Chương 19: Lên trời
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19: Lên trời tại dưa leo tr.
Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem
Từ sau khi xác định Nam Mịch có thể tu ngũ linh, ngày ngày nàng đều ở cùng một chỗ với Cảnh Từ, nhờ hắn dạy những việc liên quan đến tu hành.
Cảnh Từ nói nàng là học sinh chăm chỉ nhất.
Nàng cũng không phụ kỳ vọng, đúng là tiến bộ thần tốc, lúc về đến đại trạch nàng đã có thể đánh ngang tay với những tu hành giả Nhập Thánh trong thương đội trên thuyền rồi.
Bởi vì tu hành có tiến bộ nên tâm trạng của Nam Mịch cũng tốt hơn, trong lòng hoàn toàn buông bỏ lo lắng, mắt thường có thể thấy được sắc mặt đã dễ nhìn hơn.
Cảnh Từ thực sự vui mừng, lúc dẫn tiểu Công chúa ra ngoài, thần thái của nàng hăng hái, hiện tại trở về Thần đô lại lần nữa có tinh thần cũng coi như kết cục viên mãn. Dù cho dọc đường đi cũng có gian nan nhưng may là đã đưa nàng nguyên vẹn trở lại Thần đô.
Nam Mịch phát hiện gần đây Cảnh Từ có chỗ không thích hợp.
Ngoại trừ những lúc ở bên nàng, phần lớn thời gian Cảnh Từ đều đứng trên boong thuyền ngây người, không biết đang nghĩ gì.
Khi Nam Mịch lén đến bên cạnh hắn, hắn cũng chưa phát hiện ra.
“Cảnh Từ?” Nàng nhẹ giọng lên tiếng, giống như sợ sẽ dọa đến vị Cảnh Điện chủ đây vậy: “Ngài nghĩ gì thế?”
Hắn đương nhiên không bị dọa, thậm chí còn không cần quay đầu: “Ta đang nghĩ, người vẫn luôn đứng chỗ cao, có phải cũng nên đến phàm trần dạo một vòng mới coi như là viên mãn.”
Từ khi hắn bắt đầu tu hành đến sau khi được lão Điện chủ nhận nuôi vẫn luôn đứng ở ngôi cao, bởi vì tu vi cao, một đường lại đi đến vị trí này, hiếm khi bị người khinh nhờn, hiện tại lại phải trở về chịu phạt — bí mật giấu người Hỏa tộc.
Kẻ tố cáo hắn kia nhất định sẽ mượn cơ hội này chụp cho hắn tội danh mưu phản phục tộc, đại khái sẽ khó thoát tội chết.
Hắn cũng không phải thần, dù tu vi hắn có cao, đối mặt với nguy hiểm biết trước cũng sẽ sợ hãi, xét cho cùng thì cũng chỉ là kẻ phàm tục, sẽ âu sầu cũng sẽ tham lam.
Nam Mịch đứng bên cạnh hắn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Thế nào là ngôi cao? Lại thế nào là phàm trần? Có lẽ, chúng sinh vốn là, đều nên bình đẳng.”
Cảnh Từ quay lại nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy nàng dường như ở rất xa, khiến lòng người sinh ra một loại kinh sợ không nói nên lời.
Bị suy nghĩ của mình dọa sợ, mày Cảnh Từ khẽ nhíu.
Nam Mịch thấy hắn thật lâu không trả lời, lại nhìn về phía hắn, đôi mắt hoa đào như thấm vào nước trong đại trạch, hàm chứa ý cười say lòng người: “Cảnh Từ, ta cảm thấy ngài đã thay đổi.”
“Ừm? Thay đổi chỗ nào?”
Nam Mịch nhìn về phương xa, tựa như đang nhớ lại: “Lần trước chúng ta đứng trên boong tàu thế này ngài vẫn còn lạnh như băng, chỉ biết nói: Công chúa muốn ra ngoài, thần có thể đi cùng.” Nàng học theo dáng vẻ xụ mặt của hắn, lại chọc bản thân tự bật cười trước.
Cảnh Từ cũng cười khẽ một tiếng, tích tụ trong lòng cũng vô thức tản ra. Tóm lại thì cũng đâu thể bỏ nàng lại.
Việc đã đến nước này, lựa chọn của bản thân, đành phải nhịn thôi.
Đến đại trạch thuyền đã đi chậm lại rất nhiều, vị tiểu công tử trong thương đội kia đột nhiên nói muốn mở tiệc trên thuyền.
Dù Cảnh Từ đã từ chối thì vị tiểu công tử ấy vẫn nói sẽ giữ chỗ, cuối cùng vẫn là Nam Mịch nói phải gặp mặt nói cảm ơn thì Cảnh Từ mới miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi lên thuyền, đây vẫn là lần đầu họ gặp tiểu công tử, tiểu công tử tự xưng tên Tôn Hữu Thần, sinh ra có một đôi mắt hoa hạnh tròn xoe, tuy vóc dáng cao nhưng trông tuổi còn khá nhỏ.
Ba người Nam Mịch được xếp ngồi ghế trên, tương đối gần chỗ Tôn Hữu Thần.
Nâng ly chạm cốc một hồi lâu, khách sáo nói mấy vòng, Tôn Hữu Thần bỗng nhiên đi đến bên cạnh Nam Mịch, nương theo tiếng đàn sáo nhỏ giọng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, các người đến Thần đô làm gì thế? Cũng là đi xem náo nhiệt sao?”
Nam Mịch theo bản năng trốn về sau một chút: “Xem náo nhiệt gì chứ?”
Cảnh Từ dùng khóe mắt liếc qua, nhích người sang gần Nam Mịch một chút.
Nghe được Tôn Hữu Thần thần thần bí bí nói: “Không có gì, chưa từng đến Thần đô, tò mò mà thôi, Cảnh huynh? Thần đô… có gì thú vị không?”
Cảnh Từ nhướng mày: “Sao ngươi biết ta đã từng đến?”
Tôn Hữu Thần cong mắt cười: “Nhìn huynh quý khí bức người, cũng không giống ta chưa trải sự đời, bình tĩnh như vậy nhất định là đã từng đến.”
Ánh mắt nhóc như một con cá chạch, xẹt qua Cảnh Từ, lại lần nữa quay về trên người Nam Mịch, chuyển đến trên tóc nàng: “Tiên nữ tỷ tỷ, cây trâm này là do nam tử tặng đi?”
Không ngờ đến nhóc lại vòng đề tài đến đây, mặt Nam Mịch đỏ lên, ậm ừ một hồi mới hỏi; “Ngươi… sao lại nói như vậy?”
“Hử? Tuy tay nghề không tệ nhưng toàn dựa vào tu vi cao khống chế lực, trong tay không có bao nhiêu công phu.” Nhóc lại dời ánh mắt về trên người Cảnh Từ, vẻ mặt ngây thơ nói tiếp: “Đại khái chỉ có khi nam tử tặng cho người trong lòng mình mới có chuyện bản thân ngô nghê tự mình ra tay đi?”
Mặt Nam Mịch càng đỏ hơn: “Tôn công tử, ngươi đừng nói bậy.”
“Ừm…” Tôn Hữu Thần nhếch miệng cười: “Để tỷ tỷ lên thuyền là thấy tỷ tỷ xinh đẹp, không ngờ đã có người trong lòng rồi, thật đáng tiếc…”
Nghe giọng điệu của nhóc giống như thật sự tiếc nuối vậy.
Cảnh Từ liếc nhóc ta một cái, cảm thấy người này có một khuôn mặt ngây thơ trong sáng, nhưng bên dưới lại cất giấu tâm tư sâu không lường được, sờ không thấu, vì thế thu ánh mắt nói: “Tôn công tử, khi nào chúng ta đến Thần đô?”
Tôn Hữu Thần ẩn ý không rõ liếc hắn một cái: “Hử? Sao Cảnh huynh lại gấp như vậy?”
Cảnh Từ không trả lời, liếc mắt một cái: “Đêm đã khuya, Mịch nhi, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi. Tôn công tử, đa tạ đã tiếp đãi.”
Tôn Hữu Thần cũng không giữ bọn họ lại, gật đầu nói: “Chiêu đãi không chu toàn, mong rằng tiên nữ tỷ tỷ chớ trách tội.” Lại nhìn về phía Cảnh Từ, nhóc ta vẫn ý vị không rõ: “Thuyền này ở đại trạch không giống như ở Cổ Hà, đi sẽ chậm hơn chút, Cảnh huynh, chớ sốt ruột, từ từ hưởng thụ những cảnh sắc này đi.”
Cảnh Từ không đáp lại nhóc, tiếp tục dẫn Nam Mịch trở về.
Về đến phòng Nam Mịch mới hỏi; “Sao vậy? Tôn công tử có vấn đề gì sao?”
Lúc này Chử Ly cũng gõ cửa đi vào, cũng hỏi; “Cảnh đại nhân, Tôn công tử này có vấn đề gì thế?”
Cảnh Từ lắc đầu: “Nói không rõ, cứ cảm thấy hắn có điểm kỳ lạ.”
Chử Ly suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu; “Ừm, hắn giống như biết chúng ta đến từ Thần đô, còn nói gì mà xem náo nhiệt, hơn nữa, gần đây Thần đô cũng không có việc quan trọng gì.”
Nam Mịch phụ họa theo: “Gần đây đúng là không có việc lớn gì quan trọng, nếu có, thì chính là ta trở về, phụ thân sẽ bày một bữa tiệc.”
Chử Ly cau mày: “Nhưng mà hắn sao lại biết được, khi nào Công chúa trở về, hay nên nói ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của chúng ta.”
Cảnh Từ không lên tiếng, trong lòng lại không ngừng nghĩ: Điện chủ Chá Phàm điện mưu phản, có tính là chuyện lớn không?
Hắn thở dài: “Mặc kệ hắn là địch hay bằng hữu, dù là lên thuyền giặc cũng chỉ có thể làm việc theo hoàn cảnh, mấy ngày tiếp theo chúng ta cẩn thận một chút là được.”
Chử Ly gật gật đầu: “Cảnh đại nhân, trên mặt nước năng lực ngài có hạn, nếu có chuyện gì Chử Ly có thể cống hiến sức mình, còn xin Cảnh đại nhân đừng khách sáo.”
“Yên tâm.” Cảnh Từ đứng lên, vỗ vỗ vai Chử Ly: “Đối phó những kẻ này, dù là trên mặt nước cũng không sao cả, cẩn thận một chút là được, nghỉ ngơi đi.”
Chử Ly chắp tay hành lễ, lại vấn an Nam Mịch xong mới rời đi.
Vừa đóng cửa lại, Nam Mịch đã tiến đến bên cạnh Cảnh Từ, vẻ mặt khẩn trương đánh giá hắn.
“Sao thế?”
Nam Mịch ngồi xuống cạnh hắn: “Trên mặt nước ngài sẽ khó chịu đi?” Khó trách hắn vẫn luôn đứng trên boong tàu ngây người.
Không ngờ Nam Mịch lại lo lắng chuyện này, hắn không mấy để tâm: “Không có, có thể là do linh lực của Công chúa đặc thù, ở bên cạnh Công chúa khiến ta dễ chịu hơn rất nhiều.”
Nửa Mịch bán tín bán nghi gật đầu.
Cảnh Từ xách nước cho Nam Mịch, chờ nàng tắm rửa xong lại gọi Chử Ly đến gác cho nàng, tự hắn trở về phòng tắm rửa một cái.
Ngày ngày ba người bọn họ đều như vậy, cạn lời nhất hẳn phải nhắc đến Chử Ly, hắn ta cho là dọc đường này hẳn sẽ có lúc phải ra trận giết địch, vô dụng nhất cũng phải là tự tay đâm chết kẻ thù.
Ai mà ngờ được, dọc theo đường đi chỉ có mỗi việc thông khí, hắn còn có hoài nghi rằng Cảnh Từ đồng ý mang hắn ta theo chỉ là vì, để cho Cảnh đại Điện chủ hắn có chút thời gian tự sửa soạn cho bản thân mà thôi.
Chờ Cảnh Từ tắm rửa xong, Chử Ly lại trở về phòng mình tiếp tục chán phát ngấy.
Cảnh Từ nằm trên mặt đất, nghe tiếng hít thở đều đều của Nam Mịch, bắt đầu suy nghĩ về người tên Tôn Hữu Thần kia.
Chuyện lớn trong miệng Tôn Hữu Thần rốt cuộc có phải chuyện về hắn hay không, vậy vị Tôn tiểu công tử này rốt cuộc có mục đích gì.
Như vậy thì, ngay từ đầu hắn có hoài nghi là đúng, vị Tôn tiểu công tử này không đơn giản.
Bởi vì Tôn Hữu Thần, thần kinh vốn đang thả lỏng của Chử Ly lại lần nữa căng chặt, cũng may dù thuyền có đi chậm thì không quá sáu ngày đã đến được Thần đô.
Sau khi ra vẻ làm trò từ biệt Tôn Hưu Thần, Cảnh Từ theo sau Nam Mịch xuống thuyền.
Mới vừa xuống thuyền đã nhìn thấy đoàn xe hoàng gia mênh mông cuồn cuộn.
Phía trước đoàn xe là Thánh Điện hạ – Nam Tu.
Nhìn thấy bóng dáng Nam Mịch, Nam Tu lập tức xuống ngựa, chợt lóe một cái đã đến trước mặt Nam Mịch, ôm lấy nàng vào lòng.
Nam Mịch kinh ngạc hồi lâu, lúc này mới oa một tiếng khóc lên.
Không để ý đến giáo dưỡng gì đó, không để ý đến đoan trang của Công chúa, nàng rúc vào trong lòng Nam Tu, nghẹn ngào không nói thành lời.
Nam Tu không nói gì, chỉ duỗi tay vỗ vỗ sau lưng muội muội, từng cái từng cái nhẹ nhàng.
Cảnh Từ đứng ngay sau lưng hai người, nghe tiếng khóc của Nam Mịch, nàng hiếm khi có lúc không màng lễ nghĩa thế này, đại khái là hành trình này đã chịu quá nhiều ấm ức.
Hắn lại bắt đầu đau lòng.
Qua một hồi lâu, Nam Mịch mới nâng đôi mắt khóc đến đỏ bừng lên: “Ca ca, muội rất nhớ huynh.”
Nam Tu khàn giọng gật đầu: “Chúng ta về nhà.”
Vị Thánh Điện hạ trước nay luôn chính trực giữ lễ cũng đỏ vành mắt. Cuối cùng thì muội muội của y cũng đã nguyên vẹn trở về.
Thần vệ quân của Thánh Điện hạ trong ba tầng ngoài ba tầng vây xe ngựa của tiểu Công chúa vào giữa.
Mỗi bước đi Nam Mịch lại lưu luyến nhìn về phía Cảnh Từ, đến tận khi Cảnh Từ gật đầu với nàng, nàng mới bước lên xe ngựa.
Chử Ly hành lễ với Nam Tu, là đại lễ quỳ lạy, Nam Tu vội vàng ngăn lại: “Lần này đã làm phiền, chỗ ở của Thế tử đã sắp xếp xong xuôi.”
Chử Ly lần đầu tiên gặp Thánh Điện hạ, vừa mừng vừa sợ, cảm thấy mệt mỏi trên người đều tan biến hết, khẩn trương đến mức nói lắp.
Đợi sắp xếp cho Chử Ly xong xuôi, ánh mắt Nam Tu mới chuyển đến trên người Cảnh Từ, hai người đối mắt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Nam Tu nghiêng đầu, chỉ chỉ con ngựa y đang cưỡi.
Con ngựa nâu đen kia là vật cưỡi của Nam Tu, đi theo bên cạnh nó còn có một con ngựa trắng, bộ lông nó trắng như tuyết không lẫn một sợi màu tạp nào.
Nam Tu lạnh nhạt lên tiếng: “Cưỡi ngựa?”
Cảnh Từ gật đầu: “Tùy tiện.”
“Vậy cứ cưỡi ngựa đi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nam Mịch, Thần quân bày một bữa tiệc.
Khi Thần quân Cửu châu nhìn thấy con gái nhỏ, hốc mắt đều ướt, hỏi đông hỏi tây, đến tận khi hỏi rõ ràng từng chi tiết suốt dọc đường đi mới bằng lòng thả con gái đi nghỉ ngơi.
Bữa tiệc buổi tối phô trương chưa từng có, chỉ là mãi vẫn không thấy Cảnh Từ, trong lòng Nam Mịch có phần không thoải mái.
Nam Mịch lén lút ra hiệu cho Nam Tu, y lập tức dẫn nàng ra ngoài.
“Cảnh Từ đâu?” Nam Mịch gấp gáp hỏi.
Vẻ mặt Nam Tu có hơi do dự, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói thật với nàng: “Hắn ở Chá Phàm điện…” Khựng lại, Nam Tu thở dài: “Ngày mai phụ thân sẽ tự mình thẩm vấn hắn.”
Đầu tiên Nam Mịch sửng sốt, sau đó vẻ mặt hoảng loạn, tim đập cũng gia tốc theo, càng lúc càng nhanh: “Thẩm vấn ngài ấy? Vì sao phải thẩm vấn ngài ấy? Bởi vì… bởi vì muội sao? Thật ra… ngài ấy rất tốt, nếu không phải có ngài ấy, nói không chừng đã xảy ra chuyện, ngài ấy có công lớn, vì sao phải thẩm vấn ngài ấy?”
Mày Nam Tu nhăn lại: “Huynh biết, suốt dọc hành trình này, các muội nương tựa lẫn nhau, tình nghĩa không như trước kia, nhưng mà Mịch nhi à, muội phải biết, hắn là ngoại thần.”
“Cho nên… là bởi vì muội với ngài ấy… muội với ngài ấy…” Trên mặt Nam mịch bắt đầu nóng lên, vành tai cũng đều đỏ.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn là ngoại thần, là bởi vì nàng đồng lòng?
Nam Tu cắt ngang nàng: “Không phải bởi vì các muội, là bởi vì bản thân hắn, hắn giấu riêng người Hỏa tộc ở Chá Phàm điện.”
Nam Mịch sửng sốt, cuối cùng ngây thở lên tiếng; “Giấu riêng? Người Hỏa tộc? Sao có thể…” Nước mắt nàng chảy xuống.
– — Xong rồi, giấu riêng người Hỏa tộc đương nhiên là chuyện lớn, lại thêm thân phận Điện chủ Chá Phàm điện và thân phận người Hỏa tộc của hắn, còn có lòng kiêng kỵ Hỏa tộc của Nam thị mấy năm gần đây.
Nam Mịch biết, chỉ sợ việc này còn lớn hơn so với nàng nghĩ.
Nam Tu duỗi tay gạt đi nước mắt của nàng: “Mịch nhi, Cảnh Từ hộ tống muội có công, phụ thân sẽ không quên đâu, chỉ là muội phải biết chừng mực, hắn là một ngoại thần, muội phải nhớ kỹ.”
“Dùng hình với ngài ấy sao?” Nam Mịch đột nhiên hỏi.
“Không có, phụ thân còn chưa thẩm vấn, ai dám dùng hình.”
“Vậy… chờ sau khi phụ thân thẩm vấn xong sẽ dùng hình sao? Sẽ… sẽ phạt ngài ấy thế nào?”
“Mịch nhi…”
Mày Nam mịch nhăn lại, thở ra một hơi thật dài: “Muội đi tìm phụ thân.”
“Mịch nhi.” Nam Tu lập tức giữ chặt nàng: “Phụ thân đang ở trong buổi tiệc, muội tìm ông ấy thế nào?”
“Vậy…” Đầu óc Nam Mịch choáng váng, bỗng nhiên trắng xóa, duỗi tay nắm lấy tay áo huynh trưởng: “Ca ca, huynh dẫn muội đi thăm Cảnh Từ, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ có hiểu lầm gì thì sao? Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ muội có thể giúp ngài ấy thì sao?”
“Nam Mịch.” Giọng nói Nam Tu trầm xuống, đây vẫn là lần đầu tiên y tức giận với Nam Mịch: “Hắn cũng chỉ là một ngoại thần, còn muội, là Công chúa.”
“Không phải.” Ai ngờ Nam Mịch cũng cao giọng nói: “Ngài ấy không phải ngoại thần đâu, ca ca…” Nàng nức nở hai tiếng, nước mắt chảy dọc theo cần cổ thon dài: “Ca ca chẳng hiểu gì hết.”
Nam Mịch phất tay áo tránh ra, nhìn hướng đi thì hẳn là hồi cung.
Nam Tu không đuổi theo nàng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Mịch tức giận với hắn như vậy, Nam Tu đột nhiên cảm thấy muội muội nhà mình đã trưởng thành rồi, không còn là đứa bé cần y phải che chở nữa, thậm chí hắn còn bắt đầu hoang mang, không biết đưa nàng đi Đồ sơn có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Hôm sau, trời vừa sáng Nam Tu đã đến tẩm cung của Nam Mịch.
Nam Mịch phớt lờ y, dùng bữa sáng, sau đó lại ngồi xuống bắt đầu ủ rũ thêu khăn tay.
Các cung nhân hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng, còn chưa ai từng thấy Thánh Điện hạ và Công chúa cãi nhau, đúng là vừa mới lạ vừa đáng sợ.
Cuối cùng vẫn là Nam Tu bại trận, ngồi xuống gần Nam Mịch: “Mịch nhi, đừng tức giận.”
“Huynh ra ngoài đi.”
Các cung nhân đứng một bên, thở cũng không dám thở mạnh, tiểu Công chúa mềm mại yếu đuối đã bao giờ nổi tính tình lớn như vậy đâu?
Nam Tu thở dài bất đắc dĩ, lòng nghĩ mặt mũi của Thánh Điện hạ y đây sẽ mất sạch trong hôm nay: “Hôm nay huynh đi tìm phụ thân, muội không đi? Nếu muội không đi sẽ bỏ lỡ đấy.”
“Bỏ lỡ gì?”
“Muội nói xem?”
Lúc này Nam Mịch mới đi theo, đi thẳng đến Nghị Sự điện của Thần quân. Quả nhiên thấy được Cảnh Từ quỳ ở giữa điện, hai huynh muội bọn họ lén lút núp ở mặt sau nội điện.
Thần quân cứ một mực nhìn Cảnh Từ, Cảnh Từ thì một mực im lặng quỳ giữa điện.
Cuối cùng vẫn là Thần quân mở miệng trước: “Ngô nghe nói, ngươi đã biết việc mình làm bị lộ, vì sao không trốn?”
Cảnh Từ không trả lời.
Tính hắn trời sinh đã như vậy, Thần quân đã biết từ trước, chỉ là hắn có tài có năng lực, Thần quân chấp nhận nhân nhượng hắn, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy bực mình, tiện tay ném một cây bút sang còn dùng thêm linh lực, bút đập lên thái dương Cảnh Từ.
Nháy mắt thái dương đỏ thẫm.
Giọng nói Thần quân trầm xuống: “Cảnh Từ, ngô đang hỏi ngươi đó.”
Cảnh Từ chắp tay lạnh nhạt đáp; “Thần không có gì để nói, xin mặc Thần quân xử lý.”
Nam Mịch núp ở phía sau, mặt dán lên mặt tường, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, hóa ra hắn biết hết, khó trách khi đó Sở Khương Dũ nói hắn phải đi, lúc đó nàng còn cho là hắn phải đi chấp hành nhiệm vụ khác nữa.
Hóa ra không phải, hóa ra hắn muốn trốn đi, nhưng hắn đã ở lại, hắn không đi nữa.
Hắn nói: Ta vốn phải đi, nhưng bây giờ ta không đi nữa.
Hắn là vì nàng mới quyết định trở về Thần đô.
Ngay khi nàng duỗi tay lau nước mắt trên mặt lại nghe Thần quân nói; “Ngươi biết rằng, mặc cho ngô xử lý thì có hậu quả gì không?”
Cảnh Từ vẫn là giọng điệu như cũ: “Chỉ tiếc là thần không có người nhà, không cách nào tru di cửu tộc.” Hắn ngước mắt nhìn lên chạm phải ánh mắt giận không nén nổi của Thần quân, bất chấp tất cả: “Việc này do một mình thần làm, ngoại trừ Cảnh Mạch, người trong Chá Phàm điện không có mấy người là người Hỏa tộc, hơn nữa cũng đều đã bị phế tu vi, thần chỉ cầu được chết.”
Thần quân dường như đã tức phát điên: “Cảnh Từ, ngô muốn nghe những thứ này sao? Nói xem ngươi làm như vậy có mưu đồ gì? Là có người sai phái? Hay là ngươi có kế hoạch gì? Hả?”
Đúng lúc này, Nam Tu không còn giữ nổi Nam Mịch nữa, nàng chạy ra, quỳ xuống chỗ cách Cảnh Từ khoảng bước: “Phụ thân… người đừng giết Cảnh Từ…” Nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
Cảnh Từ hoảng sợ, không ngờ Nam Mịch sẽ xuất hiện tại đây, thế này chứng tỏ, nàng đã biết tất cả.
Thần quân cũng hoảng sợ, kinh ngạc một hồi lâu mới dịu dàng dỗ dành: “Mịch nhi, con đứng lên trước đã, đừng đập đau đầu gối.”
Nam Mịch lắc đầu, bộ diêu trên đầu nàng lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ lung lay trực đổ, nàng nghẹn ngào, nước mắt không kiềm được chảy xuống: “Đừng giết chàng ấy… phụ thân.” Bởi vì khóc quá dữ dội, nàng gần như không thốt thành lời.
Cảnh Từ đột nhiên cảm thấy thế giới bỗng chốc cách hắn thật xa, chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu của tiểu Công chúa chắn trước người hắn, dùng tất cả sức lực của nàng kéo hắn từ trong thế giới khiến người ghét bỏ ra, từ nay về sau, ấm áp mềm mại mới là dáng vẻ vốn có của thế giới này.
Cảnh Từ sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng: “Công chúa? Thần không sao.”
Nam Mịch còn đang nhỏ giọng nức nở, Nam Tu xoa xoa giữa mày, lấy hết can đảm chui từ sau điện ra, hành lễ với Thần quân: “Phụ vương, Mịch nhi… ừm…” Chưa nói được gì đã đi kéo kéo Nam Mịch.
Nam Mịch né tránh, Nam Tu thở dài, đơn giản cùng nàng quỳ trên mặt đất.
Nam Mịch ngửa đầu nhìn Thần quân: “Phụ thân, Cảnh Từ giấu dư nghiệt Hỏa tộc là thật, một đường hộ tống Mịch nhi cũng là thật, tuy tội không thể thứ nhưng cũng không đáng chết, phụ thân suy xét lại.”
Thần quân cười lạnh một tiếng: “Chuyện của con vi phụ sẽ tính sau, Cảnh Từ, ngô hỏi lại ngươi một lần: Vì sao ngươi giấu những người Hỏa tộc đó?”
Cảnh Từ nhìn thoáng qua Nam Mịch, cuối cùng thở dài nói: “Bởi vì đáng thương.”
Mày Thần quân càng nhíu chặt: “Đáng thương?”
“Thần cả gan hỏi Thần quân.” Cảnh Từ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thần quân: “Trên Cửu châu này, rốt cuộc ai mới là con dân của ngài? Ai lại không phải? Chẳng lẽ người Hỏa tộc không phải con dân Cửu châu sao?”
Giọng nói Thần quân trầm thấp: “Cảnh Tầm Nhiên, ngươi biết bản thân đang nói gì không?”
“Nếu ngài muốn hỏi thần lý do, đây chính là lý do, nếu ngài không tin, thần không còn lời gì để nói.”
Thần quân xoa xoa giữa mày, bỗng nói: “Chuyện Thanh châu, ngươi thấy thế nào?”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Cảnh Từ có phần không theo kịp, vẫn theo ý trả lời: “Năm đó thần ở ba châu phía Bắc, giao thủ với Tử Tiêu quân của Dịch Trọng Nhiên không nhiều lắm, không coi là quen thuộc, người của hắn không nhiều lắm, nhưng…”
Thần quân nhìn ba người bọn họ quỳ trên mặt đất như một đám củ cải đường, não không khỏi hơi đau, vì thế ngắt lời Cảnh Từ: “Người đâu, ban ngồi cho Công chúa, hai người các ngươi cũng đứng lên đi.”
Thấy Cảnh Từ đứng dậy, Nam Mịch mới bằng lòng đứng dậy, rúc vào ghế dựa cung nhân chuyển đến, một đôi mắt hoa đào khóc đến đỏ bừng, tròn xoe nhìn Cảnh Từ.
Cảnh Từ hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn nàng, chỉ khụ một tiếng.
Lúc này Nam Mịch mới quay đầu đi nhìn chỗ khác, chăm chú nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt đất ngây ra.
Thần quân hất cằm: “Nói tiếp đi.”
Cảnh Từ tiếp tục đề tài vừa rồi; “Tử Tiêu Vương quân ít nhưng thủ đoạn lại rất âm độc, hơn nữa kinh nghiệm đối chiến với bọn họ còn ít, vẫn nên chuẩn bị toàn vẹn. Định Viễn Vương có lui tới chặt chẽ với Thần đô, trong tay lão có bao nhiêu tin tức về Thần đô còn cần phải suy xét kỹ hơn.”
Nam Tu xoa xoa đầu gối đau nhức, hùa theo: “Nói đúng lắm, tên Dịch Trọng Nhiên này giỏi nhất là thu thập tin tức, chơi chút ám chiêu, còn phải nhanh ra tay mới được.”
Hiếm khi thấy ý kiến của Cảnh Từ và Nam Tu tương đồng, Thần quân liếc mắt nhìn Nam Tu, sau đó nhìn Cảnh Từ nói: “Chuyện của ngươi sau này ngô lại xử trí, trước hết bỏ đi thân phận Điện chủ của ngươi, nhốt vào Chá Phàm điện.”
Thần quân nói xong, lại nhìn về phía Nam Mịch, trong mắt đều là lo lắng: “Mịch nhi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút, qua mấy ngày chính là ngày lên Đế Thích Thiên, lần này con có thể đi nhìn xem.” Sau đó không quay đầu lại đi mất.
Thánh Điện hạ Nam Tu không nhịn được chửi thầm; Chẳng lẽ mình là được nhặt? Không thể hơi quan tâm mình một xíu sao?
Nam Mịch tiến đến bên cạnh Nam Tu: “Ca ca, huynh không sao chứ…”
Lúc này trong lòng Nam tu mới hơi vui vẻ: Vẫn là muội muội biết đau lòng mình.
Nam Mịch: “Lát nữa muội có thể cùng huynh đi đưa Cảnh Từ về Chá phàm điện không?”
Nam Tu: “…” Nước hắt ra ngoài.
Cảnh Từ ngắt lời nàng: “Công chúa, Chá Phàm điện không phải nơi người nên đến, Công chúa yên tâm, thần không sao đâu.”
Nam Mịch nghe hắn nói như vậy lại khóc: “Cảnh Từ, vậy ngài… bảo vệ tốt bản thân…”
Cảnh Từ gật gật đầu: “Công chúa yên tâm.”
“Ta sẽ nghĩ cách cứu ngài.” Nam Mịch cắn cắn môi, lau đi nước mắt.
Cảnh Từ dở khóc dở cười gật gật đầu, dỗ dành: “Được, Công chúa yên tâm, không có ý chỉ của Thần quân không ai dám động đến ta, không phải Công chúa vẫn luôn muốn đi Đế Thích Thiên sao, chuẩn bị cho tốt đi, đừng khóc nữa.”
Nam Mịch gật gật đầu, nói không nên lời, mềm mại thuận theo, nàng nhích lại gần Cảnh Từ hơn một chút, bởi vì có Nam Tu ở đây nên không dám nhích đến quá gần, nàng sụt sịt nói: “Cảnh Từ, ngài tin ta, ta sẽ bảo vệ ngài.”
Thấy nàng trịnh trọng như vậy, vẻ mặt Cảnh Từ hơi đổi, vậy mà lại cười lên: “Được, thần tin Công chúa.”
Nam Mịch thấy hắn cười, cho là hắn không tin mình, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Còn có ca ca giúp ta mà, ngài tin ta đi.”
Nghe thấy mình bị nhắc đến, Nam Tu giương mắt nhìn sang, dưới cái nhìn chăm chú của Nam Mịch đành gật đầu: “Ừm, ca ca đương nhiên phải giúp muội.”
Nam Tu nhìn thoáng qua Cảnh Từ, sau đó lại nhìn về phía Nam Mịch: “Mịch nhi, huynh phải đưa Cảnh Từ về, muội yên tâm, tạm thời Chá Phàm điện do huynh quản lý, các muội muốn nói gì không vội trong nhất thời.”
Nam Mịch gật gật đầu, ba bước quay đầu một lần hồi cung.
Cảnh Từ đi theo Nam Tu, một đường đi thẳng về Chá Phàm điện, Nam Tu hất hất cằm: “Phụ vương ta không nói để ngươi ở chỗ nào trong Chá Phàm điện, ngươi cứ ở chỗ cũ của ngươi đi.”
Cảnh Từ gật đầu, lại bỗng nhiên nói: “Điện hạ, chuyện của A Mạch, đa tạ.”
“Ta không muốn giúp ngươi, càng không muốn cứu hắn, chỉ là ta tin tưởng ngươi.”
Khóe miệng Cảnh Từ khẽ nhếch lên, đuôi mắt vẫn là vẻ lạnh nhạt như trước: “Ta biết, cũng may không phụ lòng Điện hạ, Công chúa không có việc gì.”
Nam Tu nghiêm túc nhìn hắn, trong giọng nói cũng mang theo trịnh trọng hiếm thấy: “Ngươi nói sai rồi, không phải tin ngươi có thể đưa Mịch nhi về, là ta tin ngươi sẽ không mưu phản, Nam thị tuyệt đối sẽ không oan uổng bất kỳ kẻ nào. Nếu ngươi không sai thì không nên uổng mạng. Những người ngươi giấu đi đó, có người già, nữ nhân, trẻ nhỏ, tu vi cũng cao thấp không đều, ngươi cũng đâu phải kẻ ngốc, dựa vào những người đó mưu phản?”
Đầu tiên Cảnh Từ hơi kinh ngạc, sau đó mới nói: “Điện hạ có từng nghĩ đến, ngộ nhỡ bọn họ đều là lợi thế trong tay ta, dùng để uy hiếp những người thật sự hữu dụng, thì nên như thế nào đây?”
Vẻ mặt Nam Tu hơi cứng lại: “Vậy ngươi sẽ không trở về, Cảnh Từ, Thần quân cũng đâu phải kẻ ngốc, sao ngươi không…” Y thở dài lắc đầu: “Bỏ đi, dù ngươi nói với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không đồng ý.”
Cảnh Từ không nói tiếp, chắp tay hành lễ, quay về phòng.
Nam Tu bày kết giới bên ngoài, đang định đi lại đột nhiên nói: “Sứ thần đi Thanh châu, Võ Thành Nhậm, ngươi còn nhớ không?”
Thấy Cảnh Từ gật đầu, y lại nói: “Chuyện của Chá Phàm điện là gã cố ý đến Thần đô diện Thánh nói.”
“Võ Thành Nhậm?” Cảnh Từ suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra: “Định Viễn Vương đúng là đã bày một thế cục lớn.”
Nam Tu gật đầu: “Võ Thành Nhậm là thần tử thuộc Thanh châu, nếu là cục của Định viễn Vương, e là quá trực tiếp.”
“Hiện giờ Võ Thành Nhậm kia ở đâu?”
“Ở trạm dịch.” Nam Tu ẩn ý sâu xa nhìn thoáng qua: “Để gã nghỉ ngơi tử tế.”
Cảnh Từ lắc đầu: “Đã là một quân cờ bỏ đi, giữ lại cũng vô dụng.”
Nam Tu đi rồi, để lại một mình Cảnh Từ tự suy ngẫm: Võ Thành Nhậm, Nam Tu nói đúng, Võ Thành Nhậm không nên là người của Định Viễn Vương, mà là Dịch Trọng Nhiên. Nói cách khác, ngay từ lúc bắt đầu Dịch Trọng nhiên không chỉ theo dõi Công chúa, mục tiêu của người kia còn là hắn.
Cảnh Từ nằm trên giường, suy nghĩ ngổn ngang.
Dịch Trọng nhiên muốn hắn chết? Đây là vì sao? Nam thị thiên quân vạn mã, dù Cảnh Từ hắn có lợi hại hơn cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ giết một mình hắn, Nam thị sẽ suy tàn sao? Điều này không hợp lý nhỉ.
Ngẫm nghĩ, Cảnh Từ lại đột nhiên nhớ đến đôi mắt khóc đến đỏ hoe, ngậm nước nhìn về phía hắn của Nam Mịch, còn nghiêm túc nói: Ta sẽ bảo vệ ngài.
Hắn cong cong khóe môi, lắc đầu đi ngủ.
Lúc này mới chợt bừng tỉnh nhận ra, đã lâu rồi bản thân hắn không được ngủ mà không cần đề phòng hay kiêng nể gì.
Ôi, vẫn là ở nhà tốt hơn mà.
Nam Mịch không đợi được đến hôm sau đã đi tìm Nam Tu, Nam Tu cho là vị tiểu tổ tông này chưa qua bao lâu lại muốn đi gặp Cảnh Từ, đang muốn quở trách nàng, ai ngờ tiểu Công chúa mặc một thân trường bào tay áo bó, tóc buộc hết lên, rõ ràng là dáng vẻ bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Nam Mịch trịnh trọng nói: “Ca ca, muội muốn học võ. Huynh dạy muội đi?”
“Học võ? Vì sao?”
Nam Mịch nhấp môi, không lên tiếng.
Trong lòng Nam Tu hiểu rõ, lại cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hoang đường: “Muội… muốn cứu Cảnh Từ?”
Ánh mắt Nam Mịch lập lòe mấy cái qua lại, sau đó gật gật đầu.
Lúc này Nam Tu thật sự dở khóc dở cười: “Cướp ngục sao?”
“Ngài ấy cũng đâu hoàn toàn vào ngục, muội cứu ngài ấy ra cũng đâu tính là cướp ngục.”
Còn nói có sách mách có chứng kìa, Nam Tu cười hỏi; “Kết giới nhốt hắn là do huynh bày, muội có thể đánh thắng huynh? Mới vừa vào thành đã muốn đánh ca ca?”
“…” Nam Mịch nhấp môi, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhưng muội muốn cứu ngài ấy.”
Nam Tu; “…” Nước đã đổ đi.
Y bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Muội yên tâm đi, huynh đã nghĩ xong nên cứu hắn thế nào rồi.”
“Cứu như thế nào?”
“Qua bốn ngày nữa, quân đội Thần đô sẽ lên phía Bắc, đi tiêu diệt dư nghiệt Dịch thị, còn phải đi bình Định Viễn Vương mưu phản, ba châu phía Bắc, còn có ai quen thuộc hơn Cảnh Tầm Nhiên hắn?”
Hai mắt Nam Mịch bỗng sáng lên mấy phần: “Ý huynh là, cha sẽ cho chàng thống soái đại quân?”
“Muội tưởng bở đi, hắn là một kẻ mang tội.”
Mấy phần ánh sáng vừa mới bùng lên lại lần nữa ảm đạm xuống, Nam Mịch ấm ức hỏi: “Vậy… ca ca có ý gì?”
“Thân là thống soái đại quân, ta sẽ xin với phụ vương mang Cảnh Từ cùng xuất chinh, chờ hắn theo ta trở về, ta sẽ thay hắn xin công với phụ vương.”
Nam Mịch sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên bật khóc, Nam Tu cho rằng nàng quá cảm động, vội vàng dỗ dành: “Ôi, đừng khóc chứ, ca ca chỉ là làm chuyện nhỏ không tốn chút sức, không cần cảm động như vậy.”
Nam Mịch mang theo giọng mũi nghèn nghẹt, vươn tay kéo lấy tay Nam Tu, rụt rè nói: “Ca ca, huynh phải lên phía Bắc sao? Đừng đi mà, nguy hiểm lắm…”
Hóa ra là nàng lo lắng cho huynh trưởng.
Trái tim Nam Tu lập tức bị mấy giọt nước mắt của muội muội nhà mình hòa tan: “Mịch nhi ngoan, đừng sợ, ca ca rất lợi hại, ai kêu đám người xấu kia bắt nạt muội muội nhà ta, ta đây phải đích thân đi xử lý bọn chúng.” Y dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của Nam Mịch: “Thiên quân vạn mã theo sau, còn có Cảnh Từ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của muội, sao ca ca có thể xảy ra chuyện được?”
Lúc này Nam Mịch mới thút tha thút thít ngừng khóc.
Bởi Nam Tu muốn lên phía Bắc, mỗi ngày ngoại trừ đi xem binh lính thao luyện, chính là bàn luận kế hoạch với thuộc hạ, có khi còn đi gặp Cảnh Từ một chút, bàn bạc hành trình đi Thanh châu.
Nam Mịch suy sụp mấy ngày, bởi vì chuẩn bị lên Đế Thích Thiên nên lại bắt đầu bận rộn.
Trước khi lên trời một ngày, Nam Mịch đi tìm Nam Tu.
Nam Tu vừa khéo trở về từ Chá Phàm điện, thấy hình như Nam Mịch gầy đi, y lại đau lòng: “Sao thế?”
Nam Mịch nhấp môi, không lên tiếng.
Nam Tu: “Ta vừa mới đi thăm Cảnh Từ.”
“Ngài ấy thế nào?” Nam Mịch giương mắt nhìn sang, thấy trong mắt y đều là trêu chọc, lúc này mới lại đỏ mặt cúi đầu.
Trong giọng nói của Nam Tu mang theo ý cười: “Nói đi, có việc xin huynh? Có liên quan đến Cảnh Từ đúng không?”
Nam Mịch gật gật đầu: “Ngày mai lên trời, muội muốn gặp ngài ấy.”
“Gặp thế nào? Huynh nghe nói gần đây phụ thân sắp xếp không ít người bên cạnh muội, một tấc cũng không rời canh giữ muội, muội đoán xem là vì sao?”
Nam Mịch thở dài, nản lòng nói: “Vì không cho muội gặp Cảnh Từ.”
“Biết là tốt, không phải huynh không giúp muội, phụ thân đang nổi nóng, muội chờ chút đi.”
Vảnh mắt Nam Mịch đỏ lên, mếu máo: “Nhưng mà… đại điển Đăng thiên kết thúc, các huynh đã phải xuất phát đi phía Bắc, vậy phải thật lâu mới gặp được, ca ca…”
Nam Tu: “…” Không chịu nổi.
Mắt to ngập nước của Nam Mịch nhìn Nam Tu, duỗi tay xoắn khăn tay một cái, nước mắt vòng quanh hốc mắt mà không rơi xuống: “Ca ca…”
“Được…” Nam Tu thở dài, duỗi tay gạt đi giọt nước mắt cực kỳ đáng thương kia: “Muội nói đi, muốn thế nào?”
“Huynh dẫn chàng ấy cùng lên trời đi.”
Nam Tu: “… Nam Mịch, muội nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Thấy Nam Tu đi rồi quay lại, Cảnh Từ nhướng mày: “Điện hạ còn có việc gì? Không phải cần lên trời sao? Hôm nào rồi lại nói.”
Nam Tu xanh mặt: “Ngươi thu xếp một chút, ngày mai lên trời cùng ta.”
Cảnh Từ: “Hả? Cái gì?”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️