Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 25

1:25 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25 tại dualeotruyen. 

Sau này Tần Lãm luôn hối hận vì đã không lập tức đồng ý thỉnh cầu của Dư Hi Dương, lại càng không nên do dự, nếu thời gian có thể quay ngược, hắn sẽ mở miệng trước khi thế giới nhỏ bé quật cường của hắn lên tiếng, mạnh mẽ đánh dấu tạm thời cậu

Trong thang máy, Tần Lãm lúc này nhìn cậu bộ dáng đáng thương, giống như một con thú cùng đường, cảm giác mình vừa rồi đã hỏi quá nhiều.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát phía trên, việc đánh dấu tạm thời là chuyện rất riêng tư, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy nên cởi áo khoác che lại cho hai người.

Dư Hi Dương còn đang đắm chìm trong bi thương, nghe thấy Tần Lãm đột nhiên đứng lên nói “Thực xin lỗi”, cậu định hỏi xin lỗi cái gì, vừa ngẩng đầu liền bị Tần Lãm lấy áo khoác che đầu lại, ngay sau đó bị người bên cạnh mạnh mẽ túm về phía trước.

Còn chưa kịp phản ứng, người cậu đã ngã về phía trước, bối rối ôm lấy đầu gối của Tần Lãm.

Tần Lãm giống như xốc khăn hỉ của cô dâu mà đột nhập vào thế giới nhỏ bên trong, nửa chống đỡ nửa đè lên vai Dư Hi Dương, giữ cậu quỳ trên mặt đất nửa nằm ngửa, chuẩn xác cắn vào cổ cậu.

“A …”

Trước mắt bị quần áo che, Dư Hi Dương bỗng mở to hai mắt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được tin tức tố của Tần Lãm theo tuyến thể tiến vào thân thể cậu, giống như có từng dòng điện chạy qua, mềm mại mà tê dại.

Thân thể hừa nhận chấn động quá lớn, cộng với việc trước đó tiêu hao quá nhiều thể lực, Dư Hi Dương chưa kịp bình phục thì đã ngất đi rồi.

Khi thang máy được mở ra, Tần Lãm ôm Dư Hi Dương đang hôn mê bất tỉnh trong lòng ngực, ra khỏi thang máy áo khoác của hắn vẫn đang trùm trên mặt Dư Hi Dương.

Vừa mới đánh dấu xong nhất thời sắc mặt của Dư Hi Dương ửng đỏ, Tần Lãm không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Mặt khác, hắn cũng không muốn quá nhiều người biết việc Dư Hi Dương phân hoá thành Omega, hắn biết Dư Hi Dương đối với việc bản thân phân hoá cũng rất khó chịu.

Khi bác sĩ của trường đến kiểm tra, hắn ôm người không buông tay, sắc mặt ngưng trọng gật đầu với người đó, “Bác sĩ, phiền toán đi lại đây một chút.” Hắn tiếp tục đi về phía ký túc xá của họ.

Theo bạn học đứng từ xa nhìn xem, cảnh tượng lúc này quá tuyệt, Tần Lãm ngay cả chau mày cũng rất anh tuấn, Omega không biết tên nằm ở trong lòng ngực hắn lại giống như một mỹ nhân yếu đuối.

Sau sự việc này, trong trường xôn xao bàn tán một thời gian, ai nấy cũng đều tò mò không biết người được giáo thảo ôm trong ngực là ai.

Mặc dù ngày hôm đó đã được Tần Lãm dùng áo khoác che kín cả khuôn mặt, nhưng từ quần áo của người đó không khó để tìm ra, cho nên mọi người đều đã biết Dư Hi Dương thực ra là một Omega.

Nhất thời, trong trường rộ lên tin đồn Dư Hi Dương giả làm Alpha, vì theo đuổi Tần Lãm mà lẻn vào ký túc xá để ngủ với người ta.

Dư Hi Dương tức giận đến mức muốn xé nát miệng của người bịa đặt.

Không thể xé nát, trên mạng luôn có cuộc tranh luận, cậu mắng chửi với cư dân mạng, cuối cùng trở nên vô cảm, chỉ có thể mặc kệ bọn họ. Cùng với việc để cho bọn họ biết cậu là nhược Omega phải dựa dẫm vào Tần Lãm, còn không bằng để mọi người hiểu lầm giữa bọn họ có mối quan hệ tình cảm, dù sao cậu cũng coi như không mất gì.

Không lâu sau, tin đồn này lại biến mất, bởi vì Tần Lãm lên mạng công kích người ta. Đây cũng là lần đầu tiên Dư Hi Dương nhìn thấy hắn công khai cãi nhau với người khác, tốc độ nhanh, lời nói tàn nhẫn và khí thế mạnh mẽ.

Kỳ thực loại chuyện này không cần Tần Lãm ra tay, hắn làm như vậy, rõ ràng là đang bảo vệ Dư Hi Dương.

Dư Hi Dương không nhìn ra điểm này, cậu nghĩ rằng Tần Lãm không muốn nói chuyện với cậu, trên thực tế cũng không muốn cùng người khác so đo.

Dư Hi Dương vô tình nâng cao uy tín của người khác và hạ thấp uy phong của mình, trong khoảng thời gian này cậu không thể an ổn.

Xét thấy hoàn cảnh của mình thực sự không thích hợp ở chỗ này, khi phát tác không những không tự xử lý được mà còn có thể liên luỵ những người bạn cùng phòng khác, Dư Hi Dương bàn với mẹ về nhà ở, chạy qua chạy lại.

Mẹ cậu cũng hiểu đạo lý này, thậm chí còn lo lắng cho cậu trên đường xảy ra chuyên nên đã sắp xếp một tài xế Beta cho cậu.

Không phải cậu không nghĩ tới việc thuê một căn hộ ở gần đây, Lâm Hiểu Mẫn sợ cậu không có ai chăm sóc, thật ra có thể thuê một nơi lớn hơn, nhưng đám đông hỗn tạp mới là mấu chốt.

Vào đêm xảy ra sự cố thang máy, cậu ở bệnh viện quan sát một đêm, ngày hôm sau được sắp xếp về ký túc xá Omega, mấy ngày nữa thi xong rồi đến nghỉ đông.

Dư Hi Dương không ngờ tối nay lại gặp Tần Lãm ở trang viên nghĩ dưỡng ngoại ô thành phố.

Lúc được người phục vụ đưa vào phòng chờ trong tòa nhà, nhìn thấy Tần Lãm ngồi ở ghế C thì sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc trước sự hiện diện của hắn, cảm thấy được hắn cùng dĩ vãng không quá giống nhau, giống như đã xảy ra biến hoá, kỳ thật cũng mới mười ngày không gặp nhau.

Tần Lãm khẽ liếc cậu một cái, tựa hồ như nhìn người xa lạ, không để ý tới cậu mà tiếp tục chơi bài.

Dư Hi Dương cảm thấy thái độ của hắn quá lạnh nhạt, đang suy nghĩ không biết có nên chào hỏi không thì một nam sinh ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa chào mời cậu ngồi xuống.

Cả hai người họ đều là Omega, họ không biết rõ về những người còn lại trong phòng, vì vậy họ bắt đầu trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn vào nhóm người đang chơi đánh bài bên kia.

Không nghi ngờ gì Tần Lãm là người nổi bật nhất trong số họ, hắn mặc một chiếc áo sơ mi, xắn tay áo lên, trên cổ tay có cơ bắp tuyệt đẹp, phong thái tự nhiên, ngôn hành củ chỉ đều rất thuần thục, một chút cũng không giống sinh viên đại học.

Có thể đây mới thực sự là hắn, Dư Hi Dương đột nhiên cảm thấy được mình và hắn có một khoảng cách nhất định.

So với đám người đang chơi đùa, Dư Hi Dương và nam sinh này có chút khác biệt, thoạt nhìn giống như bên kia đều là những người ngoài xã hội, chỉ có hai bọn họ là những nam sinh đơn thuần.

Nam sinh ngồi bên cạnh Tần Lãm, nhuộm một đầu tóc màu xanh*, nhìn về phía Dư Hi Dương ồn ào, “Hai người đừng tán gẫu nữa, đến chơi đi.”

* chỗ này nguyên văn là 亚麻 dịch ra là cây lanh (flax), mình search thì thấy cây đó có màu xanh. (hình minh hoạ cây lanh và cái màu tóc)

Tiểu nam sinh cười hiền lành nói không biết, nam sinh nọ lanh lợi nói: “Học thôi, ca dạy các người.” Nói xong lại ồn ào gọi rượu.

Thiếu niên tóc xanh liếc mắt dò xét ý tứ của Tần Lãm, thấy hắn đang dựa vào sô pha khóe miệng câu lên không nói chuyện, nghĩ rằng bạn cùng phòng cũ đã đồng ý, bọn họ hẳn là đang nghỉ lễ, cho nên trực tiếp gọi người phục vụ khai rượu.

Đám người này đều là người có xuất thân tốt, bữa tiệc tối nay là do các trưởng bối tổ chức, nếu lai lịch của Dư Hi Dương tốt hơn, cho dù cậu có yếu mềm cỡ nào, người khác cũng không dám làm gì cậu.

Trơ mắt nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng là đem họ ra để trêu đùa.

– —–oOo——