Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 33

5:47 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33 tại dualeotruyen. 

Nhưng dù sao y vẫn không yên lòng, dù không phải thân sinh huynh đệ, nhưng lại hơn cả thân sinh huynh đệ, t chỉ có một người đệ đệ như vậy, u không muốn Bắc Mạc Khanh có bất kỳ bất trắc nào.

A, phiền phức quá, quên đi, tùy tình huống vậy, hiện tại suy xét tới chuyện này còn quá sớm, dù sao trong vòng nửa năm hẳn là sẽ không khai chiến.

Đột nhiên một vị tướng quân đứng lên nói: “Ta cảm thấy chuyện này không thích hợp. Nhiếp Chính Vương tuy rằng có thực lực Linh Hoàng đỉnh phong, nhưng là có quy tắc trấn áp, nhiều nhất chỉ đánh được một chiêu rưỡi, vẫn phải dựa vào thực lực.” Mở miệng chính là Mặc Thanh Phong Mặc tướng quân, là một võ tu cường giả cảnh giới Võ Vương.

Một vị tướng khác: “Thần nghĩ rằng Mặc tướng quân nói đúng…”

Nam Cung Linh xua tay nói: “Chuyện này sẽ bàn sau. Mặc tướng quân và Tề tướng quân về doanh trại trước. Nếu không có việc gì thì lui ta đi.”

Ngày hôm sau, Bắc Mạc Khanh lại vào cung, nhân sinh không có gì luyến tiếc đọc tấu chương, sau khi trở về phủ đang định vào không gian xem xét, thì Bắc Ti đến.

Bắc Mạc Khanh nhìn Bắc Ti nói: “Nhanh như vậy đã tra được rồi?”

Bắc Ti nói: “Không tính là nhanh, đã tra xong rồi, tình hình là nước phụ cận đã mời một ít Linh Vương, Võ Vương giả làm tướng quân và quân sĩ.”

“Ồ? Võ Vương Linh Vương khi nào trở nên nhiều như vậy, không phải nói rất ít sao?”

“Theo điều tra, có vẻ như là mấy tiểu bối từ Ly Sênh Đại Lục.”

Bắc Ti lẩm bẩm, “Nếu không phải hiện tại không liên lạc được với Vô Song Lâu ở Ly Sênh Đại Lục, thì gia tộc của mấy người này đều bị diệt.”

Bắc Mạc Khanh xấu hổ, có thể hay không đừng có mở miệng là diệt môn, như vậy mà được sao?

(Vài năm sau, khi Bắc Mạc Khanh bị một người phụ nữ không biết xấu hổ dụ dỗ, Bắc Mạc Khanh lạnh lùng nói: “Tru di cửu tộc”.)

“Được rồi, Bắc Ti, nếu không có việc gì thì ngươi trở về trước đi. Nếu có chuyện gì, ngươi có thể trực tiếp tới gặp ta.”

“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui, ngài chiếu cố tốt chính mình” chủ thượng đáng thương của ta thoạt nhìn gầy đi trông thấy.

***

Thoáng chốc đã một tháng trôi qua, Bắc Mạc Khanh cũng đã quen với việc đọc tấu chương, không còn như trước kia đọc nửa ngày không xong còn rất mệt mỏi, bây giờ có thể dễ dàng xử lý xong.

Đương nhiên, một việc khác đã xảy ra trong tháng này, đó là Mặc tướng quân và Tề tướng quân được lệnh đóng quân tại chiến trường, sẵn sàng đối đầu với kẻ thù mọi lúc.

Bắc Mạc Khanh cũng biết chuyện này nhưng không nói gì, chỉ là nghĩ thời điểm nào thích hợp đi để biên cảnh.

Mặc dù Mặc tướng quân là Võ Vương, nhưng Tề tướng quân mưới chỉ là Linh sư đỉnh phong và Võ sư đỉnh phong, mà đối phương lại có tới tám chín người.

Dù Mặc tướng quân có mạnh đến đâu cũng không thể lấy ít địch nhiều, đến lúc đó ta sẽ lại thỉnh cầu, dù đại ca không đồng ý thì triều thần kiểu gì cũng sẽ đồng ý.

Một tháng sau, nước láng giềng chưa xuất binh, nước Nam Ly chờ lệnh, Nam Cung Linh đột phá đến Linh Quân tứ trọng (cấp 4). Bởi vì Nam Cung Linh bế quan, Bắc Mạc Khanh mỗi ngày đều phải phê tấu chương.

Hai tháng sau, nước láng giềng chưa xuất binh, nước Nam Ly chờ lệnh, Nam Cung Linh bế quan đột phá đến Linh Quân cảnh ngũ trọng, xuất quan, lượng tâu chương của Bắc Mạc Khanh cũng giảm bớt một nửa.

Ba tháng sau, nước láng giềng chưa xuất binh, nước Nam Ly chờ lệnh, Bắc Mạc Khanh trong lúc rảnh rỗi mỗi ngày đều đi Tảo Triều, chờ thời cơ đi biên cảnh.

Bốn tháng sau, nước láng giềng chưa xuất binh, nước Nam Ly chờ lệnh, Bắc Mạc Khanh bế quan nghiên cứu binh pháp và luyện kiếm.

Vào trung tuần tháng thứ năm, nước láng giềng đột nhiên xuất quân, nước Nam Ly đáp trả, tuy thắng nhưng bị tổn thất nặng nề, tướng quân Thượng Quan Nghi của nước Nam Ly dẫn quân tiếp viện, Bắc Mạc Khanh tìm cơ hội chậm rãi tiến tới mục đích của mình.

Sáu tháng sau, nước láng giềng đột nhiên yên tĩnh, ngừng xuất binh, theo điều tra, bọn hắn đang luyện binh, nước Nam Ly đề cao cảnh giác chờ lệnh.

Bảy tháng sau, Vân Mộng tỉnh lại, thương thế nhanh chóng bình phục, Vân Phù đột phá, Bắc Mạc Khanh chờ cơ hội.

Giữa tháng thứ tám, nước láng giềng lần nữa phát binh, Mặc Thanh Phong đích thân dẫn quân xông pha trận mạc giết giặc.

“Lần này bọn hắn trì hoãn lâu như vậy lần nữa phát binh, nhất định có âm mưu, lần này ta đích thân ra chiến trường.”

Mặc tướng quân sau khi nghe phân tích của quân sư, mang quân ra trận giết địch, tinh thần của các tướng sĩ lên cao.

Nước Nam Ly thắng lớn, nước láng giềng loạn lạc, chỉ lưu lại một người tọa trấn ở doanh trại, còn lại chạy sang nước Nam Ly, nghe nói nước Nam Ly nhiều mỹ nữ, thức ăn lại ngon.

Đám người nóng lòng muốn đến lãnh thổ của nước Nam Ly tìm chỗ ở, sự xuất hiện của họ đã thu hút sự chú ý của Vô Song Lâu, Bắc Mạc Khanh nhận được tin tức, thầm nghĩ, các ngươi tới đây làm gì, ài, việc đi biên cảnh lại bị trì hoãn một lần nữa.

Sau chín tháng nước láng giềng án binh bất động, nước Nam Ly chờ lệnh.

Bắc Mạc Khanh dậy sớm, giọng nói của hệ thống vang lên: “Chúc mừng kí chủ đã đến kỳ hạn một năm, có đăng nhập hay không? Bởi vì kí chủ quá lười đăng nhập, nên hệ thống đổi đăng nhập thành một năm một lần, nhưng phần thưởng hào phóng hơn, hee hee, ký chủ, có phải hệ thống là hệ thống tốt nhất trên thế giới không?”

“Vâng vâng vâng, ngươi chính là hệ thống tốt nhất trên thế giới này.” Dù sao thế giới này cũng chỉ có một cái hệ thống là ngươi không phải sao?

Từ “này” khi hắn nói ra còn cố ý nhấn mạnh, nhưng hệ thống lại không nghe ra, chìm đắm trong lời khen ngợi của Bắc Mạc Khanh.

“Được rồi, đăng nhập.”

“Chúc mừng kí chủ thu hoạch được thực lực Thánh cấp thuần thú sư, chúc mừng kí chủ thu hoạch được lòng sát phạt (càng đánh càng mạnh, trong lúc chiến đấu vận lòng sát phạt có thể nhanh chóng tu luyện, nhưng tặng thì tặng, ký chủ cũng không nên dùng, dù sao ký chủ…)”

“Xin chúc mừng ký chủ vì đã nhận được một số y phục và nhiều loại tiền tệ khác nhau…”

“Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Ly Sênh Đại Lục Vô Song Lâu, truyền tống trận giữa Trọng Lê Đại Lục và Ly Sênh Đại Lục đã được mở lại.”

Bắc Mạc Khanh nhìn nhìn, vừa lòng gật đầu nói: “Phần thưởng lần này không tệ, nhất là lòng sát phạt, đợi đến biên cảnh có thể tặng cho người hữu duyên.”

Vô Song Lâu

Một thị vệ chạy đến thư phòng nhanh chóng báo cáo: “Bắc Lâu chủ, truyền thống trận đã mở lại.”

Bắc Ti nghe xong vội vàng đi kiểm tra, nhìn thấy truyền tống trận đã mở ra thì vui mừng không thôi, mấy năm trước thông đạo này đột nhiên bị đóng, bọn họ mất liên lạc với Vô Song Lâu từ Ly Sênh Đại Lục, vô cùng bất tiện.

Bắc Mạc Khanh đang trên đường đi qua Vô Song Lâu, muốn xem truyền tống trận sao rồi, thuận tiện đi dạo Vô Song Lâu ở Ly Sênh Đại Lục.

Bởi vì Cảnh Dật Thần vào triều, Lạc Vũ cũng đi theo Bắc Mạc Khanh và Ám.

Lúc đến Vô Song Lâu thì Bắc Ti đang suy nghĩ về việc trận truyền tống sao lại đột nhiên mở ra thì có người báo tin Bắc Mạc Khanh sắp đến.

Bắc Ti vội vàng ra đón, cũng đoán được sự việc trận truyền tống có lẽ cùng chủ thượng có quan hệ nên không kịp chờ đến hỏi thăm.

Bắc Tiễn hành lễ: “Chủ thượng, ngài tới rồi.”

“Ừm, thế nào? Gần đây có tốt không?”

“Thuộc hạ rất tốt, chỉ là thuộc hạ có chuyện muốn hỏi ngài.”

Bắc Mạc Khanh thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của y, thầm nghĩ, mình đáng sợ như vậy sao? Hỏi ra một tí cũng thận trọng như vậy thật là không thú vị.

“Ngươi hỏi”

“Đó là, trận truyền tống của Vô Song Lâu là do ngài kích hoạt?”

Lạc Vũ kinh ngạc nói: “Cái gì, trận truyền tống khôi phục rồi?”

Bắc Ti gật đầu, hai người cùng nhìn Bắc Mặc Khanh, muốn một câu trả lời.

Bắc Mạc Khanh cũng không làm bọn họ thất vọng, gật đầu nói: “Ừm, là ta mở ra.” Có thể nói là do hệ thống mở, ta chỉ ngồi thu thôi, nhưng hắn thật sự không thể nói, quá phiền phức, mỗi ngày đều phải biên nhiều chuyện như vậy, sợ đến một ngày bản thân không thể biên tiếp được.