Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 54: Xin lỗi

8:25 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54: Xin lỗi tại dưa leo tr. 

Bốn giờ chiều, cổng nhà tù số một Giang Thành.

Không biết có phải trùng hợp hay không, bầu trời hôm nay xuất hiện cơn mưa rào dữ dội, giống như đêm Thẩm Triết lái xe xảy ra chuyện.

Trên mặt đất trống trải ngoài nhà giam, phóng viên đã đứng kín mít, bọn họ mặc áo mưa, cầm máy ảnh, nhắm ngay cổng nhà giam, cũng có không ít người dân bất chấp mưa to vây xem.

Không lâu sau, một chiếc BMW màu đen từ quốc lộ lái tới.

Cổng nhà tù mở ra, Thẩm Triết được cảnh ngục hộ tống ra khỏi cổng, người hộ tống cậu là một nữ cảnh ngục, bình thường ở trong ngục đã săn sóc Thẩm Triết rất nhiều.

Cô ấy rất quý chàng trai lễ phép hiểu chuyện này, trước khi đi, cô ấy sửa sang lại cổ áo cho Thẩm Triết, nói: “Ra ngoài rồi em phải sống cho tốt đấy.”

“Em cảm ơn chị Lưu.”

Thẩm Chi từ trên chiếc BMW màu đen đi xuống, vẻ mặt kích động đón Thẩm Triết, run giọng nói: “A Triết, mẹ đến đón con đây.”

“Mẹ.” Mắt Thẩm Triết đỏ ửng, dang tay ôm mẹ, nhưng ngay sau đó chuyển hướng sang anh trai, hai anh em ôm chặt lấy nhau.

Lục Lẫm vỗ nhẹ bờ vai của cậu: “Đi thôi, lên xe trước đã.”

“Vâng.”

Các phóng viên nhìn thấy Thẩm Triết đi ra ngoài, đồng loạt xông lên, ánh đèn nháy liên tục. Lục Lẫm đeo khẩu trang đã chuẩn bị sẵn lên tai Thẩm Triết, che chở cho cậu ngồi lên xe.

“Thẩm Triết, xin hỏi cậu có lời gì muốn nói với người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ trước đây không?”

“Trên mạng có rất nhiều bình luận, cậu có gì muốn đáp trả không?”

“Năm đó cậu tự sát, là vì lương tâm cắn rứt, hay là vì không chịu được áp lực dư luận?”

“Mời cậu nói với chúng tôi hai câu!”

Lục Lẫm che chắn cho Thẩm Triết ở phía sau, ngẩng đầu nhìn phóng viên: “Thẩm Triết đã vì lỗi lầm của mình mà trả giá rất nhiều, đối với bị người hại, cả gia đình chúng tôi đều rất áy náy, đồng thời nhất định sẽ cố gắng bồi thường cho họ, nguyện người chết án nghỉ, người sống kiên cường.”

Đúng lúc này, không biết từ đâu trong đám đông bay đến một đôi giày, bất ngờ đập vào trán Lục Lẫm, để lại một vết đỏ.

Mọi người xung quanh ồ lên.

“Cái gì mà người chết an nghỉ, người sống kiên cường, Phú nhị đại lái xe đâm người rồi bỏ trốn, nên phán tử hình! Mới qua ba năm đã được thả ra, chó má! Nhất định là các người mua chuộc quan toà!! Phú nhị đại đáng chết! Đáng chết!”

“Anh!” Nước mắt Thẩm Triết chợt rơi xuống.

Vẻ mặt Lục Lẫm không thay đổi, để Thẩm Chi cùng Thẩm Triết lên xe trước, đóng cửa xe lại, anh xoa xoa vết máu trên trán, nhìn về phía ống kính: “Có nên chết hay không không phải do anh quyết định, mà là do luật pháp quyết định.”

Anh chậm rãi nói: “Em trai tôi mắc phải sai lầm, khiến gia đình người khác thương tổn không thể bù đắp, cũng ảnh hưởng xấu đến xã hội, làm anh trai người gây tai nạn, tôi vô cùng xin lỗi.”

Anh hướng về phía ống kính, cúi người một cái thật sâu.

“Làm cảnh sát nhân dân, bắt giữ tội phạm vi phạm pháp luật, duy trì công bằng chính nghĩa là chức trách của chúng tôi.” Lục Lẫm tràn đầy khí phách: “Nhưng làm một người anh, đối với hành vi của em trai mình tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu có bất kỳ điều gì không hài lòng, xin hãy tính lên đầu tôi.”

“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm bố, bố không ở đây, vậy thì là lỗi của anh trai.”

Lục Lẫm nói xong lời này, xung quanh cũng yên tĩnh lại, phần lớn phóng viên và người dân đều biết Lục Lẫm, người này là đại đội trưởng luôn xông pha trên tiền tuyến, bất kể là vụ án chồng đánh vợ, tranh chấp nhà cửa dưới nông thôn, hay là nằm vùng bán hàng đa cấp, hoặc là đối đầu với trùm ma túy, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng anh.

Mọi người im lặng, Lục Lẫm ngồi vào trong xe, tài xế lái xe rời đi.

Mặc dù trước đó Thẩm Chi đang giận Lục Lẫm, nhưng bất kể thế nào vẫn luôn quan tâ m đến con trai, bà lấy một cái băng dán từ trong túi ra: “Lẫm Lẫm, cho mẹ xem trán con một chút.”

“Vết thương nhỏ thôi mẹ, máu cũng không chảy nữa.” Lục Lẫm không thèm để ý lấy điện thoại ra, gọi cho bên nhà hàng: “Ừ, bây giờ chúng tôi đến, bốn người.”

Thẩm Chi đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cái gì mà bốn người.”

Lục Lẫm nói: “Con gọi Nghiên Nhi đến.”

Sắc mặt Thẩm Chi chợt biến: “Người một nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, con gọi cô ta tới làm gì!”

Lục Lẫm nói: “Cô ấy cũng là người nhà mà mẹ.”

Thẩm Triết khó hiểu nhìn về phía Lục Lẫm và Thẩm Chi, nói: “Là chị gái trước đây ạ? Con đã gặp chị ấy rồi.”

Tâm trạng Thẩm Chi kích động nói: “Mẹ sẽ không ngồi cùng bàn ăn cơm với cô ta.”

Thẩm Triết nói: “Con biết chị ấy là phóng viên đưa tin về con trước đây, hôm chị ấy đến thăm con, chị ấy cầm tay con khóc đến trưa, liên tục nói xin lỗi, khiến con cũng phải xấu hổ.”

Lòng Lục Lẫm chợt nhói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút trách móc Thẩm

Chi.

Thẩm Chi ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.

Trong phòng ăn lớn của nhà hàng, thức ăn thơm ngào ngạt đã được bưng hết lên, nhưng người đang chờ lại chậm chạp không xuất hiện.

Thẩm Chi lạnh nhạt nói: “Mắt con thì cứ mong ngóng nhìn ra ngoài cửa, nhưng người ta căn bản không thèm nể mặt, uổng phí tấm lòng của con rồi.”

Lục Lẫm cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, gọi một cuộc cho Khương Nghiên.

Khương Nghiên đi vào một căn hộ xa lạ, nhận điện thoại nói: “Anh Lục Lục.”

“Em làm gì thế, mọi người đang chờ em tới ăn cơm đấy.” Lục Lẫm hạ giọng nói:

“Mẹ anh, em trai anh đều đang chờ đợi.”

“Chẳng phải em nói em không đến rồi mà.”

Lục Lẫm cho rằng cô chỉ nói dỗi, không nghĩ tới người này thật sự…

“Khương Nghiên, anh không nói đùa với em.” Anh hít sâu một hơi, trầm giọng: “Giữa hai người chúng ta, anh luôn một mực cố gắng, còn em thì sao, có thể cho anh thấy thành ý của em hay không, ba năm trước em tuyệt tình rời đi, không sao, em đã trở lại, anh tha thứ cho em, chúng ta vẫn giống như trước đây, có gì khó khăn thì cùng nhau cố gắng vượt qua, nhưng đôi khi, em phải để anh cảm nhận được em cũng đã cố gắng, em cũng quan tâm đến anh, muốn liều mạng mà ở bên anh, em biết không?”

Một lời thổ lộ xuất phát từ nội tâm, đổi lại là sự im lặng từ đầu bên kia điện thoại.

Tim Lục Lẫm, dần dần nguội lạnh.

“Lục Lẫm, hôm nay… Thật không được.”

Lục Lẫm cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.

***

“Xuân Nhi, cho chị điếu thuốc.”

Ngoài hành lang khu chung cư, Vương Hoài Xuân lấy bao thuốc trong túi đưa cho Khương Nghiên, sau đó lấy bật lửa ra châm cho cô.

Ánh lửa chiếu rọi gò má tái nhợt của Khương Nghiên, nhìn ngọn lửa bập bùng, cô do dự một chút, cuối cùng lại cất thuốc lá đi.

“Thôi.”

Vương Hoài Xuân khó hiểu nhìn về phía cô.

“Đã bỏ rồi, không nên đụng đến nữa.”

Trong con ngươi cô tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

“Chị Nghiên, thật sự phải làm hả chị? Chuyện này cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Vương Hoài Xuân thấp thỏm nói: “Nếu thật sự đưa tin, sợ rằng…”

“Bất kể qua bao nhiêu năm, sai lầm vẫn là sai lầm.”

Khương Nghiên đi lên tầng hai khu chung cư.

Cửa chống trộm cuối hành lang tầng hai đã gi sắt, Khương Nghiên đi tới nhấn xuống chuông cửa, chuông cửa cũng đã hỏng.

Cô cùng Vương Hoài Xuân liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa chống trộm.

Không lâu sau, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đi ra mở cửa, ông mặc áo lông màu đen, đeo kính lão.

“Xin hỏi hai vị là?”

“Chào ông Lưu, tôi là Khương Nghiên, trước đấy tôi đã từng gọi điện thoại cho ông.”

“Phóng viên Khương hả, chào cô, mời cô vào nhà.” Lưu Hoài Sơn mở cửa mời Khương Nghiên và Vương Hoài Xuân đi vào, để vợ mình đi pha trà cho khách.

Mọi người cùng ngồi xuống, Vương Hoài Xuân dựng máy quay, đối diện Khương Nghiên và Lưu Hoài Sơn.

***

Suốt ba ngày, Lục Lẫm chưa từng để ý đến Khương Nghiên, không gọi điện thoại cho cô.

Khương Nghiên gọi tới, anh cũng không nhận.

Lần này anh thật sự rất tức giận, hơn nữa hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nàng khó hiểu kia.

Bây giờ Lục Lẫm khá đau đầu, chuyện của em trai trên mạng bị nói đến ồn ào, Thẩm Triết chỉ ở trong nhà, không dám ra cửa, thậm chí có người kích động còn đứng canh ngoài cửa nhà cầm biển hiệu mắng chửi. Lục Lẫm không chỉ phải bảo vệ em trai an toàn, còn phải trấn an tâm trạng của cậu, trong cục cảnh sát còn có một số chuyện đang chờ anh giải quyết.

Thật ra các đồng nghiệp trong cục cảnh sát rất bội phục Lục Lẫm, bả vai người đàn ông này dày nặng, có thể gánh mọi chuyện.

Hai ngày nay, mọi người làm việc vô cùng nghiêm túc cẩn thận, cố hết sức không để Lục Lẫm thêm phiền phức.

Hôm đó Lục Lẫm vừa mới đi vào cục cảnh sát, Tiểu Uông đã vội vã chạy tới, thở không ra hơi: “Đội trưởng Lục… Lục, TV, TV đưa tin rồi!”

“Cái gì mà đưa tin rồi?”

“Chuyện của em trai anh! Có cả chị dâu! Chị ấy nói xin lỗi! Còn có, còn có cục trưởng Lưu đã về hưu, ông ấy cũng ra mặt nói chuyện!”

Lục Lẫm nghe vậy, chạy như điên vào đại sảnh, đứng bên cạnh bàn tiếp đón, vài nhân viên cảnh sát xung quanh đều bỏ công việc trong tay xuống, xem TV trên tường.

TV đang phát chuyên mục phỏng vấn của phóng viên, đối tượng phỏng vấn là một vị lãnh đạo cao tuổi đã về hưu.

“Cảnh sát Lục do tôi tự mình sắp xếp, nằm vùng làm thủ hạ của trùm buôn ma tu/ý Lão Trùng, tất cả hồ sơ ghi chép thân phân đều bị tiêu hủy, từ nay về sau, là đen là trắng, có lẽ khó mà nói rõ, nhưng chỉ cần tôi còn sống một ngày, thân phận cảnh sát của lão Lục sẽ không bao giờ thay đổi.”

Cục trưởng Lưu vừa nói vừa lắc đầu, thở dài một tiếng: “Sau này lão Lục bị bắn trong lúc làm nhiệm vụ nằm vùng, khi đưa đến bệnh viện đã hấp hối, vợ ông ấy đang công tác ở nước ngoài, chỉ có con trai ở trong nước.”

“Lúc nhận được điện thoại, Thẩm Triết đang cùng các bạn ăn mừng giải quán quân đua xe, biết tin bố bị thương, cậu bé lái ô tô chạy tới bệnh viện, trên đường đo gây tai nạn xe cộ, có lẽ sẽ bối rối, nói nhiều lời không nên nói, có hành động không phải phép, nhưng tôi tin tưởng đây chẳng qua chỉ là sự lo lắng bối rối xuất phát từ chuyện bố mình không rõ sống chết.”

“Vì lúc đó thân phận lão Lục vẫn chưa được tẩy trắng, cho nên cái chết của ông ấy chỉ báo về gia đình, không thể công bố ra ngoài.”

“Đây chính là toàn bộ ẩn tình phía sau sự việc tai nạn xe cộ năm xưa, hai ngày trước phòng viên Khương tìm được tôi, đúng lúc Thẩm Triết ra tù, tôi nghĩ nếu có thể nói ra chân tướng, vậy thì cán cân công lý hãy để người dân tự phán xử trong lòng.”

Lão Lưu uyển chuyển, tiếp tục nói: “Cảnh sát truy đuổi nhiều năm, cuối cùng Lão Trùng lại thua trong tay con trai lão Lục là cảnh sát Lục Lẫm, tôi tin đây chính là công lý.”

Tiểu Uông nói: “Không hổ là người làm lãnh đạo nhiều năm, nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt.”

Ống kính chuyển sang Khương Nghiên, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trang điểm nhẹ nhàng, đối mặt với ống kính.

Tim Lục Lẫm thít thật chặt.

“Ông Lưu nói đến công lý, trước đây rất lâu, tôi tự cho rằng phản ánh đúng sự thật tin tức là sứ mệnh của phóng viên, nhưng tôi lại mang theo tình cảm cá nhân, tự xưng là công lý và chính nghĩa, chỉ nghe từ một phía đã đưa tin về sự việc ba năm trước, hướng luồng dư luận đẩy người gây tai nạn đến nơi đầu sóng ngọn gió, mang đến cho cậu ấy một tai nạn nặng nề.”

“Tôi không có tư cách đi định nghĩa bản chất của một người, phóng viên đối với mỗi một bản tin, đều phải có lòng tôn kính, trân trọng, nhưng tôi đã không làm được.”

Cô đứng lên, hướng về phía ống kính, cúi người thật sâu: “Tôi xin trịnh trọng hướng Thẩm Triết, hướng tất cả người xem nói lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Thẩm Chi ngồi trước TV, hai tay run lên, tay cầm tách cà phê run rẩy không ngừng, đây là lần đầu tiên Khương Nghiên công khai nói xin lỗi con trai bà, mặc dù trước đây cô đã từng nói thật sự xin lỗi, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải lời thật lòng, mà chỉ bởi Lục Lẫm.

Lần xin lỗi này, thật sự xuất phát từ nội tâm.

Thật ra điều Thẩm Chi muốn cũng chỉ là một lời xin lỗi như vậy mà thôi, sở dĩ bà ghét Khương Nghiên, là vì ghét bộ dáng rõ ràng làm sai lại tự cho mình biết được đạo lý cả thiên hạ của cô.

Bây giờ bà giống như một vị tướng quân giành được thắng lợi sau khi trải qua một cuộc kháng chiến trường kỳ, nhưng trong lòng bà không có chút vui vẻ nào.

Bà lấy ra một tấm ảnh cũ trên bàn làm việc, người đàn ông trong ảnh mặc một bộ quân trang phẳng phiu. Bà không tiếng động rơi nước mắt, thấm ướt khuôn mặt anh tuấn trên bức ảnh đã ố vàng.

“Tôi hận ông.” Bà khẽ nói: “Tôi thật sự hận ông.”

Hết chương 54