Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2: Tiêu Hạo.

7:22 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Tiêu Hạo. tại dưa leo tr. 

Hàn Tuyên sau một canh giờ đi bốc thuốc đã trở về, hắn bế Hàn Vũ Thiên vào trong bếp bắt đầu hỏi:

“Chúng ta bỏ cái gì vào trước đây?”

Hàn Vũ Thiên ngồi ở cái ghế trẻ lắc lư như cưỡi ngựa nói:

“Một cân máu Tuyết Sơn Hươu đun sôi một canh giờ trong lửa nhỏ, sau đó bỏ 2 lạng Cam Tuyền, nửa lạng Huyền Phổ, một gốc Huyết Cổ, đun thêm nửa canh giờ thì cho hết những thứ còn lại vào.”

Hàn Tuyên cầm quyền sách ghi lại xong liền đưa cho Trần Lục mấy cục bạc nói:

“Được rồi, Thiên nhi ra ngoài mua kẹo ăn đi.”

Hàn Vũ Thiên cầm bạc trong tay nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, hắn đi tới ngoài cửa thì có một lão nô chờ sẵn.

Hàn Vũ Thiên cầm theo gậy trúc bước ra bên ngoài, hắn vô cùng đắc ý cầm bạc ở trong tay.

“Tiêu Hạo, ta lại mang bạc tới chơi với ngươi đây.”

Hàn Vũ Thiên đi vào một con hẻm, bên trong đây ẩm ướt lại có một căn nhà cũ nát, giữa lòng thành trì xa hoa như Bát Quan thành thì rất là hiếm thấy.

Một đứa bé tay cầm chén cháo loảng chạy ra ngoài, đứa bé này mi thanh mục tú nhưng trêи người lại lắm lem bụi bặm.

“Gì đây? Ta không phải cho bạc ngươi đủ ăn cơm thịt hai tháng sao?”

Hàn Vũ Thiên dùng gậy trúc gõ gõ lên bát cháo trắng tức giận hỏi, Tiêu Hạo cười nói:

“Mẫu thân ta bị bệnh, dùng số bạc ngươi đưa mua thuốc rồi.”

Hàn Vũ Thiên trừng mắt một cái trách móc Tiêu Hạo nói:

— QUẢNG CÁO —

“Tiêu Nhiên mẫu thân bị bệnh lại không tới Hàn gia gõ cửa tìm ta.”

Đứa bé tức giận dùng gậy trúc gõ đầu Tiêu Hạo một cái, hắn chóng chạy vào bên trong thì thấy một nữ tử xinh đẹp nằm ở trêи đất chỉ quấn mấy tấm mềm rách.

“Tiêu Nhiên mẫu thân, ta lại tới thăm người.”

Hàn Vũ Thiên ngồi cạnh nàng đầu dựa vào bụng nàng cười nói.

“Thiên nhi, đợi hôm khác ta khỏe lại sẽ gấp hạc giầy cho con chơi.”

Tiêu Nhiên xoa đầu đứa trẻ mỉm cười hiền từ nói.

Hàn Vũ Thiên thấy bát cháo trắng Tiêu Hạo đặt bên cạnh liền hất nó bay đi.

“Giao lão, giúp ta mua một ít đồ ăn ngon về đi.”

Hàn Vũ Thiên ném bốn đồng bạc cho Giao lão đứng ở ngoài cửa, lão nô cười cười theo đường cũ mà bước ra ngoài, dường như lão đã quen với cảnh tượng này.

“Không lo cho mẫu thân tốt, ngươi có phải muốn ta đánh ngươi không?”

Tiêu Hạo phình má tức giận nói:

“Ngươi nghĩ ta không dám đánh lại à.”

Hàn Vũ Thiên giơ gậy trúc dí theo Tiêu Hạo một vòng quanh bên ngoài, tiếng cười nói của trẻ con vui vẻ hòa vào con hẻm lạnh lẽo này.

Bên ngoài khu phố bước vào một bóng người, kẻ này là một thanh niên nhan sắc bình thường, nhưng mặc một thân y phục lòe loẹt, là một công tử thế gia.

— QUẢNG CÁO —

“Là ai vậy?”

Hàn Vũ Thiên ghé tai Tiêu Hạo hỏi, Tiêu Hạo cũng điềm nhiên lắc đầu không biết.

Hàn Vũ Thiên ra hiệu cho Tiêu Hạo vào bên trong chuẩn bị, hắn thì đứng ở đó bộ dạng tò mò nhìn thanh niên.

“Tiểu tử, ngươi là ai vậy?”

Thanh niên cúi người nhìn Hàn Vũ Thiên nói.

Hàn Vũ Thiên bĩu môi thản nhiên nói:

“Hàn gia, Hàn Vũ Thiên.”

Thanh niên hơi kinh ngạc nói:

“Hàn Vũ Thiên cái tên vừa sinh ra tóc đã trắng như tuyết sao?”

Hàn Vũ Thiên nghiêng đầu hỏi:

“Ngươi biết ta?”

Thanh niên gật gật đầu nói:

“Phải, ngươi sinh ra khác người cả thành này đều biết, còn ta là Vũ Uế công tử Vũ gia.”

Vũ Uế hơi ngưng lại cười cười nói:

— QUẢNG CÁO —

“Nếu tiểu tử ngươi về nói vài lời giúp Vũ gia, khiến Hàn gia quy phục thì ta sẽ cho ngươi không ít lợi ích.”

Hàn Vũ Thiên bĩu môi nói:

“Ngươi nghĩ ta không biết Hàn gia có vị trí kinh tế quan trọng sao? Đừng nghĩ mình lừa được con nít, mau cút về Vũ gia đi.”

Vũ Uế tức giận một chưởng vỗ tới phía Hàn Vũ Thiên, chưởng kia chưa kịp tới đã bị một bàn tay khô quắc nắm lại, Giao lão đã trở về, lão cười nói:

“Ngươi động vào công tử, phải vượt qua ải của lão phu trước.”

Giao lão một tay kéo Vũ Uế lại, cước nâng lên một đá khiến hắn bay ra khỏi hẻm.

“Ôi trời, xa thật đấy.”

Hàn Vũ Thiên nâng tay che bóng nhìn Vũ Uế bị đánh bay ra ngoài.

Hắn nhìn vào trong nhà cũ nói:

“Tiêu Hạo ra đi, kẻ đó bị đánh bay rồi.”

Tiêu Hạo từ ở trong ngó đầu ra xem tình hình, thấy đúng thật là không còn thanh niên kia thì mới đi ra.

“Nhát chết!”

Hàn Vũ Thiên một quyền nện lên đầu của Tiêu Hạo, một đứa trẻ 6 tuổi bị đánh tất nhiên sẽ uất ức mà khóc, nhưng Tiêu Hạo thì ngược lại cười rất tươi a.