Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Ta Bị Lừa Hôn!!! Chương 12: Thầy Mặc không phải là người

Chương 12: Thầy Mặc không phải là người

1:17 chiều – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Thầy Mặc không phải là người tại dualeotruyen. 

Phan Văn tức muốn hói cả đầu, y gọi điện mắng Mặc Diễm: “Mặc Diễm, anh xem mình đang làm gì! Anh làm trang chủ người ta tê liệt! Giá trị của anh là gì? Còn giá trị Linh Duyệt là gì? Anh khen cậu ấy nhiều như vậy, người hâm mộ sẽ nghĩ như thế nào? Rồi cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?” Mặc Diễm bình tĩnh nói: “Họ nghĩ như thế nào cũng được, còn tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Phan Văn nghẹn họng, thiếu chút nữa chết ngộp. Đến nhân gian được mấy năm, tính tình Mặc Diễm vẫn không thay đổi. Những quy củ, địa vị và ánh mắt mọi người, trong mắt anh đến rắm chó cũng không bằng. “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ quyền lợi lên Weibo của anh đã mất. Nếu anh còn tái phạm… Em chết cho anh vừa lòng! Em nói anh biết, em là bảo vật quốc gia, và là con gấu trúc duy nhất trên thế giới thành tinh, em chết là lỗi do anh đấy!” Mặc Diễm lại đăng nhập vào Weibo, chặn luôn chức năng bình luận của Phan Văn. Phan Văn: “…” Cùng lúc đó, Linh Duyệt cũng nhận được cuộc gọi từ Ngô Cẩm Vinh, anh hỏi: “Linh Duyệt, cậu và thầy Mặc bình tĩnh lại một chút. Lúc ở trong đoàn phim, hai người đã làm những gì?” Linh Duyệt khá ngoan, dù cậu chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn kể rõ đầu đuôi ngọn ngành: “Sáng sớm, tụi em uống trà sữa, ăn trứng cuốn và trang điểm. Hai người tụi em không diễn, sao thế anh?” Ngô Cẩm Vinh chả biết nói gì cho phải, Linh Duyệt thậm chí còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Anh dặn dò Linh Duyệt: “Cậu nhanh chóng lên Weibo rồi chú ý thầy Mặc.” “Hử?” “Anh nói thì cậu làm đi, lên Weibo, chú ý thầy Mặc gấp!” Linh Duyệt vội vã đăng nhập vào Weibo, nhưng cậu thử mấy lần vẫn đều giống nhau, “Anh Vinh, không ổn , hình như Weibo bị hỏng rồi.” “Cậu cứ vuốt đi. Ngay khi server khôi phục, cậu lập tức đăng nhập, chú ý thầy Mặc.” Linh Duyệt nhận ra sự lo lắng của đối phương nên cậu vuốt mãi. Linh Duyệt vuốt chừng năm phút mới đăng nhập được, cái gì cũng chưa kịp nhìn đã vội chú ý Mặc Diễm. Sau đó, cậu mới biết chuyện gì xảy ra. Cậu cảm động nhìn Mặc Diễm, người đang ngồi gác chân đọc kịch bản. “Thầy Mặc,” Linh Duyệt cảm kích nói: “Trước kia tôi chưa đóng phim bao giờ, họ tự nhiên sẽ nghi ngờ tôi. Anh khỏi cần thay tôi nói chuyện, lỡ họ không đồng ý kỹ thuật diễn của tôi thì sẽ liên lụy đến anh.” Mặc Diễm đặt kịch bản xuống, kiêu ngạo nói: “Không nói không cho họ nghi ngờ, cũng không nói không cho tôi che chở cậu.” Hai chữ “Che chở” thốt ra từ miệng Mặc Diễm như một chuyện hiển nhiên. Linh Duyệt cảm động, nắm tay áo của Mặc Diễm, “Thầy Mặc…” Ngoài Ngô Cẩm Vinh ra còn có người đối xử tốt với cậu, vậy mà cậu lại nghĩ lấy hình đối phương đi đổi đùi gà, cậu là yêu tinh xấu xa. Linh Duyệt áy náy đứng bên cạnh Mặc Diễm, thật tình sám hối mười giây. Mặc Diễm thấy cậu như thế, lửa trong lòng bùng cháy. Đứa trẻ đáng thương, mới ra mắt đã bị bắt nạt, sau này sao sống tốt được? Anh lấy đầu ngón tay chọc lên trán Linh Duyệt rồi nói nghiêm túc: “Không cho phép khóc, ai dám bắt nạt cậu, tôi sẽ bắt nạt lại người đó.” “Tôi có khóc đâu.” “Vậy vẻ mặt này là sao?” “Là vẻ mặt thẹn… Cảm động.” “Cảm động có ích gì?” Theo quan điểm của Mặc Diễm, yêu tinh thì phải mạnh mẽ, còn chịu thiệt thòi thì phải đánh trả mới đúng. Anh nhìn vẻ ngoài yếu đuối của Linh Duyệt. “Quên đi,” Mặc Diễm phất tay, không thể lập tức dưỡng người gầy thành người mập, cũng không thể ép người sợ hãi thành dũng sĩ, chỉ có thể từ từ mà thôi. Anh an ủi: “Chả sao cả, sóng gió nhỏ thôi, gây nữa tôi lập tức treo máy chủ tiếp. Cậu đừng nghe lời người khác nói, cậu diễn tốt chính là tốt, chờ khi kỹ thuật diễn xuất của cậu phát sóng vả mặt mấy kẻ đó, lúc ấy tôi sẽ đưa cậu lên hot search.” Linh Duyệt: “…” Thật ra cậu chả muốn phách lối như vậy vì trưởng bối trong nhà nói tại sao yêu tộc mau tuyệt chủng? Vì có nhóm yêu tinh gây ra nhiều sóng gió, còn ăn thịt người đều bị Tôn Ngộ Không đánh chết hết, ngươi nghĩ đó là giả sao? Nghệ thuật đến từ cuộc sống! Thế nên Linh Duyệt là yêu tốt, không gây sóng gió và làm hại loài người. ———————————————- Sau khi server Weibo trở lại, trên mạng bình luận đủ thứ. Tỷ lệ fan hâm mộ Mặc Diễm chiếm một nửa, còn lại đều là người thích tin tức xã hội. Bọn họ chỉ bận tâm ba chuyện: Phim mới của Mặc Diễm là gì? Ai muốn bôi đen Mặc Diễm? Khi nào Mặc Diễm mới có đối tượng? Trong đó có cả khối người biết ăn nói đồng thời hiểu chuyện. Nếu Mặc Diễm đã thích Linh Duyệt thì bọn họ cũng thích cậu ấy. Còn những người không thích, có thể im miệng nhưng công kích Linh Duyệt? Lập tức sỉ nhục chết mày! Trong chốc lát, người giễu cợt Linh Duyệt không chột dạ, xấu hổ thì cũng im lặng. Bên dưới Weibo Mặc Diễm, fan đang tự ngu tự nhạc [1], thì có một giáo phái, “Linh Duyệt đứng sau lưng anh Mặc thật ngoan, phim này vừa liếc mắt đã biết hay! (lặng lẽ nói: Anh Mặc nhà tôi chưa có đối tượng, mọi người thấy ai thích hợp xin mời giới thiệu, trai gái chẳng quan trọng, đẹp là được.)” (Xoài: Tự kiếm chuyện tự đùa tự vui) “Anh Mặc rất có cảm giác an toàn! (Điên cuồng ám chỉ anh Mặc chưa có đối tượng! Thật sự không có thì có thể nuôi!)” “Chỉ cần là người anh Mặc bảo vệ, các anh em ai cũng đều thích!” “Tôi chả quan tâm những thứ khác, tìm bạn trăm năm! Tìm bạn trăm năm trên mạng! Mặc Diễm, nam, ba mươi tuổi, thân cao chân dài dáng dấp đẹp trai, giàu có, nổi danh diễn xuất tốt, tìm người có kết hôn trên mạng, trong vòng hay ngoài vòng[2] đều chấp nhận. Miễn chịu được tính khí anh ấy thì về sau chúng ta che chở bạn!” (Xoài: vòng giải trí) “Lầu trên đừng gấp, sau này chúng ta sẽ bàn tới chuyện cưới xin, đưa anh Mặc lên hot search tìm kiếm bạn trăm năm. Bộ phim chỉ mỗi tôi nghĩ rằng tác phẩm gốc rất cơ bản ư? Nhân vật nữ chính ít khi ra sân.” “Giọng nhỏ bức bức: Phim có nữ chính sao?” “Có, nhưng ít đất diễn lắm. Thái tử ca ca một lòng vì biểu đệ, sau khi lên ngôi vẫn nghĩ đến biểu đệ. Lúc sắp chết bên ngoài, hắn vẫn nhớ về thiếu niên sạch sẽ kia, người đã mở đường máu cho hắn, đẩy hắn lên ngôi vị hoàng đế.” “Đừng nói về nó, dễ suy nghĩ nhiều, tôi là người ngay thẳng, cực kỳ cực kỳ thẳng! (móc ra liếc mắt nhìn: đệch! Lớn ghê)” “Lầu trên đã bị lôi đi thiến! Nói thật là Linh Duyệt quá đẹp. Tôi muốn nói: Anh Mặc buông cậu ấy ra, để tôi tới!” … Chiều gió chuyển hướng vì gương mặt Linh Duyệt quá vô hại nên đặt chung với ai cũng có cảm giác couple. Ngô Cẩm Vinh lo cư dân mạng sẽ gắn mác Linh Duyệt nên anh lập tức tìm đoàn phim và nhà sản xuất để xin phát vài giây của bộ phim lên mạng. Đạo diễn Vương đưa đoạn Mạnh gia diệt môn khoảng 3 giây, dựa vào ánh mắt Linh Duyệt sẽ biết ngay cậu không phải bình hoa. Sau đó Ngô Cẩm Vinh liên lạc cho Phan Văn, anh nói một cách trịnh trọng: “Ngài Phan, Linh Duyệt còn trẻ, sớm vậy đã bị fan hâm mộ gắn mác cùng Mặc Diễm ảnh đế sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của cậu ấy. Xin ngài hãy đăng Weibo giải thích, thầy Mặc phá lệ chú ý Linh Duyệt vì diễn viên mới có kỹ thuật tốt.” Phan Văn bỗng chốc bội phục Ngô Cẩm Vinh. Nếu là người đại diện khác, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tuyên truyền, miễn ôm được lông chân Mặc Diễm thì Linh Duyệt nhất định sẽ nổi tiếng. Sau đấy để cậu nhận phim kiếm tiền, hiện tại phòng làm việc của Ngô Cẩm Vinh đang thiếu người lại thiếu luôn cả tiền, khó được cơ hội tốt như vầy. Nhưng Ngô Cẩm Vinh lại dùng cách khác, anh chủ động xin y làm sáng tỏ mọi chuyện. Sự quyết đoán này đã thể hiện rõ tính cách của anh ta. Có thể nói vận khí Linh Duyệt rất tốt vì ở nhân gian, cậu đã gặp được một người quản lý chính trực. Buổi trưa, Phan Văn cập nhật blog chính thức của công ty: Giải thích Linh Duyệt còn trẻ, Mặc Diễm và cậu ấy là đồng hương. Mặc Diễm xem đối đãi với cậu ấy như em trai, mong mọi người bao dung, đừng ghép cp. “Đồng hương?” “Em trai?” “Đúng là lãng phí sự vui mừng của tôi, cứ tưởng anh Mặc nhà tôi cây sắt nở hoa, coi trọng nhan sắc Linh Duyệt.” “Haizz, xong phim, cuối cùng anh Mặc vẫn là người độc thân. Tôi thích phim điện ảnh của anh ấy từ hồi đại học, bây giờ con tôi tự đi mua nước tương được luôn mà anh ấy vẫn còn độc thân.” “Tìm bạn trăm năm! Tìm bạn trăm năm trên mạng! Mặc Diễm, nam, ba mươi tuổi, thân cao chân dài dáng dấp đẹp trai, có tiền nổi danh diễn xuất tốt, tìm người hữu duyên trên mạng, trong vòng hoặc ngoài vòng đều chấp nhận, chỉ cần chịu được tính khí của anh ấy thì sính lễ Mặc gia fans góp vốn!” ……. Tuy việc giúp Mặc Diễm thoát kiếp độc thân khá vô vọng làm fan rầu thúi ruột, nhưng người hâm mộ anh vẫn rất thân thiện đưa cành ô liu với Linh Duyệt: “Duyệt Duyệt dũng cảm bay đi, anh chị sẽ che chở cậu.” Chiều gió lại nhanh chóng chuyển hướng. Sự hiểu biết của Linh Duyệt về giới giải trí này lại sâu thêm một tầng. Con người là loài động vật có thể đổi sắc mặt nhanh như chớp nên cậu càng phải ăn nói cẩn thận, không thôi sẽ chuốc họa vào thân. Fan Linh Duyệt tăng lên, một hơi tăng đến mười triệu, ngoại trừ người thích nghe cậu hát thì có bộ phận fan nhan sắc, còn có fan Mặc Diễm chả biết từ đâu tới. Cuối cùng Ngô Cẩm Vinh vẫn không kiểm soát được bình luận, fan Linh Duyệt nhiều nhưng tác phẩm lại ít, rất dễ gặp rắc rối. Hiện giờ, fan cậu đã đông đảo hơn nên lượt truy cập cao, dẫn đến một vấn đề kích thích: Bài hát mới của Linh Duyệt giành lấy vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng! Hôm nay sau khi quay xong, Vương Mỹ Mỹ giúp Linh Duyệt tẩy trang, cô thấy chiều gió trên mạng đổi bèn thay Linh Duyệt đau lòng, “Tuy hôm nay khá kích thích, hơn hết kết quả lại tốt. Người khác cầu fan hùng hậu như cậu còn không được, cậu cần tập quen đi.” Linh Duyệt gật đầu, “Em hiểu mà, gia nhập giới giải trí giống như ngồi thuyền lảo đảo, mình không lớn, vĩnh viễn không yên.” Vương Mỹ Mỹ bất ngờ khi Linh Duyệt có thể thông suốt mọi chuyện ở độ tuổi này. Cô khích lệ, vỗ lưng Linh Duyệt, “Cậu có thể, chính xác là đạo lý này. Nhắc mới nhớ, cậu và thầy Mặc cùng quê à, thế quê quán hai người ở đâu?” Linh Duyệt nghi ngờ nhìn Mặc Diễm, trùng hợp vậy? “Thầy Mặc ở đâu em không biết nhưng nhà em ở trong núi, phía tây nam.” “Trong núi? Trời ạ, chắc cậu khổ lắm.” Tình thương của mẹ lan tràn khắp người Vương Mỹ Mỹ. Linh Duyệt mỉm cười, “Em cũng tạm ổn.” “Thế nhà cậu có nuôi dê bò không? Loại đi thành đàn ấy.” Linh Duyệt bật cười, “Đấy ở Mông Cổ mới có, nhà em không nuôi trâu, nhưng em từng thấy qua trâu một chân.” Vương Mỹ Mỹ dở khóc dở cười, “Cậu còn tâm trạng để đùa, làm gì có trâu một chân?” Linh Duyệt lặng lẽ cười rồi thầm nhủ, trâu một chân đã là gì, cậu còn tận mắt thấy hồ ly chín đuôi và rắn cánh dài đấy. Hôm nay, Linh Duyệt vẫn ngối ké xe Mặc Diễm về khách sạn. Cậu vừa mới ngồi yên thì đã nghe Mặc Diễm nói: “Chính giữa biển đông hải lưu danh ba ngọn núi, biển chảy vào khoảng bảy ngàn dặm. Trên đó có thú trông giống trâu, không sừng, một chân, chuyển động trong nước sẽ kéo theo mưa gió, sáng như nhật nguyệt, âm thanh như sấm sét, tên là Quỳ. Hoàng đế muốn có lớp da để phát động thần dân, quyết lấy bằng được lôi thú chi cốt, thanh danh vang trăm dặm, giành lấy uy nghiêm thiên hạ. Một chân tên Quỳ, cậu từng thấy Quỳ, vậy cậu tới từ núi Côn Lôn?” Linh Duyệt nhìn Mặc Diễm một cách ngạc nhiên: ? ? ? “Tôi có quen với vài lão già trong cốc trăm yêu, cậu ở đỉnh núi nào?” Cuối cùng Linh Duyệt cũng hết sững sờ, cậu kích động, ôm lấy mặt của Mặc Diễm: “Thầy Mặc, anh không phải con người! ! !” Mặc Diễm: “…” Tác giả có lời muốn nói: Mặc Diễm: Tôi cảm thấy cậu đang chửi tôi, nhưng tôi không tìm ra lý do để phản bác.