Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

5:11 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34 tại dưa leo tr. 

Vào các ngày làm việc, người đến thăm tại phòng bệnh nội trú ít hơn nhiều so với cuối tuần.

Sơ Trừng nằm trên giường truyền dịch gần như cả ngày nên hai tay tê dại, khi kim được rút ra là cậu lại nóng lòng muốn cử động ngay.

Một người lạ ăn mặc như shipper gõ cửa rồi nghiêng người bước vào: “Chào anh, cho hỏi đây có phải phòng bệnh của Sơ Trừng không?”

Giáo sư Kim đang dở tay phải đặt thứ mình đang làm xuống, nghi ngờ gật đầu: “Phải.”

“Ở đây có một hộp đồ ăn của anh Dụ giao đến ạ.” Cậu shipper lấy một túi đồ trong thùng giữ nhiệt ra.

Sơ Trừng nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì lập tức nhìn sang.

Giáo sư Kim cảm ơn cậu shipper; sau khi cậu ta đi, bà mở túi ra thì thấy bên trong có một tờ giấy viết tay.

Lúc trước Lộc Ngôn bị bệnh dạ dày, dì ở nhà nấu cho nó canh bồi bổ có công dụng tốt lắm, tôi nghĩ thầy cũng ăn thử xem sao. Chúc thầy mau khoẻ.

“Đồng nghiệp chăm sóc con tốt quá.” Giáo sư Kim đặt tấm thiệp vào tay Sơ Trừng rồi mở hộp canh còn đang bốc khói.

Sơ Trừng đọc xong mẩu giấy thì mỉm cười: “Thầy ấy giống cậu lắm, cả hai người đều lo lắng cho cháu của mình.”

“Tâm ý của người ta thì đừng lãng phí, con ăn thử đi.” Giáo sư Kim lấy một cái chén nhỏ bên cạnh để đổ ra một ít.

Trong hộp giữ nhiệt có một phần canh bạch chỉ với bồ câu, người nấu canh con đặc biệt chú ý giảm dầu, giảm muối, đồng thời bổ sung thêm các loại đảng sâm, bán hạ, vân linh để bồi bổ cơ thể; trông chén canh nước trong vắt và có mùi thơm dịu.

Giáo sư Kim đặt chén canh lên chiếc bàn nhỏ lên giường Sơ Trừng, đưa muỗng với khăn giấy cho cậu.

Đáp lại sự quan tâm chu đáo và ân cần như vậy, Sơ Trừng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Mẹ ơi con tự làm được, mẹ phục vụ con như thế thì tối con không ngủ ngon.”

“Con nghĩ mẹ rảnh rỗi không có việc làm à?” Giáo sư Kim liếc cậu một cái: “Mẹ định về nấu canh cho con những giờ có người mang tới rồi, con ở đây không thiếu thứ gì nên thôi để mẹ nhờ cậu đưa về sau.”

Sơ Trừng đang thưởng thức một muỗng canh nghe đến đây thì ngẩng đầu: “Mẹ về ngay ạ? Khó lắm mẹ mới tới Đình Châu, vậy mà con cũng không dẫn mẹ đi chơi được.”

Giáo sư Kim đáp: “Thôi đừng có giả đò, thấy con không sao là mẹ yên tâm rồi; mẹ còn phải về dự toạ đàm nữa, với lại mẹ ở đây con cũng khó chịu.”

Sơ Trừng thấp giọng nói: “Đâu có.”

Giáo sư Kim tỏ vẻ ‘mẹ lại hiểu con quá’ rồi nhìn cậu ăn hết miếng này đến miếng khác, bà tò mò hỏi: “Ngon không?”

“Dạ ngon, vị thanh đạm nên ăn thấy bụng dễ chịu lắm.” Sơ Trừng ra hiệu muốn đưa cho mẹ một chén.

Giáo sư Kim giơ tay từ chối: “Mẹ không thích vị thuốc bắc, con ăn đi, mẹ dọn dẹp mấy thứ cho con.”

“Con làm việc cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, đừng thức khuya, ăn quá nhiều hoặc ăn uống trái bữa…” Mẹ Sơ vừa dọn dẹp vừa căn dạy giống hệt những người mẹ khác.

“Con biết rồi.” Sơ Trừng vừa gật đầu đồng ý vừa ăn canh.

Buổi chiều ông Kim nhờ người đến đón Giáo sư Kim.

Bước chân chia tay của Sơ Trừng bị chặn ở phòng bệnh, cậu chỉ có thể đứng bên cửa sổ mỉm cười vẫy tay chào bà.

Sau khi tạm biệt mẹ, cậu ngồi trở lại giường; nhìn những cuốn sách đã đọc gần xong trên tủ đầu giường, cậu cảm thấy hơi chán.

Bệnh nhân nhỏ cùng phòng hôm nay cũng có vẻ chán nản, cậu nhóc nằm trên giường đọc truyện tranh trên điện thoại di động nhưng cứ lướt qua mà chẳng biết có đọc không.

“Em ơi, sao hôm nay không chơi lego nữa?” Sơ Trừng chủ động nói chuyện với cậu nhóc vì cậu không có việc gì làm.

Bệnh nhân ngẩng đầu nhìn cậu: “Để mai đi, tối nay em muốn về nhà.”

Lại về nhà?

Sơ Trừng vô cùng bối rối – nội quy phòng bệnh nội trú ở đây rất nghiêm ngặt, tại sao cậu nhóc có thể về nhà ngủ cả đêm?

Một lúc sau Sơ Trừng vẫn chưa nói gì.

Bệnh nhân ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, lớn tiếng hỏi: “Anh muốn học không?”

Sơ Trừng mỉm cười gật đầu: “Ừ, em dạy anh nhé?”

Cậu nhóc rất hài lòng với thái độ khiêm tốn của thầy Sơ, cậu ta ngồi thẳng dậy, nhướng mày thản nhiên đưa ba ngón tay ra: “Những yếu tố khiến anh không thể về nhà là kiểm tra đột xuất, sự phối hợp của bác sĩ điều trị với sự phối hợp của y tá kiểm tra giường.”

“Nói chung là chỉ cần có người, có tiền, có ngoại hình; anh ở được trong phong này tức là không cần lo hai cái đầu tiên, anh học cái cuối cùng thôi.” Bệnh nhân nhỏ nói nghe thật dễ dàng, cậu nhóc xoay người xuống giường và chuẩn bị ‘thị phạm’.

“Hả?” Sơ Trừng chờ xem.

Cậu nhóc cào mái tóc bồng bềnh trên đầu, thản nhiên xỏ một đôi giày vải bước ra khỏi phòng bệnh rồi hướng thẳng đến phòng trực của y tá ở tầng này.

“Chị ơi.”

Vừa bước vào cửa là cậu ta đã nhẹ nhàng phàn nàn: “Giường trong phòng nhỏ quá, ban đêm ngoài đường luôn có tiếng còi xe, mấy ngày nay em không ngủ được ngon giấc nên chị giúp em xem xét…”

Trong vòng ba đến năm phút, cậu nhóc đã đi một vòng thị phạm; quay trở lại cửa phòng bệnh, cậu ta cầm lấy một chiếc áo khoác, vẫy tay chào bệnh nhân lớn: “Anh, em về trước nhé.”

Thầy Sơ chứng kiến ​​toàn bộ quá trình: …

Thấy thì thấy rồi đó nhưng học thì lại chưa được.

Bầu trời dần tối hơn một chút.

Sơ Trừng ăn mặc chỉnh tề đang thu dọn đồ đạc vào phòng bệnh.

Màn hình điện thoại nhấp nháy, cậu nhận được tin nhắn WeChat.

[Dụ Tư Đình: Ăn thấy thế nào? ]

Buổi trưa Sơ Trừng đã gửi tin nhắn cảm ơn hắn vì đã gửi canh cho cậu, đối phương có lẽ đã ở trong lớp cả buổi chiều nên bây giờ mới đọc được.

Sơ Trừng ngừng thu dọn đồ đạc, nhấc điện thoại lên trả lời.

[Tôi ăn xong rồi. Giáo sư Kim dù chưa ăn miếng nào nhưng vẫn khen thầy không ngớt, thầy Dụ thực sự rất được lòng phụ huynh.]

Dụ Tư Đình nhanh chóng đáp lại.

[Dụ Tư Đình: Người ta là giáo viên chủ nhiệm đứng top bảng vàng đấy, được lòng phụ huynh là chuyện bình thường mà?]

[Thầy hay quá.]

[Dụ Tư Đình: Lộc Ngôn biết thầy nhập viện nên liên tục đòi đến thăm thầy, tôi sợ nó phiền thầy với Giáo sư Kim nên không cho nó đi.]

[Không sao đâu, mẹ tôi đi rồi nhưng cũng không cần cho nó ghé đây đâu, hai ngày nữa tôi xuất viện rồi. Tối nay tôi định lén về nhà.]

[Dụ Tư Đình: Về nhà hả? Thầy ra ngoài được không? Nếu bị bắt quả tang trong đêm nhẹ thì bị phạt tiền chứ lỡ bị huỷ giường thì phiền lắm.]

Chẳng phải cậu vừa học cách làm nũng từ bệnh nhân nhỏ bên cạnh sao? Bây giờ ngẫm lại cậu vẫn cảm thấy mình đang đỏ mặt.

Sơ Trừng mỉm cười gõ chữ.

[Thầy đừng lo, tôi xử lí xong hết rồi.]

[Dụ Tư Đình: Vậy đợi tôi một lát đi, sắp tan học rồi, để tôi lái xe qua đón thầy; tôi đưa Lộc Ngôn qua thăm thầy luôn để nó khỏi làm phiền tôi.]

[ Ừ, tôi đợi thầy ở phòng bệnh.]

Buổi chiều gần tới thời điểm Trung học phổ thông số Mười tan học, thầy Dụ và Lộc Ngôn đều đến rất nhanh.

“Thầy Sơ.” Sơ Trừng chưa kịp thấy người thì đã nghe một giọng nói trẻ trung vang lên.

“Đây.” Sơ Trừng mang theo nho mới rửa sạch ra khỏi nhà vệ sinh.

Lộc Ngôn bước đến đưa một bó hoa mẫu đơn cho Sơ Trừng như làm ảo thuật, bó hoa được buộc rất đẹp, phối màu chuyển dần từ cam đến vàng tươi trông rất bắt mắt.

“Cậu con nói bây giờ thầy không ăn được gì, con cũng không biết nên tặng gì nhưng lúc nãy lại đi ngang tiệm hoa. Con chúc thầy Sơ sớm khoẻ!”

“Cảm ơn con nhé.” Sơ Trừng với bó hoa rực rỡ cười càng đẹp, cậu đưa đ ĩa trái cây cho Lộc Ngôn: “Con ngồi đi.”

Lộc Ngôn mỉm cười nhận lấy, nhìn trái nho sẫm màu trên đ ĩa, cậu nhóc cảm thấy khó hiểu: “Con tưởng thầy không ăn được trái cây, sao thầy có cái này vậy?”

Sơ Trừng ẩn ý liếc về phía cửa: “Cậu của con mua đấy.”

“Hả?” Lộc Ngôn quay đầu nhìn bóng dáng đứng thẳng phía sau rồi phàn nàn: “Biết thầy không ăn được mà còn cố tình mang đến cho, cậu xấu tính quá vậy?”

Dụ Tư Đình đột nhiên bị nhắc tên nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Lần trước thầy Sơ nhận được hoa thăm bệnh đã nói gì nhỉ? Ừ thì… Làm như vậy quá kì quặc?”

Nghe người này gây chuyện, Sơ Trừng cầm bó hoa khựng lại, cậu hơi giật khóe miệng.

Vẻ vui mừng trên mặt Lộc Ngôn hơi chùng xuống, cậu nhóc nhìn quanh phòng và chẳng mấy chốc đã thấy bình hoa vẫn đặt ở cửa sổ.

Cậu nhóc đồng ý: “Đúng vậy, ai tặng thầy mấy bông hoa cát cánh xanh lè thế? Thật là th ô tục.”

Sơ Trừng không khỏi khịt mũi cười: “Vẫn là cậu của con.”

“… Tốt nhất là con nên im.” Sau khi đạp bãi mìn hai lần, cậu nhóc Lộc Ngôn không dám nhìn vẻ mặt của đại thiếu gia nhà họ Dụ. Để tránh phải bắt taxi về nhà, cậu ngẩng đầu đưa tay lên làm động tác kéo khoá miệng.

Sơ Trừng vẫn mỉm cười. Cậu giơ tay vỗ nhẹ lên vai ‘con trai tốt’ rồi tinh ý giúp cậu nhóc đổi chủ đề: “Sao con biết thầy nhập viện?”

Lộc Ngôn quay lại chỉ vào Dụ Tư Đình: “Cậu con về nhà hai lần mà lần nào cũng đầy mùi thuốc khử trùng, thầy thì lại nghỉ bệnh nên con đoán ra ngay.”

“Con giỏi như chó nghiệp vụ vậy.” Sơ Trừng phục sát đất.

Lộc Ngôn bỏ một quả nho vào miệng, mơ hồ nói: “Hồi nhỏ con yếu lắm, ba ngày phải đi khám bác sĩ một lần nên rất nhạy cảm với mùi này.”

Mỗi khi nhìn thấy trái nho, Sơ Trừng lại nhớ đến việc Lộc Ngôn bị phạt và khóc lóc trong văn phòng của đại ca hồi mới khai giảng. Cậu nhóc mà thầy Sơ tưởng là đáng thương lại là một đứa nhỏ hạnh phúc như vậy.

“Thầy không có báo cho trường chuyện nhập viện, con thông minh đoán được thì cũng đừng cho ai biết, mất công lại gây ra phiền toái không đáng có.”

“Hả? Có vẻ hơi muộn rồi, có mấy đứa trong lớp biết, tốc độ lan truyền tin tức…” Lộc Ngôn ăn trái cây chậm lại, khuôn mặt tuấn tú cười ngượng.

Sơ Trừng chỉ cảm thấy đầu đau nhức, điều này có nghĩa là gần như cả lớp đều biết?

Khi cả hai người đều im lặng, Dụ Tư Đình nói với cháu trai: “Dẫn con đi thăm bệnh rồi đó, giờ về được chưa? Cậu không cho con nghỉ tiết tự học buổi tối đâu.”

Lộc Ngôn vẫn còn ngậm một quả nho trong miệng không vui mà đáp lại: “Con mới ngồi có mấy phút thôi à? Nho còn chưa ăn hết.”

“Cho con mang nho theo đó, việc học là quan trọng.” Sơ Trừng phụ hoạ.

“Rồi, rồi, bốn phương tám hướng đều là các thầy của con.” Lộc Ngôn mếu máo bất lực nghe lời.

Dụ Tư Đình xách túi quần áo lên nói: “Đi thôi, tôi đưa thầy về trước.”

“Ừ.” Sơ Trừng đáp, lúc cúi đầu xỏ giày thì cậu chợt nhớ ra: “À bác sĩ trực có yêu cầu trước khi đi phải vào phòng khám chào một tiếng.”

“Thầy đừng mất công, để tôi đi thôi.” Dụ Tư Đình đưa chìa khóa xe cho cậu: “Thầy với Lộc Ngôn xuống xe đợi tôi.”

Sơ Trừng gật đầu.

Vài người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, Dụ Tư Đình đi đường vòng đến phòng khám.

Lúc này đã là giờ nghỉ ngơi buổi tối nên hành lang quanh co vắng tanh, qua mấy phòng bệnh liên tiếp, Dụ Tư Đình vừa đi vừa kiểm tra số phòng phía trên; khi đi ngang qua phòng trực của y tá, hắn tình cờ nghe thấy có người đang nói chuyện nhỏ nhẹ bên trong.

“Phòng bệnh C3 có thầy giáo cấp ba cười dễ thương quá, thấy mà vui vẻ!”

“Thật luôn, tôi còn nghĩ cậu ấy là học sinh giống như em bé giường bên.”

“Mọi người không thấy lúc bước vào cậu ấy còn đỏ mặt, đáng yêu lắm luôn.”

Thầy Dụ cau mày: …

Thì ra là vậy, đó là cách cậu giải quyết vấn đề.

Khi Dụ Tư Đình quay lại xe thì hai người đã đợi được một lúc.

Sơ Trừng ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh hỏi: “Sao lâu thế? Bác sĩ dặn dò thêm gì hả?”

“Không, tôi nghe chuyện lạ bên ngoài phòng khám của bác sĩ nội trú.” Dụ Tư Đình mở cửa ngồi vào trong xe, hắn liếc nhìn những người bên cạnh đang chậm rãi thắt dây an toàn: “Làm việc với nhau lâu như vậy mà tôi không biết thầy Sơ có kĩ năng sử dụng nhan sắc để gây rối đấy.”

“Thầy Dụ, xin thầy chú ý lời nói.” Chỉ cần nghe mấy chữ ‘bác sĩ nội trú’ là Sơ Trừng biết ngay hắn định nói gì. Cậu thoải mái tựa người vào chiếc đệm êm ái và nhắm mắt tận hưởng không khí tự do sau khi rời khỏi bệnh viện: “Cái này gọi là trai đẹp biết cách sử dụng gương mặt.”

Tác giả có lời muốn nói

Dụ Tư Đình: Hình như Sơ Trừng biết em ấy dễ thương.

Sơ Trừng: Mở khoá được kĩ năng mới – Kháng Độc Miệng.