Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình Chương 22: 22: Cả Hai Cùng Đỏ Mặt

Chương 22: 22: Cả Hai Cùng Đỏ Mặt

8:25 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: 22: Cả Hai Cùng Đỏ Mặt tại dưa leo tr. 

Anh có hơi lo về cảm giác khó chịu trong người cô, lúc bế vác cô lên trông có vẻ hơi cưỡng cầu thật.

Anh liền đặt cô xuống.

Cân nhắc lại tư thế giúp cô thỏa mái hơn, bản thân thì lại chẳng thấy mệt tí nào, người ta bảo là khi bế người khác giới hoặc người mà xu hướng giới tính của ta thấy hợp thì sẽ tiết ra một loại hoocmon oxytocin làm anh muốn bế cô tiếp.Còn Như Ân lại tưởng anh mệt rồi, cũng lại cười thầm.

Cô thấy anh vác cô đến đoạn này chắc cũng cạn hơi sức rồi nhỉ? Lúc bị đặt xuống máu trên người cô lại bị dốc xuống khiến cho cơ thể Như Ân trở lên mất trọng tâm.

Cả người cô hơi lảo đảo, xung quanh lại chẳng có cái gì để vịn vào.

Cánh tay của Nghiêm Thục đã kịp thời giơ ra để đỡ cô.

Có vẻ cô vẫn khá yếu, dạo này anh đã để ý đến tình trạng sức khỏe cô, thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng giờ thấy cô bị choáng khá là đáng lo ngại vậy thì có hơi thấy áy náy.

Đáng ra anh lên bế cô kiểu công chúa mới phải.– Có ổn không? Xin lỗi nha.

Tại tôi hơi ngấp, cứ nghĩ em như bao cát mà vác lên.Được anh đỡ thì long cô có chút an toàn, vững chắc, ấm long.

Từ tận đáy lòng cô đã réo lên hồi chuông cảnh báo, đã quá gần rồi.– Không sao, chỉ hơi choáng thôi, chúng ta đi tiếp đi.Như Ân liền đẩy anh ra, nâng tay xoa hai bên thái dương một chút rồi lại điều chỉnh lại quần áo.

Lúc mà anh vác cô lên như bao cát ấy thì cô đã không tính toán rồi, nhưng quần áo của cô lại nhăn đi.

Như Ân là người làm trong lĩnh vực thời gian lên từng nếp gấp trên quần áo cũng khiến cô không ưa.Nghiêm Thục không nghe thấy cô định cãi mình khi anh xem cô là bao cát, anh đã tính cố ý nói ra câu đó để cô lườm mình cái, rồi lại có chủ đề nói chuyện phiếm.Nhưng cúc áo sơ mi của cô lại bị bật ra, nó khiến tầm mắt của Nghiêm Thục rơi lên chiếc cúc tuột cuống đất ấy, lại rời mắt di chuyển lên trên.

Cả khuôn ngực đầy đặn lộ ra trước mắt anh.

Thứ quỷ đó lại chẳng đứt ở hàng cúc thứ hai, hay muốn hàng cuối vì nếu ở mấy điểm đó có hở thì anh còn coi như không xảy ra chuyện gì.

Nhưng lại ở hàng thứ ba, cũng biết chọn vị trí đứt đi.Lúc ấy, cô đang choáng đầu lên chẳng hề để ý đến khí lạnh từ màn đêm đang hạ xuống đã luồn vào khuôn ngực mình, chỉ cảm thấy thời tiết hơi lạnh.Nghiêm Thục thì như bị cuốn, anh biết nhìn là rất không biết lịch sự, thậm chí còn bị coi là biến thái…nhưng đập vào mắt anh đó…Vòng ngực của cô tuy không thuộc dạng quá bự nhưng cũng đủ làm mũi anh thấy cay cay, sợ là máu mũi sắp chảy mất.Nghiêm Thục làm bộ khụy đầu gối, tay trống lên đầu gối tỏ vẻ rất mệt cần nghỉ ngơi để che đi gương mặt đỏ của mình.

Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều hình ảnh hơn vậy nhưng đây là cô.

Cách ăn mặc của cô khá cá tính lên nhiều khi anh còn thấy vòng ngực của cô bé, lúc cô mặc váy công sở thì lại khoác khăn lên nó vừa che mặt, vừa che đi vòng một.– A…Như Ân cúi đầu chỉnh quần áo thì thấy cái cúc của mình đã bị rời lúc nào không hay, cô hơi hoảng lỡ thốt ra tiếng.

Nhưng cô nhanh chóng che miệng lại quay lưng về phía anh.Lúc đi cô quên không khoác khăn, sai lầm mà.– Khụ…em sao vậy? mệt hay đau ở đâu à? Cần tôi giúp gì không?Cách nói của Nghiêm Thục nghe có vẻ rất đưng sđắn nhưng trong lòng anh đang gào thét.Cái cảm giác mà con tim mình đập thình thịch vì ngại, cộng thêm cái gương mặt đỏ như gấc lúc nãy của mình thật khiên Nghiêm Thục nghi ngờ bản thận.Như Ân đang cố nghĩ cách cứu chữa hoàn cảnh.

Làm sao đây?– À anh chú ý bọn người ở đằng sau đấy, tôi hơi mệt, tôi muốn ngồi nghỉ.Nói xong cô ngồi bệt tại đó luôn, hai người cũng chọn chỗ có thể cản tầm nhìn của những người xung quanh, nên ở đây cũng coi là tạm nghỉ.Cứ ngồi đây cũng chẳng là cách, Như Ân một tay cố kéo sát hai bên áo lại để che đi cái khe ngực của mình.

Cô rất ngại, dù như nào cũng là người lớn, cái cảm giác này rất thẹn.

– Ừm hay tôi giúp em…– Giúp gì? Tôi bảo anh là hãy để ý những tên có khả năng phát hiện chúng ta đã rời đi mà, tôi đâu cần…!Nghiêm Thục hiện tại cảm thấy cứ ở thế ngại ngùng này thì thật là gây khó dễ, chưa kể hoàn cảnh của họ là chạy trốn.Nghiêm Thục trực tiếp bế cô kiểu công chúa lên, đối diện với ánh mắt trợn trừng của Như Ân, tay cô thì vẫn cầm hai vạt áo ấy.

Gương mặt cô từ trắng bệch sang màu đỏ gấc cảm giác như sắp nổ tung.– Thả tôi xuống.– Không thả.– Anh…Mặt anh hướng về phía trước, bước đi cũng dần nhanh hơn.

Nghiêm Thục không hề cúi đầu xuống nhìn cô, làm cảm giác ngại đó của cô cũng trở lên dịu đi.

Như Ân chăm chú quan sát gương mặt anh ở góc này, kì thật trước đó cô thấy anh rất đẹp nhưng ngay góc này mà cũng rất tinh tế.

Nét đẹp của anh rất sắc, thậm chí là có vẻ như nó còn đang giấu mình, cái cảm giác lúc đầu thấy anh là mĩ nam nhưng ngắm kĩ lại toát ra vẻ nam tính…rất đậm.

Mùi hương trên người anh không những mát mẻ, thoáng chút lạnh mà nó còn có vẻ như đang tỏa ra cái khí thế mạnh mẽ ẩn mình.Như Ân ngắm nhìn anh đến khi thấy những giọt mồ hồi chảy dọc hai bên má xuống cằm anh, rồi nó lại rơi xuống chán cô.

Tự nhiên cô thấy hơi cay cay mắt.

Từ bé giờ,…Như Ân giơ tay lau những giọt mồ hôi của Nghiêm Thục, thấy nó vẫn cứ nhỏ xuống chán mình thì cô cũng chẳng thấy sao cả, cứ lặng lẽ mà lau cho anh.

Vì hành động bất ngờ ấy của cô mà Nghiêm Thục rất muốn nhìn cô, nhưng lại sợ cô dừng tay, sợ cô sẽ ngại tình huống này.Hành động tự phát mà đại não cũng chưa kịp phân tích là đúng hay sai của hai người, nhất thời khiến một thứ gì đó trong họ nảy sinh.– Này Nghiêm Thục…

Bất giác cô muốn nói chuyện với anh, đây là lần đầu cô muốn bắt chuyện với một người.Nghiêm Thục cũng vấn hướng thẳng tầm nhìn về phía trước, anh biết bọn người đó sẽ tìm về hướng trung tâm trước lên cũng khá thả lỏng tinh thần.– Đây, em muốn nói gì? Lo tôi mệt?Như Ân cô lép mình vào vòng ngực anh để che đi cái cảnh xuân ấy, cô sợ anh thấy.

Nhưng lại chẳng hề biết tim anh đang đập rất nhanh.

Khi ngực cô va vào ngực anh đã khiến cho anh bị kích thích…anh cố kiềm chế…– Cũng có thể là vậy.

Nhưng anh không thấy tôi đang có cái gì muốn giấu à?Nghiêm Thục chỉ cười trừ,– Tôi tò mò thì em có cho tôi biết không? Nhiều khi biết quá nhiều chỉ thêm lo lắng mà thôi.Cô thấy cũng đúng.

Tự nhiên cô lại cười khổ.– Chính anh có khi cũng đang gặp rắc rối như tôi đó.

Lại bảo là rước thêm vấn đề đi.

Có khi hợp lực giải quyết mới hay ấy..