Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6: 6: Gặp Mặt

9:31 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: 6: Gặp Mặt tại dua leo tr 

Nhà Mục Khiêm Kỳ tọa lạc tại vùng ngoại ô, Đỗ Cận chạy hai tuyến xe buýt mới đến nhà của Mục Khiêm Kỳ.

Nhìn xe buýt lắc lư lắc lư rời đi, Đỗ Cận chỉnh sửa lại quần áo của mình, xác định không có vấn đề gì mới đi về phía căn biệt thự.Biệt thự rất lớn, tối thiểu phải gấp hai lần biệt thự của Mục Khiêm Thư gộp lại.

Xem ra Mục Khiêm Thư thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng đối với em gái mình rất tốt.

Điều này cũng không có gì lạ, khi Mục Khiêm Thư còn nhỏ thì cha mẹ anh ngoài ý muốn từ biệt thế giới này, đối với anh mà nói, em gái là người thân duy nhất của anh, không tốt với cô ấy thì tốt với ai.Đỗ Cận theo quản gia đi xuyên qua hoa viên, bây giờ cũng sắp đến tháng mười một nên có nhiều hoa đã nở rộ, Đỗ Cận vội vàng nhìn lướt qua.

Có rất nhiều hoa cô không biết.Lại cùng quản gia đi qua hai hành lang dài mới đến phòng khách, hành lang dài này được xây bằng đá cuội, đi trên hành lang còn ngửi được mùi thơm của hoa.

Phòng khách được trang trí rất lịch sự tao nhã, đa số những vật dụng đều mang màu sắc nhu hòa, giấy dán tường cũng là màu vàng nhạt.

Làm cho người ta khi bước vào cảm giác đặc biệt thoải mái.Đỗ Cận đi dọc đường, cảm thấy Mục Khiêm Kỳ là một cô gái hiểu được ý nghĩa và hưởng thụ cuộc sống.Đỗ Cận đi qua cánh cửa màu đen, nhìn thấy trong căn phòng trắng có cô gái mặc đồ ở nhà đang ngồi trên ghế sô pha, liền đoán được đây là Mục Khiêm Kỳ.Mục Khiêm Kỳ rất đẹp, loại xinh đẹp này như là kiểu xinh đẹp không mang theo lửa khói hương vị nhân gian.

Khí chất hoàn toàn khác với Mục Khiêm Thư, tuy là tiểu thư nhà giàu, nhưng lại không hề có cảm giác kiêu căng.“Phu nhân, Đỗ tiểu thư đã đến.” Quản gia đi qua Mục Khiêm Kỳ cung kính nói.“Cô là Đỗ Cận?” Mục Khiêm Kỳ quay đầu nhìn Đỗ Cận ở sau lưng quản gia.

Hôm nay Đỗ Cận mặc bộ quần áo mới do Lục Mạn chọn.

Chiếc áo trắng cổ chữ V bên trong, phối hợp với chiếc áo khoác ngắn màu vàng bên ngoài, nửa người dưới mặc chiếc quần bò màu trắng, mang đôi giày da nhỏ.

Trái lại khiến cho cô thêm vài phần hoạt bát.Đỗ Cận cười với Mục Khiêm Kỳ: “Xin chào, Mục tiểu thư.

Tôi là Đỗ Cận.”Mục Khiêm Kỳ bỗng nở nụ cười, Đỗ Cận cảm giác như cả căn phòng tràn ngập hương hoa.

Mắt ngọc mày ngài, thiển tiếu di nhân*.

Mục Khiêm Kỳ thật sự xứng với tám chữ này.*nụ cười làm cho người khác dễ chịuĐỗ Cận ngồi xuống, lúc đầu hơi khẩn trương nhưng khi thấy Mục Khiêm Kỳ rất ôn hòa thì đã biến mất.

Cùng Mục Khiêm Kỳ trò chuyện về thiết kế sau đó Đỗ Cận còn kể vài chuyện thú vị trong công ty.

Khi Đỗ Cận nói đến chuyện toàn bộ người trong công ty nghĩ BOSS là GAY thì cô ấy liền cười.Mắt Mục Khiêm Kỳ mở to, chớp chớp nói: “Thật sao? Trong công ty thật sự có người nói như vậy sao?”Đỗ Cận suy nghĩ một hồi, rồi bắt chước lại khẩu khí của người phụ nữ kia: “Tám phần là đồng tính luyến ái, bằng không tại sao có thể chống cự lại dáng người xinh đẹp của tôi chứ.”Mục Khiêm Kỳ lấy tay che miệng cười vô cùng vui vẻ, không như Đỗ Cận, khi cười đến mắt cũng muốn híp lại.Mục Khiêm Kỳ và Đỗ Cận đang trò chuyện sôi nổi, thì trên lầu có một bóng người đi xuống.

Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lên, là một người đàn ông mi thanh mục tú.“Ông xã.” Mục Khiêm Kỳ đứng lên, mỉm cười nhìn người đang đi đến.“Ừ, đây là?” Lý Á đứng trên lầu nhìn xuống, rồi đi đến bên cạnh Mục Khiêm Kỳ lười biếng hỏi.Lý Á làm việc trong Hoa Tư, chức vị cũng rất cao, bộ dạng thường ngày trông thấy trên thương trường rất tinh anh.

Hiện tại mặc bộ quần áo màu vàng ở nhà, bộ dạng biếng nhác đứng bên cạnh Mục Khiêm Kỳ cũng không tệ.Nghe nói năm đó vì cưới Mục Khiêm Kỳ, Lý Á trả giá rất nhiều.

Cùng Mục Khiêm Kỳ cực khổ yêu nhau ba năm mới ôm được người đẹp về.“Đây là nhà thiết kế do anh trai mời, Đỗ Cận.

Cũng là chị dâu tương lai của em.” Mục Khiêm Kỳ kéo cánh tay Lý Á.

Nhìn về anh ta cười yếu ớt.Đỗ Cận nghe vậy thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra: “Mục tiểu thư, quan hệ giữa tôi và BOSS không phải như cô nghĩ đâu”Dáng vẻ Mục Khiêm Kỳ như hiểu được: “Tôi biết, cô muốn giữ bí mật với người ngoài đúng không.

Nhưng Lý Á không phải người ngoài”Đỗ Cận không phải nghĩ như vậy, mà là bọn họ có quan hệ này khi nào chứ?Lý Á lấy chiếc áo mỏng trên tay choàng lên người Mục Khiêm Kỳ: “Vẫn thích chuyện Bát Quái như vậy”

“Mục tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm quan hệ của tôi và BOSS rồi.

Tôi và anh ấy không phải như cô nghĩ” Đỗ Cận nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nghĩ không ra cô đã làm hành động gì khiến Mục Khiêm Kỳ hiểu lầm.Nếu lời này đến tai Mục Khiêm Thư, thanh danh của cô liền xong rồi!“Đỗ Cận, tối hôm qua không phải cô cùng với anh trai ở chung một chỗ sao?” Mục Khiêm Kỳ choàng áo cẩn thận, hé ra khuôn mặt cười chứa đầy tò mò.“Tôi! Tôi… Làm sao cô biết?” Đỗ Cận suýt chút nữa đã muốn bị nội thương mà nôn ra một búng máu.“Anh của tôi nói cho tôi biết” Mục Khiêm Kỳ tựa vào lòng Lý Á, ngây thơ như cún con nói.

Truyện HotMặt Đỗ Cận đỏ bừng, cô rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét, đây rốt cuộc là sao chứ?Lý Á đứng ra giảng hòa, anh nhìn vẻ mặt bà xã hiếu kỳ cùng với gương mặt đỏ bừng của Đổ Cận.

Khóe môi nhếch lên cười hiểu ý: “Bà xã, em đừng như vậy, sẽ dọa đến Đỗ thiểu thư.”Đỗ Cận: …Đỗ Cận xấu hổ một hồi, mới đứng lên vội vàng lấy số đo người cho Mục Khiêm Kỳ, cũng nhớ lại những yêu cầu của Mục Khiêm Kỳ.

Sau đó liền nói lời tạm biệt.Mục Khiêm Kỳ giữ lại nói: “Hay là ở lại cùng ăn tối đi”Đỗ Cận lắc đầu: “Không cần đâu.

Cám ơn Mục tiểu thư.”“Buổi tối anh tôi sẽ về đây, Đỗ Cận.

Cô chờ anh ấy một chút thôi.” Mục Khiêm Kỳ nhìn về phía Đỗ Cận cười cười, Lý Á cũng ở một bên nói theo: “Đúng vậy, cũng sắp là người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy.”Đỗ Cận khéo léo từ chối ý tốt của hai vợ chồng, một mình gọi xe trở về.

Tuy rằng cô thật rất muốn ở lại để nghe Mục Khiêm Thư sẽ giải thích như thế nào.Chị dâu tương lai, vậy mà Mục Khiêm Kỳ cũng nghĩ ra được.

Tính tình Mục Khiêm Thư lạnh lùng như vậy cô thật không có phúc hưởng.Đỗ Cận xuống xe đi về phía khu chung cư, rất xa liền nhìn thấy có một người đàn ông đứng ở đó.

Bóng lưng vô cùng quen thuộc kia làm cho Đỗ Cận vừa nhìn đến trong nháy mắt đã nhận ra người đó là ai.

Hôm nay Lâm Tử Dương mặc một bộ thể thao màu xanh da trời, cùng với trang phục công sở bình thường trông rất khác.

Nhìn giống tên côn đồ trên TV, dáng vẻ chán nản.

Hiện tại hắn ta đang đứng tựa vào vách tường, trên tay cầm một điếu thuốc.

Có làn khói bay ra từ miệng của hắn.Đỗ Cận nhớ có một ngày cô và hắn cãi nhau, hắn cũng đứng ở chỗ này hút hết một gói thuốc lá, mà cô thì ở trên lầu nhìn xuống, cuối cùng kiềm lòng không được mới xuống lầu.”Đỗ Cận, em thế nào rồi?” Lâm Tử Dương nhìn Đỗ Cận bình yên vô sự đi đến trước mặt, biểu tình có chút kích động.

Cũng buông xuống căng thẳng.“Lâm Tử Dương, sao anh lại ở đây?” Đỗ Cận có chút mờ mịt.Lâm Tử Dương ôm cổ Đỗ Cận: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”Đỗ Cận ở trong lòng Lâm Tử Dương giãy giụa: “Lâm Tử Dương, rốt cuộc anh bị sao vậy!” Lúc này Lâm Tử Dương mới buông Đỗ Cận ra.Đỗ Cận thở ra, chợt nghe Lâm Tử Dương nói.

Thì ra là do tối hôm qua cô té xỉu làm dọa sợ hắn ta.

Mục Khiêm Thư liền gọi bác sĩ đến kiểm tra, phát hiện là vì bị người ta bỏ thuốc, anh giận tím mặt.

Rồi lập cho người đi điều tra, sau đó Ngô Nghị trong bộ phận bọn họ chủ động thừa nhận đã làm việc này.Sáng sớm hôm sau Ngô Nghị lập tức bị sa thải, xem xét anh ta thường ngày làm việc tốt nên cũng không báo cảnh sát.

Nhưng chuyện này trong công ty lại tạo nên một làn sóng to gió lớn, bầu không khí trong công ty lúc đó rất khẩn trương.Sau khi Lâm Tử Dương biết tin liền nghĩ đi đến đây, nhưng tìm mãi cũng không có lý do.

Cuối cùng phải tìm đến Lục Mạn xin địa chỉ.Đỗ Cận nghe xong miệng có chút há hốc, bỏ thuốc? Ngô Nghị?“Anh không lầm gì đó chứ?” Đỗ Cận không thể tin Ngô Nghị là người đã cấu kết bỏ thuốc cô, cô suy nghĩ lại hành động hôm qua của mọi người, sau đó mắt sáng lên.Muốn bỏ thuốc, chẳng lẽ là cô ta? Tả Tiểu Lôi?“Không phải Ngô Nghị.” Đỗ Cận khẳng định nói, Lâm Tử Dương ấn bả vai Đỗ Cận: “Không quan trọng.

Em không có việc gì thì tốt rồi.”Đỗ Cận suy tư một lát, đối mặt với Lâm Tử Dương nói: “Nhưng mà chuyện đó có quan hệ gì với anh?”Không thể trách Đỗ Cận đối xử lạnh lủng với Lâm Tử Dương, chỉ là vết thương kia quá sâu, đến bây giờ sẹo vẫn còn ẩn ẩn đau.

Mà dáng vẻ không có gì của hắn bây giờ càng làm cô tức giận.

Lâm Tử Dương bị hỏi á khẩu không trả lời được, lắp bắp nửa ngày: “Với tư cách bạn bè quan tâm nhau cũng không được sao?”Đỗ Cận không để ý đến lời nói của Lâm Tử Dương, liền đi về phía chung cư.“Đỗ Cận, ít hãy cho anh biết một lý do, vì sao em ghét anh như vậy?” Lâm Tử Dương nhìn bóng lưng Đỗ Cận kêu lên.“Lâm Tử Dương, cho tôi một lý do vì sao anh thích tôi.” Lưng Đỗ Cận rất thẳng tắp.“Bởi vì cô gái anh thích, tên là Đỗ Cận.” Lần thứ hai nghe được lời này, khiến Đỗ Cận thoáng sửng sốt, lưng thẳng có chút cứng ngắc.

Sau đó sắc cô không chút thay đổi đi về phía trước.“Anh vẫn như vậy.”Câu nói sau cùng theo không khí khiến Lâm Tử Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Đỗ Cận bước đi.Anh vẫn như vậy.Bởi vì tôi chán ghét người đàn ông, tên là Lâm Tử Dương?Từ trước đến nay Lâm Tử Dương không phải là người đàn ông dây dưa, trái lại, hắn đối với tình yêu đều biểu hiện thái độ vân đạm phong khinh.

Khi còn đại học đã hai lần nói chuyện yêu đương, cuối cùng khi cô gái nói lời chia tay hắn ta cũng không mở lời giữ lại.Nhưng Đỗ Cận không giống, vì sao lại không giống? Chính Lâm Tử Dương không nói được, lần đầu tiên trong công ty khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Đỗ Cận liền bị hấp dẫn, lúc tìm cô ấy làm người mẫu còn bị từ chối.Hắn chưa từng gặp một người con gái nào như vậy, làm cho hắn vừa thấy tim liền đập rộn lên, khẩn trương đến hít thở không thông.Lâm Tử Dương đứng ở cửa một lúc rồi đi về, Đỗ Cận đứng ở bên cửa sổ nhìn Lâm Tử Dương càng lúc càng xa.

Hít một hơi thật sâu.Thời tiết thực lạnh.Trở lại chung cư.

Đỗ Cận lấy điện thoại di động ra, trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, cô mở ra thấy đó là của Ngô Nghị.Đỗ Cận, thật xin lỗi.Đỗ Cận gọi lại.

Thanh âm Ngô Nghị bên kia điện thoại có chút mờ hồ, giống như đang uống rượu: “Đỗ Cận.”“Không phải là anh đúng không, người đó không phải anh” Đỗ Cận nói không đầu không đuôi, nhưng cô biết Ngô Nghị hiểu được ý của cô.Ngô Nghị im lặng một lúc rồi trả lời: “Là tôi.”Điện thoại vang một tiếng liền ngắt máy, Đỗ Cận gọi lại lần nữa, phát hiện anh ta đã tắt điện thoại.Lục Mạn nằm trên giường: “Làm sao thế, sao phiền muộn như vậy.”Đỗ Cận nhìn Lục Mạn: “Cậu nói xem dưới tình huống gì mà một người lại chịu gánh tội thay cho người khác?”Lục Mạn nghĩ nghĩ: “Vì yêu, báo ơn.

Hoặc chính là bị uy hiếp.” Nói xong cảm thấy bản thân quá thông minh liền gật gật đầu: “Nhất định là như vậy.”Đỗ Cận suy nghĩ mãi không ra, cảm thấy lời nói của Lục Mạn không đáng tin cậy.

Cô dùng gối đè đầu Lục Mạn xuống: “Cậu ngủ đi.”.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.