Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 21: 21: Nghi Phạm Bắt Cóc 3

10:17 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21: 21: Nghi Phạm Bắt Cóc 3 tại dưa leo tr. 

Người đàn ông cầm dao trong cống thoát nước có một vết sẹo ở khóe mắt.Tần Kha không thể nào nhớ lầm được.Gã chết rồi?Gã chết thế nào? Tại sao lại chết? Có liên quan đến người muốn giết cô không?Tần Kha nhìn thi thể cách đó không xa rồi nghĩ ngợi, động tác của cô cũng không dừng lại, lấy máy ảnh ra chụp liên tục.Một người qua đường nhìn thấy hành động của Tần Kha liền đi tới: “Cô chụp ảnh làm gì? Cô là phóng viên sao? Tôi nói cho cô biết không nên tiếp tục chụp ảnh, có người chết thì nên giao cho cảnh sát xử lý.

Phóng viên tùy tiện chụp ảnh rồi viết lung tung trên báo sẽ rất dễ gây hoang mang dư luận.”Tần Kha kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên đeo kính.

Một ông chú công dân bình thường lại có trình độ nhận thức, tư tưởng cao như vậy.

Quả nhiên xã hội ngày càng tiến bộ.Tần Kha suy nghĩ một chút, giải thích nói: “Tôi không phải phóng viên.”Người đàn ông trung niên: “Không phải phóng viên, thế cô đây là đang làm gì?”Tần Kha nhíu mày: “Chú à, người khác cũng đang lấy điện thoại ra chụp mà, tại sao chú lại chỉ nói cháu?”Người đàn ông trung niên nghiêm khắc nói: “Tại sao lại chỉ nói cô? Bởi vì họ chụp ảnh bằng điện thoại cùng lắm là để gửi cho bạn bè trên WeChat xem, tham gia náo nhiệt.

Nhưng cô chụp ảnh chuyên nghiệp như vậy, nhìn là biết cô không phải là người bình thường.”Tần Kha có chút bất đắc dĩ: “Chú hiểu lầm rồi, cháu chỉ là tham gia náo nhiệt thôi, chỉ là hơi tò mò một chút.”Người đàn ông trung niên: “Cô gái con nhà ai thế, đối với người chết thì có gì mà hiếu kỳ chứ, cô vẫn nên nhanh chóng rời đi đi, những thứ này chẳng có gì đáng xem cả.”Thấy Tần Kha còn chưa đi, người đàn ông trung niên cũng phớt lờ cô.

Sau khi nhìn chằm chằm rồi thấy cô hạ máy ảnh xuống, ông ta chạy sang bên kia và hét lên: “Cậu! Nói cậu đó! Nhóc con khốn kiếp, cậu đến gần vậy làm gì, không biết bảo vệ hiện trường sao.

Đừng tùy tiện động vào, nếu không lát nữa sẽ làm hỏng hết chứng cứ.”Tần Kha dùng kỹ thuật giám định lên người đàn ông trung niên.【Cựu cảnh sát đã thay đổi nghề nghiệp vì lý do thể chất.】Tần Kha đột nhiên ý thức được, thì ra là cảnh sát, khó trách ông ấy mẫn cảm với những chuyện này như vậy.Khi thi thể vừa được phát hiện, những người xung quanh đã gọi cảnh sát, Tần Kha nhìn qua vị trí của người chết.

Nếu bây giờ cô không nhân cơ hội quan sát, đợi lúc cảnh sát đến cô sẽ không có cơ hội.Nghĩ vậy Tần Kha đeo găng tay và đi giày vào rồi bước tới.Người đàn ông trung niên tức giận quay lại, muốn xem ai lại chạy đến.”Lại là cô, không phải tôi đã nói cô đừng tham gia náo nhiệt rồi sao!” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói với Tần Kha: “Người chết thì có gì đáng xem! Tránh xa một chút cấm phá hiện trường, biết chưa!”Vẻ mặt Tần Kha bình tĩnh nhìn ông ấy: “Chú, chú từng là cảnh sát phải không?”Người đàn ông trung niên đang định ném Tần Kha ra ngoài thì sửng sốt: “Làm sao cô biết?”Tần Khả: “Thói quen không lừa được người.

Có rất nhiều người ở đây, nhưng chỉ có chú khi nhìn thấy người chết có phản ứng đầu tiên là bước tới để duy trì trật tự.

Những lời chú nói với mọi người xung quanh là những thuật ngữ mà cảnh sát sử dụng.

Chú không có trang bị và sợ làm hỏng hiện trường nên không dám lại gần xác chết.

Còn nữa, vừa rồi lúc chú định ngăn cháu chụp ảnh thì cháu thấy trên ngón tay của chú có mấy vết chai, đó là thứ mà những người cầm súng lâu năm sẽ có.”Người đàn ông trung niên nhìn Tần Kha: “Khả năng quan sát tốt, là học viên học viện cảnh sát?”Tần Kha cười: “Không, cháu là thám tử.””Thám tử?” Người đàn ông trung niên cười như nghe được chuyện cười: “Cô bé, cô xem phim thần tượng nhiều quá rồi sao? Đây không phải chỗ để cô chơi đùa.

Dù cho cô làm cách nào để đoán được tôi là cảnh sát, thì bây giờ cô cũng phải tránh xa ra.”Tần Kha: “Không muốn.”Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Tần Kha, hiển nhiên ông ấy rất ít gặp người nói chuyện với mình như vậy.Tần Kha: “Chú không phải là cảnh sát nữa, tại sao cháu phải nghe lời chú.

Chú có thể tới xem, tại sao cháu lại không thể? Hơn nữa cháu còn mang theo găng tay và đi giày, chú thì không có trang bị gì, chú vẫn nên tránh xa ra một chút đừng làm hỏng hiện trường.”Người đàn ông trung niên: “Cô!”Tần Kha không quan tâm ông ấy nữa, mà là tranh thủ thời gian quan sát thi thể và hiện trường.Hiện trường không hề hỗn loạn.

Đây là một địa điểm tương đối hẻo lánh trong công viên Lâm Giang, gần đó không có khu vui chơi giải trí hay người bán hàng rong, xung quanh là một vài tảng đá lớn.

Hung thủ ném xác ở đây là một lựa chọn sáng suốt, bởi vì những viên đá và cây cối có thể che khuất tầm nhìn của mọi người.Vị trí của người chết nằm cách bờ sông không xa.

Vừa rồi Tần Kha từ xa nhìn lại thấy, gợn sóng do gió thổi trên mặt nước tạo thành dường như muốn nuốt chửng thi thể.Điều này khiến cô cảm thấy không ổn.Từ trong đám đông Tần Kha nghe được rằng người đầu tiên tìm thấy thi thể là một cặp tình nhân.Tần Kha có chút bất lực khi nghe lời tường thuật sự việc của nhân chứng thứ nhất.

Không biết vì sao rất nhiều nhân chứng tìm thấy xác chết ở nơi hẻo lánh đều là tình nhân.Những cặp tình nhân thật sự không có nơi nào để đi sao? Sao nhất định là nơi nào có án mạng thì chạy đến nơi đó vậy.Nếu vận may không tốt thì khi đi lang thang xung quanh sẽ gặp ngay người chết.Tần Kha trước đó không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông trong ống cống, nhưng bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ ràng.Đó là một khuôn mặt hết sức bình thường, chỉ là một thanh niên bình thường, tóc ngắn, mũi tẹt, trên mặt có vài nốt mụn, điều duy nhất khiến người ta nhớ tới chính là vết sẹo nơi khóe mắt.Tần Kha sử dụng kỹ thuật nhận dạng đối với anh ta, nhưng gợi ý xuất hiện lần này không hữu ích lắm.【Đừng nhìn anh ta lớn tuổi mà tưởng lầm, anh ta vẫn chỉ là một sinh viên.

】Kỹ thuật giám định cơ bản vẫn có một số nhược điểm, thông tin được nhắc nhở có thể không hữu ích, nhưng…Tần Kha liếc nhìn số đồng vàng cần thiết để thăng cấp, cảm thấy bản thân vẫn nên tích góp để dùng.Một ngàn đồng vàng, cô lấy ở đâu bây giờ?Nhân tiện, một điều đáng đề cập ở đây là, ngay khi Tần Kha nhìn thấy người chết, nhiệm vụ của hệ thống cũng được cập nhật đồng bộ.【Xác chết trong công viên: Tìm hung thủ giết chết nạn nhân, nhận thưởng năm trăm đồng vàng.

】Nạn nhân chết ở một góc hẻo lánh trong công viên, dưới người gã có một vũng máu, vết máu càng lúc càng sẫm màu hơn.Một sợi dây được buộc vào cổ của nạn nhân và một con dao được đâm vào ngực gã.Tần Kha không biết nguyên nhân cái chết là gì, có thể là bị bóp cổ hoặc bị đâm chết, cô không phải bác sĩ pháp y nên không thể đưa ra kết luận.Thời gian tử vong chắc cũng không quá lâu, thi thể còn chưa bắt đầu phân hủy, cũng không có mùi.

Mùi máu tươi ở hiện trường vẫn khiến cô có chút không chịu nổi.Tần Kha không phải lần đầu tiên nhìn thấy người chết, nhưng là lần đầu tiên cô quan sát người chết ở khoảng cách gần và chi tiết như vậy.Tần Kha bắt đầu giám định tất cả đồ vật trên người xác chết.

Trong mắt người ngoài, Tần Kha đương nhiên vẫn đang bất động nhìn chằm chằm người chết.【Áo kém chất lượng mua ở chợ đêm với giá ba mươi đồng một chiếc.】【Giày thể thao giả.】【Đồng hồ cũng là giả.

】【Có hai vé xem phim “Cuộc tấn công của siêu nhân” trong túi quần.】Muốn tiến hành giám định lại một lần nữa, cũng không thu được gì.

Đây là một hạn chế khác của kỹ thuật giám định sơ cấp.

Đối với mỗi người và mỗi đồ vật của người đó đều bị giới hạn số lần.Kỹ thuật giám định sơ cấp sau khi mở khóa không giới hạn số lần giám mỗi ngày, nhưng nó sẽ giới hạn số lần nhận dạng đồ đạc của một người.Nhưng quy định cụ thể thế nào, Tần Kha vẫn chưa hiểu rõ lắm.Đôi khi có thể nhận dạng được rất nhiều nhưng đôi khi nhận dạng một hai cái lại không thể hiển thị.

Xem ra căn bản không có quy luật nào cả.Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng trông chờ vào kỹ năng của hệ thống, con người cần phải có năng lực quan sát và thực hành của riêng mình.Con người luôn linh hoạt hơn máy móc.Tần Kha tìm thấy một thẻ cơm trong túi của người chết.【Liêu Nguyên Thậm trường đại học Dân Thành.】Trên thẻ cơm có một bức ảnh, người trên đó mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt đã được chỉnh sửa qua, nhìn phong cách này giống như bức ảnh chứng minh thư đẹp nhất mà phải tốn rất nhiều tiền để có được.

Tần Kha so sánh một chút, mặc dù có một số khác biệt, nhưng đó thực sự là người này.“Đang đang làm gì vậy? Đã nhìn rồi thì chớ, cô còn nhúng tay vào nữa!” Ông chú bên cạnh lại đi tới, nhét đồ trong tay Tần Kha trở lại trong túi người chết.Tần Kha cũng xem như không có gì.

Dù sao cô cũng đã xem xong, cũng biết thân phận của người chết rồi, nên muốn nhét về thì cứ nhét về đi.Ngay khi ông chú định dạy cho Tần Kha một bài học, cảnh sát đã đến và đi về phía ông ấy.Điều này đã thành công khiến ông chú ngừng giọng khiển trách của mình lại, bởi vì ông biết rằng khi cảnh sát đến, tất cả những kẻ gây rối sẽ bị đuổi ra ngoài.Không lâu trước đây, ông cũng là một trong số họ.

Trong mắt của người đàn ông trung niên có chút trống vắng.Nhưng Tần Kha khác với những gì ông tưởng tượng, cô không những không sợ hãi mà còn nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát.Bởi vì một trong số họ là người quen cũ của Tần Kha.Triệu Lâm Uyên nhíu mày nhìn Tần Kha: “Tần Kha, sao cô lại tới đây?”Tần Kha gãi đầu cười ngây ngô: “Thật trùng hợp, đội trưởng Triệu, lúc tôi đi ngang qua nghe nói có người chết, cho nên mới tới đây xem một chút.”Có người chết là trùng hợp, nhưng việc cô ở lại đây không chịu rời đi thì không phải thế.Cô cố ý làm như vậy, cô đang đợi Triệu Lâm Uyên.Tiết trời tháng 11 se lạnh, chỉ cần đứng thôi cũng cảm thấy lạnh toát cả lòng bàn chân.Ở bờ đối diện của con sông, có một khu vui chơi giải trí lớn, bên trong còn có trẻ em đang chơi đùa.

Những đứa trẻ trượt xuống cầu trượt như những thi thể..