn giấy, cậu đi ngay khỏi bàn ăn như đang muốn chạy trốn, đã thế còn cố tình giữ khoảng cách với anh. Nghiêm Tuyết Tiêu tựa hồ cũng nhận ra điều ấy. Đôi bên vẫn cứ giữ im lặng, rồi cuối cùng sau buổi học, người thanh niên bảo cậu: “Ngày mai anh phải đi rồi.”

Thẩm Trì ngẩn cả người. Cậu không ngờ kì nghỉ đông lại trôi qua nhanh đến vậy, bỗng dưng thấy hối hận không thôi vì đã giữ khoảng cách với anh. Siết chặt cây bút trong tay, cổ họng cậu đắng chát, chẳng thể thốt nổi nên lời.

“Trang Châu quên cầm sách này.” Cậu vội vàng đứng bật dậy khỏi chỗ, xoay người đi ra ngoài cửa, cố kìm nén mớ cảm xúc rối như bòng bong, “Em đi đưa cho cậu ấy đây.”

Cậu dừng ở cửa một chốc, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới xuống dưới tầng. Cậu thản nhiên đưa sách cho Trang Châu, cậu ta cất sách vào cặp, hỏi: “Ngày mai là khai giảng đấy, thầy Nghiêm có phải đi hay không?”

Thấy cậu trai cụp mắt ngầm thừa nhận, Trang Châu bèn nói thêm: “Thế để tôi bảo bọn Thi Lương vậy, khoảng thời gian này cũng phiền thầy Nghiêm phải dạy học cho rồi. Thầy ấy không chịu nhận mấy món đắt tiền nên chắc chỉ tặng được chút đặc sản, nhưng tôi cũng không biết thầy ấy thích cái gì nữa.”

“Thầy Nghiêm thích đọc sách, mà sách thầy đọc toàn là tiếng nước ngoài cả, tôi cũng chẳng biết nên mua cuốn nào. Cậu nghĩ thầy ấy có thích ăn quýt không? Nhưng quýt không tiện mang lên máy bay lắm, đành phải chọn loại sấy khô thôi, mà khổ nỗi mẹ tôi chỉ toàn làm thịt khô.”

Trái ngược với Trang Châu phấn khích chọn quà, Thẩm Trì chỉ im lặng và chẳng hề lên tiếng, không biết đang nghĩ suy điều gì.

Trang Châu đang nói liến thoắng thì nhận thấy tâm trạng của cậu trai có phần sa sút hẳn. Cậu ta lập tức dừng lại, đổi sang chủ đề khác: “Tối nay cậu có tham dự lễ hội sương và lửa không? Nhiều người đi lắm đấy, cả Tiểu Tuý cũng tới nữa.”

“Lễ hội sương và lửa?”

Đôi mắt thiếu niên lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi trước giờ cậu chưa từng nghe đến ngày lễ này. Kì thi đại học càng ngày càng tới gần, cậu cứ đắm chìm suốt trong sách vở, ngay cả Tết Âm lịch cũng được tổ chức rất đơn giản, chỉ dán vài câu đối và ăn bữa cơm là xong.

“Tôi mới nhớ ra cậu không phải là người Biên Thành.” Trang Châu bèn kiên nhẫn giải thích, “Lễ hội sương và lửa là ngày hội truyền thống của Biên Thành. Vào ngày cuối cùng của tháng Hai, mọi người sẽ đốt lửa để xua tan màn sương đêm, đón chào ánh mặt trời. Lễ này còn náo nhiệt hơn cả Tết Âm lịch đó, mà chẳng biết thầy Nghiêm có đi không? Nếu thầy ấy lại về Mỹ thì có khi đây là lần cuối cùng thầy ấy tham gia lễ hội sương và lửa đấy.”

Thật ra vẫn còn một câu nữa cậu ta chưa nói. Lễ hội sương và lửa cũng chính là ngày lễ tình nhân truyền thống của Biên Thành, những đôi người yêu sẽ đeo mặt nạ, nắm tay nhau dạo bước dưới ánh đèn.

Trang Châu vừa dứt lời đã thấy Thẩm Trì vội vàng đi mất hút, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, thoáng cái đã chẳng thấy tăm hơi. Bình thường cứ đến giờ thể dục buổi sáng ở trường là cậu lại uể oải đi cuối cùng, chỉ nhanh hơn một chút so với Thi Lương gầy yếu. Xưa nay cậu ta đâu nghĩ thiếu niên có thể chạy nhanh tới vậy.

Thẩm Trì lao vội từ dưới tầng lên trên nhà. Thở hổn hển nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu đang thu dọn hành lí, cậu khẽ hạ đôi mắt màu hổ phách, hỏi: “Tối nay có lễ hội sương và lửa đấy, anh có muốn đi không?”

Người thanh niên đáp một cách rất bình thản: “Anh không chắc nữa.”

Đây là một lời từ chối vô cùng nhẹ nhàng. Thẩm Trì não lòng tới mức khó thở, việc giữ khoảng cách kia dường như đã thật sự trở thành bao cách trở. Cậu cúi đầu bước khỏi cửa, chẳng để ý rằng người thanh niên kia cứ bình tĩnh nhìn mình rời đi.

Lúc nhận được điện thoại của Nghiêm Tuyết Tiêu, Quan Sơn đang khoác áo blouse trắng và chuẩn bị đi làm: “Con trai tuổi mới lớn nổi loạn tí là chuyện bình thường thôi. Kì thi đại học vốn căng thẳng, chúng nó không muốn bố mẹ can thiệp vào chuyện sinh hoạt quá nhiều ấy mà. Bọn mình đều thi đại học mà ra cả, à không, cậu được tuyển thẳng chứ nhỉ? Dù sao thì cứ cho nhóc ấy thời gian để điều chỉnh đi đã.”

Giọng nói của người thanh niên vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại: “Tôi hiểu rồi.”

Quan Sơn lặng lẽ thở dài. Từ lúc Nghiêm Tuyết Tiêu lên chức phụ huynh là anh ta phải gánh đủ mọi thứ, hết chăm sóc người bị bệnh viêm gân rồi nay còn phải đảm đương cả việc cố vấn tâm lí. Trước khi Nghiêm Tuyết Tiêu kịp dập máy, anh ta nhắc nhở: “Ba cậu biết tin cậu về nước rồi đấy.”

Anh ta quen Nghiêm Tuyết Tiêu từ nhỏ, biết mối quan hệ giữa Nghiêm Chiếu và anh không được tốt cho lắm. Nguyên do cũng vì Nghiêm Tuyết Tiêu cứ khăng khăng theo đuổi triết học nên tình cảnh của bọn họ lại càng thêm phần lạnh nhạt. Nếu Nghiêm Chiếu biết Nghiêm Tuyết Tiêu đang nuôi một chú sói con chưa đến vị thành niên ở Biên Thành, có lẽ đôi bên sẽ cãi nhau to mất.

Phía bên kia điện thoại, Nghiêm Tuyết Tiêu cúp máy. Quan Sơn lắc đầu, thầm mong rằng Nghiêm Chiếu đang bận công chuyện nên không có thời gian để tới Biên Thành, bằng không ngay cả anh ta cũng sẽ bị lôi vào phê bình chung vì tội bao che.

Sẩm tối, Thẩm Trì quàng khăn, một mình đi đến quảng trường. Xa xa, cậu đã trông thấy đám Trang Châu, song lại không qua chỗ bọn họ. Trên sân, có rất nhiều người mặc trang phục truyền thống màu xanh của Biên Thành, vừa nhảy vừa hát.

Mấy đứa trẻ con đeo mặt nạ quỷ đang rao bán những sợi dây đỏ với cái giá rẻ bèo giữa quảng trường: “Buộc dây tơ hồng vào cổ tay người mình thích thì sẽ có thể bên nhau thật lâu!”

Từ trước đến nay, Thẩm Trì vốn không tin chuyện ấy, dù chỉ tốn có năm tệ một sợi nhưng cậu thấy đắt quá chừng. Cậu kéo kín quần áo, đứng ở rìa quảng trường và ngó nghiêng xung quanh. Vẫn tồn tại đâu đấy trong cậu một nỗi chờ mong, song đợi suốt hồi lâu mà cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng người thanh niên.

Màn trời ngày một tối dần. Nơi bóng đêm, những ngọn đuốc vốn tắt ngóm được đặt lên trên giá. Mới đầu chúng nó chỉ là những đốm lửa be bé, nom hệt ánh huỳnh quang bập bùng yếu ớt trong cơn tối tăm, nhưng càng về sau chúng tựa được đơm thêm dòng rượu mạnh thuần tuý, khiến cả thành thị bùng lên giữa những ngọn lửa cháy rừng rực.

Bỗng dưng cậu lại nhớ về ngày đầu tiên mình đặt chân tới Biên Thành. Trong mắt cậu, cái chốn nhỏ hẹp và hoang tàn này vốn chẳng có điểm gì đáng giá, thành thử cậu cứ khát khao muốn quay lại Yến Thành. Thế nhưng, một Yến Thành luôn trang nghiêm và đứng đắn sẽ chẳng bao giờ có được ánh lửa rực rỡ và ấm áp tới vậy.

Cậu đi dọc theo quảng trường, trên đường bắt gặp Tiểu Tuý và Trang Châu đi cùng nhau. Tiểu Tuý mặc bộ váy trắng, còn Trang Châu thì cầm trên tay gậy phát sáng. Cậu ta tò mò hỏi Thẩm Trì: “Thầy Nghiêm không đi cùng cậu à? Ban nãy tôi vừa thấy thầy ấy ra ngoài một mình mà.”

Nghe Trang Châu nói vậy, Thẩm Trì nắm chặt điện thoại. Hoá ra không phải anh cậu không có thời gian, mà đơn giản là vì anh đâu muốn tới. Mặt không cảm xúc, cậu đáp: “Không có.”

“Không thì cậu đi chung với bọn tôi nhé? Đằng trước có trò bắn bong bóng đấy, còn có thể làm vòng nữa.” Trang Châu mời.

Thẩm Trì nhìn cô bạn đứng bên cạnh Trang Châu. Cậu biết Trang Châu thích Tiểu Tuý, bèn từ chối lời mời nhập bọn của cậu ta, một mình đi sâu vào trong quảng trường.

Vậy mà cậu lại chẳng hề có hứng thú với trò bắn súng mà từ trước đến nay mình vẫn luôn đam mê. Cậu cảm giác lồng ngực mình nghẹn ứ, có thứ gì đó cứ đè nặng trong lòng.

Bên cạnh quảng trường có một khu chợ trời. Thẩm Trì đi vào chợ, mua một bát rượu nếp bản địa. Chủ quán nhiệt tình hét lớn: “Muốn mua rượu nếp à? Một bát đầy chỉ hết có hai tệ thôi, học sinh cấp Ba cũng uống được đấy.”

Nếu Nghiêm Tuyết Tiêu đứng bên cạnh thì chắc chắn cậu sẽ không dám uống, song hôm nay anh lại nào có ở đây. Cậu uống cạn một bát, hương rượu nếp sao mà thật ngọt ngào. Cậu lại nốc thêm một bát nữa, chiếc di động vẫn luôn cầm trên tay mãi chẳng hề reo lên.

Bình thường cậu có thể uống một hơi hết sạch hai chai bia, nhưng có vẻ cậu đã đánh giá thấp nồng độ cồn của rượu nếp. Uống liên tục chừng bốn bát, khi đi khỏi chợ, cậu thấy đầu mình hơi váng vất, bóng mấy ngọn lửa cứ chồng lên nhau, bước chân thì loạng choạng.

Khuôn mặt Nghiêm Tuyết Tiêu thoáng ẩn hiện giữa đám đông. Cậu ngỡ mình hẳn đã nhìn nhầm rồi, lúc này có lẽ anh đang ở nhà, thu dọn hành lí để mai bay về nước Mỹ.

Đương lúc cậu đang tự hỏi xem có nên về nhà hay không, toàn bộ ánh lửa đột nhiên tất ngấm. Cả thành phố chìm vào bóng tối vô tận, tiếng người người náo nhiệt cũng ngừng hẳn.

Cậu không thích màn đêm, nó khiến cậu liên tưởng đến những không gian chật hẹp. Thẩm Trì vô thức túm chặt lấy góc áo của mình, rồi chợt được một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy.

Khúc Tần Xoang(*) của vùng Tây Bắc vang lên giữa đêm đen. Giây tiếp theo, ngọn lửa chợt sáng bừng, và nơi ánh lửa, cậu trông thấy khuôn mặt khiến người ta phải loá mắt của Nghiêm Tuyết Tiêu.

(*) Tần Xoang là một thể loại kinh kịch dân gian có nguồn gốc từ tỉnh Thiểm Tây của nhà Thanh Trung Quốc.

Gương mặt ấy đẹp đẽ đến mức cậu gần như đã ngỡ rằng đó chỉ là một cơn ảo giác, cho đến khi thật sự cảm nhận được độ ấm bên tay mình: “Em cứ tưởng anh không tới.”

Sau một khoảng lặng, Nghiêm Tuyết Tiêu bỗng cúi đầu. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp ùa đến làm cậu căng thẳng tới độ cả người cứng đờ, song người thanh niên đã nhanh chóng đứng thẳng dậy và bảo: “Em uống rượu.”

Cậu nhanh chóng trả lời: “Về sau em sẽ không uống nữa.”

Bầu không khí lại một lần nữa chìm vào im ắng. Tiếng kịch Tần Xoang cứ văng vẳng, cậu nghe được nhịp tim đập dữ dội của chính mình, bèn lấy hết can đảm mà hỏi: “Anh giận sao?”

Bàn tay quen thuộc đặt lên đầu cậu, dịu dàng xoa mái tóc đỏ: “Anh không nỡ.”

Khoảng cách vô hình trung được xích gần lại, tựa như giữa bọn họ chưa từng có cách trở. Họ nắm tay nhau, dạo bước giữa lửa cháy ngút trời.

Đứa trẻ mang mặt nạ quỷ đang phát mấy sợi dây đỏ không bán được, cậu cũng bị dúi cho hai chiếc. Có chăng là rượu nếp bắt đầu phát tác, đầu óc cậu choáng váng, tay cầm sợi dây đỏ, hỏi: “Anh ơi, anh đã thích ai chưa?”

Đây không phải là lần đầu tiên cậu hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu câu ấy. Lần nào cậu cũng hỏi vô cùng cẩn thận, sợ rằng mình chưa kịp lớn thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã phải lòng người khác.

Nghiêm Tuyết Tiêu lặng lẽ nhìn cậu chăm chú hồi lâu, đoạn quay đi, đáp: “Có những thứ không nên nói ra đâu, em nên giữ im lặng chứ.”

Thẩm Trì không hiểu được ý tứ trong lời anh nói. Cậu chẳng rõ liệu là có hay chăng, nhưng giữa ngọn lửa rực rỡ, cậu không tài nào lẩn tránh được những suy nghĩ cất giấu dưới đáy lòng mình nữa. Có một điều chắc chắn là cậu thích Nghiêm Tuyết Tiêu. Vào mùa đông tuổi mười bảy ấy, cậu đã thầm thương một người.

Cậu cảm mến anh ngay từ phút ban đầu, có lẽ là trong bóng đêm lâu rồi nên mới lưu luyến hơi ấm của người khác. Cậu muốn được gần bên Nghiêm Tuyết Tiêu thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi. Cậu không tài nào ngăn được lòng mình nảy cơn tham lam, song chẳng biết Nghiêm Tuyết Tiêu có ghét bản thân cậu như thế này hay không.

Cậu không dám hỏi nữa, rồi giấu kín đi bao nghĩ suy khó nói kia vào sâu trong lòng. Ấy thế cậu lại muốn buộc sợi dây đỏ nọ vào tay trái của Nghiêm Tuyết Tiêu, như thể làm thế sẽ khiến anh chỉ thuộc về một mình cậu.

Động tác của cậu rất thận trọng, nhưng dường như anh đã nhận ra điều đó. Nghiêm Tuyết Tiêu quay đầu lại, để rồi mọi hành động của cậu đều lọt vào tầm mắt anh.

Thẩm Trì lập tức căng thẳng không thôi. Ấy vậy, cậu còn chưa kịp giải thích, người thanh niên đã nhẹ nhàng đè sợi dây đỏ ấy xuống và buộc lại.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

sau khi yeu duong truc tuyen cung dai lao hao mon toi noi tieng chapter 77 1

Cho mọi người xem hình họ đeo vòng tay đôi mà mình chôm được trên Weibo tác giả (@一颗山柚子) ଘ(੭ˊᵕˋ)੭

sau khi yeu duong truc tuyen cung dai lao hao mon toi noi tieng chapter 77 2

Còn đây là tranh minh hoạ cho cảnh hai người họ ở lễ hội, và có lẽ cũng là một trong những phân đoạn mình thích nhất của bộ truyện.