Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 35

5:11 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35 tại dưa leo tr. 

“Tự tin quá nhỉ?”

Dụ Tư Đình khởi động xe và đóng hết các cửa sổ từ vị trí ghế lái để người thể trạng yếu nào đó không bị lạnh do gió đêm thổi mạnh.

Sơ Trừng mở to mắt: “Như nhau thôi, thầy Dụ cũng tự xưng là giáo viên đứng top bảng vàng được lòng phụ huynh.”

Dù trong hoàn cảnh nào thì cái miệng Sơ Trừng cũng tuyệt đối không nhận phần thiệt về mình, Dụ Tư Đình không chấp mà chỉ đáp lại: “Rồi, để tôi đưa trai đẹp về nhà trước.”

“Tôi không gấp.” Sơ Trừng giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Thầy đưa Lộc Ngôn đi ăn trước đi, nếu không đi ngay thì không kịp tiết tự học buổi tối.”

Sau đó Dụ Tư Đình liếc nhìn gương chiếu hậu: “Muốn ăn gì?”

Lộc Ngôn suy nghĩ hai giây rồi trả lời: “Bánh gà nướng ở chợ đêm Ngọc Hồ.”

Người ngồi ghế lái nhìn cậu nhóc mà không nói gì

“Không được ạ?” Lộc Ngôn nghi hoặc nói tiếp: “Từ đây đi xe về cũng tiện đường mà?”

“Con để một người kiêng khem đủ thứ đi phố ăn vặt với con mà coi được à?” Dụ Tư Đình nhìn thẳng về phía trước thấp giọng trả lời.

Lộc Ngôn học đi đôi với hành mà bắt chước giọng điệu của Sơ Trừng để cãi nhau với cậu mình: “Như nhau thôi, thầy Dụ cũng mua trái cây cho bệnh nhân đang trong thời kì kiêng cữ mà.”

Dụ Tư Đình dường như đã quen với cháu trai lâu lâu mạnh miệng một lần, hắn nói bằng giọng bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý: “Con nghĩ nếu cậu muốn đánh con thì bệnh nhân có cản được cậu không?”

Thấy hai người cãi nhau nhảm nhí vì mình, Sơ Trừng đành phải lên tiếng: “Tôi sao cũng được, đúng lúc ké xe đi dạo thôi. Tôi nằm viện mấy ngày rồi, được đi xe ra ngoài cũng vui mà.”

Lộc Ngôn nghe vậy thì lập tức tự tin: “Cậu nghe rồi chứ gì, thầy Sơ cũng muốn đi.”

Chiều người ta đi.

Dụ Tư Đình nhìn Sơ Trừng rồi làm theo ý cháu trai, hắn bẻ lái ra đường chính.

Những gì Lộc Ngôn nói đều đúng, đường Ngọc Hồ quả thực cách bệnh viện không xa, đi qua vài dãy nhà là đến.

Lúc này khu phố mới lên đèn, màn đêm của thành phố bắt đầu dưới ánh đèn neon; xe chạy dọc theo con đường dài thẳng tắp tình cờ bắt được ánh đèn ấm áp và rực rỡ của những hàng quán xếp dọc hai bên.

“Sinh động quá.” Sơ Trừng lại ấn cửa kính xe xuống để ngắm cảnh đêm ngang qua và tò mò hỏi: “Sắp có sự kiện gì hả?”

“Chắc do hôm nay tuyết rơi nhẹ nên trên phố có thêm mấy xe bán thức ăn.” Dụ Tư Đình tìm chỗ đậu xe bên đường, sau đó yêu cầu Lộc Ngôn tự đi mua bánh nướng.

Vì đi lại bất tiện nên Sơ Trừng hiếm khi đi đến bên kia thành phố, lần đầu tiên bước vào chợ đêm Ngọc Hồ, cậu đương nhiên cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.

Cậu cũng mở cửa bước xuống xe, hít thật sâu vài hơi khí lạnh ban đêm rồi đi loanh quanh ở một quán gần đó.

Khắp đất nước có nhiều cách khác nhau để nói về tiết khí, nhưng ‘tiểu tuyết muối rau, mùa đông ủ rượu’ hẳn là nơi đâu cũng vậy. Con hẻm chợ đêm này hôm nay đặc biệt sôi động phần lớn là do những quán nhỏ nấu rượu quanh bếp lửa.

Tiểu tuyết là một trong hai mươi bốn tiết khí. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này là tuyết đầu mùa.

Trên bàn trưng bày nhiều loại bình tinh xảo, những chai sứ lớn nhỏ đựng rượu hảo hạng đang chờ bán.

Thu Lộ Bạch, Trúc Diệp Thanh, Thập Nguyệt Bạch… Chỉ cần nghe tên các loại rượu tiểu tuyết là lòng người đã say. Rượu trong vắt, vị đậm đà mang đến chút thơ mộng đầu đông.

“Mấy loại này đều cho phép nếm thử, anh có muốn thử không?” Người bán hàng đứng sau chiếc bàn dài nhìn thấy Sơ Trừng có hứng thú nên lập tức nhiệt tình mang một li cho cậu.

Sơ Trừng cúi đầu tò mò ngửi, mùi rượu thơm khiến cậu rất muốn nếm thử xem sao.

Khi ngước lên, anh tình cờ nhìn thấy cửa sổ chiếc SUV màu trắng đậu bên đường đã hạ xuống. Dụ Tư Đình ngồi ở ghế lái chống tay lên cửa sổ trông thật thư thái và thoải mái.

Người đàn ông này rõ ràng không hề nhìn qua, chỉ thấy có nửa cái bóng lưng mà cũng có cảm giác đe doạ.

… Sơ Trừng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của đối phương qua kính chiếu hậu, ngón tay ngứa ngáy của cậu hơi giật, thế nhưng cậu không nhận li rượu mà rút tay về.

Người bán hàng không hiểu nên cứ đẩy li rượu về trước rồi rộng lượng nói: “Không sao đâu, miễn phí mà.”

“Không, tôi không uống được.” Sơ Trừng mỉm cười từ chối lòng tốt của chủ quán.

Dứt lời, cậu ngượng ngừng rời khỏi ‘chốn thị phi’, vừa quay người thì đã đứng trước quầy hàng bánh nếp thơm mềm, đường nâu, bột đậu, bánh sữa với đủ loại hương vị.

Cậu cũng không ăn được mấy thứ này.

Ngó quanh đường phố thực sự đầy cám dỗ, Sơ Trừng không tránh khỏi nên cuối cùng đành ngoan ngoãn về xe, mắt không thấy tim không đau.

Bệnh nhân kiêng cữ thất vọng trở về.

“Tôi đã nói thầy không cần nghe theo nó mà.” Dụ Tư Đình nghe tiếng cửa xe đóng hơi mạnh mà thở dài như đã đoán được: “Bây giờ thấy khó chịu đúng không?”

“Tới thì cũng tới rồi.” Sơ Trừng mất hứng nhỏ giọng đáp.

Bầu không khí trong xe dường như trở nên khó xử. May mắn thay, Dụ Tư Đình cúi đầu nghịch điện thoại mà không nói thêm gì nữa.

Vài phút sau, Lộc Ngôn quay lại với món bánh nướng mà cậu thòm thèm.

Dụ Tư Đình đóng cửa kính ô tô thông thoáng và dặn dò: “Con đừng ăn trong xe, vụn bánh sẽ rơi khắp nơi”.

“Con biết rồi.” Lộc Ngôn hơi chiếu lệ trả lời, sau đó nhiệt tình đưa tay về phía người ngồi ở ghế phụ đưa thứ gì đó cho cậu: “Thầy Sơ, cho thầy này.”

Thứ cậu cầm trên tay là một viên kẹo bọc đường nhỏ xíu hình bông tuyết.

“Cho thầy hả?” Mặc dù cậu không thường xuyên ăn đồ ngọt nhưng món này trông rất đẹp, Sơ Trừng nhận kẹo mà ngạc nhiên.

Lộc Ngôn hỏi: “Không phải thầy muốn ăn hả? Cậu con mới gửi tin nhắn WeChat.”

Sơ Trừng vẫn ngơ ngác: “Hả?”

Cậu không biết trong chợ có bán món này.

Trong nháy mắt cả hai người đều chẳng ai hiểu.

“Cả nhà đều vui, đi nhé?” Dụ Tư Đình cười ý nhị, hắn khởi động xe rồi lái trở lại con đường thành phố rực rỡ ánh đèn.

Đây là phần thưởng dỗ dành đấy à?

Khi Sơ Trừng bừng tỉnh thì lộ trình điều hướng mới đã sáng lên trên màn hình ô tô, đích đến là khu Vận Thành.

Dụ Tư Đình không nói gì, kĩ năng lái xe của hắn rất tốt, xe chạy êm suốt chặng đường khiến người ta yên tâm.

Trong chiếc xe khi sáng khi tối, Sơ Trừng cẩn thận cầm một chiếc kẹo mang đậm không khí tiểu tuyết. Nhìn vẻ ngoài trong suốt như pha lê, cậu vô tình đưa nó lên môi và li3m một cái khi không ai để ý.

Sau khi học những kĩ năng mới từ bệnh nhân nhỏ, trong hai ngày tiếp theo, ban ngày Sơ Trừng nằm bệnh viện truyền dịch, ban đêm cậu lẻn về nhà.

Mãi đến chiều thứ Sáu sau ca phẫu thuật nội soi dạ dày, cậu mới truyền xong chai dịch cuối cùng trong thời gian nằm viện.

Y tá đang mang khay y tế ra ngoài thì đi ngang qua cậu nhóc shipper, cậu gõ cửa phòng bệnh C3: “Chào anh Sơ, đây là canh hôm nay, em để trên tủ đầu giường cho anh đấy.”

Sau ba ngày giao hàng liên tiếp, cậu nhóc shipper đã quen với nơi đây.

“Ừ, cảm ơn em.” Sơ Trừng buông ngón tay đang dán để truyền dịch mở hộp cơm ra xem.

Hôm nay có món canh gà ác nấu với hoàng kì, tương tự như những lần trước, món ăn ít dầu ít muối, lại có thêm ngọc trúc, táo tàu, mạch môn nên có mùi thơm dược liệu nhẹ.

Cọt kẹt…

Cửa nhà vệ sinh trong phòng bệnh được đẩy ra từ bên trong, bệnh nhân cùng phòng bước ra với vẻ mặt tuyệt vọng.

Cậu nhóc nằm vật ra giường, cái mũi nhạy ngửi thấy mùi thơm: “Sao lại có mùi canh gà?”

“Ừ, em ăn một chén không?” Sơ Trừng hỏi.

Bệnh nhân nhỏ không từ chối lòng tốt của cậu mà leo đến bên cạnh rồi nói: “Anh thầy đồng nghiệp của anh lại gửi tới à? Anh ấy cứ kêu người ship tới, sao không tự qua đưa cho anh luôn?”

Sơ Trừng bắt đầu múc cho cậu một ít rồi đưa qua: “Người ta phải đi làm, ngày nào cũng giảng bài đầu tắt mặt tối, canh này là chuyên gia dinh dưỡng nhà thầy ấy nấu rồi gửi anh ăn thử.”

Chàng trai bên giường cầm canh lên ngửi thì mơ hồ thấy mùi ngọt ngào của đảng sâm, cậu nhóc đưa lên miệng nếm thử rồi khách quan nhận xét: “Canh nhiều nguyên liệu nhưng vị thì bình thường thôi, nhà anh ấy trả bao nhiêu tiền cho chuyên gia dinh dưỡng thế?”

“Sao anh biết được?” Sơ Trừng cũng nếm thử thì thấy ngon, hẳn là do nêm nếm chưa đủ thôi.

Khi hai người đang ăn ca, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân đều đặn và trật tự, Giám đốc Kim bước vào với một xấp biên lai rồi thông báo: “Xong thủ tục rồi đó.”

Cậu nhóc ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hôm nay anh được xuất viện à?”

“Ừ.” Sơ Trừng gật đầu rồi mỉm cười thu dọn đồ đạc: “Trả lại em phòng đơn rồi đó, em vui không?”

“Chẳng biết phải bày ra vẻ mặt gì.” Bênh nhân nhỏ vẫn phải tiếp tục bị ‘hành hạ’ đau khổ mỉm cười, nhưng cậu nhóc lại đổi giọng ngay: “Nhưng với em thì xuất viện cũng có gì hay đâu, quay lại trường học cũng y như đi tù.”

Sơ Trừng lấy ra một hộp lego từ bên giường của mình rồi đưa qua và an ủi: “Thà khoẻ mạnh vẫn hơn mà, trước khi đi tặng em cái này, chúc bạn cùng phòng của anh sớm khoẻ nhé!”

“Wow anh mua được cả cái này luôn.” Nhìn thấy hộp đồ chơi tự nhiên xuất hiện, cậu nhóc lập tức quên đi nỗi buồn rồi bước tới nhìn kĩ hơn: “Cái này bây giờ giá siêu cao.”

“Cho em đó.” Sơ Trừng mỉm cười cầm ba lô lên xoa đầu đứa nhỏ: “Em còn trẻ thì đừng nên nói mấy lời buồn bã như vậy, chăm sóc bản thân cho tốt nhé, anh đi đây.

Tự xưng là giáo viên dạy lego, ấy thế mà khi quan tâm người khác thì cứ như một giáo viên chủ nhiệm vậy.

“Em biết rồi!” Cậu nhóc dài giọng đáp lại và vẫy tay nhìn cậu ra về.

Mãi đến khi rời khỏi khu phòng bệnh nội trú vào bãi đậu xe, Giám đốc Kim hồi lâu không nói gì mới nhìn cháu trai để yêu cầu giải thích: “Chỉ vì một món quà xuất viện mà cậu phải nhờ ba trợ lí vượt chênh lệch múi giờ để đấu giá, cuối cùng con lại tặng người khác sao?”

Sơ Trừng cười đến bừng sáng: “Thằng nhóc ấy nằm viện lâu vậy mà không ai đến thăm, mấy ngày nay có nó chơi với con cũng vui nên con xuất viện thì dỗ ngọt nó là đúng rồi.”

Kim Hằng liếc nhìn cậu, ông ý nhị nói: “Bình thường cậu tiêu tiền mua đồ cho bản thân thì không tiếc, thế mà bỏ mấy nghìn đô mua bộ Lego cho con tặng người khác thì cậu lại tiếc ghê.”

“Cậu chưa nghe một danh nhân đã nói sao à?” Sơ Trừng dừng thái độ đùa giỡn, mở cửa xe nghiêm túc nói nhảm: “Một tên cướp thông minh không bao giờ nên cướp giáo viên trung học nghèo trên đường phố; thay vào đó, hãy bắt cóc anh ta và gọi điện cho cậu của anh ta để đòi tiền chuộc.”

Giám đốc Kim không hề bị cậu ‘dắt mũi’, ông nhìn cậu với vẻ: “Nếu cậu đoán đúng thì cả danh nhân và tên cướp đều họ Sơ phải không?”

Sơ Trừng nheo mắt lại rồi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Giây tiếp theo, người đàn ông ấn vào gáy cậu để ép cậu vào trong xe.