Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cung Đấu Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa Quyển 1 – Chương 37: Nhị thú quyết đấu

Quyển 1 – Chương 37: Nhị thú quyết đấu

11:27 chiều – 11/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 37: Nhị thú quyết đấu tại dưa leo tr. 

Nghênh Họa Lâu trong đại sảnh lầu một, lặng ngắt như tờ. Hoa Kinh Vũ vỗ vỗ sủng vật Tiểu Bạch trong lòng, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, đi thôi, cẩn thận chút.”

“Ô.” Một tiếng kêu yếu ớt, một thân ảnh tròn nho nhỏ, nhún người nhảy tới đài cao, vèo một tiếng, thế nhưng lập tức thất bại, không có nhảy lên đài cao, chỉ bắt được một thanh lan can bên cạnh đài cao, sau đó cố gắng xuất ra khí lực bú sữa mẹ trèo lên trên, ta trèo, ta trèo.

Người xung quanh tất cả đều sợ ngây người, cùng nhau nhìn sủng vật nào đó nỗ lực đấu tranh với thanh lan can sát rìa bên kia, trực tiếp hết chỗ nói rồi, cuối cùng có người dẫn đầu cười phá lên, người dẫn đầu này chính là Vân Ương Ương, sau đó trong đại sảnh lầu một, tất cả mọi người cười đến ngã trái ngã phải.

Ngay cả đài cao cũng lên không nổi, còn so gì nữa a.

Hoa Kinh Vũ trực tiếp trợn mắt lên, tên gia hỏa này tuyệt đối là cố ý, tuy rằng nàng không biết nó đến tột cùng có thể hay không đánh thắng được con báo gấm vân văn này, nhưng ít nhất sẽ không yếu như vậy, ngay cả đài cao đều nhảy không lên, nó rõ ràng là giả trư ăn cọp a.

Tiểu hỗn đản này, mỗ sủng vẫn còn ở bên kia phấn đấu với lan can, chơi đến bất diệc nhạc hồ, ta trèo ta trèo, thật vất vả trèo lên, sau đó mệt đến nỗi đặt mông trên mặt đất thở hổn hển.

Phía dưới có người mua mỗ sủng thắng, trực tiếp trợn mắt lên, miệng phun bọt mép, đây gọi là chuyện gì a, bọn họ đây là đem tiền ném vào nước a, lại nhìn báo gấm vân văn kia, tuy rằng thân người rất lớn, nhưng động tác lại nhanh nhẹn dị thường, thân hình nhảy một cái, kiêu ngạo nhảy lên đài cao, giống một anh hùng đang chuyển động qua lại trên đài cao.

Lại nhìn mỗ sủng, thân người nhỏ đang phấn đấu, một bộ dáng đáng thương, trong mắt lưỡi liềm hẹp dài, thậm chí có sương mù ứa ra, điềm đạm đáng yêu.

Bên dưới có người nhịn không được đau lòng, kêu lên: “Xuống đây đi, đừng so nữa, đại gia hỏa kia sẽ đem ngươi xé nát, mau xuống đây đi.”

“Đúng vậy a, tên gia hỏa này nhất định sẽ gặp xui xẻo lớn.” Có người cao hứng, có người lo lắng, có người không dám nhìn.

Trong lúc nhất thời trong đại sảnh lầu dưới, náo nhiệt dị thường, tiếng kêu từng đợt rơi xuống.

Trong gian cao cấp lầu hai, không ít người đã ở chú ý động tĩnh trong đại sảnh dưới lầu, trong một gian cao cấp ở giữa, ba nam tử xuất sắc đang ngồi, nam tử chính giữa mặt mày tuấn mỹ tà bạt, lại lơ đãng tản ra thị huyết lãnh khốc vô tình, trong con ngươi thâm thúy là mũi nhọn sâu không lường được, khóe môi gợi cảm mím chặt, u nhiên nhìn tình huống đại sảnh lầu một, trong đầu hiện lên tình huống lúc trước thủ hạ tra được.

“Gia, không có tra ra bất kỳ tình huống nào của Hoa đại tiểu thư?”

“Gia, nàng chính là Hoa gia đại tiểu thư.” Nam Cung Lăng Thiên mắt phượng hẹp dài, mày khẽ nhíu, một chút tà khí nhuộm đẫm phía trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc, thiếu đi sắc bén, nhiều hơn tà mị, xinh đẹp nói không ra, ánh mắt u ám, giống như bóng đêm đen kịt thâm trầm, khiến người dò xét không thấy đáy.

Không nghĩ tới nàng lại là đại tiểu thư Hoa gia thật, nói như vậy tin tức của Xuân Thủy Lâu tra chắc sẽ không sai, nhưng bản tính một người có thay đổi cũng sẽ không khác biệt nhiều đến thế, Hoa đại tiểu thư trước kia yếu đuối vô năng đến cực điểm, thường xuyên chịu người khi dễ phía sau trong nhà, làm sao có thể một hôm trở nên tâm ngoan thủ lạt như thế chứ, chẳng lẽ nàng trước kia là che dấu bộ mặt thật, nếu như thật sự là như thế, vậy nàng bây giờ tại sao lại thay đổi trở lại.

Vẻ mặt Nam Cung Lăng Thiên như nghĩ tới cái gì, chén lưu ly cầm chặt trong tay ngọc thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng phát ra mỹ hoán tuyệt luân.

Trong gian cao cấp, ngoại trừ Nam Cung Lăng Thiên, còn có Nam Cung Cẩn hay qua lại với hắn, Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ ngũ quan tuấn lãng, tiêu sái trương dương, tùy ý hướng nơi đó ngồi xuống, đã là trương dương cuồng dã nói không nên lời. Bất quá lúc này Nam Cung Cẩn không đếm xỉa tới người khác, một đôi mắt to nhìn chằm chằm dưới lầu đài cao, chú ý đến tình huống của đài cao.

Ngoại trừ Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn ra, trong gian cao cấp còn một nam tử dịu dàng tao nhã đang ngồi, nam tử một thân hòa nhã thanh hoa, khí chất sáng trong, giơ tay nhấc chân thập phần quý khí, tuy nhìn bề ngoài, người này là một quân tử rất ôn hòa, nhưng trong con ngươi thâm thúy kia lại là cơ trí khiến người không thể bỏ qua, đôi con ngươi mưu lược khiến người không cách nào bỏ qua người này.

Tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản, người này chính là đứa con thứ sáu của hoàng thất Khánh Vương Nam Cung Huyền Nguyệt, Nam Cung Huyền Nguyệt chính là con Nhu phi.

Mẫu phi của Nam Cung Lăng Thiên mất sớm, hoàng thượng liền đem hắn ban cho Nhu phi nuôi dưỡng, Nhu phi thân cận với hắn không khác gì con của mình, cho nên hai huynh đệ Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Huyền Nguyệt rất thân cận, mặc dù không phải một mẹ sinh ra, cũng không khác một mẹ sinh ra là mấy.

Nam Cung Huyền Nguyệt nhìn thấy, trong gian cao cấp Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn bởi vì chuyện dưới lầu, vẻ mặt hai người đều có chút khéo léo, hắn liền đoán ra người dưới lầu này có chút quan hệ với hai người.

Không khỏi ôn hòa mở miệng: “Hai người các ngươi là làm sao?”

Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn hoàn hồn, bất quá hai người cũng không nguyện ý nói ra chuyện suy nghĩ trong lòng, từng người một lắc đầu.

“Xem náo nhiệt a.”

Nam Cung Cẩn mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên thản nhiên nói: “Hoa đại tiểu thư kia chính là Thái tử phi tương lai, nếu nàng thua, chẳng phải là mất mặt mũi hoàng thất chúng ta sao?”

Nam Cung Huyền Nguyệt khẽ nhíu mày một chút, không có tiếp lời của Nam Cung Lăng Thiên và Nam Cung Cẩn, ngược lại nhìn Hoa Kinh Vũ dưới lầu, lạnh nhạt nói: “Hoa đại tiểu thư này dường như không giống với trước kia.”

Mặt mày của Nam Cung Lăng Thiên tối lại, xem ra không phải hắn đa nghi a, vốn hắn còn hoài nghi tự mình suy nghĩ nhiều, chính là Lục hoàng huynh thế nhưng cũng có loại cảm giác này, vậy thì thuyết minh hắn hoài nghi không có sai, nữ nhân này đến tột cùng là ai a? Vì sao muốn giả mạo Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chân chính đi nơi nào?

Hoàng hậu đã cho Khâm Thiên Giám chọn ngày, như vậy Hoa gia đại tiểu thư không phải sắp gả vào hoàng cung sao? Nữ nhân này liệu có phải là quốc gia khác? Hoặc môn phái khác tuyển ra cao thủ, sau đó ẩn vào Hoa phủ, mục đích chính là vì gả vào hoàng thất của Yến vân quốc chúng ta, sau đó thừa cơ quấy rối, phá hư Yến Vân quốc.(Tuyết Ảnh Nhi: Dạo này Thiên ca nghi ngờ nhiều quá, trí tưởng tượng bay xa =]])

Chuyện này nếu hắn biết được, vô luận như thế nào cũng không cho phép có người ở Yến Vân quốc quấy rối, Nam Cung Lăng Thiên tính toán làm sao tra ra bộ mặt thật của nữ nhân này, trong lúc nhất thời trong gian cao cấp không người nói chuyện, im lặng không tiếng động.

Trong đại sảnh lầu một, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu khẩn trương, trên đài cao, hai con sủng vật vẫn chưa chân chính giao đấu.

Chỉ thấy manh vật tròn nho nhỏ kia, đang phát run từng hồi, mắt thấy đại gia hỏa cách đó không xa lượn tới lượn lui, tiểu tử kia run rẩy lợi hại hơn, một bên run, một bên thối lui tận cùng bên trong trên vách tường đài cao, sau đó từng bước một dịch chuyển ra bên ngoài, động tác kia biểu hiện nó muốn lặng lẽ lui ra đài cao.

Người dưới đào cao, kêu lên: “Tên gia hỏa này là muốn chuồn đi.”

“Xem ra còn rất thông minh.”

Tiếng nghị luận càng ngày càng vang, miệng của Vân Ương Ương há rất to, đắc ý vạn phần, ngoảnh lại nhìn Hoa Kinh Vũ bên kia, nói ra từng chữ một: “Hoa Kinh Vũ, ngươi vẫn là chuẩn bị cởi hết quần áo từ nơi này đi ra ngoài đi.”

Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, ánh mắt của Nhan Băng bên cạnh lại tái lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Ương Ương, hận không thể cùng Vân Ương Ương liều mạng, tiện nữ nhân này, nữ nhân chết tiệt luôn là khi dễ tiểu thư nhà nàng: “Ngươi?”

Hoa Kinh Vũ lườm Nhan Băng một cái, ý bảo nàng yên tâm đừng náo. Nhan Băng cuối cùng không nói, vẻ mặt lo lắng nhìn tình huống trên đài cao.

Lúc này báo gấm vân văn kia rõ ràng không có kiên nhẫn, lười lại để ý tới tiểu gia hỏa như một cục thịt kia. Thân hình thoáng nhảy, bổ nhào về trước đài cao, đánh về phía Tiểu Bạch, đồng thời còn nghe được nó gầm rú lên “Ngao, ngao.”

Thân hình khổng lồ nhanh như thiểm điện dường như bổ nhào về phía tiểu gia hỏa như cục thịt kia.

Trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người không dám nhìn, sợ nhìn thấy một cục thịt nát vụn, bất quá lúc này, biến cố nảy sinh bất ngờ.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa tròn như cục thịt kia, xoay người thoát khỏi, hết sức uyển chuyển né tránh công kích của báo gấm vân văn, đồng thời một vuốt chộp lấy báo gấm, dưới móng vuốt đau đớn, báo gấm tức giận xoay người, rống gầm lên một tiếng, không kịp thu người, thân người hung hăng va vào vách tường, mà tiểu manh vật một bên vẫn không quên dùng móng vuốt chụp lấy ngực mình, dọa chết người, dọa chết người.

Oanh một tiếng vang, đại sảnh lầu một lại lay động một chút, lại nhìn vách tường, trực tiếp bị khoét một lỗ lớn.