Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 45

5:47 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45 tại dualeotruyen. 

Một lúc sau, Bắc Thần mang theo Bắc Mạc Khanh trở về nghỉ ngơi, Bắc Mạc Khanh nói: “Ta nhớ còn một ít nơi, không đi sao?”

“Chủ thượng nên nghỉ ngơi rồi.” Bắc Thần nói.

Bắc Mạc Khanh cười: “Không sao, ta không mệt, với tu vi của ta, sao có thể dễ dàng mệt như vậy.”

Bắc Thần vỗ đầu chợt bừng tỉnh, bản thân hưng phấn đến mức quên mất chuyện này, thật sự là quá…

Bắc Mạc Khanh suy nghĩ một chút: “Tới Trầm Mộng Sơn đi, thuận tiện.”

“Vâng” Bắc Thần đồng ý ngay.

Chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một vết nứt, càng lúc càng lớn, Bắc Thần đẩy Bắc Mạc Khanh bước vào, mọi người theo sát phía sau.

Tất cả mọi người đều chỉ nghe nói đến Trầm Mộng Sơn chứ chưa từng đi qua, nơi này là một trong những cấm địa trong Ly Sênh Đại Lục, bất cứ kẻ nào ở dưới Thánh cấp mà đi vào đều sẽ chết, trừ khi có cường giả Thánh cấp trở lên đi cùng.

Nhưng nghe nói ở nơi này quang cảnh tuyệt mỹ, trước đây đã có không biết bao nhiêu người đã lên núi vì không cưỡng lại được dụ hoặc, cuối cùng chìm sâu vào giấc ngủ ở nơi nào đó, rồi chết.

Trầm Mộng Sơn: Tên như ý nghĩ, sau khi vào, nếu thực lực không đủ để chống lại sự cám dỗ sẽ tiến vào mộng đẹp, rồi chết trong lúc ngủ mơ, cảnh đẹp quá. Quang cảnh đẹp đẽ như vậy, chỉ sinh ra để cường giả thưởng thức [tác giả tự biên tập].

Khi đến Trầm Mộng Sơn, Bắc Thần liền tạo ra một trận pháp bảo vệ mọi người, mọi người bị cảnh sắc nơi đây làm cho ngây cả ngươi, không hổ là cấm địa.

Nó thậm chí còn đẹp hơn cả truyền thuyết, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp này, quá tuyệt mỹ, trên thế giới này vậy mà lại có quang cảnh như vậy, quả thực chứng kiến được cảnh sắc này chết cũng không đáng tiếc, chẳng trách có nhiều người như vậy nguyện đến đây chết làm phân bón.

Bắc Mạc Khanh rất bình tĩnh, nơi này “Bắc Mạc Khanh” cũng đã tới đây mấy lần, nên cũng không cảm thấy quá choáng ngợp, hơn nữa còn thấy qua nơi kia ở Trọng Lê Đại Lục, hai nơi cũng không thua kém bao nhiêu.

Bắc Mạc Khanh đi tới một mảnh cỏ Miên Nhung nằm xuống, so với giường còn mềm mại hơn, thật sự qua thoải mái.

Cỏ Miên Nhung: giống vải bông nhưng cỏ Miên Nhung rất lớn nên khi ấn vào sẽ lõm xuống, cực kỳ mềm và thoải mái… [——Tác giả tự biên tập]

Đoàn người nằm xuống nhìn sao trời, Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ tới một câu “Khanh Nhi, sau này nếu lạc đường không tìm được nhà, con hãy giơ tay lên rồi nhìn xem giữa ngón cái và ngón trỏ sẽ có một loại các vì sao, thuận theo những ngôi sao này đi, con sẽ về được nhà… “[——Tác giả tự biên tập, không nên áp dụng vào thực tế, nếu không tự chịu hậu quả.】

Bắc Mạc Khanh nhìn những vì sao trên trời, hỏi: “Bắc Thần, ngươi nghĩ tại sao trên bầu trời lại có nhiều ngôi sao như vậy?”

Bắc Thần nghĩ nghĩ, những ngôi sao này ban đêm hình như ngày nào cũng có, ban ngày lại không thấy. “Hẳn là chúng ta, ban ngày chúng biến mất, còn là chúng ta dậy đi làm. Buổi tối, khi chúng ta thiếp đi, chúng sẽ xuất hiện…”

Nếu không phải Bắc Mạc Khanh có kiến thức từ trước, có khi sẽ cho rằng những gì y nói là đúng, rất có đạo lý, không phải sao?

Một lúc sau Cửu Linh đã ngủ thiếp đi, sau đó mọi người cũng lần lượt chìm vào giấc ngủ, Bắc Mạc Khanh đứng dậy lấy trong không gian ra một ít chăn đắp lên cho mọi người.

Bắc Mạc Khanh nhìn ngôi sao sáng rõ trên trời, tự hỏi nếu mình đi theo sao liệu có thể quay về được không, tuy rằng ở đây tốt đẹp, nhưng cha mẹ hắn… hắn vẫn không thể bỏ xuống được, dù sao trước đây họ cũng là người yêu hắn nhiều nhất.

Bắc Mạc Khanh hít sâu một hơi, “Hệ thống, có đó không?”

“Kí chủ, ta ở đây, hệ thống luôn ở đây.”

“Có thể chụp cảnh nơi này cho ta không? Tôi muốn lưu giữ”, Bắc Mạc Khanh nói.

“Có thể, ký chủ, ta sẽ chụp hết thảy cho ngài.” Hệ thống vừa nói vừa tìm đồ.

Sau khi tìm được, hệ thống nhấp một cái, một đạo ánh sáng màu xanh lam quét qua mọi người, và sau đó một tờ giấy mỏng xuất hiện giữa không trung, phía trên là hình ảnh của mọi người.

Bắc Mạc Khanh nhìn đồ vật tựa như đèn pin cỡ nhỏ, hỏi: “Hệ thống, đây là cái gì?”

“Ký chủ, đây là máy ảnh của thế giới hệ thống chúng ta, chỉ cần nhấp và quét ảnh là ảnh chụp sẽ hiện ra.”

“Vậy à, thật sự rất thú vị.” Bắc Mạc Khanh nghe được từ máy ảnh, ánh mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Bắc Mạc Khanh nằm xuống nghĩ tại sao lại trên đời có loại đồ vật như máy ảnh này, hắn hận.

Hồi tưởng

Trong một góc, có vài người đang dùng gậy đánh vào một cậu bé gầy gò, cậu bé đó có đôi mắt màu tím và mái tóc ngắn bạch kim, khiến người ta lập tức nhận ra là Bắc Mạc Khanh khi còn bé.

Bắc Mạc Khanh nằm co ro trên mặt đất, một đám trẻ con dùng gậy đánh hắn, đồng thời hô to “Tai tinh”, “Đi chết đi”, “Tai tinh, mau chết đi, đừng gây họa cho chúng ta.”… “.

Có người đi ngang qua đây cũng không ngăn cản mà chỉ dừng lại chụp ảnh rồi tung lên mạng tiêu đề là “Tai tinh, đồ hại người, có đáng sống trên đời này không?”

Phía dưới bình luận dạng gì cũng có, chỉ là không có lấy một bình luận tốt.

Kể từ đó, Bắc Mạc Khanh trở thành tai tinh trong mắt mọi người, dù ở đâu cũng sẽ bị người ta ném đá, đánh đập, mắng mỏ…

Chớp mắt

Lại biến thành một cảnh tượng khác

Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần như một tên điên, sau đó tấn công những người qua đường, cậu giết tất cả những người đến gần, có người thừa dịp không chú ý đem một màn này chụp lại.

“Tên điên cắn chết người, nhất định phải xử tử, nếu không thì làm sao xứng đáng với những người đã chết.”

Những bình luận bên dưới đều là muốn giết Bắc Mạc Khanh, có người nhận ra hắn chính là tai tinh kia, khu vực bình luận ngay lập tức bùng nổ.

Bắc Mạc Khanh bị bắt về, bỏ lại một mình ở một chỗ vô cùng kiên cố, còn dùng lưới sắt vây quanh, lập tức biến thành một người trong lồng.

Mỗi ngày đều có người vãng lai tới ném đồ vào, nhìn hắn như trò cười, thậm chí có trẻ con ném pháo vào trong, Bắc Mạc Khanh bị dạo sợ, thì những người đó lại lớn tiếng cười ha ha, tựa như Bắc Mạc Khanh chỉ là một món đồ chơi.

Hắn không hiểu tại sao lại phải đối xử với hắn như vậy, hắn không thể kiềm chế được, muốn chạy ra xé nát khuôn mặt xấu xí của bọn họ, nhưng vừa chạm vào lưới sắt, tay liền bị đâm thủng, Bắc Mạc Khanh hoảng sợ rút tay lùi lại, liếm vết thương trên tay.

Bắc Mạc Khanh cảm thấy có chút khó chịu, không suy nghĩ nữa, ngồi tại chỗ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những cảnh tượng đó, Bắc Mạc Khanh cảm thấy có không thoải mái, hệ thống phát hiện Bắc Mạc Khanh bất thường, liền nhanh chóng làm cho Bắc Mạc Khanh ngủ say.