Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46 tại dua leo tr 

Khi đến cửa của lớp một năm nhất, cửa trước đang mở, Cố Từ ngồi trên bục giảng cúi đầu đọc sách, lớp một là lớp trọng điểm nên không khí học tập cũng không khác gì lớp bọn họ.

Vừa nhìn thì đã thấy được lớp này toàn học sinh giỏi.

Trước kia đúng là Tô Đào sẽ nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì chưa chắc, lớp trọng điểm thì sao chứ, học sinh giỏi thì sao nếu không thể làm người thì những cái khác chỉ là nói suông.

Tô Đào gõ cửa, cùng Dương Hề Hề một trước một sau tiến vào.

“Đào Tử?”, nghe thấy tiếng động, Cố Từ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía họ.

“Sao cậu lại tới đây”, lúc đầu Cố Từ nghĩ cô đến tìm cậu nhưng lúc nhìn thấy Dương Hề Hề đi sau cô thì lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Tìm người”, sau khi Tô Đào nói xong ý định của mình, sau đó cố gắng ra vẻ để mình nhìn như vô cùng ôn hòa, “Xin hỏi các bạn học ở đây ai là Tôn Hoành?”

Giọng nói vừa phát ra, liền có một người cà phớt cà lơ đứng lên, “Chính là tôi, Hề Hề là cậu đến tìm tôi à”, ánh mắt của cậu ta nhìn về phía Dương Hề Hề đứng sau Tô Đào.

Dương Hề Hề lùi về phía sau một chút, sau đó nhìn chằm chằm hắn ta.

“Đào Tử, cậu tìm cậu ta để làm gì”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn bạn học Tôn Hoành đem trả lại nhật ký cho bạn học Dương Hề Hề lớp mình”

“Cô là ai”

“Năm hai lớp một Tô Đào”

Cậu ta dựa người vào bức tường phía sau, dáng vẻ vô lại, “Tô Đào? Chưa từng nghe qua”

Cậu ta nói chưa nghe qua không biết là thật hay giả nhưng mà trong lớp người biết Tô Đào không ít, bức tường danh dự nằm gần cổng trường, người đến người đi làm gì có ai chưa từng nhìn thấy ảnh của cô chứ, bức ảnh của cô nằm ở trên cùng của bức tường, bên dưới là thông tin cá nhân và những giải thưởng mà cô đạt được.

Còn có cả lời bình của hiệu trưởng nữa.

Chỉ dựa vào những cái này đã nổi bật hơn người rồi. *

*Nguyên văn: 就凭这些, 就一骑绝尘了

Người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, nhan sắc này ngay cả trong giới giải trí cũng khó mà tìm thấy nha.

“Wo sai~học thần nha”

“Hôm qua mình còn vừa mới viết đơn ra nhập hậu viên của chị ấy”

“Muốn đi đăng ký quá”

“Mình biết cô ấy, trước kia cô ấy còn học cùng trường với mình”

“Mình cũng biết! Bọn mình học chung tiểu học, cô ấy nhảy liền mấy lớp luôn”

Thảo luận trong lớp ngày càng sôi nổi, Cố Từ liếc nhẹ một cái, âm thanh liền im bặt.

“Cậu chưa nghe qua cũng không có gì quan trọng, mau trả lại nhật ký của Hề Hề, chúng tôi sẽ rời đi ngay”

Tô Đào sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi, da mặt người này đúng là rất dày.

Tôn Hoành: “Nhiều chuyện!”

“Tôn Hoành!”, Cố Từ đại khái đã đoán được ý định của Tô Đào, Tôn Hoành người này là một phú nhị đại không quan tâm chuyện học hành, dựa vào quan hệ mà vào được trường Di Hòa, cậu vốn dĩ không muốn quan tâm mấy chuyện này, chuyện lần này cũng không liên quan đến cậu nhưng chuyện cậu ta thô lỗ với Tô Đào thì cậu phải quản.

“Ây! Làm sao vậy lớp trưởng đại nhân~~đây là con gái cậu hả”

Lời nói của hắn ta càng ngày càng không thể chấp nhận, dù sao cũng là thiếu niên, Cố Từ đang thật sự rất muốn đánh hắn một trận.

Tô Đào ngăn cậu lại, vỗ vỗ vai để cậu bình tĩnh, “Đừng quá xúc động”

Tôn Hoành huýt sáo một tiếng.

Hắn ta trực tiếp ngồi thẳng lên bàn, nói “Muốn tôi trả lại cũng được, chỉ cần cô ta có thể chấp nhận yêu cầu của tôi, tôi lập tức sẽ dâng đồ bằng hai tay trả lại luôn”

Tô Đào bị chọc tức, cười cười, “Từng nghe nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nhưng chưa từng nghe con cóc ghẻ vô đã không biết xấu hổ mà còn kêu gào khắp nơi”

Mọi người trong lớp nghe xong đều bị chọc cười.

“Mày nói ai đấy!”, Tôn Hoành tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen như đáy nồi.

Tô Đào: “Tôn Hoành! Cậu có trả hay không?”

“Tao không muốn trả đó thì sao? Mày làm gì được tao”

Thật sự quá vô lại rồi!

Dương Hề Hề vụng trộm giật góc áo cô, “Hay là.. mình thôi đi!”

Tô Đào hướng cô ấy lắc lắc đầu.

“Nếu cậu không đưa tất nhiên tôi cũng không thể làm gì cậu, nhiều nhất chỉ có thể công khai mục đích của cậu trước khi cậu để lộ nhật ký của Hề Hề ra ngoài thôi”

“A~tôi nghĩ có lẽ nên dùng loa phát thanh của trường thì sẽ có hiệu quả hơn nhể, như vậy thì không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng nghe thấy”

“Nội dung tôi cũng nghĩ xong rồi. Bạn học Tôn Hoành lớp một năm nhất dùng thủ đoạn đê tiện để cướp nhật ký của bạn học Dương Hề Hề lớp chúng tôi, ép cô ấy làm bạn gái của cậu ta. Nếu bạn học Dương không đồng ý sẽ công bố nhật ký của cậu ấy cho mọi người xem”

“Như vậy nha~cho dù cậu có đăng nó lên thì sẽ như thế nào, Dương Hề Hề lúc này đã trở thành người bị hại trong mắt mọi người, hơn nữa những gì cậu ấy viết trong nhật ký cũng chỉ là mấy chuyện bình thường không có gì đáng ngại! Sẽ không ai lấy những cái này làm trò cười hết, lúc đó cậu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích”

“Không những thế, tôi còn gọi điện cho bố mẹ cậu nữa để họ biết con trai mình bắt nạt bạn học nữ ở trường như thế nào. Đúng rồi Cố Từ à, cậu có thông tin liên hệ của phụ huynh không?”

Nói xong liền quay đầu lại nhìn cậu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Cố Từ gật đầu.

Trước khi đến đây, cô đã biết một ít về cái người Tôn Hoành này từ Dương Hề Hề, hắn ta chính là một kẻ lưu manh không biết xấu hổ, đối phó với bọn vô lại thì chỉ có thể dùng cách của họ trả lại cho họ. Những lời vừa nãy đều được Dương Hề Hề đồng ý rồi cô mới nói ra.

Ai cũng không nghĩ đến nội tình đằng sau cuốn nhật ký đó là gì, cho nên nếu biết thì họ mới có thể đồng tình với cô ấy.

“Lúc trước chỉ cảm thấy phẩm hạnh của cậu ta có chút không đoan chính thôi, không ngờ hắn lại có thể làm ra mấy chuyện lưu manh như vậy”

“Làm bạn học cùng loại người như vậy thật sự là quá xui xẻo rồi”

“Đừng nói nữa, hắn ta chắc chắn có thế lực ngầm đó, đừng để cậu ta để mắt đến cậu”

Âm thanh nghị luận liền im bặt.

“Hèn hạ!”, Tôn Hoành tức giận vỗ bàn.

Tô Đào bình tĩnh nhét tay vào túi, “Tôi hèn hạ? Lời nói của tôi có chỗ nào hèn hạ, nếu như Dương Hề Hề không đồng ý với cậu sau đó cậu sẽ đăng nhật ký của cô ấy lên bảng tin cùng với việc tôi mang sự thật nói ra, hai chuyện này so sánh với nhau thì rốt cuộc là ai hèn hạ? Ai không biết xấu hổ?”.

“Ùynh!”

Tôn Hoành thô bạo lấy từ trong ngăn bàn ra một thứ ném xuống chân của Tô Đào.

“Đồ trả lại cho mấy người, mau cút đi”, Tôn Hoành vô cùng tức giận, cậu ta không sợ nhà trường biết việc này nhưng lại sợ bố cậu biết, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ đánh chết cậu mất!

“Xem xem có bị hỏng chỗ nào không”, Tô Đào nhặt quyển nhật ký từ dưới đất lên, lau sạch bụi đất dính trên đó rồi đưa cho Dương Hề Hề để cô ấy kiểm tra xem có thiếu mất trang nào không, loại người như cậu ta thật sự không thể không phòng.

Dương Hề Hề nhìn qua thấy không có vấn đề gì liền lắc đầu.

“Sao vẫn còn chưa cút đi? Không lẽ còn muốn ông đây nói xin lỗi”, nghe thấy lời này Tô Đào thật sự rất muốn tẩn cho cậu ta một trận.

“Vậy thì không cần, ba chữ tôi xin lỗi này là để người khác tha thứ, cậu không tình nguyện nói thì cũng chả sao, dù sao chúng tôi cũng không muốn nghe. Cậu nói hay không nói thì Hề Hề cũng không tha thứ cho cậu, cho gì cậu nói gì cũng vô ích, tốt nhất là không nên nói gì”.

Cậu ta nghe xong mà sững sờ, nửa ngày trời mà vẫn không nói được câu gì, “Cậu đang nói vè đọc nhịu sao?”

Tô Đào trợn mắt, đúng là đàn gảy tai trâu!

“Xin lỗi các bạn học đã làm phiền mọi người rồi, chúng mình sẽ đi ngay”, cùng Cố Từ tạm biệt sau đó đi ra cửa.

Tôn Hoành: “Mau cút đi!”

Tô Đào vừa bước đến cửa liền dừng lại, “Quân tử như hoành, vũ y nhật diệu*. Tên của cậu cùng với cậu hình như không xứng với nhau lắm”.

* Nguyên văn: 君子如珩, 羽衣昱耀. Có nghĩa là người quân tử giống như ngọc quý, nếu khoác lên mình vũ y thì càng lóa mắt. Được trích từ bài thơ “Trường vật chí” của Văn Chấn Hanh thời Minh.

Nói xong liền lập tức rời đi.