Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3: Phi ngựa

11:39 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Phi ngựa tại dualeotruyen. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ney

Hưu Qua không có thói quen dùng thị nữ hay tùy tùng. Từ nhỏ hắn đã theo bậc cha chú trong nhà rong ruổi thảo nguyên hoang vu mở mang bờ cõi. Người Bắc Nguyên thượng võ, thân làm thủ lĩnh quân vương thì trước nhất phải lấy võ phục chúng. Từ khi kế vị đến nay, Hưu Qua đã thanh trừng và thâu tóm hơn chục bộ tộc lén lút tác quái ở biên cương. Chuyện gì hắn cũng tự mình giải quyết, ngược lại có người khác ở cạnh hầu hạ hắn lại cảm thấy vướng tay vướng chân.

Hưu Qua vừa dìu vừa ôm Tiêu Nhiên dậy, nốt đỏ trên hầu hết khắp cơ thể Tiêu Nhiên đều là kiệt tác của hắn. Hưu Qua tháo một cái móc treo nho nhỏ từ đai lưng mình xuống, nanh và xương sói cũ kỹ cục mịch là của con sói đầu tiên năm đó hắn tự mình săn được. Người Bắc Nguyên đời này qua đời khác đều lấy du mục săn bắn mưu sinh, ấn theo phong tục mà nói, thì con thú đầu tiên săn được trong cuộc đời một người đàn ông có ý nghĩ cực kỳ trọng đại.

Xâu dây đỏ được đeo lên cổ Tiêu Nhiên, Hưu Qua cúi đầu nhìn xuống nghiêm túc gạt đám tóc lộn xộn trên cần cổ giúp y. Tiêu Nhiên chẳng hề hiểu rõ phong tục lưu truyền của người ngoại tộc, y chỉ cảm thấy xâu vòng này có vẻ đã theo Hưu Qua nhiều năm rồi, nếu nó là vật tùy thân hắn luôn mang theo thì không nên đưa cho mình tùy tiện vậy được. Y gắng nhịn cái eo mỏi định bụng nói gì đó, chỉ là còn chưa phát ra được tiếng nào thì Hưu Qua đã phủ kín môi y.

Đầu nanh sói rủ xuống vừa đúng đến một vết sẹo dài ở xương quai xanh Tiêu Nhiên. Bắc Nguyên thiếu mưa, xương sói hơi nứt rạn đụng nhau phát ra tiếng kêu đùng đục. Kỹ năng môi lưỡi của Tiêu Nhiên không phải là kém, y biết làm sao để ngậm thứ kia của Lăng Duệ, nhưng lại chưa từng được học làm sao đón hùa một cái hôn sâu.

Sau cả mười năm, cái hôn của Hưu Qua vẫn là mánh khóe cực kỳ hữu dụng. Tiêu Nhiên của hiện tại, Tiêu Nhiên của mấy chục năm sau, cho dù ở đâu hay hoàn cảnh nào, e rằng cả đời cũng không học nổi việc cự tuyệt nó. Từ cái hôn đầu tiên trong đêm động phòng hoa chúc của bọn họ đến tận cái hôn cuối cùng khi sinh mệnh tẫn diệt, từ đầu đến cuối, Tiêu Nhiên vĩnh viễn không thể chống lại.

Xâu vòng phía sau cổ được buộc chắc khuy cài. Tiêu Nhiên bị hôn đến lọt vào sương mù, lúc tỉnh ra thì Hưu Qua đã bắt đầu cầm quần áo sạch tới mặc cho y. Hai người đều gần như trần truồng, hôm qua quấn quít mãi đến tận khuya nên đã làm giá y biến thành mớ lụa rách rưới rối bù từ sớm. Tiêu Nhiên mím đôi môi mỏng, vẫn là chọn mặc quần áo trước đã rồi tính.

Quần áo là do bên ngoài đưa vào sớm trước đó một lúc, không giống với phục sức Nam Triều cẩn trọng quy củ, vì để thuận tiện cho cưỡi ngựa bắn cung nên y bào của Bắc Nguyên phần lớn là đồ ngắn với tay chẽn gọn gàng. Áo bào mà Hưu Qua chuẩn bị cho Tiêu Nhiên cũng khá giống với đồ hắn thường mặc, tuy nhiên kích cỡ có nhỏ một chút, vạt áo vốn khoét sâu xuống đến bụng dưới cũng được đổi sang kín đáo hơn, song vẫn chuẩn chỉnh là trang phục của nam giới.

Tiêu Nhiên vốn có thân hình gầy gò lão luyện, Hưu Qua sửa sang áo lót đen bên trong tử tế cho Tiêu Nhiên xong, mới biết dù mình dặn dò thợ may cũng chẳng có mấy tác dụng. Tiêu Nhiên vai thon eo mỏng lại thêm khung xương thiên nhỏ bẩm sinh, thành ra cổ lớp áo khoác ngoài tuy đã buộc chặt mà y mặc vẫn còn mát mẻ xuống tận ngực. Dù rằng lộ xâu nanh sói kia ra là chuyện tốt, nhưng Hưu Qua thật sự vẫn không muốn để người khác cũng được thấy cảnh này.

Kiểu dáng quần áo của hắn và Tiêu Nhiên na ná nhau, vạt áo của hắn thậm chí còn toang hoác hơn chút, vòng eo hay lồng ngực màu mật ong tráng kiện đều lộ hết, đai lưng ở hông lại còn buộc lỏng choèn choẹt. Thiếu xâu dây treo quanh năm theo người nên Hưu Qua vẫn thấy không quen lắm. Hắn cũng thầm nhắc mình còn cần tìm thợ may may lại quần áo thêm lần nữa, tạm không nói Tiêu Nhiên có quen được cái kiểu ăn mặc hở ngực lộ ti này hay không, chỉ là tự hắn bỗng cảm thấy nguy hiểm rình rập.

Hưu Qua giấu nhẹm suy nghĩ trong lòng, qua quýt mặc quần áo rồi ngồi xổm xuống xỏ giày ủng mềm cho Tiêu Nhiên, không hề mang vẻ một quân vương làm chủ một nước, động tác quỳ một gối chấm đất ấy muốn tự nhiên bao nhiêu có bấy nhiêu. Bàn tay giương cung thúc ngựa đó có nốt chai dày nhám, thậm chí tối qua trước khi vào lều hắn còn cố ý ngâm nước nóng nữa. Giày ủng ở Bắc Nguyên không quá giống đồ ở phía nam, ủng cưỡi ngựa cực kỳ thực dụng, chúng không có quá nhiều hoa văn hình vẽ rườm rà, phần lớn đều là màu da thú nguyên bản.

“Ta xỏ giúp em, em đừng tự dùng sức, đừng có căng cứng ra, nghe ta.”

Mu bàn chân Tiêu Nhiên có hơi cứng nhắc, Hưu Qua rất kiên nhẫn vỗ nhẹ gan bàn chân trái dỗ y thả lỏng ra chút. Những thứ như ủng cưỡi ngựa thì cần phải làm theo số đo cơ thể, nhưng hắn mới chỉ áng chừng kích cỡ của Tiêu Nhiên để sai người chuẩn bị, nên chỉ sợ y đi không vừa bị kích chân.

Hắn nâng chân Tiêu Nhiên để miệng ủng nhắm vào mũi chân, ủng được xỏ chầm chậm lên chân. Không giống như hắn lo sợ, chân Tiêu Nhiên vẫn còn nhỏ hơn so với giày một chút. Chất liệu da loại giày mùa hè thì mỏng, thân ủng bao bọc lấy vùng nối mắt cá và bắp chân của Tiêu Nhiên, đường nét thẳng nuột cân xứng hiển lộ rõ ràng.

Tiêu Nhiên ngồi trên giường động động cái chân đi ủng, từ mu bàn chân cho đến mắt cá chân phàm mỗi chỗ cần dùng sức đều được lớp da giày bảo vệ kịp thời chu toàn. Ủng cưỡi ngựa vốn là thứ giúp bảo vệ cơ thể khi cần vận động mạnh, đúng là tốt hơn thứ giày chỉ toàn hoa văn lại còn cộm chân không biết bao nhiêu lần.

Y bỗng cảm thấy đây có lẽ chỉ là giấc mộng, y vẫn còn đang ở trong dịch quán, hoặc vẫn còn trong chái nhà ở Cảnh vương phủ giãy giụa cầu sinh. Tiêu Nhiên đột nhiên đưa tay khẽ xoa gò má Hưu Qua, hơi ấm cơ thể và hơi thở của hắn đẫm trên ngón tay y, y hơi nghiêng đầu, ấm áp không chân thật làm y thực sự nghi hoặc.

Trong lúc Tiêu Nhiên ngẩn người thì Hưu Qua đã xỏ xong nốt bên ủng còn lại cho y. Người đàn ông cao lớn uy vũ đứng lên hôn lên giữa đôi mày Tiêu Nhiên, tóc xoăn nâu thẫm vì thế mà kề sát lên mặt y. Y bị Hưu Qua dắt tay lên, thủ lĩnh Bắc Nguyên mau mải xỏ giày rồi cứ thế thoải mái dẫn y ra khỏi trướng.

Thảo nguyên mênh mông bát ngát thu trọn vào tầm mắt, Tiêu Nhiên nhớ lại cảnh tượng được miêu tả trong tập truyện đọc thuở bé. Bên ngoài Sùng Quan có trời đất bao la, có chim bay thú lượn, đất rộng núi xa, đây là lần đầu tiên y được thấy một Bắc Nguyên như vậy, chân trời và thảo nguyên hòa thành một đường, mắt thường chẳng trông thấy điểm tận cùng, lại là lãnh thổ của Hưu Qua.

Tiêu Nhiên không nỡ rời mắt khỏi cảnh sắc bao la ấy. Y nhìn mây ở chân trời, mây trắng lững lờ xúm tụm từng đám. Ở đây không có đình đài lầu các chắn tầm nhìn như đô thành Nam Triều, chim ưng rít lên bay ngang đỉnh đầu bọn họ, lông vũ màu nâu cắt vào không khí, mỏ nhọn rít lên, khí thế khi vỗ cánh bay cao tựa như sấm sét, Tiêu Nhiên ngước lên tò mò giống như một đứa trẻ thơ dại, y dõi theo cánh ưng đó biến mất sau tầng mây cuối trời, con ưng đó thậm chí lớn gần gấp đôi so với những con liệp ưng[0] mà các hoàng huynh của Lăng Duệ từng nuôi.

[0] Liệp ưng: Chim ưng được dùng trong các cuộc đi săn.

Sau khi hòa thân xong, Hưu Qua lập tức thực hiện lời hứa bắt đầu lui binh, đại bộ phận binh mã đã nhổ trại rời đi, một số người ở lại thì hầu hết là bạn thâm giao hoặc quân tinh nhuệ dưới trướng Hưu Qua. Hưu Qua hớn hở dẫn Tiêu Nhiên theo, thiếu điều viết luôn hai chữ “mãn nguyện” lên mặt nữa thôi. Hắn luôn bình dị dễ gần, quan hệ với thần dân cũng rất gần gũi thân thiết, đến đám nít ranh trong nhà các tướng lĩnh đều dám trèo đầu cưỡi cổ hắn cáo mượn oai hùm nữa là.

Tiếng Bắc Nguyên ngụ ý chúc mừng liên tục vang lên xung quanh bấy giờ Tiêu Nhiên mới như bừng tỉnh cơn mơ, y lấy thân phận Lăng Y để trà trộn vào lều, nếu tùy tiện xuất hiện thế này ắt sẽ gây phiền phức, thêm việc y không hiểu tiếng Bắc Nguyên, nên chỉ có thể lách mình nấp sau lưng Hưu Qua như con thỏ, ý đồ né tránh ánh mắt thăm dò của mọi người.

Hưu Qua giang ngang tay ôm eo y, dù không quay đầu nhìn cũng vẫn rất thuần thục ngăn đường lui của y lại. Tiêu Nhiên cũng không tránh được, chỉ có thể cứng còng mặc hắn kéo mình lên trước ôm chặt vào lòng.

“Ta bảo bọn họ xưng em là Tiêu công tử, không xưng vương hậu, em thấy được không?”

Hưu Qua cọ cằm lên mái tóc mềm rối xù của y, hai cánh tay hắn vòng chặt lấy người trong ngực, sợi tóc nâu xoăn rủ xuống khẽ quơ quơ trước đôi mắt ngơ ngác của Tiêu Nhiên. Hưu Qua nói rất sõi tiếng Hán, cũng rất hiểu phong tục tập quán Nam Triều, ngay trước mặt thần dân, binh tướng thậm chí là cả thân tộc, hắn dịu dàng quyến luyến hôn lên tai Tiêu Nhiên, môi chạm đến vành tai thì hôn rồi lại hôn, tất cả đều là ngọt ngào dịu dàng triền miên.

Hôn xong thì lỗ tai Tiêu Nhiên đã hồng sậm cả, nhưng y cũng không bỏ chạy hay từ chối. Mắt Hưu Qua nhuốm ý cười có điều không định vạch trần y, chỉ phất tay ý bảo mọi người xung quanh tản đi, Tiêu Nhiên dễ xấu hổ, vậy thì hắn sẽ cho y đủ tôn trọng và thời gian để từ từ làm quen.

Kỵ binh Bắc Nguyên là loại binh có sức uy hiếp khủng khiếp nhất ngoài Sùng Quan, chiến mã của Hưu Qua toàn thân đen nhánh một màu, sau một tiếng huýt là gần như lập tức nghe thấy tiếng hí vang dội. Chiến mã khỏe khoắn mạnh mẽ lao đến nhanh như chớp, bờm ngựa phất phới theo chiều gió, chùm lông dài đỏ như lửa xen lẫn trong đó hệt như mồi lửa rực sáng.

Hưu Qua dùng một tay vỗ lên yên cương liền dễ dàng xoay mình lên ngựa, vạt áo vốn mở rộng lại càng rộng hơn vì bị tuột. Đón lấy ánh nắng ấm áp, Tiêu Nhiên mới thấy trên người hắn cũng có rất nhiều vết sẹo mờ, đó là chiến tích được lịch luyện trên chiến trường. Nhưng bất luận là sẹo ở chỗ nào cũng đều đã gần như nhạt mất tăm, chứng tỏ mấy năm nay trên Bắc Nguyên người đàn ông trước mắt này đã mạnh tới mức không có địch thủ.

Hưu Qua chừa ra phần chỗ trước người rồi đưa tay về phía người thanh niên đang đứng cạnh ngựa, hắn muốn dẫn Tiêu Nhiên ra xa nữa ngắm chơi. Chiến mã thì hơi mất bình tĩnh dậm dậm vài bước, dù sao nó còn chưa từng chở người người thứ hai nào.

Tay Hưu Qua rất đẹp, lòng bàn tay dày rộng, ngón tay cân đối. Hắn một tay giữ dây cương một tay thì đưa xuống, cơ thể hơi khom thấm nhuần ánh nắng trên thảo nguyên. Tiêu Nhiên bỗng có chút thảng thốt, thậm chí còn chưa kịp nghĩ đã tuân theo bản năng nâng tay phải mình lên. Có điều khi đầu ngón tay y chạm tới thì trúng lúc chiến mã thở phì một hơi, y thoáng hốt hoảng rồi lập tức rụt tay về.

Chưa từng có ai mời y như vậy, Lăng Duệ chưa bao giờ cho y cơ hội được ngồi ngang hàng với gã, Hưu Qua thì đối xử với y quá khác. Và dù y thích bầu không khí phóng khoáng thoải mái này, song cũng không thích ứng được với việc mình bị đối xử như phe yếu đuối nhu nhược.

Tiêu Nhiên cũng không biết tại sao mình đột nhiên có ý nghĩ này. Y nghiêng đầu nhìn xung quanh một lượt, tìm được một thớt ngựa đang dạo bước gặm cỏ cạnh doanh trướng sau đó đi về phía nó. Mặc dù phải chịu eo mỏi lưng đau, nhưng cũng vẫn cưỡi được lên con ngựa một cách vững chãi.

Con ngựa trắng bị dọa sợ, không đợi y ra lệnh đã lập tức vọt ra ngoài. Tiêu Nhiên thực sự chưa cưỡi ngựa được mấy bận, hơn nữa ngựa Bắc Nguyên có huyết thống ưu việt, con nào cũng là ngựa quý có thể tung vó ngàn dặm. Còn con ngựa trắng này thì lao ra ngoài như một làn khói, hết chồm bên trái lại vọt bên phải nhằm hất y xuống. Tiêu Nhiên không quá giỏi cưỡi ngựa, chỉ biết vội vàng cặp chặt bụng ngựa ghìm chặt dây cương, nhưng hành động ấy chỉ càng khiến con ngựa trắng nổi quạu thêm.

Kỳ thực công phu hạ bàn[1] Tiêu Nhiên rất tốt, đáng tiếc cái eo bị Hưu Qua làm khổ cả đêm không thể khôi phục ngay được. Y có vẻ chật vật nằm rạp người xuống, thầm nghĩ nếu thật sự không ổn thì mình cứ nhảy xuống rồi tính, chỉ là không dám để Hưu Qua nhìn thấy, phải cho ngựa phóng lên trước thêm chút nữa, mới nhảy xuống nhằm đỡ xấu hổ.

[1] Công phu hạ bàn: thuật ngữ võ thuật, công phu của phần từ eo xuống, nhất là chân. Học võ kiểu phải có tư thế vững chãi, trọng tâm cơ thể ổn định thì mới giỏi được, và điều này quyết định bởi công phu hạ bàn phải ổn định.

Ngựa đen bốn vó mạnh mẽ lẳng lặng đuổi theo. Hưu Qua thả dây cương của mình nghiêng người cầm bàn tay nắm dây cương của Tiêu Nhiên rồi kéo lỏng ra, ngựa trắng vốn còn đang hý lên lập tức ngoan hơn nhiều. Tiêu Nhiên vẫn đang duy trì động tác cúi người gập eo, thế là Hưu Qua không đợi y nhổm lên liền nhân cơ hội đưa tay xoa tóc y, trong lời quan tâm không giấu nổi ý cười.

“Không thể nắm chặt như vậy, phải thả lỏng giống ta này, không sao đâu, em ngồi thẳng lên, ta trông cho, Skhông ngã được đâu.”

Note nho nhỏ: ủng cưỡi ngựa hay ủng hay giày ủng tui dùng đều là chỉ loại giày ống như này nè:

2020 04 boot