Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

1:42 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dualeotruyen. 

Trong một căn phòng kín như bưng, mọi thứ xung quanh đều là không gian đen của buổi tối bao trùm với một vài ánh đèn nhè nhẹ chiếu sáng để xua bớt chút u ám. Trên chiếc ghế lớn được trang hoàng một cách đặc biệt để ở nơi cao nhất căn phòng, một cô gái ngồi đó nhấm nháp từng chút sâm panh. Ngón tay cô khẽ vần nhẹ lên miệng chiếc ly, đôi môi khẽ cười với làn môi căng bóng mịn khiến nhiều người phải thèm thuồng được hôn lên đó. Cô ngồi đó, cả thân mình mang một màu đen huyền bí nhưng chứa đựng khí chất phi thường.

Như Nguyệt đã ngồi trong phòng cùng Tư Giai và Vĩnh Khang nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ là 8 giờ 30 tối, mọi thứ trôi qua êm ả nhưng cũng điểm nhịp theo từng giây đồng hồ. Tư Giai đang ngồi ăn mì gói. Cô cảm thấy muốn ăn vặt vào buổi tối. Cánh tay đắc lực của nữ bang chủ đang ngồi ăn mì. Thật sự là một điều khiến cho đám thuộc hạ cảm thấy mất mặt thay cho đàn chị của mình.

Như Nguyệt nhìn Tư Giai ăn ngon miệng, cô khẽ lắc đầu nhìn cô gái tham ăn này. Cô quay người kéo chiếc rèm cửa luôn được đóng xuống lên, ngước mắt lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm. Bầu trời hôm nay không có nhiều sao. Như Nguyệt bỗng thấy trong lòng khá khó chịu. Nó giống như gợi lên bao kí ức buồn trong cô mà cô không thể nào quên được. Cái u ám này thật khiến người ta cảm thấy bực bội, ghét bỏ, tức giận. Tại sao bao giờ không gian u ám và trĩu nặng cũng gợi lên nỗi buồn? Tại sao chúng lại nhiều chuyện như thế? Những điều xấu, điều đau khổ tại sao lại cứ bị chúng bới móc lên, bị chúng gợi ra với những hình ảnh chân thật nhất khiến con người ta cảm thấy đau khổ hơn?

Như Nguyệt khá buồn. Cái sự lạnh lùng của cô ở nơi này đã chẳng còn quan trọng nữa. Mi mắt cô khẽ rơi một giọt nước trong suốt, cô vội lấy tay lau đi. Có lẽ cô luôn phải chịu đựng một mình như vậy trong suốt mười năm trời. Đau khổ nhưng không có một ai thấu hiểu hết, chẳng ai có thể tạo nên điểm tựa tuyệt vời như cha mẹ cô cả. Cô phải tự tạo điểm tựa trong cuộc sống cho mình. Bởi vậy mà cô luôn luôn tự lập, nếu cô không đứng lên thì có lẽ mười năm trước Như Nguyệt của hiện tại đã chết từ khi ấy rồi.

– Servin, em về rồi, cuộc điều tra khá thành công, em cũng lấy được kha khá thông tin từ cảnh sát.

Âm thanh vang dội cả căn phòng kín. Không khí u ám bất chợt thay đổi. Tư Giai cũng ngừng ăn luôn cả mì. Tiêu Mặc vừa trờ về từ đồn cảnh sát và âm thanh vừa rồi là cậu tạo nên.

– Thế nào?

Như Nguyệt đóng chặt cửa rồi kéo chiếc rèm xuống. Cô nhanh chóng lấy lại thần thái của mình. Tiêu Mặc ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn trả lời.

– Chúng chỉ là tay sai của một băng đảng buôn ma túy khét tiếng. Bọn chúng đang ẩn náu tại một căn biệt thự riêng ngoài ngoại ô. Chỗ đó khá vắng vẻ, ít người qua lại nên chúng rất dễ làm ăn. Số ma túy chúng ta thu được chỉ là con số nhỏ mà thôi, còn có một lượng khổng lồ đang ở chỗ bọn tội phạm kia.

Như Nguyệt khẽ nhếch môi cười. Tiêu Mặc hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Cô ngồi trên ghế, đôi mắt xa xăm. Thật tốt khi có thể bắt luôn cả đám tội phạm ấy giúp cảnh sát.

– Mấy đứa biết chị sẽ làm gì đúng không? Thực sự là chị đang rất hứng thú đây! Mà chuyện hôm nay đã cho bảo mật chưa?

– Chị yên tâm, chuyện bắt được bọn hôm nay em đã nhờ cảnh sát giữ kín và cũng đích thân dặn đám người chứng kiến phải im miệng rồi. Em cũng biết chị không muốn để băng đảng lớn kia biết, sẽ kinh động tới chúng.

– Tốt. Ngay tối ngày mai chúng ta sẽ tiến hành điều tra kĩ càng hang ổ của bọn chúng rối sau đó bắt gọn.

– Được, em sẽ cho người chuẩn bị.

Như Nguyệt đứng dậy, cô thở hắt ra một cái rồi nở nụ cười nhẹ. Cô rất muốn tự mình sẽ hành động lần này. Lâu rồi cô không hành động cùng mọi người. Chuyện lần này sẽ thú vị đây!

Cô bước ra ngoài, phẩy tay gọi Tư Giai và Vĩnh Khang cùng Tiêu Mặc. Mọi người kính cẩn chào tiễn nữ bang chủ. Như Nguyệt bước lên xe, chiếc xe lao đi vun vút trở về đại học A. Mọi người nhẹ nhàng cẩn thận trở về kí túc xá. Trong đêm tối, không ai biết được rằng trong cuộc sống này có những con người đang âm thầm làm việc vì những điều tốt đẹp ngay cả khi không gian đã chìm trong sự yên ắng.

***

Buổi sáng luôn là lúc không khí tràn ngập sự tươi vui và nhộn nhịp. Nó bắt đầu chỉ với một vài điều nhỏ nhẹ nhưng lại làm cho mọi thứ như tràn ngập sự đông đúc. Giọt sương nhẹ lăn trên tán lá xanh rậm rạp, nó trườn mình ra khỏi lá và chuẩn bị đặt chân xuống mặt đất. Nhưng thay vì đặt chân ngay xuống, nó giống như một đứa trẻ lần đầu tiên rời xa cha mẹ bước ra cuộc đời cứ bấu víu mãi không thôi. Giọt sương ấy cứ cố níu tay vào tán lá, mãi một lúc sau mới quyết định đặt đôi chân bé nhỏ của mình xuống mặt đất.

Âm thanh rộn ràng nhưng không quá lớn làm bừng tỉnh mọi thứ trên trái đất. Mọi thứ bắt đầu thức giấc đón chào một ngày mới. Trong sân trường của ngôi trường đại học A nổi tiếng, học sinh đông đúc đi lại chào nhau những lời chào buổi sáng.

Như Nguyệt đang thay đồng phục trong kí túc xá. Nhìn ra chiếc sô pha trong phòng, cô khẽ mỉm cười nhẹ. Hôm qua Tư Giai đòi ngủ lại với cô bằng được nhưng tối qua mải xem phim nên ngủ quên luôn ở sô pha. Đến sáng ra Như Nguyệt để ý mới rõ tối qua cô nằm một mình trên giường còn Tư Giai thì ngủ quên nơi khác. Như Nguyệt lại gần Tư Giai, cô vỗ nhẹ bàn tay lên người cô nàng mê ngủ.

– Tư Giai, sáng rồi, dậy đi.

– Chị Như Nguyệt, sáng rồi sao, em nhớ mình mới ngủ được có một chút mà!

Như Nguyệt lắc đầu thở dài. Do cô bé này hôm qua chơi khuya nên mới thế đây. Cô cầm đồng phục của Tư Giai đặt bên cạnh chiếc ghế. Tư Giai dụi mắt một lát rồi cũng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân. Từ nay cô thề là sẽ không dám ngủ khuya quá nữa đâu, vì giờ cô vẫn còn buồn ngủ lắm.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, Như Nguyệt cùng Tư Giai đến phòng ăn của trường. Hai người tới đó để ăn sáng. Phòng ăn khá đông người. Học sinh ngồi ăn sáng cười nói vui vẻ nhộn nhịp cả mọi thứ. Như Nguyệt chọn một phần sanwich và một ít nước cam, còn Tư Giai thì muốn ăn vặt nên ăn một ít bánh mì kẹp xúc xích và uống sữa.

Vĩnh Khang và Tiêu Mặc vừa tới nơi. Nhìn từ xa đã thấy hai cô gái đang ăn sáng, họ cũng chọn món ăn cho mình rồi ngồi xuống. Tư Giai đang nhai ngon lành một miếng xúc xích, cô cười tươi nhìn người ngồi bên cạnh mình. Vĩnh Khang uống một ngụm nước, quay sang cười với cô.

– Hôm nay mấy đứa có kiểm tra gì không?

– Không có.

– Thế thì được, tối qua mấy đứa đi cùng chị, giờ mới sực nhớ ra nếu hôm nay kiểm tra thì rất phiền. _ Như Nguyệt uống một ít nước cam.

Bốn người nói chuyện rôm rả, một phần là bàn về vấn đề bắt bọn tội phạm tối qua, một phần là nói vài chuyện khác. Tiêu Mặc đưa mắt nhìn lơ đãng xung quanh, đôi mắt cậu dừng lại trên người một chàng trai. Nhìn anh chàng đó một lúc, cậu bất chợt ngạc nhiên. Người này rất lâu rồi không gặp nhưng cậu vẫn nhớ. Và anh ta lại học ở đây?

– Hey, Thiên Kỳ, anh cũng học ở đây sao?

Như Nguyệt đang ăn một miếng sanwich chợt khựng lại. Cái tên này nghe quen quen. Cô chợt định hình lại một lát, đôi mắt chợt ngạc nhiên tột độ. Không lẽ lại là người đó đấy chứ?

Thiên Kỳ quay sang chỗ người gọi mình. Anh lướt qua, đôi mắt chợt dừng trên người cô gái ấy. Môi anh khẽ hiện lên ý cười, không cần phải tìm kiếm quá lâu, anh cũng đã có thể gặp cô lần thứ hai. Anh có thể hỏi tên cô rồi chăng? Cảm giác tìm kiếm một người này là vì sao nhỉ? Anh cũng chẳng hiểu chính bản thân mình.

Thiên Kỳ nhìn sang người bên cạnh, là Tiêu Mặc, cậu nhóc anh đã gặp cách đây hơn một năm nhưng anh vẫn còn giữ ảnh cậu nên nhớ rất rõ. Thiên Kỳ tiến lại gần mọi người, anh nhìn Như Nguyệt một cách chăm chú. Như Nguyệt lặng im nhìn anh, mắt đối mắt, mọi hành động của cô như dừng lại hẳn, đến nuốt nốt miếng sanwich vào bụng cô cũng không thực hiện nổi.

– Anh đến đây học khi nào vậy?

– Mới thứ năm tuần trước.

– Ồ. Vậy mà không nói với em một tiếng.

– Ai vậy? _ Tư Giai tò mò hỏi Tiêu Mặc.

– Là anh bạn lần trước giúp đỡ tớ trong một lần bị tấn công ở thành phố C, tại vì không thông thuộc địa hình nên bị lừa đánh. Cũng chống trả được nhưng mà có nguy cơ chết ở đấy do quá đông mà tớ lại chẳng gọi thêm được ai. Vừa hay anh ấy xuất hiện. _ Tiêu Mặc chỉ tay sang Thiên Kỳ.

– Ồ, đệ nhất võ trong… à không. Đệ nhất võ mà cũng có lúc khốn khổ vậy sao?

Tư Giai suýt buột miệng về bang hội, cô nhanh chóng chuyển sang trêu trọc Tiêu Mặc. Tiêu Mặc thấy vậy cũng nhanh chóng hợp tác cùng cô, bí mật lớn này không thể nào tiết lộ, nhất là buột miệng nói một cách ngu ngốc được. Cậu hướng ánh mắt sang Vĩnh Khang, ngay lập tức anh hiểu ý.

– Phải đấy ha ha. _ Vĩnh Khang cười lớn.

– Cái gì chứ, mấy người thử ở trong hoàn cảnh ấy xem, không vũ khí, đánh tay đôi mà cầm cự được cả tiếng đồng hồ như tôi với gần trăm tên ấy đùa đâu. _ Tiêu Mặc bĩu môi nguýt dài nhìn hai người kia vừa là để che dấu Thiên Kỳ, vừa thanh minh bản thân không kém cỏi.

Thiên Kỳ mỉm cười nhìn họ rồi chú tâm nhìn cô gái kia hơn. Như Nguyệt khá bất ngờ, nghe xong câu chuyện của Tiêu Mặc thì càng bất ngờ hơn mà lại còn xen chút tức giận. Chuyện quan trọng vậy mà Tiêu Mặc giấu suốt ngần ấy thời gian? Thật không thể tha thứ được mà.

Thiên Kỳ nhìn biểu hiện trên gương mặt Như Nguyệt mà không khỏi thú vị. Cô đã khiến anh chú ý đến ngay lần đầu gặp mặt. Bây giờ lại làm anh càng cảm thấy thú vị hơn. Thực sự nên diễn tả điều gì khi gặp lại cô đây? Một cô gái nhỏ nhắn nhưng chứa đựng thứ gì đó rất kiên cường. Đôi mắt anh không khỏi ngừng nhìn cô.

– Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!…

”Chúng ta lại gặp nhau rồi… chúng ta lại gặp nhau rồi…” Khoảng khắc này mọi thứ như ngừng lại. Như Nguyệt ngây người, câu nói ấy khiến cô thất thần. Tiêu Mặc ngạc nhiên nhìn hai người họ. Họ đã gặp nhau sao???

”Chúng ta lại gặp nhau rồi…”