Chương 5: Một tiểu yêu sao có thể quậy như vậy?
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Một tiểu yêu sao có thể quậy như vậy? tại dualeotruyen.
“Cậu lại đây cho tôi!” Mặc Diễm nắm lấy cổ áo Linh Duyệt một cách giận dữ rồi kéo cậu lại gần. Trong giới giải trí, mọi người đều muốn đứng cạnh anh còn con yêu tinh này ngược lại chê anh bẩn! Linh Duyệt vừa ôm đầu vừa nhắm mắt lại, trời ạ! Mình bị loại người khủng khiếp này bắt được rồi! Mặc Diễm giận mím môi, gân xanh xuất hiện, anh cảm thấy mình đúng là có bệnh, con yêu tinh nhỏ không chịu tranh giành cho bản thân mình thì anh cần gì phải bận tâm? Người ở đây không ai ngu cả, đều đoán ra ý đồ của Mặc Diễm, nhưng dù họ biết cũng không nói nhiều, mọi người xếp hàng ngay ngắn lại. Dù sao thì ngoại trừ sự miễn cưỡng của Linh Duyệt ra, buổi chụp hình vẫn kết thúc một cách thuận lợi. Sau khi xong việc, Linh Duyệt không nén nổi sự tò mò của mình bèn đi theo Mặc Diễm, nhỏ giọng hỏi, ” Hồi nãy anh có ý gì vậy?” Mặc Diễm nhướn mày, “Ý là bố đây yêu cậu.” Linh Duyệt nhìn vào đôi mắt Mặc Diễm như thể đang nhìn một người bệnh thần kinh, chống lại sự thôi thúc muốn quất anh ta bay đi, Linh Duyệt xoay người cất bước lười để ý đến anh. Mặc Diễm lần nữa tóm lấy cổ áo cậu, “Đứng lại, cậu là đời thứ nhất hay là đời thứ hai?” Tóm thuận tay thật! Linh Duyệt vùng vẫy vẫn không tránh được, cậu lạnh lùng móc điện thoại di động lớn sản xuất trong nước ra, “Đời thứ nhất đời thứ hai? Mô hình điện thoại hay phiên bản?” Mặc Diễm bất lực, nhờ trời phù hộ anh thành yêu đời thứ nhất, cha mẹ đều yêu là đời thứ hai, tới điều cơ bản Linh Duyệt còn không biết thế mà anh lại vì cãi nhau ầm ĩ với con tiểu yêu hoang dại này làm cho bực bội. Mặc Diễm phất tay, “Quên đi, có nói cậu cũng không hiểu nên đứng qua kia chơi đi.”Linh Duyệt nhe răng trách móc, cậu chả thèm nói chuyện với người có bệnh thần kinh. Phần diễn Linh Duyệt ít vì vậy lúc người khác quay phim cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn, cố gắng học hỏi kinh nghiệm. Nhất cử nhất động của Mặc Diễm dưới ống kính khiến Linh Duyệt phục sát đất, người này miệng độc, xấu tính, nhưng vào phim một cái lập tức làm nhân vật sống lại. Từ ánh mắt, động tác, đến biểu cảm khuôn mặt, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa nên khiến người xem bị cuốn hút vào đồng cảm với nhân vật. Linh Duyệt một bên ăn kẹo một bên điên cuồng hấp thu kinh nghiệm, mô phỏng vô số lần trong đầu nếu mình diễn tình tiết này thì nên diễn thế nào. Đảo mắt cái đã tới một tuần. Giữa trưa hôm nay, sau khi được mấy chị trang điểm đút ăn, đạo diễn Vương gọi cậu qua, “Cậu diễn vào buổi chiều nên ngay bây giờ tôi muốn cùng cậu bàn luận một chút về cách diễn xuất.” Linh Duyệt khẩn trương, rốt cuộc ngày ra sân đã đến! “Đừng lo lắng, ngồi đi.” Đạo diễn Vương gọi người nào đó rảnh rỗi đẩy băng ghế qua cho cậu. Vừa nhắc tới quay phim, ông tức khắc nghiêm túc: “Cậu là con trai út của Hầu gia vì thế từ nhỏ lớn lên trong sự bảo bọc, không hiểu khó khăn là gì. Giai đoạn đầu cậu nhất định phải thể hiện được hình tượng thiếu gia không buồn không lo. Lời kịch trong kịch bản không nhiều nên cậu bố trí đi còn mạch chuyện và tình tiết, chính cậu tự phát huy.” Linh Duyệt vội vàng gật đầu, ý bảo cậu đã nhớ. “Trong một đêm, hoàng đế giết hết gia đình cậu, cậu bắt buộc phải lớn lên sau một đêm. Trong mắt không có hi vọng chỉ toàn chất chứa hận thù.” Linh Duyệt tỏ ý đã biết, mặc dù cậu xem qua rồi nhưng vẫn thấy mình thật thảm. “Ban đầu biểu ca cậu nhẫn nhịn chịu đựng, âm thầm bồi dưỡng thế lực cho mình nên để giúp anh ta và trả thù cho gia tộc, cậu đeo lên mình chiếc mặt nạ rồi giúp hắn quản lý ám bộ. Sau đó bị phát hiện thân phận thật, vì bảo vệ hắn mà cậu nhận hết cực hình dù chết cũng quyết không khai hắn ra.” Linh Duyệt: “…” Thảm thiết quá! Đạo diễn Vương nhắc nhở: “Cậu là mối ràng buộc cuối cùng của nam chính với gia đình nên cậu chết hắn hoàn toàn cắt đứt thân tình hoàng gia, không còn nhược điểm. Trước khi chết hắn tới gặp cậu, khi cậu cười với hắn tôi muốn đôi mắt cậu phải thật sạch sẽ và trong sáng như bây giờ. Điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy đau lòng, hết hi vọng vào hoàng gia nên hãy cố gắng kích thích càng nhiều sự tàn nhẫn càng tốt, biết chưa?” Linh Duyệt xoa xoa mắt mình rồi nghiêng đầu nhìn Mặc Diễm, đối phương đang ngồi trên ghế còn đặt cặp chân dài không có chỗ nghỉ ngơi lên bàn. Cái ghế chỉ có hai chân chống, anh ta giữ thăng bằng hay thật. Trong đầu Linh Duyệt tưởng tượng ra cảnh bản thân dùng yêu khí nổi gió lên, thổi bay chân ghế sau đó đối phương đặt mông trên đất. Trong lúc Linh Duyệt đang suy nghĩ thì đột nhiên một cơn gió thổi qua, đạo diễn Vương cuộn bản thảo thành một cái ống, khách khí gõ vào đầu cậu. Tuy rằng nó không đau, nhưng cậu bị giật mình, “Trong đôi mắt sạch sẽ của cậu là sự tín nhiệm! Là như trút hết được gánh nặng! Để người khác cảm thấy ấm áp như những bông hoa nở rộ trên thế giới, khiến hắn đau đớn! Khiến hắn khép lòng lại sau khi mất đi người thân duy nhất tốt với mình! Không phải giết hắn! Hiểu chưa?” Linh Duyệt ôm đầu khóc không ra nước mắt, rõ ràng vậy sao? Đạo diễn Vương tức giận nói: “Mâu thuẫn trước sau của nhân vật này khá lớn nên cậu phải đặt kịch vào trong mắt. Chuẩn bị tinh thần đi, tôi chọn cậu vì cặp mắt cậu giống với nhân vật còn không diễn được thì cút đi!” Linh Duyệt nhanh chóng bảo đảm: “Tôi chắc chắn diễn tốt.” Đạo diễn Vương hài lòng rời đi. Linh Duyệt cười cay đắng, đạo diễn Vương thật đáng sợ. Đây là lần quay đầu tiên của cậu, lỡ diễn không tốt, chẳng phải sẽ cô phụ tấm lòng của anh Vinh sao? Vương Mỹ Mỹ vội vàng đến trang điểm cho Linh Duyệt, thấp giọng an ủi cậu: “Đừng sợ, đạo diễn Vương nghiêm khắc với cậu vì biết cậu làm được, yên tâm đi.” Linh Duyệt móc kẹo từ trong túi ra, đưa Vương Mỹ Mỹ một cái còn cái kia bỏ vào miệng mình. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng cười quen thuộc. “Phụt!” Linh Duyệt run tai, khó chịu nhìn sang. Nếu cậu không nhầm thì đây là cười nhạo! Mặc Diễm mở mắt, lười biếng đứng dậy rồi đi về phía Linh Duyệt. Linh Duyệt cảnh giác ngay lập tức, đệch! Nhạo báng từ xa không đủ nên định nã pháo cậu ở khoảng cách gần? Mặc Diễm đứng ngay trước mặt Linh Duyệt, đôi vai rộng của anh che khuất tầm nhìn trước mắt, khẽ cúi xuống bèn vịn một tay lên ghế ngồi sau lưng Linh Duyệt, như cười như không nhìn cậu. Tư thế hung hăng này làm tóc gáy Linh Duyệt dựng đứng, không hiểu sao có ảo giác bị một con thú dữ nhắm đến, sau ót cậu lạnh buốt. Mặc Diễm vỗ nhẹ đầu linh Duyệt như vỗ quả dưa hấu: ” Ráng diễn tốt, đừng để tôi ng tới hai lần.” Linh Duyệt hít sâu tinh thần chiến đấu tức khắc trỗi dậy, tên nhân loại rắm thúi này hay nhỉ! Mặc Diễm thấy sự kiên định trong mắt cậu và dáng điệu vén tay áo sẵn sàng đánh nhau, anh hài lòng cười. Là trưởng bối, anh hào phóng tha thứ cho sự thô lỗ của vãn bối, ngoài ra còn khích lệ cậu, hiệu quả không tệ lắm. Linh Duyệt chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, đạo diễn Vương gọi người mở máy. Cảnh đầu tiên là vào buổi chiều khi thái tử đến thăm bà nội gặp tiểu biểu đệ mình đang trèo lên cây bắt chim. Đạo diễn Vương nghiêm túc kêu: “Linh Duyệt chuẩn bị xong chưa? Lên cây!” Các nhân viên hậu trường vội vã lấy thang muốn giúp Linh Duyệt, nhưng chưa chờ bọn họ giúp Linh Duyệt đã trèo lên cây bằng một tay, lòng bàn chân đạp một phát, vèo cái chớp mắt cách mặt đất hai thước. Sau đó cậu nắm lấy cành cây, chân thì duy trì sự thăng bằng, Linh Duyệt quay đầu nhìn mọi người cười tủm tỉm, “Tôi xong rồi.” Đang lúc mọi người sững sờ, Linh Duyệt dùng tay kia đung đưa vạt áo trắng. Sau khi bày xong động tác, cậu tự cảm thấy mình thật ngầu! Mọi người ở đó đều trợn mắt, “Linh Duyệt biết võ thuật? Từng luyện qua?” Linh Duyệt cười nói: “Khi còn bé có luyện qua một chút để phòng thân.” “Được rồi, chuẩn bị đập [4] !” Đạo diễn Vương mừng thầm, nhân vật của Linh Duyệt cũng có vài phân đoạn chiến đấu nên bản thân cậu tự diễn là tốt nhất. Sở hữu gương mặt đẹp như vậy, động tác lại ngầu thêm chút nữa thì không biết sẽ làm cho bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt đây. (Xoài: Đập clapboard) Vương đạo diễn hô một tiếng “Diễn”, Linh Duyệt gỡ tổ chim trên cây xuống, mặt tràn ngập sự đắc ý, cậu đã nhập tâm vào vai diễn nên bây giờ cậu là Mạnh Hàm. Quăng thù hằn cá nhân với Mặc Diễm sang bên cạnh, ánh mắt cậu đặc biệt trong trẻo và sáng sủa, đích thị là một tiểu thiếu gia của Hầu phủ không hận cùng oán. Khóe miệng đạo diễn Vương không nhịn được nhếch lên, giây sau ông vội vàng đè nó xuống. “Bổn thiếu gia tịch thu nhà của ngươi bởi vì ngươi hót quá lớn khiến ta không thể nào yên giấc!!” Tiểu thiếu gia kiêu ngạo hừ lạnh, mười phần tự do phóng khoáng nhưng mắt cậu lại tỏ ra sự ân cần, động tác cẩn thận ôm tổ chim vào lòng, e sợ chim non rớt xuống đất. “Khanh Vũ?” Mạnh Hàm tự Khanh Vũ, chỉ có người thân mới gọi tên tự của cậu. Tiểu thiếu gia cúi xuống nhìn. Thái tử mặc thường phục nhu hòa đi về phía cậu, cậu vui mừng nói: “Biểu ca, tại sao anh lại ở đây?” “Tới thăm bà ngoại, nghe bà bảo ngươi ở sân sau luyện công, ngươi lừa bà sao?” “Hề hề, ta học xong rồi, ” Mạnh Hàm muốn từ trên cây nhảy xuống nhưng vướng bận tổ chim nên không tiện hành động, cậu lấy lòng: “Biểu ca giúp ta với.” Người đứng dưới gốc cây cưng chiều trợn mắt nhìn cậu vẫn chìa một tay ra nhận lấy ổ chim giao cho người bên cạnh, tay kia thì đỡ người trên cây và khi cậu nhảy xuống, hắn vô thức che chở cậu, “Ngươi đó, văn không thành võ không có, nếu cứ tiếp tục như thế sao mà được?” Thiếu niên kiêu ngạo ưỡn ngực, “Ta chả sợ, dượng ta là hoàng đế, cha ta là Hầu gia, biểu ca ta là thái tử, đại ca ta là đại tướng quân thì ai dám bất kính với ta?” Mắt thái tử lóe lên vài phần đau khổ. Bây giờ hắn bị phụ hoàng nghi kỵ, huynh đệ như hổ rình mồi, thế lực trong triều thay đổi trong nháy mắt, mỗi bước hắn đi đều như giẫm trên đầu lưỡi dao. “Cắt!” Đạo diễn Vương vỗ tay, hài lòng nói: “Không sai, thông qua! Chuẩn bị màn kế tiếp.” Linh Duyệt thở phào nhẹ nhõm, giây kế tiếp lập tức buông tay Mặc Diễm rồi khiêm tốn lễ phép lui về phía sau cách Mặc Diễm khá xa, cậu dùng móng vuốt sờ sờ người mình, “Cám ơn thầy Mặc.” Mặc Diễm có loại xúc động muốn xốc cậu lên đánh cho một trận. Anh buồn bực, người khác thấy anh đều chỉ muốn dán lên người anh cọ chút fame còn con tiểu yêu tinh không biết phải trái này tại sao không thích anh, chẳng lẽ vì câu chưa cai sữa đó, nó gây tổn thương lớn vậy sao? Mấy màn kế tiếp, Linh Duyệt thể hiện hoàn hảo các yêu cầu của đạo diễn, tất cả đều thông qua trong một lần. Thiên phú này đã dọa sợ các diễn viên trong đoàn nên ánh mặt nhìn Linh Duyệt ngày càng phức tạp, hiện giờ diễn viên nhỏ này đang phát triển dưới tốc độ nhanh khủng khiếp. Đạo diễn Vương cao hứng, càng xem Linh Duyệt càng thấy thuận mắt. Sau khi ngừng quay, Linh Duyệt chạy tới kiếm ông: “Đạo diễn Vương, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Đạo diễn Vương hiếm khi ôn hòa, cười nheo mắt lại trông như phật Di Lặc, “Chuyện gì?” Linh Duyệt hỏi: “Những con chim hồi nãy tôi nhặt đâu rồi?” “À, nhân viên bỏ chúng vào lồng định phóng sinh vào buổi tối.” Linh Duyệt ngượng ngùng cười, “Mẹ chim chắc không tìm được tụi nó rồi. Thời tiết đang lạnh. Chúng sống không nổi đâu. Tôi có thể lấy về nuôi không?” “Có thể, đợi tôi hỏi đã.” Đạo diễn Vương nhờ ai đó hỏi thăm, biết được nhân viên nhốt tụi nó trong lồng, sợ chúng gây ồn ào nên để lồng bên ngoài che lại bằng tấm vải nhỏ. Linh Duyệt giữ chúng trong tay bèn nhìn chúng nó mở miệng kêu chíp chíp vì đói. Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào đầu chim non, thì thầm an ủi: “Được rồi, đợi lát nữa tao sẽ gọi mẹ của tụi bây đến.” Trong nháy mắt, hai con chim nhỏ trở nên yên tĩnh một cách diệu kỳ, Linh Duyệt nhếch khóe miệng ôm tổ chim trong ngực từ giã các nhân viên. Ngay lúc đó, đạo diễn Vương gọi Mặc Diễm sang một bên, “Tôi thấy Linh Duyệt rất khéo léo nên ngày mai cậu hãy dẫn dắt cậu ta.” Mặc Diễm nghĩ đến ánh mắt Linh Duyệt lúc nhìn mình, lập tức giận sôi máu, “Tôi không dẫn dắt con nít.” Đạo diễn Vương khuyên nhủ: “Cậu đâu cần cho lời khuyên, tôi sẽ nói với cậu ta nếu tôi thấy có vấn đề, cậu chỉ cần cho cậu ta một chút sự tự tin là được.” Mặc Diễm lấy khăn, lau bụi trên mặt, ghét bỏ hỏi: “Tô với ông đổi có được không, tôi mắng cậu ta còn ông đi an ủi.” “Không được! Tôi rất nghiêm khắc trong đoàn, chúng ta không thể đổi.” Mặc Diễm ném khăn lông lên bàn, vẩy vạt áo ngồi xuống ghế, khí thế hơn hẳn đạo diễn Vương, “Tôi cũng không được vì tôi trước giờ chưa từng an ủi người khác nên không có kinh nghiệm.” Đạo diễn Vương thì thầm nói: “Đứa nhỏ này sống không dễ dàng gì. Gia đình tương đối nghèo vì thế chưa vào đại học đã ra ngoài bươn chải. Hiện tại cậu ta đang tự mình chèo chống một công ty còn cùng công ty đó ký hợp đồng mười năm. Cậu ta định trước là ăn cơm nghề này, chúng ta giúp cậu ấy một tay đi.” Mặc Diễm nhìn bóng lưng Linh Duyệt với ánh mắt phức tạp, con yêu này vì cớ gì lại thảm như vậy chứ? ! Tác giả có lời muốn nói: Linh Duyệt: Nếu không phải vì tìm anh, tôi sao có thể thảm như vậy? Từ hôn! Mặc Diễm: Cục cưng đừng bỏ anh, anh đi quỳ vỏ sầu riêng đây! T^T
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️