Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Say Ai Ngoài Say Em Chương 57: 57: Giao Dịch Đen

Chương 57: 57: Giao Dịch Đen

1:51 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 57: 57: Giao Dịch Đen tại dualeotruyen. 

Cô liên tục mời Cố Hữu Thiên uống rượu, bảo anh ta cạn ly với mình.

Y Thoa cố tỏ ra vui vẻ nói nói cười cười trò chuyện cùng người đàn ông mà cô chẳng hề có tình cảm.Một lúc sau Cố Hữu Thiên đã ngà ngà say, anh ta bắt đầu nói ra những suy nghĩ trong lòng một cách vô tư:– Em biết không, tôi…tôi thật sự rất thích em.

Thích em từ lần đầu tiên chú của em đưa em đến với Phi Hổ.Anh ta kể về tình cảm của mình dành cho cô, Y Thoa im lặng lắng nghe và cô vẫn tiếp tục rót rượu.

Tuy nhiên ly rượu lần này có chút bất thường.

Chỉ vừa uống được vài ngụm, Cố Hữu Thiên đã cảm thấy chóng mặt, anh ta chỉ kịp đưa mắt nhìn cô một thoáng rồi ngã người xuống ghế sofa và thiếp đi.Trên môi cô nở một nụ cười nhẹ, ban nãy cô đã chuốc thuốc mê mà mình bỏ sẵn trong ống tay áo và ly rượu.

Sở dĩ ngay từ đầu Y Thoa không cho thuốc mê vào cả chai rượu vì như vậy cô sẽ không thể uống được, từ đó khiến anh ta nghi ngờ và nhận ra âm mưu của cô.

Dù anh ta thích cô nhưng nếu cô hành động quá lộ liễu thì Cố Hữu Thiên sẽ không bỏ qua.Vì vậy cô cứ tỏ ra bình thản và uống với anh ta vài ly rượu.

Đợi đến khi Cố Hữu Thiên có vẻ thấm đượm hơi men thì cô sẽ ra tay cho thuốc mê vào ly rượu để đánh ngất anh ta tuyệt đối.Cô nở nụ cười rồi lấy trong túi xách ra một đoạn dây thừng dài đã chuẩn bị sẵn.

Sau khi hoàn thành xong từng bước trong kế hoạch cô tiến đến tủ quần áo của Cố Hữu Thiên, ánh mắt lạnh lùng, thái độ vững vàng kiên định với những gì bản thân đã suy tính.– ————————————Bên dưới tầng hầm của một căn nhà hoang u ám giữa lòng khu rừng um tùm nằm khuất ở ngoại ô thành phố.

Không gian căn hầm đầy ám mụi với bốn vách tường chỉ được tráng xi măng đơn sơ, gợi lên vẻ bụi bặm, hoang tàn.

Một cuộc giao dịch đầy bí ẩn đang được diễn ra.

Nhìn vào đám người đang đối mặt với nhau chỉ thấy một màu đen tăm tối vì tất cả bọn chúng đều mặc trang phục đen tối màu, trông ra vẻ rất nguy hiểm.– Chuyến hàng sang biên giới lần này rất lớn, cậu phải hết sức cẩn trọng đó.Người ngồi đối diện Nhất Hạo Doanh mang nét mặt cao ngạo, khinh người, vừa nhìn đã thấy đích thị là kẻ kiêu căng, ngạo mạn.– Nhất tổng cứ yên tâm, tôi tự khắc biết mình phải làm gì.Những tên thuộc hạ nghiêm túc đứng xung quanh, tất cả đều bịt kín mặt, đề phòng thuộc hạ của đối phương biết mặt để tránh nếu lỡ sau này xảy ra tranh chấp hay bất hòa thì sẽ hạn chế tìm nhau trả thù riêng.

Sự làm ăn kỹ tính, được tính toán chi tiết từ những điều nhỏ nhặt của Nhất Hạo Doanh và cả Uông Binh Thành.Dẫu hai bên hiện là đối tác của nhau, nhưng chắc chắn niềm tin trao cho đối phương lại chẳng thể tuyệt đối.

Chuyện gì cũng có hai mặt, huống hồ đây là việc kinh doanh bất lương, phạm pháp.

Đề phòng bị lật bài ngửa hay phản bội là điều rất cần thiết.

– Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, nếu để xảy ra tắc trách thì sự nghiệp của chúng ta sẽ tiêu tùng.

Cẩn thận một chút vẫn hơn.Uông Binh Thành xua xua tay, tỏ rõ vẻ ngông cuồng và cho rằng những lời nói của Nhất Hạo Doanh thật thừa thải.

Dù trong mối quan hệ cộng sinh, hắn luôn tỏ ra kiêng nể Nhất Hạo Doanh nhưng kỳ thực trong lòng lại chưa từng khuất phục.– Nhất tổng cứ yên tâm, chuyến hàng lần này tôi sẽ giao cho đàn em thân tín, có kinh nghiệm lâu năm.

Chúng ta chỉ việc ngồi chờ tiền về tay thôi.Nghe nhắc đến tiền, cơ mặt của Nhất Hạo Doanh liền giãn ra với nụ cười vô cùng nham nhở.Chuyện trò nãy giờ cũng khá lâu, Nhất Hạo Doanh nôn nóng nói tiếp:– Giờ thì phiền Nhất tổng cho tôi xem hàng lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn tiền cọc theo yêu cầu rồi đây.Uông Binh Thành búng tay một cái, tên đàn em đang đứng phía sau lưng hắn lập tức tiến lên vài bước.

Chiếc vali được tên thuộc hạ cầm trên tay nhanh chóng mở ra, phơi bày những cọc tiền đô giá trị, làm mờ mắt lão già hám của.Lão già Nhất Hạo Doanh vội liếc mắt nhìn về phía đàn em đang đứng ở một góc.

Bọn chúng hiểu ý lập tức bước đến, tầm chục tên cao to, mỗi tên cầm trên tay một vali lớn, chúng đồng lọat mở ra, một số lượng lớn những gói bột trắng bên trong bắt đầu ló dạng.– Hàng đầy đủ, chỉ thừa chứ không thiếu, cậu có thể kiểm tra.Uông Binh Thành đứng dậy rời khỏi ghế, hắn bước đến gần những tên đang mở vali để phơi bày hàng cấm.

Tận mắt Uông Binh Thành nhìn cận cảnh, hắn còn lấy tay sờ vào để cảm nhận rõ món hàng đem lại lợi nhuận khủng.Hắn quay mặt nhìn về phía đàn em đang đứng phía sau lưng rồi gật đầu một cái.

Đám thuộc hạ liền hiểu ý của hắn mà tiến lên phía trước.

Hai bên một lần nữa quan sát kỹ lại số tiền và hàng cấm rồi sau đó đóng vali và tiến hành trao đổi..