Chương 18
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dưa leo tr.
Án mạng “Vòng xoay”.
Vật chứng: Dây thừng.
Sau khi điều tra, xác định là vật chứng của thủ phạm chính trong án mạng “vòng xoay”, đã niêm phong bảo tồn.
“Đã chuẩn bị ghế gấp nhỏ, chờ mong cp Dực Long của chúng ta!”
“Người qua đường, tôi muốn hỏi, đây chẳng lẽ không phải phòng phát sóng trực tiếphiện trường phạm tội sao?”
“Người qua đường lầu trên, đúng vậy. Đương nhiên, ở chỗ này ngoại trừ có thể xem những gì mọi người muốn xem, còn có thể nhìn đến những thứ không thể tưởng đượckhác.”
“Hì hì hì hì hì hì hi.”
Trong tiếng động ồn ào, Hứa Lang tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy phía trước có một con tàu lớn, trên thân tàu bằng thiết rải rác vết rỉ sắt màu nâu đỏ, trên boang tàu có bốn, năm người đang đứng, thân trên của họ tr4n trụi, đều không ngoại lệ mà bị cháy nắng đến đen da.
Thanh âm của Hệ thống 01 xuất hiện trong đầu Hứa Lang, “Hứa Lang, lần này anh sẽ thay thế nguyên chủ Lý Thượng Lâm. Địa điểm của nhiệm vụ lần này là trên một hòn đảo nhỏ.”
Sau khi nghe xong khái quát nội dung mà Hệ thống giới thiệu, Hứa Lang cũng đại khái biết được tin tức liên quan đến Lý Thượng Lâm, người mà cậu đang thay thế.
Cậu ta năm nay 20 tuổi, lên cấp ba thì bỏ học, sống trên một ngọn núi lớn. Sau khi bỏ học, cầm tiền mà người nhà cho xuống núi, tính toán ra bên ngoài tìm đường mưu sinh, không nghĩ tới lại bị người khác lừa đi đến chỗ nào cũng không biết.
Đã tới thì đành phải ở lại, đi một bước xem một bước vậy.
Trên tàu có vài người đang bước từ trên xuống, “Nghe cho rõ, xếp hàng đi lên, không được chen chúc, không được ầm ĩ.”
Có người cười nịnh nọt đi đến trước mặt mấy người kia, “Đại ca, chúng ta đang muốn đi đâu vậy?”
Trong đó có một người mọc đầy râu quai nón, ông ta không kiên nhẫn nói: “Mày không biết? Thằng nhóc Tiền Lập kia không nói với mấy người à?”
“Có nói, có nói.”
Râu quai nón trừng to mắt, “Nói rồi còn hỏi!”
Người nọ ngượng ngùng rời đi, Hứa Lang “bất động thanh sắc” mà đi đến trước mặtngười nọ, “Anh trai, hỏi thăm được gì không?”
“Không có, người đó không hề nói gì hết.”
“Lời nói của tên Tiền Lập kia có thể tin tưởng được không?”
Người nọ nhìn nhìn đám người rậm rạp chung quanh, “Nếu không tin thì sẽ có nhiều người đi vậy à?”
Đúng vậy, nhiều người như vậy.
“Anh nói xem, nhiều người như vậy, nếu có thể đào được quặng thì họ có thể cho chúng ta một phần hay không?”
“Vô nghĩa, không cho chúng ta thì cho ai.”
Không sai, Hứa Lang bị người dẫn tới đây, chính là để đi đào quặng trên một đảo nhỏ.
Nhưng thật sự chỉ đơn giản là đào quặng thôi sao? Tầm mắt Hứa Lang liếc về phía bên kia, bên đó đều là một vài cô gái có diện mạo trẻ đẹp, nhưng thoạt nhìn ăn mặc có chút mộc mạc.
Nếu vậy, những cô gái đó cũng là tới đào quặng à?
Nhóm người phía dưới đang tự giác đi lên boang tàu.
Khi Hứa Lang mới vừa bước lên bàn đạp, đột nhiên cậu cảm giác được cứ như có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, cậu làm bộ lơ đãng mà quay đầu lại, lướtnhìn một vòng trong nhóm người đông đảo, không phát hiện được người đã nhìn chằm chằm mình.
Có lẽ là cảm giác của cậu đã sai.
Hứa Lang tiếp tục đi theo sau đám người bước lên trên tàu, rất nhanh đã đứng trên boong tàu.
Nam nữ bị chia thành hai tổ, phân biệt mà đứng ở hai bên boong tàu.
Râu quai nón nói với một người gầy gầy nào đó, “Đưa đám đàn bà kia vào khoang tàutận cùng bên phải.”
Nói xong, liền đi tới đám đàn ông bên này, ông ta quay sang liết nhìn một người có diện mạo hơi hơi đáng khinh, nháy mắt ra hiệu.
Người nọ liền đi xuyên qua nhóm người nam, thường thường tóm ra một người.
Nửa ngày, một nhóm đàn ông vừa rồi cũng bị chia thành hai tổ, Hứa Lang đứng ở tổ bên phải, cậu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nhóm đàn ông còn lại ở phía bên trái.
Người ở tổ bên trái đều có diện mạo bình thường, nhưng cơ thể đều là vạm vỡ cường tráng, mà tổ bên này của Hứa Lang, đều là những người có gương mặt khá tốt, có hơi giống “tiểu bạch kiểm”.
Hứa Lang lại cảm thấy được có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, cậu lập tức quay đầu lại.
Người nọ không nghĩ tới động tác của Hứa Lang nhanh như vậy, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã bị buộc đối diện với Hứa Lang.
Chỉ thấy người đàn ông không chút hoang mang mà thả lỏng cơ thể của mình, thần sắc bình tĩnh nhìn thẳng Hứa Lang, biểu tình trên mặt ôn ôn nhu nhu, tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng cao quý, rất có nề nếp.
“Hệ thống 01, vị Liễu Tư Hi này chính là Tống Dịch Hành đúng chứ.”
“Đúng vậy, hắn vẫn mất trí nhớ như cũ.”
Mặt mày Hứa Lang hiện lên ý cười, đi về phía người đàn ông kia.
“Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?”
“Tôi thấy tuổi cậu rất nhỏ, hình như là một học sinh.”
“Cho nên…?” Hứa Lang mỉm cười tới gần, khoảng cách giữa hai người ngắn lại chỉ còn đúng một nắm tay.
Hứa Lang nhìn chằm chằm gương mặt giống y đúc Tống Dịch Hành kia, ý cười trên mặt dần dần lớn hơn, “Có phải anh nhìn trúng tôi hay không?”
Người nọ không nghĩ tới Hứa Lang trực tiếp như vậy, thậm chí trên mặt còn có một chútxấu hổ.
“Ha ha ha, nói giỡn với anh đấy, xem anh khẩn trương kìa. Tôi tên Hứa Lang, anh tên gì?”
“Liễu Tư Hi.”
“Một cái tên khá văn nhã, thấy cả người anh như vầy, không giống như là tới loại địa phương này làm cu li.”
Người đàn ông cười, tiếp theo cúi đầu xuống, nói với Hứa Lang: “Người ở đây, khôngphải chỉ làm cu li thôi đâu.”
Còn có thu hoạch ngoài ý muốn?
“Vậy còn có thể làm gì?”
“Đương nhiên là l4m tình nhân của lão đại trên đảo.”
“Lão đại trên đảo? Thích nam?”
Liễu Tư Hi lắc đầu, “Nghe nói hắn nam nữ đều thích.”
“Được rồi, đừng có nói chuyện nữa, mấy người…,” râu quai nón chỉ chỉ Hứa Lang bên này, “Đi theo tôi.”
“Còn lại, đi theo Vương Lục.”
Đoàn người của Hứa Lang có hơn hai mươi người, đi theo râu quai nón tới một căn phòng cuối cùng trong khoang thuyền, “Vào đi, từ bây giờ cho đến khi lên đảo nhỏ, mấyngười đều phải ở bên trong hết, không được ra ngoài.”
Hứa Lang đương nhiên đi theo sau Liễu Tư Hi.
Khoang thuyền rất to, bên trong có mười chiếc giường lớn, nhìn dáng vẻ chắc là hai người hoặc ba người một giường, dù sao đều là đàn ông, cũng không có gì kiêng kị, cho nên mọi người sôi nổi tìm bạn chung giường.
“Tôi có thể ngủ chung giường với hai người hay không? Những giường khác đều đầy người.”
Người đang nói chuyện thoạt nhìn tuổi cũng tầm Liễu Tư Hi, nhưng da thịt không phải non mịn gì, Hứa Lang nhìn nhìn cơ bắp của anh ta hơi hơi phập phồng, gật gật đầu, “Được.”
“Tôi tên Lưu Thượng. Năm nay 25 tuổi.”
Lưu Thượng nhiệt tình vươn tay với Liễu Tư Hi.
Liễu Tư Hi ôn nhu mà nhìn cái tay kia hồi lâu, biểu tình trên mặt của Lưu Thượng hơi hơi xấu hổ, khi định rút tay lại, hắn đã nhẹ nhàng mà cầm đầu ngón tay của anh ta một chút, “Chào anh.”
Ngữ điệu ôn nhu điềm tĩnh nghe thoải mái cực kỳ, nhưng có điều lại không nói tên của mình cho Lưu Thượng.
Để tránh lâm vào trường hợp xấu hổ lần nữa, Hứa Lang nhanh chóng bắt tay với Lưu Thượng, “Tôi kêu Hứa Lang, năm nay hai mươi, còn anh ấy…,” Hứa Lang liết liết mắt qua người kế bên, “Tên là Liễu Tư Hi.”
Sau khi tự giới thiệu đơn giản, ba người trầm mặc một lát, Lưu Thượng phảng phất nhưchịu không nổi trường hợp im lặng này, gãi gãi đầu, liền chủ động rời đi.
Hứa Lang ngáp một cái, “Tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ.”
Giường lớn tuy có hơi cứng, không thoải mái, nhưng bởi vì Hứa Lang quá mệt nhọc, nằm lên một cái liền ngủ rồi.
Liễu Tư Hi đứng bên mép giường, nhìn nhìn một hồi, cũng c0i giày ra, lúc mới vừa nằm lên, gương mặt lập tức hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng ngay sau đó, cánh tay của hắnđã bị cái gì nắm lấy.
Tầm mắt của hắn dời xuống phía dưới, ánh mắt nhìn theo cái tay kia, từ từ leo lên người chủ nhân của nó.
Gương mặt hanh niên điềm tĩnh thoải mái mà nằm trên chiếc gối màu trắng, tóc mái đen nhánh nằm hỗn độn trên trán, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại. Khóe miệng của hắn hơi hơi giương lên, tùy ý cái tay kia nắm lấy tay mình, sau đó nhắm hai mắt lại.
Buổi tối, Hứa Lang bị mùi hương thơm lừng của thức ăn đánh thức.
“Tỉnh? Vừa lúc tới giờ ăn cơm.”
Cơm chiều có đủ một canh hai mặn, tuy rằng mới xem thấy cũng bình thường, nhưng khi ngửi kỹ lại thấy rất thơm.
Cậu nhận hộp cơm từ trong tay của Liễu Tư Hi, há to miệng ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, liền gặp phải một vấn đề.
Đó chính là việc ba người ngủ chung giường.
“Vậy.., nếu không tôi ngủ phía ngoài giường.”
“Được.”
Hứa Lang liếc mắt Liễu Tư Hi một cái, “Vậy tôi dựa gần anh ngủ?”
Biểu tình trên mặt của Liễu Tư Hi không đổi, “Tôi ngủ ở giữa.”
Vì thế, trên một chiếc giường lớn xuất hiện một cảnh tượng như thế này.
Liễu Tư Hi cao to nằm ở chính giữa, cơ thể nghiêng về phía Hứa Lang nhỏ xinh, mà Lưu Thượng – cơ thể cũng cao lớn – nằm bên kia giường, nỗ lực cuộn tròn cơ thể mình lại, cho đến khi tự biến mình thành hình dáng như một con tôm.
Mà khoảng cách giữa Liễu Tư Hi và Lưu Thượng cứ như là cách một dãy ngân hà.
Buổi tối, Hứa Lang bị nóng đến tỉnh.
Cậu nhìn Liễu Tư Hi đang gần trong gang tấc, bất đắc dĩ mà nhìn trời thở dài, sau đó đẩy hắn một chút.
Kết quả, hắn cứ như là một cục đá to vậy, đẩy cỡ nào cũng không được, ngược lại bịôm càng chặt.
Hứa Lang đã toát mồ hôi cả người, chỉ có thể vô lực mà há miệng hà hơi, cậu sắp chết vì nóng rồi!
Thật vất vả mới mơ mơ màng màng nằm đến hừng đông.
Khoang thuyền bị mở ra từ bên ngoài, một luồng gió biển mát mẻ thổi vào, Hứa Lang thoải mái duỗi người, râu quai nón bước vào, “Nhanh nhanh mặc quần áo vào rồi ra ngoài, chúng ta tới chỗ rồi.”
Một hòn đảo cô độc bị biển rộng bao quanh, cây xanh trên đảo nhỏ rất ít, thay thế vàochính là ba toà kiến trúc cực kỳ to lớn, trong đó có một toà kiến trúc là xa hoa nhất, bề ngoài kim quang lấp lánh, cao thẳng tận trời.
Hai toà còn lại phân bố ở hai bên đảo nhỏ, từ bề ngoài nhìn vào thì thấy bộ dáng cả hai toà đều giống nhau, cũng không biết bên trong có gì.
Đoàn người Hứa Lang bước xuống tàu, đi về phía toà kiến trúc ở bên phải, mà nhómngười phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ thì đi về phía toà kiến trúc bên kia.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn toà kiến trúc xa hoa ở giữa kia, bỗng nhiên Liễu Tư Hi đang ở phía sau mở miệng nói: “Đẹp không?”
Hứa Lang trả lời: “Anh không cảm thấy có hơi quê mùa sao?”
“Quê mùa?” biểu tình của Liễu Tư Hi có trong nháy mắt cứng lại, hắn vuốt vuốt tóc máigiữa trán mình, “Quê mùa chỗ nào?”
“Anh nhìn xem, cái gì mà “kim quang lấp lánh”, vừa thấy liền biết là nhà giàu mới nổi. Còn có cái cửa lớn khoa trương này nữa, kim cương đính ở phía trên làm “mắt chó” của tôi muốn mù luôn.”
Mặt Liễu Tư Hi không cảm xúc mà nhìn toà kiến trúc xa hoa kia, thật lâu sau cũng chưa nói chuyện.
“Trợ lý Ngô, ngài tới rồi. Ngài xem xem mấy người lần này thế nào?”
Râu quai nón cung kính mà nói chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông được xưng là trợ lý Ngô kia, cơ thể không cao lắm, biểu tình trên mặtlãnh đạm. Ăn mặc một bộ tây trang màu đen càng tăng thêm phần vô cảm cho anh ta, anh ta gật gật đầu với râu quai nón, đi đến trước mặt nhóm người Hứa lang.
Ánh mắt của anh ta lãnh đạm cứ như đang xem một món đồ vật nào đó, anh ta nhìn quét mọi người, sau khi nhìn thấy Liễu Tư Hi, tầm mắt dừng một chút, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Khá tốt, chất lượng tốt hơn so với lần trước.”
“Vậy…tiền…?”
“Tiền sẽ dựa theo ước định mà gửi đến tài khoản các người. Được rồi, dẫn nhóm người này đi đi.”
Vì thế nhóm đàn ông vẫn bị chia thành hai tổ, dẫn tới mỗi căn phòng khác nhau, căn phòng giống như ngục giam, cửa lớn bị thay thế bằng song sắt, bên trong có một chiếc giường chung rất lớn.
Một nhóm người khác bước vào phòng đối diện.
Sinh hoạt trên đảo nhỏ sắp kéo ra màn che.
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 18_
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️