Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 92 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Tới sân bay, Thẩm Trì bèn lên chuyến bay về. Máy bay hạ cánh xuống Yến Thành sau hai tiếng đồng hồ, cậu kéo vali bước khỏi sân bay.

Trời tối dần, giám đốc Trần vỗ vào đầu mình như sực nhớ ra chuyện gì đó: “Chúng ta đến Du Thành mà chưa ăn được bữa lẩu nào nữa.”

“Ăn bên ngoài đắt lắm.” Lam Hằng thành thạo kiểm soát chi tiêu, “Đi siêu thị mua gói nước cốt lẩu là bốn mươi tệ, rồi mua thêm ít thịt và rau ở quầy thì tính ra một người hết chưa đến năm mươi tệ đâu.”

“Có thể ninh xương để làm nước dùng cũng được. Y học cổ truyền Trung Quốc nhấn mạnh rằng thực phẩm phải đủ cả tính hàn lẫn nhiệt và thật thanh đạm.” Diệp Ninh cũng lên tiếng.

Thế nhưng Diệp Ninh còn chưa dứt lời, Thẩm Trì đã vô cảm chêm vào: “Bỏ thêm hai miếng kỷ tử nữa.”

“Sao cậu biết?”

Thiếu niên tóc đỏ liếc cái bình giữ nhiệt dành cho người lớn tuổi mà Diệp Ninh cầm trên tay. Có lẽ là do khoảng cách thế hệ, cậu chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Diệp Ninh mới ngoài hai mươi tuổi đầu đã yêu thích việc dưỡng sinh đến thế.

Cậu không trả lời câu hỏi của Diệp Ninh, thay vào đó quay sang hỏi người đàn ông cao gầy đứng cạnh mình: “Anh muốn ăn không?”

“Buổi tối anh phải dự tiệc rồi.”

Thẩm Trì cúi thấp đầu. Ngay sau đó, một bàn tay xoa nhẹ mái đầu cậu: “Các em ăn thật ngon nhé.”

Cậu ngoan ngoãn đáp dạ. Ngồi trên xe về căn cứ, Lam Hằng mở ghi chú ra, bắt đầu liệt kê các nguyên liệu nấu ăn: “Chắc chắn phải có ba chỉ bò Mỹ rồi, không có thì ăn lẩu mất hết cả linh hồn, tới khu đồ đông ở siêu thị là thấy ngay. Váng đậu và viên thả lẩu cũng không thể thiếu được. Các cậu xem có muốn ăn gì nữa không?”

“Cải xanh.”

“Bí đao.”

“Thịt bò viên.”

Chỉ trong chốc lát, phần ghi chú đã đầy cả một mặt. Tuy vậy nhưng chi phí cũng không cao lắm bởi phần lớn đều là rau giá rẻ theo mùa, tổng cộng hết chưa đến hai trăm bảy mươi tệ.

Các thành viên hãy còn cầm vali trên tay nên sau khi xuống xe, cả đội không đi siêu thị ngay mà định về trụ sở trước để cất hành lí. Thẩm Trì vặn chìa khoá, và rồi khi cửa bật mở, cậu đứng sững lại.

“Sao không vào?” Lam Hằng phía sau cậu hỏi, “Tí còn phải đi siêu thị nữa đấy. Muốn mua nhiều thứ ghê, hi vọng là được giảm giá.”

“Không cần đi đâu.”

Lam Hằng toan hỏi nguyên do, nhưng khi theo chân cậu thiếu niên vào trong phòng khách, tầm mắt anh không còn bị che chắn nữa. Chỉ thấy trên bàn ăn là nguyên liệu và dụng cụ nấu lẩu được sắp xếp một cách ngay ngắn.

Anh tới gần bàn hơn. Có thịt bò thái mỏng, cá tuyết được xử lí kĩ càng, rồi cả tôm thẻ chân trắng tươi sống từ Ecuador… Nước cốt lẩu đun sôi sẵn trong nồi ở lửa nhỏ đang toả hương thơm ngào ngạt. Tất cả những gì bọn họ cần phải làm chỉ là ngồi vào bàn và thưởng thức đồ ăn ngon.

Đám người vừa lê thân thể mệt mỏi về căn cứ nhanh chóng ngồi xuống bàn. Không chỉ riêng Lam Hằng hưng phấn cầm điện thoại chụp ảnh mà ngay cả Hứa Thành cũng không khỏi hỏi: “Ai đặt đồ thế?”

Cậu trai bình tĩnh đáp: “Anh tôi.”

“Anh còn tưởng lúc anh cậu chúc cả bọn ăn ngon chỉ là khách sáo mà thôi, không ngờ lại đặt một bữa thịnh soạn đến vậy để tẩy trần đấy. Chắc tốn không ít tiền đâu.” Đôi mắt Lam Hằng ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

Diệp Ninh bỏ một miếng kỷ tử vào trong Coca: “Anh cậu đối xử với cậu tốt thật, tôi mà có một người anh trai như thế thì hẳn sẽ thấy thoả mãn lắm.”

Hứa Thành để ý đến biểu cảm thờ ơ của Thẩm Trì, bèn dừng việc viết phân tích trên giấy lại mà hỏi: “Cậu… không vui à?”

Dù ngày thường Thẩm Trì đều trưng ra vẻ mặt vô cảm, hai người cũng không trò chuyện với nhau nhiều lắm nhưng ở chung hơn nửa tháng trời, hắn phát hiện khi thiếu niên không vui thì hai sợi tóc đỏ của cậu sẽ dựng thẳng đứng lên.

Lam Hằng cũng chú ý tới đặc điểm ấy của nhóc đội trưởng nhà mình: “Toàn đồ cậu ghét ăn hả?”

Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Theo lí thuyết, điều này không hợp lí chút nào. Anh hay nấu cơm ở căn cứ nên hiểu rất rõ khẩu vị của Thẩm Trì, mà tất cả đồ ăn trên bàn đều là món cậu thích.

Thiếu niên lắc đầu.

Lam Hằng truy hỏi: “Thế thì tại sao?”

Thẩm Trì nhìn hoá đơn gửi đến trên điện thoại, mặt không cảm xúc đáp: “Anh tôi dùng thẻ ngân hàng của tôi.”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển từ ngưỡng mộ sang đồng cảm. Lam Hằng cảm tưởng như gánh nặng chăm sóc gia đình đang đè nặng lên vai thiếu niên, chẳng biết phải an ủi thế nào nên chỉ đành động viên: “Thi đấu xong là chúng ta có tiền ngay ấy mà.”

“Hứa Tín vừa chết là cháu đã sắp xếp ngay người đảm nhận vị trí tổng giám đốc của Tái Viễn rồi. Từ trước đến giờ cháu có thích nhúng tay vào việc bổ nhiệm nhân sự đâu nhỉ.” Trên bàn tiệc, Trịnh An nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tuyết Tiêu rồi nói.

Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh đáp: “Cháu muốn chú Hứa được ra đi thanh thản thôi ạ.”

Trịnh An không nhìn ra được chút bất thường nào trên khuôn mặt anh. Nếu phía đối diện là tên ngoài tốt trong xấu như Nghiêm Tế, gã chắc chắn sẽ không bao giờ tin vào những lời này. Ấy thế, Nghiêm Tuyết Tiêu lại không giống vậy, trong nhà họ Nghiêm cũng chỉ có mình anh chịu cho Hứa Tín vay tiền.

“Nghe nói cháu bay tới Du Thành xem thi đấu game, đã vậy còn ở chung nhà nghỉ với một đứa bé mới thành niên.” Chu Đình ngồi bên tay trái Trịnh An thản nhiên nói, “Không biết chơi mấy đứa bé trai thì thế nào nhỉ?”

Nghiêm Tuyết Tiêu hạ đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Dù nhìn biểu cảm của anh không có gì khác lạ nhưng A Bùi biết Nghiêm Tuyết Tiêu đang tức giận.

“Đứa bé kia tên Thẩm Trì đúng không?” Trịnh An nhớ lại, “Đáng thương thật đấy, nó tìm cháu khắp nơi nhưng không thấy đâu, chú nhìn mà cũng không đành lòng. Ít ra cháu phải gửi người ta vài tin nhắn chứ.”

Trịnh An lập tức đổi chủ đề: “Nhưng chơi cho vui thì cũng được thôi. Bây giờ cháu đang dần lên nắm quyền tập đoàn họ Nghiêm rồi, bên cạnh nhất định phải có một người thật đáng tin, chú cử Hoàng Thời Tĩnh làm thư kí cho cháu đấy.”

A Bùi không khỏi nhìn về phía Nghiêm Tuyết Tiêu. Dẫu hắn có ngu ngốc đến mấy thì cũng nhìn ra được Trịnh An muốn nhân cơ hội cài người vào cạnh anh. Gã cẩn thận hơn nhiều so với những gì bên hắn đã dự đoán.

Nghiêm Tuyết Tiêu nhấp một ngụm rượu: “Làm phiền chú rồi ạ.”

Khi Nghiêm Tuyết Tiêu bước ra ngoài phòng riêng, Hoàng Thời Tĩnh bèn đi theo anh ngay. Y hiểu Trịnh An cử mình tới đây vì mục đích gì, nhưng tính tình Nghiêm Tuyết Tiêu trước giờ vốn điềm đạm và khách sáo, muốn giao tiếp với anh cũng chẳng phải chuyện quá khó khăn.

Lúc sắp sửa lên xe, Nghiêm Tuyết Tiêu bỗng nhiên nheo đôi mắt hẹp dài: “Anh từng đi du học bên Anh à?”

Dù không biết tại sao Nghiêm Tuyết Tiêu lại hỏi vậy song Hoàng Thời Tĩnh vẫn trả lời: “Đại học London.”

“Chẳng trách con gái anh cũng đang học ở London.” Giọng điệu Nghiêm Tuyết Tiêu rất bình tĩnh, “Con bé học tốt đấy.”

Vì làm tay chân cho Trịnh An nên Hoàng Thời Tĩnh đã đưa vợ con sang nước ngoài. Y hiểu được ngụ ý trong câu nói của Nghiêm Tuyết Tiêu, mồ hôi lạnh cứ thế chảy nhễ nhại trên trán. Y bèn kính cẩn cúi đầu: “Tôi biết mình phải làm gì.”

Mãi cho đến khi chiếc xe khởi động thì y mới ngẩng đầu lên. Qua cửa sổ xe, y trông thấy khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu ẩn trong bóng đêm. Đôi mắt anh chẳng mang theo chút ý cười nào, hoàn toàn khác hẳn với cái người nói năng mềm mỏng trên bàn tiệc.

Quá trình phân tích trận đấu tốn mất bốn tiếng đồng hồ, so với việc xem chớp nhoáng thì Thẩm Trì lại càng để ý đến lỗi đội mắc phải hơn. Cách phối hợp giữa cả nhóm vẫn là một vấn đề nan giải, nhưng bọn họ không có cách giải quyết nào khác ngoài việc luyện tập nhằm tăng độ ăn ý.

Xem xét hết xong thì cũng đã mười giờ tối. Lúc đi ra khỏi phòng huấn luyện, cậu nghe thấy Hứa Thành gọi điện cho mẹ mình: “Mẹ à, con ở bên này tốt lắm, mẹ không cần phải gửi đồ sang cho con đâu, cứ giữ lại đống mẹ đã mua là được rồi.”

Gió đêm lạnh buốt khiến thiếu niên phải quấn chặt chiếc áo khoác mỏng tang mặc trên người. Cậu mò mẫm tìm chìa khoá trong túi, chợt nảy ra ý định tới Hoa Đình.

Cậu ra ngoài căn cứ và đi đến khu Hoa Đình. Khu cách Yến Đại không xa lắm, chỉ mất mười phút đi bộ là đã vào được thang máy và tới trước cửa nhà.

Thẩm Trì dùng chìa khoá mở cửa. Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn chưa về, căn nhà không bóng người nom tối om. Cậu nhấn công tắc đèn, xung quanh lập tức bừng sáng.

Cậu ngồi trên sô pha đợi một lúc, đoạn buồn chán đi vào trong phòng làm việc. Căn phòng rất rộng, cả một mặt tường chỉ toàn là sách. Ánh đèn hắt từ trên trần nhà xuống khiến nó trông giống hệt một thư viện nhỏ.

Mới đầu Thẩm Trì tưởng rằng trên kệ sẽ toàn là sách triết học. Sau khi được dạy qua, giờ đây cậu đã có thể hiểu được kha khá từ vựng triết học. Ấy vậy, điều mà cậu chẳng thể ngờ tới đó là trên giá không hề có những cuốn sách triết học khó hiểu mà thay vào đó lại chất đầy sách lịch sử và truyện ký. Cậu lật thử một quyển, tất cả đều được viết bằng chữ cổ khiến cậu trai chợt cảm thấy tương lai của mình có hơi đáng lo ngại.

Cậu cầm một quyển sách lịch sử lên ghế đọc, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đặt sách xuống và đi tới phòng khách.

Thẩm Trì vừa mới bước chân ra ngoài phòng khách đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cậu lập tức chạy đến bên cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Sao lại uống say thế này.”

Nghiêm Tuyết Tiêu đã quen uống rượu, dù có nốc bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn giữ được tỉnh táo. Thế nhưng, cúi đầu nhìn thiếu niên đang cẩn thận đỡ lấy mình, anh lại không hề phủ nhận.

Thẩm Trì hoàn toàn chẳng hay biết mà chậm rãi đỡ người đàn ông nằm xuống sô pha. Có chăng là vì đau dạ dày nên Nghiêm Tuyết Tiêu nhắm mắt lại, hàng mi đen kịt hắt bóng xuống dưới đôi mắt anh.

Rõ ràng là anh đang mặc bộ vest đắt tiền, đã vậy còn có cả nhà cao cửa rộng ở Yến Thành nhưng chẳng biết tại sao, Thẩm Trì lại thấy khó chịu đến lạ khi trông thấy anh như vậy. Nỗi chua xót lan ra khắp tim cậu.

Cậu vẫn còn nhớ rõ ngày xưa Nghiêm Tuyết Tiêu chỉ mặc sơ mi trắng vô cùng đơn giản, thoạt nhìn là một thanh niên học Triết không vương bụi trần. Vậy mà giờ đây anh nào nhắc đến triết học nữa, thậm chí còn tham gia cả tiệc rượu dù rằng bản thân không hề thích uống.

Thiếu niên học theo cách Nghiêm Tuyết Tiêu an ủi mình mà vụng về xoa tóc anh: “Chắc anh đã vất vả nhiều rồi.”

“Thẩm Trì.” Người nằm trên sô pha bỗng dưng mở mắt ra.

Cậu chưa kịp phản ứng nhưng Nghiêm Tuyết Tiêu lại cứ gọi tên cậu không ngừng như thể đang tìm kiếm, làm tay chân cậu luống cuống không thôi.

“Thẩm Trì.”

“Thẩm Trì ơi.”

Bối rối một hồi, cậu bèn áp sát người Nghiêm Tuyết Tiêu để chứng minh rằng bản thân chưa hề rời đi. Đôi bên kề cận đến mức chóp mũi có thể chạm vào nhau, song ngay giây tiếp theo, một nụ hôn lành lạnh bỗng rơi trên trán cậu. Thế rồi, cậu nghe thấy giọng nói trầm nơi Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên.

“Thẩm Trì của anh.”

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Hôm nay hoa khôi trường ngọt ngào ghê.

#Nhưng vậy cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh đã tiêu xài bằng thẻ ngân hàng của bé con#