Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Sương Mờ Trên Đảo Hồng Kông - Mộc Lê Đăng Chương 30: “Dọn đến đây sống với anh được không?”

Chương 30: “Dọn đến đây sống với anh được không?”

12:24 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: “Dọn đến đây sống với anh được không?” tại dưa leo tr. 

Chiều hôm đó, Sầm Ni ở trong căn gác nhỏ để tìm nhà trên mạng. Cô ôm máy tính, lướt qua rất nhiều trang web cho thuê nhà, nhưng các lựa chọn trên đó đều nằm cách xa khu vực của Giáo sư Furman, vậy nên không có gì khiến cô thực sự hài lòng.

Sau đó, Đường Trì Duệ gửi cho cô một số nhóm du học sinh và nhóm thuê nhà tại địa phương. Những nhóm này có nhiều thông tin hơn, nhưng phần lớn là cho thuê ở ghép, không phù hợp với cô, vì cô muốn tìm một căn hộ riêng.

Sầm Ni đã tìm kiếm suốt vài giờ nhưng không đạt được kết quả nào. Khi nhìn lại đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối, cô quyết định tạm gác việc này lại, đi lấy quần áo để tắm.

Nhưng chỉ một lúc sau khi cô vào phòng tắm, điện thoại trên bàn sáng lên. Là Moger nhắn tin bảo cô xuống lầu, anh sẽ đưa cô đi ăn.

Khi Sầm Ni tắm xong và nhìn thấy tin nhắn này thì đã hai mươi phút trôi qua.

Thời gian hơi lâu, không biết anh còn đợi không, cô vội vàng cầm điện thoại chạy ra ban công, nhìn xuống thấy Moger đang dựa vào cửa xe nói chuyện điện thoại.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vì lo lắng anh phải chờ quá lâu nên vội quay vào nhà, khoác áo, đeo túi xách rồi ra ngoài.

Cô nhanh chóng xuống lầu, nhưng chưa kịp đến gần anh thì đã nghe thấy anh không kiên nhẫn nói tiếng Đức trong lúc gọi điện thoại.

Anh nói chuyện điện thoại quá tập trung nên không nhìn thấy cô ngay.

Sầm Ni nhẹ nhàng tiến lại gần anh, lắng nghe cuộc nói chuyện, cô nghe thấy cái tên Fischer.

Fischer, có phải là cố vấn Fischer mà họ đã gặp tại nhà máy rượu lần trước không?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thấy anh cau mày, cười lạnh lùng: “Tôi đã nói bước đi này là vô ích, quyết định sai lầm của ban quản lý mà lại muốn tôi, một kẻ bị lưu đày, đến xử lý?”

Câu nói này Sầm Ni chỉ hiểu đại khái, biết có lẽ anh đang gặp rắc rối trong công việc, vậy nên cô dừng lại, không muốn làm phiền anh.

Anh nói tiếng Đức rất cuốn hút, nhưng giọng điệu khi nói chuyện điện thoại lúc này lại mang một sự xa cách và lãnh đạm, tạo nên một sự uy nghi và áp lực vô hình.

Sầm Ni nắm chặt dây túi xách, đứng yên chờ đợi. Lúc này, Moger như có cảm giác nên quay lại nhìn.

Ngay khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh dịu lại, môi cong lên nở nụ cười và vẫy tay gọi cô.

Sầm Ni bước đến gần anh, anh mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng.

Như thể đó là điều tự nhiên nhất.

Sầm Ni nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh, má áp vào ngực anh có thể cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực khi anh nói chuyện điện thoại, cùng với nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng nhịp từng nhịp.

Bàn tay anh đặt trên lưng cô, sau khi nói vài câu ngắn ngủi, anh tắt điện thoại.

“Lên xe nhé?” Anh giấu đi cảm xúc, giữ tay cô ở thắt lưng, chuẩn bị mở cửa ghế phụ cho cô.

Sầm Ni lắc đầu, “Để em lái xe nhé?”

Moger nhướng mày nhìn cô, “Em biết lái xe à?”

“Anh xem thường ai thế?” Sầm Ni cười khẽ nhìn anh.

Cô biết anh không vui sau khi nói xong cuộc điện thoại này, vậy nên cô muốn anh thư giãn một chút, vì vậy cô đề nghị tự lái xe.

“Được thôi, để anh xem kỹ năng lái xe của em thế nào.” Moger cười nói, đưa chìa khóa xe cho cô, sau đó mở cửa xe cho cô.

Lên xe xong, Moger kiên nhẫn điều chỉnh ghế, chiều cao vô lăng và vị trí gương chiếu hậu cho cô.

“Ổn chưa?”

“Ừm.” Sầm Ni gật đầu, thắt dây an toàn, ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt vô lăng.

So với Moger, tư thế của cô trông rất ngây thơ, như một người mới tập lái.

Nhưng thực ra Sầm Ni biết lái xe, khi đi du học cô còn có bằng lái quốc tế, chỉ là cô không lái thường xuyên, lại càng ít lái ở nước ngoài.

Nhưng không biết vì sao, chỉ cần Moger ngồi bên cạnh, cô liền cảm thấy rất an tâm, không lo lắng gì, cảm giác an toàn vô cùng.

“Chúng ta đi đâu?” Cô hỏi.

Moger ngả người về phía trước, nhấn vài cái trên màn hình điều hướng, chỉ vào một nhà hàng trên bản đồ nói, “Ở đây.”

Sầm Ni cúi xuống nhìn thấy tay anh vẫn cầm điện thoại, ngón tay dài và khớp xương trắng nổi bật trên nền điện thoại màu đen.

“Được.” Cô gật đầu rồi khởi động xe.

Ở Israel cũng giống như trong nước, xe cộ đều đi bên phải, chỉ là tần suất gặp bùng binh ở đây nhiều hơn.

Sầm Ni lái xe không nhanh, cứ lái được một đoạn lại gặp một bùng binh, trước khi vào vòng xoay, cô đều dừng lại một chút để nhường xe trong vòng xoay đi trước.

Moger ngồi ở ghế phụ, đôi mày có chút mệt mỏi, mắt khép hờ. Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn lái xe của cô, anh chợt cười.

Nụ cười trải dài trong bóng đêm, ánh đèn đường vàng nhạt bao phủ lên một lớp ánh sáng vui vẻ.

“Em lái xe ngoan vậy sao?”

Sầm Ni lúc đầu có chút căng thẳng, nghe giọng nói lười biếng mang theo tiếng cười của anh, cô liền thả lỏng, liếc nhìn Moger một cái thì muốn trêu anh.

“Anh thì sao? Lái xe như đang lái tàu vũ trụ, tốc độ đó có thể ra ngoài không gian luôn rồi.”

Moger bật cười, tâm trạng vốn dĩ u ám lập tức tan biến, nhìn cần cổ thon dài của cô, đột nhiên anh muốn vuốt nhẹ một cái, nhưng lại dừng lại vì sợ ảnh hưởng đến việc cô lái xe.

Xe chạy qua hầm Haifa, cuối cùng đến nhà hàng mà Moger đã đặt trước.

Sầm Ni đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe rồi đi theo Moger vào trong, có nhân viên phục vụ dẫn họ đến bàn ăn.

Sau khi ngồi xuống và gọi món, Sầm Ni hỏi Moger có phải rất mệt không, nếu mệt thì nên nghỉ ngơi một thời gian, đừng chạy đi chạy lại giữa Haifa và Tel Aviv nữa.

Hôm qua cả hai người cùng nằm trên chiếc giường đơn nhỏ xíu, anh còn phải nhường cô, chắc chắn là không ngủ ngon, sáng nay lại dậy sớm như vậy, nhìn thấy đôi mắt anh thấm mệt, cô bất chợt thấy đau lòng.

Moger chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay, anh xoay nhẹ hai vòng, không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô.

“Anh đã mua một căn biệt thự ở Haifa, ăn xong chúng ta đến đó.”

“Hả?” Sầm Ni nhướng mày ngạc nhiên, “Vậy hôm nay anh bận chuyện này à?”

“Không chỉ thế, anh còn về Tel Aviv xử lý một số công việc.” Moger trả lời hờ hững.

Trong nhà hàng, tiếng piano vang lên nhẹ nhàng, Sầm Ni bị thu hút bởi động tác của anh khi nói chuyện, ánh mắt rơi vào chiếc bật lửa.

Chiếc huy hiệu đá sapphire đó, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn tỏa sáng rực rỡ phát ra tia sáng lấp lánh.

“Cái này…” Sầm Ni chỉ vào vỏ bật lửa, nói, “Em nghe nói đây là huy hiệu vinh dự của một vị tướng.”

Moger ngừng lại, cầm chiếc bật lửa lên nhìn kỹ, một lúc sau mới hờ hững nhắm mắt và gật đầu.

“Đó là của ông cố của anh.”

Quả đúng như cô dự đoán, Sầm Ni không quá ngạc nhiên.

Moger đưa bật lửa cho cô, Sầm Ni cầm lấy, ngón tay mân mê chiếc huy hiệu như thể vượt qua hàng trăm năm, trải qua thời gian hiện ra trước mắt cô.

“Anh có biết câu chuyện đằng sau nó không?”

“Biết một chút.”

Sầm Ni cân nhắc rồi hỏi, “Có phải ông cố của anh vì ủng hộ hòa bình, phản đối chiến tranh, nên suýt bị ám sát trong Thế chiến thứ hai không?”

“Ừ.” Moger cau mày, “Nhưng đó chỉ là một nửa mà bên ngoài biết, còn nửa kia đã bị che giấu.”

“Ý anh là…?” Sầm Ni hỏi khẽ.

“Ông cố bị ám sát nhưng không thành.” Anh dừng lại, giọng nói khô khốc, “Nhưng bà cố lại mất mạng vì chuyện đó.”

Sầm Ni nghe anh nói vậy, đầu óc cô như bị một cú sốc nặng, tim bỗng nhiên thắt lại.

“Hồi đó, ông cố đi tàu hỏa đến Stuttgart để thực hiện công vụ, bà cố cũng đi cùng. Khi tàu chuẩn bị khởi hành, ông cố nhận được lệnh từ quân đội nên phải xuống tàu, không ngờ vừa xuống khỏi sân ga, toa tàu đó đã phát nổ.”

“Nổ sao?”

“Ừ.” Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói mang theo sự lạnh lùng và cô độc, “Kẻ thù chính trị của ông vì muốn trả thù nên đã cài bom dưới toa tàu.”

Sầm Ni siết chặt tay, cảm thấy ngực mình như bị đè nén, không thoát ra được.

Moger đột nhiên ngả lưng ra sau, nói: “Trên giường bệnh, ông cố nói đáng lẽ cả đời ông không nên cưới bà cố.”

“Tại sao vậy?”

“Thời con gái, bà cố có người mà bà thích. Hai người cùng lớn lên trong một trang viên, nhưng một lần khi ông cố đến nhà họ làm khách, vào ngay lần đầu tiên gặp bà cố, ông đã yêu bà. Vì vậy, ông đã đề nghị với cha mình để cưới bà.”

Có lẽ là thanh mai trúc mã, Sầm Ni nghĩ.

“Hai gia đình có mối quan hệ chính trị nên việc kết hôn này là một sự hỗ trợ về lợi ích, vì vậy cha mẹ hai bên đều rất hài lòng, hai người đã kết hôn như thế.”

Moger cúi đầu nói tiếp: “Suốt nửa đời sau, ông cốluôn cảm thấy áy náy. Ông nghĩ ông không nên kết hôn với bất kỳ ai, càng không nên kết hôn với bà. Có lẽ nếu như vậy, bà sẽ có thể sống tốt và hạnh phúc bên người mà bà yêu đến già.”

Sầm Ni đột nhiên không biết nên nói gì, trên thế giới này có quá nhiều bi kịch, đôi khi không thể lý giải nổi nguyên nhân và kết quả, nhưng chúng vẫn cứ xảy ra.

Không ngờ đằng sau chiếc bật lửa này lại ẩn giấu một câu chuyện như vậy.

Có lẽ vì cảm thấy trái tim mình bị xúc động, cô đưa lại chiếc bật lửa cho anh.

Khi Moger đưa tay ra nhận lại, anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, “Em thấy buồn à?”

“Ừ.” Sầm Ni thẳng thắn trả lời, “Có chút.”

“Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa.” Đột nhiên, anh lại là người an ủi cô.

Sầm Ni gật đầu, khi ngước lên thấy biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt anh, mặc dù trông có vẻ rất bình thản, nhưng cô luôn cảm giác như anh cũng đang gánh vác một số trách nhiệm nặng nề.

Dù địa vị có cao đến đâu, cũng có lúc không thể tự chủ được.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Moger chở cô đến biệt thự mà anh đã nói.

Biệt thự nằm trên sườn núi Carmel, ngay dưới “Đường Đức” bên dưới Vườn Baha”i.

Chiếc xe lướt qua khu vực của những người Đức di cư trong đêm, Sầm Ni vẫn có thể nhận ra những ngôi nhà trắng tinh khôi này rõ ràng là những tòa nhà kiểu Đức, mỗi biệt thự đều có một khu vườn đẹp.

Khi bước vào trong, Sầm Ni nhìn thấy toàn bộ tường đều phủ đầy hoa giấy. Chúng leo trên tường, tô điểm cho cả tòa nhà bằng sắc màu rực rỡ.

Trên bãi cỏ xanh mướt, hoa cẩm tú cầu và hoa mẫu đơn màu trắng, tím hồng, xanh đậm được trồng mang đến sự thanh nhã và hương thơm ngọt ngào.

Moger một tay ôm eo cô, tay kia nắm tay cô dẫn vào trong rồi trực tiếp đưa cô lên lầu.

Sầm Ni đi đôi giày cao gót, khi bước trên thảm, tay cô nằm gọn trong tay anh, cảm nhận được tay anh lành lạnh dưới làn gió đêm.

Phòng ngủ rộng lớn nhưng ấm cúng, Moger kéo rèm lại rồi từ phía sau ôm lấy cô, môi áp vào sau tai cô, khẽ nói, “Anh hơi mệt.”

“Em có thể ở lại ngủ với anh một chút không?”

“Ừ.” Giọng anh khẽ khàng, nghe như đã rất mệt mỏi.

Sầm Ni nằm bên cạnh anh trên giường, vì chưa ngủ say nên tâm trí cô cứ lang thang vô định.

Cô cảm nhận hơi thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, như thể bây giờ anh không chỉ đơn thuần là vì ham muốn xác thịt mà ở bên cô.

Trong phòng ngủ tối mờ, chỉ có ánh trăng lọt qua khe rèm tạo nên vài tia sáng mờ nhạt, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét khuôn mặt thanh tú của Moger, một gương mặt hơi lạnh lùng, mái tóc màu vàng nâu chải ngược để lộ trán sáng bóng, đôi mí mắt mỏng manh và trắng bệch.

Cô nhẹ nhàng tiến lại gần anh một chút, nhận thấy lông mi của anh pha chút vàng nhạt, khi nhìn kỹ lại có cảm giác mong manh, dễ vỡ, khiến cô không thể không đưa tay chạm vào.

Moger nhắm mắt, khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cô, yết hầu hơi động đậy, như thể thì thầm trong giấc mơ.

“Chloe.”

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng anh rất nhẹ, hơi thở ấm áp phả lên đầu ngón tay cô như một chiếc lông vũ khẽ vuốt qua trái tim cô: “Dọn đến đây sống với anh được không? Nhé?”

Sầm Ni mấp máy môi, nhưng dường như anh đã quá mệt, không đợi cô trả lời mà đã chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều và nặng nề của anh, nhiều năm sau khi nhớ lại, cô vẫn cảm thấy khoảnh khắc này thật ấm áp và đong đầy tình cảm.

“Ngủ ngon.” Cô khẽ nói.