Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 79 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Vừa nghĩ đến việc ngày mai Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ về, trái tim Thẩm Trì lại mất khống chế mà đập dữ dội trong lồng ngực. Cậu chẳng cần nghe cũng biết tim mình đang đập mạnh đến chừng nào.

Sau khi cúp máy, cậu quay lại lớp, nhưng dù có mở sách từ vựng ra thì vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Giữa trưa, lúc về tới nhà, nhân viên bên Kitten Live gửi cho cậu một tin nhắn.

Kitten Live: Có một streamer trong đội dừng chơi tại trận chung kết, cậu có thể vào thế chỗ được không?

Thẩm Trì nhìn màn hình điện thoại. Chỉ có trò chơi mới có thể giúp cậu bình tâm lại nổi, cậu bèn nhẹ nhàng thở ra rồi trả lời tin nhắn.

Tay bắn số 1 châu Á: Được.

Nhận được hồi âm, Hàng Sĩ Kỳ ngẩn cả người. Lúc này anh ta mới nhận ra mình nhắn sai đối tượng. Dù trước đây Thẩm Trì lọt vào top 10 server châu Á, nhưng cậu đã không chơi game được non nửa năm rồi, chẳng biết phong độ vẫn còn đó không.

Thẩm Trì nào biết những suy nghĩ trong lòng Hàng Sĩ Kỳ, cậu vào phòng livestream của trận đấu. Dẫu tay phải đã hồi phục nhưng cậu vẫn chưa động vào con game nào, thành thử đầu ngón tay chạm vào bàn phím thấy hoàn toàn xa lạ. Ván đấu còn chưa bắt đầu, cậu từ từ lấy lại cảm giác của mình.

Buổi chiều phỏng vấn xong, Nghiêm Tuyết Tiêu bước khỏi giảng đường. Adam đứng ngoài sảnh dự thính đưa cho anh một chai nước, không khỏi cảm khái rằng Yan đúng là trời sinh có tài làm học giả.

Thay vì nói là đánh giá, bảo các giảng viên thảo luận về bài viết của người thanh niên đăng trên tạp chí The Philoshophical Review mới đúng. Bọn họ đều cho rằng người đứng trước mặt về sau sẽ toả sáng rực rỡ trong giới học thuật.

“Cảm ơn.” Nghiêm Tuyết Tiêu nhận chai nước.

Lúc hai người đi khỏi khu giảng đường, nhìn thấy cổng chính trường, Adam bèn nói đùa: “Cậu muốn ra bằng cổng FitzRandolph à?”

FitzRandolph là cổng chính của Princeton. Người ta thường đồn rằng cứ đi qua cổng này thì sẽ không tốt nghiệp được, bởi vậy nên sinh viên Princeton chỉ có duy nhất một cơ hội bước qua cổng trong đời mà thôi, đó chính là vào ngày tốt nghiệp(*).

(*) Sinh viên Princeton thường kháo nhau rằng nếu đi ra ngoài bằng cổng FitzRandolph trước lễ tốt nghiệp thì sẽ không tốt nghiệp được hoặc không tốt nghiệp đúng hạn. Chính vì thế, nhiều sinh viên đã tránh sử dụng cổng cho tới lễ tốt nghiệp của mình.

Nghiêm Tuyết Tiêu nuốt nước bọt: “Sau này bọn mình cùng nhau đi nhé.”

Adam mỉm cười gật đầu. Chuyện lấy được bằng thạc sĩ đối với người thanh niên mà nói cũng chẳng thể tính là tốt nghiệp được, đâu biết chừng anh còn trở thành giáo sư thỉnh giảng trẻ tuổi nhất ấy chứ. Anh ta thật lòng rất tự hào về người bạn đến từ phương Đông này của mình, và cũng biết mình sẽ chẳng thể có được cơ hội ấy.

Quay về kí túc xá, thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đang dọn đồ vào vali, anh ta bèn dừng bước, hỏi: “Cậu không ở kí túc xá nữa à?”

“Nhà tôi mua sửa xong rồi.”

Adam không khỏi tò mò: “Trông như thế nào?”

Người thanh niên chậm rãi đáp: “Biệt thự ba tầng trên núi, phòng ngủ chính có nguyên một mặt tường là cửa sổ sát đất. Ánh sáng tốt, toạ Bắc hướng Nam, còn có cả phòng chơi game nữa.”

Tuy giọng điệu đối phương rất bình tĩnh nhưng Adam có thể cảm nhận được anh đang thật sự vui vẻ. Anh ta nhiệt tình bảo: “Để tôi giúp cậu.”

Anh ta giúp Nghiêm Tuyết Tiêu dọn đồ đạc trong kí túc xá. Phần lớn là sách triết học, còn lại là bộ dụng cụ để pha trà, rồi thì giấy vẽ đủ loại, song thứ mà người thanh niên cất cẩn thận nhất chính là một chiếc cúp.

Chất liệu cúp không được tốt cho lắm, trông có vẻ xám xịt vì bị oxi hoá, nhưng nó lại được thanh niên đặt vào vị trí mềm mại nhất trong vali.

Thu dọn đồ ở kí túc xá xong, Adam không để tâm mà bước khỏi phòng: “Hẹn cậu kì sau nhé.”

Nghiêm Tuyết Tiêu đi ra ngoài cổng trường, ngồi vào một chiếc Bentley màu đen khiêm tốn. Nghiêm Tế ngồi trên ghế phụ, lo lắng hỏi chàng trai phía sau: “Cháu mua nhà bên Mỹ, nhưng về sau sẽ không định cư bên này chứ?”

Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu không trả lời, gã vội vàng khuyên nhủ: “Bình thường ba nghiêm với cháu vậy thôi chứ thật ra cái gì cũng trông cậy vào cháu cả đấy. Ba cháu cũng không thật sự cấm cản chuyện cháu học Triết đâu, lần trước lúc say anh ấy còn bảo chú là lâu lắm rồi không được nghe cháu gọi một tiếng ba. Không thì hôm nào cháu về nhà một chuyến nhé?”

Lúc hỏi câu cuối cùng, Nghiêm Tế chẳng ôm mấy hi vọng, bởi cháu trai gã đã không về nhà được gần hai năm rồi. Thế mà, gã lại nghe cháu trai nhẹ nhàng đáp “Vâng”.

Nghiêm Tế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu anh gã biết Nghiêm Tuyết Tiêu bằng lòng quay về hẳn sẽ vui lắm đây. Gã không quá cưỡng ép: “Cháu cũng không cần phải về ngay đâu, gần đây họ Nghiêm tương đối loạn.”

Người thanh niên ngước mắt: “Họ Nghiêm loạn sao?”

“Ba cháu sẽ xử lí thật tốt.”

Nghiêm Tế không trả lời thẳng. Nghiêm Tuyết Tiêu không giống người nhà họ Nghiêm khác, tay anh vốn sạch sẽ, ngay cả anh trai gã là Nghiêm Chiếu cũng sẽ chẳng bao giờ đi kể những việc xấu xa ấy cho Nghiêm Tuyết Tiêu nghe.

Chiếc xe từ từ chạy. Nhìn sắc trời ảm đạm, Nghiêm Tế bỗng thấy tim mình đập nhanh vô cớ, như thể trực giác báo trước rằng hiểm nguy đang cận kề. Gã không muốn Nghiêm Tuyết Tiêu hoảng theo, bèn nhỏ giọng gọi điện thoại: “Cử thêm người đi theo phía sau đi.”

Sau khi Nghiêm Tuyết Tiêu lên xe không lâu, A Bùi từ tiệm cà phê ngoài cổng trường đuổi theo chiếc xe. Nom hắn vô cùng kích động, họng cứ phát ra những từ ngữ bằng tiếng nước ngoài.

Đang lái xe trên đường, Raven vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay A Bùi. Nhưng làm sao chân trần có thể đuổi kịp xe được? Raven thở dài, dừng xe lại rồi vẫy tay: “Lên đây đi.”

A Bùi ngồi trên xe. Vì từ nhỏ đã phải sống cảnh đời bấp bênh nên hắn có thể đánh hơi được mùi máu tươi nồng nặc đằng sau chiếc xe kia, hệt như kền kền lượn quanh xác chết. Trực giác mách bảo hắn rằng một chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.

Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm Giáng Sinh hôm ấy. Lần đầu tiên theo đám buôn lậu vào Mỹ, hắn đứng giữa phố phường nhộn nhịp mà hoa mắt không thôi.

Ấy vậy, hắn sớm nhận ra rằng bản thân không có một xu dính túi, thậm chí còn chẳng biết nói tiếng Anh. Do không có tiền mua hamburger nên hắn bị đuổi ra khỏi cửa hàng. Giữa mùa lễ Giáng Sinh náo nhiệt, hắn đói đến độ hơi thở thoi thóp. Nằm trên lớp tuyết lạnh buốt, hắn nghĩ, giá như có ai đó cho hắn một miếng ăn.

Nếu có người nhường hắn một miếng thì thật tốt quá.

Mạng sống của hắn sẽ thuộc về người ấy.

Ý nghĩ nọ vừa loé qua đầu, một người thanh niên với vẻ ngoài ưa nhìn đưa cho hắn một chiếc bánh. Hắn chưa từng gặp ai như vậy: Anh tựa được sống giữa vầng sáng, ngay cả mặt trời cũng không nỡ phủ bóng lên người anh.

Nhìn đoàn xa màu đen phía trước đi lên núi, A Bùi không ngừng dùng cử chỉ tay hòng thúc giục Raven lái nhanh hơn nữa.

Trận chung kết bắt đầu, Thẩm Trì ngồi trước máy tính, dần quen với bàn phím. Cậu theo cả đội nhảy xuống thành phố P, bản đồ trong đầu hiện lên rõ ràng trước mắt.

Có một đội khác hạ cánh trước bọn họ, tiếng súng nổ vang không ngừng bên tai cậu. Cậu không chút do dự, vừa đáp xuống đất đã lượm một khẩu AKM, rồi lao thẳng qua mưa đạn.

Thời gian chầm chậm trôi, vòng bo thu về phía Đông Bắc. Cả đội không nhặt thêm đồ gì nữa mà ngồi trên xe di chuyển tới trường học. Bất ngờ thay, lại có kẻ mai phục trên nóc trường bắn cho xe nổ lốp, làm bọn họ đành phải xuống xe trước.

Tay bắn phục kích trên đỉnh núi ấy vừa nhắm chuẩn vừa ra tay rất tàn bạo. Một lát sau, cả đội chỉ còn mỗi mình Thẩm Trì. Cậu lê thân xác cạn kiệt máu vào trong trường học.

Thẩm Trì đeo tai nghe, nhìn màn hình. Cậu đi xuyên qua trường học vắng tanh, nhặt một khẩu 98K rồi thay đạn cho súng. Số người ở góc bên trái phía trên game không ngừng giảm xuống, đến cuối còn sót lại đúng hai người. Cậu biết người kia núp trên nóc trường, bèn đi sát mặt tường và lên mái ngói.

Cậu không thể đoán được vị trí chính xác của đối thủ. Dẫu khí độc đang dần bao vây, những gì cậu có thể làm chỉ là im lặng chờ đợi, chờ đợi tới thời cơ tốt nhất.

Thiếu niên ngừng thở, căng cứng người ngồi trên ghế. Rốt cuộc, cậu cũng trông thấy một bóng người mặc bộ đồ Ghillie núp đằng sau vật cản.

Cậu mở ống ngắm, chĩa thẳng nòng súng vào người nọ. Dù đeo tai nghe nhưng cậu lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải tiêu diệt kẻ địch.

Đoàng!

Dưới con mắt của hàng vạn người xem, Thẩm Trì giết chết kẻ thù. Ánh sáng ban ngày chiếu lên mặt cậu, như thể bóng tối năm xưa nay đã không còn nữa.

Tại New Jersey, Raven nhìn đống tuyết trước mặt, đoạn dừng xe lại. Song, xe còn chưa dừng hẳn, cậu con lai thấp gầy ngồi trong đã mở cửa và lao xuống xe, chạy về phía đỉnh núi.

A Bùi không biết bản thân đã chạy bao lâu. Trời tối hẳn, hắn lần theo mùi máu tươi mà đi giữa đêm đen. Thế rồi, hắn nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường, trên thân xe chi chít lỗ đạn, radio thì đang phát bản tin.

“Vào tám giờ năm mươi phút tối nay, Nghiêm Chiếu không may gặp tai nạn máy bay, chết trên đường về Yến Thành. Nghiêm Văn đã bị bắt vì tội tàng trữ ma tuý trong nhà.”

Hắn biết bản thân mình đã tới muộn. Mùi máu tanh ngày một nồng, trận chiến dường như đã kết thúc. Bỗng dưng hắn không dám đi tiếp nữa, song dừng một lát, hắn vẫn quyết chạy về phía trước.

Càng tới gần biệt thự nơi đỉnh núi, trên mặt đất càng nhiều đoạn chân tay đứt lìa. Rõ ràng đây là một cuộc phục kích có chủ ý. Dưới đất, máu và tuyết hoà lẫn vào nhau, đến mức không thể phân biệt được liệu ấy là tuyết rơi ban đêm hay là dòng máu nóng.

A Bùi nhẹ nhàng di chuyển, ẩn mình vào trong đêm tối. Căn nhà trên đỉnh núi bị đốt từ bên trái, hắn chẳng rõ liệu có ai còn sống không, mãi cho đến khi trông thấy họng súng loé sáng trên mui xe.

Hắn đập vỡ cửa sổ bếp rồi trèo vào phòng. Lửa lan ra khắp nơi trong nhà. Từ giá sách cho đến tấm rèm trắng phía cửa sổ sát đất, tất thảy đều đang bốc cháy.

Lúc hắn trèo cửa sổ vào, một người đàn ông trung niên bị thương bên tay trái chĩa súng vào người hắn. Hắn không biết nói tiếng Anh nên đành phải ra hiệu bằng tay: “Bên ngoài có xe.”

“Tôi tin cậu một lần.”

Nghiêm Tế gắng gượng đi ra bằng cửa hông, trán đẫm mồ hôi. Bọn họ vừa lái xe từ trường học lên biệt thự trên núi chưa được bao lâu thì bị phục kích. Đối phương hiển nhiên là người trong nhà họ Nghiêm, biết rất rõ chuyện gã bí mật sắp xếp nhân viên. Toàn bộ người gã dẫn theo đều đã bị giết sạch.

Gã không biết ai dám ra tay với nhà họ Nghiêm, nhưng gã rất rõ phe bên kia vẫn còn hai người, và chúng sẽ không để bọn họ sống sót rời đi.

Người thanh niên đi đằng sau Nghiêm Tế im lặng đến lạ. Ngay khi bọn họ chuẩn bị thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ, một tên lính đánh thuê dí khẩu súng lạnh như băng vào trán Nghiêm Tế. Lằn ranh giữa sống và chết chỉ cách nhau đúng một giây, Nghiêm Tế nhanh chóng dùng súng bắn chết kẻ nọ.

Ấy vậy, một viên đạn lại bay xẹt qua từ đằng cửa hông. Có người đang ở ngoài cửa!

Vì thân đang bị thương nên gã né chậm mất nửa nhịp. Đạn bay nhanh như gió, xuyên thẳng qua thịt gã, khiến máu bắn tung toé khắp nơi, nhìn mà thấy rợn cả người.

Trên tay A Bùi không có bất cứ vũ khí nào, song thấy tên lính đánh thuê người Latin đứng bên ngoài chĩa nòng súng vào Nghiêm Tuyết Tiêu, hắn vội vàng cầm bình hoa chạy ra ngoài cửa. Tiếng gió thổi dữ dội bên tai, hắn đập thẳng bình hoa vào đầu tên kia.

Sợ mình đánh chưa đủ, hắn dùng khuỷu tay siết cổ đối phương. Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đằng sau mình, A Bùi dừng tay lại. Hãn đã quen với việc chém giết để giành giật mớ lương thực khan hiếm, hẳn bộ dạng bây giờ trông chẳng khác nào loài dã thú đáng sợ. Hắn khoa tay múa chân, bảo: “Không nguy hiểm nữa đâu.”

Hắn chỉ cửa sổ, ý muốn nói mình sẽ dẫn người thanh niên rời khỏi nơi này, nhưng chàng trai trước mặt hắn lại cúi người, lặng lẽ nhặt khẩu súng nằm trên mặt đất.

Đùng một tiếng.

Nghiêm Tế nghe thấy tiếng súng vang vọng từ phía cửa hông, bèn nhìn về nơi phát ra tiếng động. Trên trán của tên Latin kia thủng một lỗ, máu đen cứ thế tuôn ra không ngừng, khiến người ta phải kinh hãi.

Nghiêm Tế kinh ngạc ngẩng đầu lên. Cháu trai gã là người cao quý, ưu tú và vô cùng điềm đạm. Hắn chưa từng nghĩ có ngày cháu mình sẽ dùng súng bắn chết một người vốn chẳng còn sức uy hiếp, thần sắc bình tĩnh đến đáng sợ.

Dưới đêm tuyết, khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu nom không mấy rõ nét nơi bóng tối. Sau lưng anh là ngọn lửa cháy hừng hực, tất cả sách triết học được anh giữ cẩn thận nay đã hoá tro tàn. Chiếc sơ mi trắng của người thanh niên thấm đẫm máu, đôi bàn tay vốn sạch sẽ lần đầu tiên dính máu tươi.

Tí tách,

Tí tách,

Chảy xuống đất.