Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

12:18 chiều – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dualeotruyen. 

Chậm trễ vài phút ở trước cửa, Lộ Nam mau chóng bước qua cửa giả gỗ nạm thủy tinh, nhìn thấy trong cửa hàng có người.

Không phải khách hàng.

Là Trần Kiêu.

Lộ Nam nhanh chóng tiến lên: “Xin lỗi, giám đốc Trần, tôi vừa đi wc.”

Trần Kiêu phớt lờ xua tay: “Không sao, lúc tới nhân viên quầy bar đã bảo rồi.” Anh ta thoáng nhìn qua thẻ tên trước ngực cô: “Cô làm hộ La Nhã Quân?”

“Vâng, tôi tên Lộ Nam, giám đốc Vương bảo tôi thay ca một hôm.”

“Tôi nhớ cô, Lộ Nam, Hướng tổng từng bảo cô tự giới thiệu. Chúng ta chỉ gặp qua ở họp sáng, có thể cô không biết tôi? Tự giới thiệu một chút.” Trần Kiêu bước lên trước một bước: “Tôi là Trần Kiêu, chuyên viên nhãn hiệu của Nguyên Xuyên ở thành phố Hải Lâm, chủ yếu phụ trách vận hành nhãn hiệu rượu Kinh Điển (rượu Kinh Điển gồm cả loại hình Xa hương), ban Đoàn mua chủ yếu kinh doanh rượu Hài Hòa và rượu Kinh Điển, nếu vị trí của cô làm Đoàn mua – như vậy, tương lai 50% cô là cấp dưới của tôi.”

Lộ Nam tỏ vẻ thụ giáo: “Vâng, giám đốc Trần.”

Trần Kiêu nhoẻn cười: “Gọi tôi Trần Kiêu là được. Tôi chỉ giới thiệu sơ qua về chức vụ, bộ khung văn phòng thành phố mà thôi, hiện giờ còn không phải lãnh đạo trực tiếp, không cần căng thẳng thế.”

“Anh Trần vào công ty lâu rồi ư?” Gọi tên là không dám, mặc dù đối phương khách sáo nhã nhặn, Lộ Nam cũng thành thật gọi tiền bối.

“(Gọi anh Trần) Cũng được.” Trần Kiêu hơi lắc đầu, tựa hồ cảm thấy tân nhân trước mặt hơi câu nệ: “Tôi nhập chức năm ngoái, vào công ty cũng tầm 1 năm.”

“Thế ư?!” Lộ Nam tỏ ra kính nể: “Lợi hại.”

“Không có gì, bây giờ công ty đang phát triển như vũ bão, lãnh đạo cấp cao cũng ý thức được tầm quan trọng tổng thể tố chất của nghiệp vụ viên, cho nên từ năm ngoái đã không tuyển dụng trong xã hội mà ngược lại tuyển sinh viên tốt nghiệp, chính là để dự trữ người mới. Tôi nhớ, cô bỏ lỡ buổi tuyển dụng này, hình như… được Nghiêm Khải giới thiệu vào, đúng không?”

Lộ Nam nhỏ giọng bổ sung: “Vâng, anh ấy là đàn anh của tôi.”

“Cậu ta cũng nhập chức năm ngoái, hiện tại đã lên tới chức quản lý nghiệp vụ, cố gắng hơn nữa có thể thăng chức thành giám đốc thành phố hoặc chuyên viên nhãn hiệu.” Trần Kiêu ra vẻ “cô thấy chứ”: “Cố gắng kiên trì, người trẻ tuổi mấy năm nay sẽ có rất nhiều cơ hội ở Nguyên Xuyên.”

“Vâng.” Lộ Nam bụng bảo dạ: [Tôi còn lâu mới tin, nghiệp vụ viên lên quản lý thì dễ, nhưng từ quản lý lên giám đốc thành phố có bao nhiêu khó tôi lại không phải không biết. Đâu phải ai cũng giống anh, gian lận.]

Trần Kiêu nhận thấy Lộ Nam ngại ngùng, bèn đổi đề tài: “Công việc đều do đôi bên lựa chọn, là vàng thì sớm muộn sẽ sáng lên, lão tổng công ty trước kia coi trọng cô như thế, vậy cô ở Nguyên Xuyên chưa chắc không có tương lai tốt. Đúng không?” Anh ta hòa khí nói chuyện, bởi vì trẻ tuổi, cho nên dễ dàng kết thân với cấp dưới, có thể chơi bóng với họ, hoặc bị giám đốc Đoàn mua tư lịch sâu hơn trêu chọc (đùa giỡn?)… Trần Kiêu còn chưa từng thấy cô gái nào gò bó như thế trước mặt mình: “Tới mấy hôm, hiểu hết kiến thức về sản phẩm chưa?”

[Chắc hẳn nghe thấy lời Tống tổng nói với ta rồi. Không biết nghe được bao nhiêu? Nhưng không sao, ban nãy một mình Tống tổng phát huy, ta dù không phản bác nhưng cũng đâu có đồng tình. Không thể đòi hỏi một tân nhân mới vào làm vài ngày như ta một mực trung thành với Nguyên Xuyên, xung đột với Phó tổng giám đốc công ty cũ chứ.] Lộ Nam chẳng hề lo lắng, khẽ gật đầu, khiêm tốn nói: “Đại khái đều nhớ.”

Trần Kiêu tự nhiên liền hỏi các loại rượu Kinh Điển mà anh ta quản lý, bởi vì trong cửa hàng có biển giá thủy tinh (lần lượt giá thị trường của 10 năm, 15 năm và 20 năm là 788, 988 và 1.588), anh ta liền hỏi Lộ Nam giá xuất xưởng.

Lộ Nam ngay lập tức báo giá.

“Nói giá cả rượu Kinh điển theo các kênh phân phối Đoàn mua, Thương siêu, Hai đợt thương*, Ăn uống đi.” Trần Kiêu gia tăng khó khăn: “Thuận tiện nói luôn về sản phẩm cạnh tranh tương ứng.”

*Hai đợt thương là phương pháp tiêu thụ hàng làm 2 đợt trong một khoảng thời gian ngắn.

Nửa đề sau vượt mức rồi, nhưng không làm khó được Lộ Nam, cô từ tốn nói: “Rượu Kinh Điển là sản phẩm trung tâm của Nguyên Xuyên, chủ yếu đẩy mạnh ba loại rượu, trong đó loại 10 năm tên Hải khoát hào tình (biển rộng hào hùng), loại 15 năm tên Quốc sắc thiên hương, loại 20 năm tên Mộng hồi Hán Đường, Đoàn mua lần lượt định giá là: 630, 790 và 1.270 tệ, giá cả kém 0.8 lần so với kênh phân phối Thương siêu, lần lượt là: 788, 988 và 1.588 tệ. Hai đợt thương giá là… Cùng với, phương diện sản phẩm cạnh tranh tôi không hiểu lắm, nếu lỡ nói sai, anh Trần cứ chỉnh lại, bất luận từ loại rượu hay giá bán, định vị mục tiêu khách hàng đều khá giống nhau…”

“Cũng được lắm, nền tảng chắc chắn, nhớ giá cũng rất linh hoạt.” Một lát sau, Trần Kiêu gật đầu: “Tới thay ca đúng là đáng tiếc.”

Lộ Nam lần này hết sức chắc chắn – Trần Kiêu nghe thấy toàn bộ lời Tống tổng nói.

Đưa mắt nhìn Trần Kiêu rời khỏi, Lộ Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở tay ra, lòng bàn tay hơi ẩm ướt.

Một mình đối mặt Trần Kiêu, Lộ Nam quả thật hơi căng thẳng.

Thú thực thì – [Được rồi, không phải là hơi thôi đâu.]

Mấy hôm trước, Nghiêm Khải giới thiệu Trần Kiêu, Lộ Nam liền dâng lên vài loại cảm giác, nhưng cô che giấu rất tốt, Nghiêm Khải hoàn toàn không phát hiện.

Bởi vì họp sáng, mấy hôm nay liên tục chạm mặt trên bàn họp, Lộ Nam cảm thấy bản thân đã có thể lấy tâm thái đối diện với đồng nghiệp xa lạ mà bình thản đối mặt với Trần Kiêu – cô cảm thấy, liệu pháp thoát mẫn này có hiệu quả.

Nào ngờ đối phương đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng trưng bày, bất ngờ không kịp phòng bị, suýt nữa khiến Lộ Nam biến sắc.

Lộ Nam nghĩ lại: [Ban nãy, ta có phải giả vờ hơi quá không?]

Sau khi nhập chức Nguyên Xuyên, Lộ Nam tự hỏi bản thân, không từ chối lời mời, là vì e sẽ lãng phí nhân tình của đàn anh ư?

[Cũng không hẳn.] Lộ Nam thở dài: [Chung quy, văn phòng Hải Lâm vẫn là có vài người và việc khiến ta có điều “nhớ mong” vào cuộc sống sau này. Dù sao ta là người có trí nhớ quá tốt, bất luận là thù vẫn là ân.]

[Thật đáng ghét, không phải nói chỉ sờ soạng nửa năm thôi sao, làm sao vừa nhìn thấy cố nhân là lại suýt đổi ý chứ?]

Lộ Nam giơ tay gõ trán, làm bản thân đừng nghĩ quá nhiều, thích thì kiên trì, không thích từ chức xong việc.

Cái gì ơn huệ cái gì thù oán trước kia, đều không quan trọng bằng kiếm tiền.

[Lại nói, cuối tháng này hình như ta sẽ có một khoản tiền “bất chính”?] Lộ Nam không nhớ chính xác thời gian, chỉ nhớ rõ người cha trên danh nghĩa, trước tháng 7 sẽ gửi cho cô một khoản tiền, “chúc mừng” cô tốt nghiệp đại học, để cô mua xe.

Nếu không ngoài dự đoán, Lộ Nam mấy ngày nay sẽ nhận được điện thoại của ông ấy.

Chờ khoản tiền này vào thẻ, cô quyết định lập tức đem đi mua cổ phiếu truyền thông.

Mua xe mới là ngớ ngẩn.

8h tan làm, trạm xe bus còn chưa nghỉ, Lộ Nam quẹt thẻ sinh viên còn thừa tiền, “tích” một tiếng, chỉ tốn có nửa tệ.

Có lẽ vì tối nay có thể ngủ phòng mới có điều hòa, hơn nữa ngày mai 7h30 mới phải dậy, tâm tình Lộ Nam hết sức tốt đẹp, quên tiệt cảm giác ngại ngùng lúc ở cạnh Trần Kiêu.

Nhưng mà tâm tình tốt không duy trì quá lâu, ngồi trên xe bus, di động vang lên – là mẹ cô gọi tới.