Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 82: Hoàn chính văn

5:14 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82: Hoàn chính văn tại dưa leo tr. 

Những ngày nghỉ tiếp theo không có gì đặc biệt, Sơ Trừng và thầy Dụ cùng nhau nghỉ ngơi ở nhà.

Có lẽ đoàn thanh tra không muốn làm phiền quá nhiều đến công việc lẫn cuộc sống của con cái, hoặc có lẽ bọn họ quá mệt mỏi vì cạnh tranh với nhau nên muốn nghỉ ngơi trước khi chuẩn bị cho đợt đột kích tiếp theo, thế là cả hai bên đều im hơi lặng tiếng.

Sau lễ Quốc Khánh, Trung học phổ thông số Mười lại tổ chức hội thao kỉ niệm ngày thành lập trường.

Như thường lệ, các giáo viên của Tổ Tin học và Tổ Thể dục tuyển người từ khắp nơi, ngày ngày bọn họ chặn cửa Tổ Tiếng Anh và Tổ Ngữ văn để xin viện trợ nước ngoài.

Là người nổi bật hồi năm ngoái, Sơ Trừng không dám tùy tiện xuất hiện nữa, cứ rảnh rỗi là cậu lại ăn nằm ở văn phòng thầy Dụ.

Sau nhiều năm đứng cuối bảng xếp hạng, Tổ Toán học đang rơi vào tình trạng sa sút.

Đây là hội thao có quy mô lớn cấp trường cuối cùng mà học sinh cuối cấp có thể tham gia trước kì thi tuyển sinh đại học. Một lần ăn chơi trước khi bước vào trạng thái tập trung cao độ, Dụ Tư Đình vẫn để yên cho học sinh mình tự do phát huy.

Sơ Trừng cũng đã học được cách trở thành chủ quán rảnh tay, cậu không còn lo lắng mọi chuyện như trước nữa mà yên tâm giao quyền cho đám nhỏ.

Giờ ăn tối trước ngày diễn ra sự kiện, cậu quen thuộc đẩy cửa vào văn phòng Tổ Toán học, ngồi thẳng lên ghế của đại ca rồi than vãn: “Tại ảnh hưởng của anh mà em mới làm có một năm đã mất lửa rồi…”

Dụ Tư Đình đang sắp xếp một đống tài liệu ôn tập trước kệ hồ sơ, hắn quay lại lắc ngón tay: “Thầy Sơ đừng trách người khác, trước khi quen anh thì có gì ảnh hưởng đến lí tưởng muốn nghỉ hưu sớm của em đâu.”

Sơ Trừng nằm liệt xuống: “Em không quan tâm.”

“Suy cho cùng là đang than thở mất lửa khi làm người yêu anh chứ gì?” Dụ Tư Đình dừng tay rồi bước lại gần cậu, sau đó ý nhị nói: “Đêm qua em không nói như vậy.”

Cái tên này lại bắt đầu!

“Anh im đi!” Sơ Trừng tùy tiện đánh hắn một cái để trừng phạt tên cáo già lại sắp đưa miệng đi xa này.

“Em đừng quá đáng như thế, anh tự do ngôn luận ở văn phòng của mình mà không được sao?” Dụ Tư Đình mỉm cười cúi đầu nhắc thầy Sơ về thân phận khách mời của mình.

Cốc cốc.

Cửa văn phòng Tổ Toán bị ai đó gõ mấy tiếng.

Sơ Trừng kiềm chế không đánh người ở nơi làm việc, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bành.

Dụ Tư Đình nói: “Mời vào.”

Người mở cửa là Tiết Lạc – một học sinh lớp 7, trên tay cô nhỏ cầm hai chiếc túi.

Đây là cô gái duy nhất ở Trung học phổ thông số Mười học võ, hai ngày nay cô nhỏ cũng vừa mới trở lại lớp cùng với mấy đứa năng khiếu thể dục thể thao.

Màu da của cô bé vốn đã hơi ngăm, nhưng do tiếp xúc với nắng gió khi tập luyện bên ngoài mà càng trở nên sẫm màu hơn.

“Đại ca, thầy Sơ.” Tiết Lạc có vẻ hơi do dự khi thấy phó chủ nhiệm cũng ở đó. Tính cách của cô nhỏ có phần dè dặt, cô rời khỏi lớp 7 đã lâu nên chưa tiếp xúc nhiều với Sơ Trừng.

“Sao vậy?” Dụ Tư Đình hỏi.

Tiết Lạc lại nói: “Đại ca, con tham gia đội tuyển võ thuật cấp tỉnh cách đây không lâu, mới được nhận vào trường theo diện gia đình có hoàn cảnh khó khăn; con được miễn học phí rồi ạ.”

“Đây là tin tốt.” Dụ Tư Đình biết đứa nhỏ này vốn chăm chỉ kiên định, hắn mừng cho cô nhỏ từ tận đáy lòng.

“Tuy nhiên khoản trợ cấp ban đầu vẫn được gửi vào thẻ của con.” Tiết Lạc lấy từ trong túi quần áo thể thao ra một chiếc phong bì giấy kraft và đặt lên bàn Thầy Dụ, cô hít một hơi rồi nói tiếp: “Con đến đây để trả lại tiền, cảm ơn đại ca.”

Cô bé này giản dị quá.

Sơ Trừng chống cằm nhướng mày không nói gì.

Dụ Tư Đình nhìn vào đôi mắt sáng và thẳng thắn của cô học sinh rồi nói với giọng điệu như thường ngày: “Trường cho học bổng rồi con đưa lại thầy làm gì?”

Tiết Lạc không vạch trần hắn mà chỉ mỉm cười, khoe ra hàm răng trắng nõn tương phản với làn da ngăm rồi nói: “Vậy thầy giúp con trả lại trường nhé.”

Cho dù chuyện học bổng không công khai thì chắc chắn Tiết Lạc và Trương Hi gặp nhau cũng sẽ nhắc đến, làm sao mà hai cô nhỏ không biết được chứ?

Cả hai đều nhận được tiền giống như những học sinh khác, thế nhưng một trong hai đã được đại ca tài trợ cho.

Hai đứa nhỏ ở tuổi này không còn cách nào khác để bày tỏ lòng biết ơn của mình nên chỉ có thể tiếp tục học tập chăm chỉ để không phụ lòng thầy.

Tiết Lạc giơ chiếc túi còn lại lên rồi nói tiếp: “Đây là áo lớp của mình cho đợt hội thao lần này, lớp phó y tế nhờ con mang cho đại ca và thầy Sơ.”

Bên trong chiếc túi là hai cái áo hoodie có mũ trùm đầu mới toanh, trên áo vẫn được in hình theo yêu cầu riêng.

Năm nay Sơ Trừng cũng có tên trên logo của lớp.

Mặt trước và mặt sau của chiếc áo lần lượt là ảnh chibi của cậu với đại ca. Những họa tiết nhỏ ghi lại dáng vẻ lẫn phong thái của hai người một cách vô cùng sống động.

Tiết Lạc nói hình này là Trương Hi vẽ. Cô nhỏ đi học mĩ thuật nên chưa về kịp, thế nhưng cô không muốn bỏ lỡ các hoạt động tập thể của lớp.

Sơ Trừng cầm lấy cái áo, xem xét kĩ càng và tỏ ra rất yêu thích.

Sau khi học sinh ra về, hai ‘người cha già’ nhìn chiếc phong bì để lại trên bàn rồi thầm mỉm cười.

Nếu không nhắc lại là bọn họ đã quên mất mình đi làm mà còn mất tiền, thôi thì hạnh phúc nhất vẫn là con cái được thành công.

Sơ Trừng giơ cái áo lên để ướm thử, chiếc áo vô cùng vừa vặn, sau đó cậu hỏi người yêu: “Dễ thương quá, anh muốn mặc không?”

Dụ Tư Đình: …

Không đợi câu trả lời, Sơ Trừng đã đòi hắn phải mặc để chụp ảnh.

“Anh không mặc.”

“Học trò tự tay vẽ đó, anh đừng lạnh lùng như vậy.”

“Em kéo trúng tóc anh rồi. Đừng quậy, đi ăn thôi.”

“Đại ca ơi thôi nào, lâu lâu OOC một chút cũng được mà.”

Ngày đầu tiên của hội thao đã đến.

Từ sáng sớm, giáo viên chủ nhiệm và phó chủ nhiệm lớp 7 đã có mặt tại khu vực khán đài.

Dù tối hôm trước đại ca bị ép mặc áo lớp chụp rất nhiều kiểu ảnh mà không được chớp mắt, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi tươm tất trước mặt các học trò.

“Mấy ông xem, tôi nói thầy Sơ có thể sẽ mặc áo lớp còn đại ca thì không mà. Đưa tiền đây.” Một học sinh nhảy lên từ khán đài.

Sơ Trừng phân phát bữa sáng thầy Dụ mua, cậu vừa uống sữa đậu nành ấm vừa cười bất đắc dĩ: “Mấy đứa muốn chết à, dám làm trò trước mặt đại ca, lại còn đánh cược thầy ấy mặc gì nữa chứ.”

Hàn Nhuế ngẩng đầu giải thích: “Tiền cờ tỉ phú đó thầy, tụi nó chơi cả buổi sáng.”

Một nữ sinh khác thua cuộc nên bức xúc và nói đùa với lớp phó: “Thầy Sơ mau trấn tụi nó đi. Ban nãy còn dám cược đứa nhỏ trong bụng cô Thẩm là con trai hay con gái.”

“Hả?” Sơ Trừng phì cười: “Đánh cược này hơi quá đáng đó? Con cô Thẩm mới có mấy tháng mà.”

“Bụng cô nhọn nên chắc là con trai.”

“Nhảm nhí quá, ngay cả cô còn không biết nữa mà!”

“Ngày dự sinh hẳn là mùa hè năm sau. Dăm ba cái trò trẻ con, tôi cá là con gái!”

Nghe học trò tranh luận mà thầy Sơ chết lặng.

Thật hả?

Mấy đứa trẻ biết nhiều thật đấy, lại còn nhìn ra bụng cô Thẩm tròn hay nhọn.

Lớp học buổi sáng sớm vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng mấy kẻ nghịch ngợm thì lại đi đâu mất.

Sơ Trừng đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi: “Nhóm Bạch Tiểu Long đâu? Lộc Ngôn cũng không có ở đây.”

Lý Thịnh ở một bên đang chơi cờ tỉ phú đáp lại: “Tụi nó sắp thi đấu nên đang luyện tập bên kia đó thầy.”

Sơ Trừng nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, thế mà lại thấy Lộc Ngôn, Ứng Hạc, Giang Chi Bác, Bạch Tiểu Long, Mục Nhất Dương tụ tập cùng các học sinh lớp bên cạnh, cậu còn tưởng mình bị hoa mắt.

Bọn họ đang luyện tập cho một trò chơi tính điểm khá thú vị tại hội thao năm nay – Rừng Rậm Không Đổ.

Luật chơi rất đơn giản: Nhóm người đứng thành một vòng tròn, mỗi người cầm một cây gậy gỗ thẳng đứng trên tay. Các bạn phải lần lượt thay đổi vị trí nhưng đảm bảo cây gậy không bị đổ xuống. Trò chơi này nhấn mạnh sự tập trung, nhanh nhẹn và ăn ý.

Sau nhiều lần thất bại, Giang Chi Bác gãi đầu đề nghị: “Không được rồi, chúng ta nghĩ vẫn phải sắp xếp lại chiều cao. Chân tôi dài quá, mấy ông đuổi theo không kịp.”

“Ông biết ngại một xíu đi.” Trên trán Mục Nhất Dương sắp có tám nếp nhăn.

“Nói tôi nghe ông cao bao nhiêu?”

“Tôi thực sự không biết vì lâu rồi chưa đo, nhưng nhìn bằng mắt thường thì mình cũng ngang nhau mà hả?”

Hai người đang tranh cãi thì Lộc Ngôn lấy điện thoại di động ra bấm vào ứng dụng đo chiều cao tích hợp trong máy, sau đó cậu chụp ảnh Mục Nhất Dương rồi nói: “Ông cao mét năm mươi chín.”

Giang Chi Bác nhìn kĩ hơn rồi cười lớn vì kết quả đo này.

Mục Nhất Dương lập tức hét lên: “** ông nội nhà mấy người!”

Lộc Ngôn vui vẻ cực kì: “Điện thoại đo chứ đâu phải tôi nói bừa. Với cả tôi không có ông nội đâu, có cậu tôi thôi à, bù qua sớt lại được không?”

Mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn với nhau, Giang Chi Bác vung cây gậy trên tay đánh một phát vào vai đồng đội nghe ‘bộp’ một tiếng.

“Cút ra!” Ứng Hạc tức giận mắng cậu nhóc nhưng cũng không để bụng, lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu điểm mấu chốt của trò chơi này.

Những bạn khác vẫn cười nói đến là vui vẻ.

Sơ Trừng dừng lại nhìn hồi lâu và chợt nhớ lại lời thầy Dụ đã nói trước đó.

Mấy thằng con trai ở độ tuổi này có một tình bạn kì lạ như vậy, nhìn thì thấy không ưa những vẫn chơi chung với nhau.

Bạch Tiểu Long ngồi một mình chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng trên đặt trên đầu gối.

Sơ Trừng tò mò bước tới, đối phương nhanh chóng khóa màn hình lại để cậu không nhìn thấy.

“Con lại nghiện Internet rồi à?” Sơ Trừng từ trên cao nhìn chằm chằm học trò của mình.

Bạch Tiểu Long xua tay nói: “Không có đâu thầy, nhưng đây tạm thời là bí mật.”

Có gì mà bí mật?

Sơ Trừng còn muốn hỏi thêm gì nữa thì có tiếng Quý Nhã Nam gọi cả lớp từ đằng sau, cô nhỏ đang triệu tập mọi người chụp ảnh tập thể. gọi mọi người lại gần chụp ảnh tập thể.

“Đến ngay!” Bạch Tiểu Long vội vàng cầm máy tính bảng rồi lảng đi.

Năm nào cũng vậy, mỗi lần có hội thao là phải có một trận mưa để tăng thêm sự kịch tính.

Nhưng tối nay trời mưa rất to nên nhà trường đành tạm hoãn đêm gala văn nghệ, yêu cầu giáo viên trú mưa ở toà nhà giảng đường với học sinh.

Tuy ông trời không chiều lòng mọi người nhưng không khí vui vẻ vẫn không hề giảm bớt, mọi người không thể ngồi yên được, thế là mỗi lớp lại chủ động tổ chức một buổi liên hoan nhỏ.

Những học sinh xuất sắc của lớp 7 có tính cách và tài năng khác nhau. Trông vẻ bề ngoài đứa nào cũng năng động thấy rõ, mỗi đứa đều có một cá tính riêng.

Đứa nhóc cán sự Vật lí nhếch nhác ấy mà có thể hát nhạc phim thần tượng ngọt ngào.

Tiết Lạc thường ngày im lặng thực hiện một loạt động tác nhào lộn uyển chuyển.

Nhóc lạnh lùng Ứng Hạc nhảy một điệu hip hop khiến các cô gái phấn khích cổ vũ.

Những màn trình diễn tuyệt vời khiến người ta choáng ngợp, Sơ Trừng biến thành một cỗ máy vỗ tay đầy cảm xúc, hai tay cậu đã tê rần rần.

Tất cả học sinh trong lớp lần lượt lên sân khấu, không biết cả lớp tổng cộng đã biểu diễn bao nhiêu tiết mục.

Mãi đến cuối bữa tiệc, Sơ Trừng mới để ý đến Bạch Tiểu Long đang chỉ đạo phần trình diễn trên bục giảng, cậu chủ động hỏi: “Con có tài năng gì nào?”

Những khán giả phía sau lần lượt phụ hoạ.

“Tài năng của cậu ấy đỉnh lắm.”

“Cán sự Thể dục đã chuẩn bị trước rồi.”

“Xin mời hỗ trợ kĩ thuật lên sân khấu.”

Giữa rất nhiều giọng nói, ai đó đã tắt đèn, một đoạn video tự quay dựng bắt đầu phát trên màn hình đa phương tiện trong lớp học.

Toàn bộ video dài mười phút đều nói về lớp 7.

Cả lớp đóng góp đủ loại ảnh mà các bạn nhỏ đã tích lũy được từ khi chia lớp hồi năm ngoái. Có nước mắt, có nụ cười, có ấm áp và có cả đam mê.

Bức ảnh cuối cùng đã được đưa vào chính là ảnh tập thể mới chụp sáng nay, thậm chí cô nhóc Trương Hi không có mặt cũng được photoshop vào.

Sơ Trừng vừa khen ngợi ‘tinh thần lớp’ vừa cảm thấy lạ lùng khi một cậu nhóc lớn tướng lại có tâm hồn tinh tế như vậy.

Quả nhiên, khi trang cảm ơn vừa hiện lên, tên Bạch Tiểu Long ghi ngay dưới bộ phận kĩ thuật, bên dưới có hai dòng chữ nhỏ.

Từ Uyển Uyển hỗ trợ thiết kế

Lộc Ngôn liều mạng cung cấp tư liệu

Sơ Trừng chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của hai từ ‘liều mạng’ thì màn hình đột nhiên tối đen.

Mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, thanh tiến trình video vẫn tiếp tục.

Một đoạn video lấy từ Internet được phát trên màn hình – đó là video so sánh những giáo viên trước và sau khi vào nghề, tất cả những người xuất hiện trong đó đều trở nên hốc hác rõ rệt.

Nội dung cường điệu với hình ảnh tương phản khiến mọi người bật cười.

Bỗng phụ đề xuất hiện và lấp đầy màn hình.

Nhưng giáo viên lớp 7 của chúng ta…

… Ngày càng trở nên đẹp trai hơn!

Một bản hùng ca bắt đầu vang lên, hình ảnh đẹp trai tuyệt vời Sơ Trừng và Dụ Tư Đình hiện lên trên nền nhạc, tác động thị giác mạnh mẽ khiến cả lớp hò reo cuồng nhiệt.

Mỗi lời khen thoáng qua trên phụ đề đều được minh họa bằng vô số bức ảnh.

Bọn họ huy hoàng vô song.

Hình ảnh: Sơ Trừng chơi đàn đêm gala văn nghệ năm ngoái.

Hình ảnh: Sơ Trừng nhận giải thưởng tại lễ khai giảng và nổi bật giữa đám đông.

Hình ảnh: Sơ Trừng nhã nhắn quỳ xuống để viết thư pháp.Khi học tôi quỳ một chân bằng đôi chân dài để chép và viết.

Bọn họ tiêu sái lỗi lạc.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình quay vô lăng xe địa hình bằng một tay.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình mặc suit đeo cà vạt họp phụ huynh.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình ánh mắt sắc bén giải bài toán cuối cùng trên bục giảng.

Bọn họ thần chặn sát thần.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình đứng đầu môn Toán học trong chín kì thi liên tiếp

Hình ảnh: Sơ Trừng xếp hạng một trăm lẻ một sao cuối mùa giải game mobile.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình và Sơ Trừng đều có tên trong bảng vàng các giáo viên được yêu thích nhất trên ứng dụng quản lí học tập.

Bọn họ thức khuya dậy sớm.

Hình ảnh: Ba li cà phê rỗng xếp trên bàn của Sơ Trừng trong tiết tự học buổi sáng.

Hình ảnh: Dụ Tư Đình khan tiếng vẫn tiếp tục giải đề, trên tay là Huyền Mạch Cam Quất.

Hình ảnh: Hai thầy phân tích điểm số khi đêm đã khuya, một người ngủ quên trên ghế sofa.

Sơ Trừng và Dụ Tư Đình cùng nhau đứng ở hàng cuối lớp, bọn họ xem ảnh mà cảm giác như đang sống lại một năm vừa qua.

Nói không cảm động là nói dối.

Nếu không trực tiếp trải nghiệm công việc này thì sẽ không biết nó như thế nào, mỗi lần tức giận đến mức suy sụp thì lại được chữa lành bằng một cách nào đó.

Nếu nói về lửa đam mê thì thực ra nó không đến từ bất kì nơi nào khác ngoài sự kiên trì và tình cảm chân thật nhất trong trái tim.

“Còn ai trình diễn tài năng không?”

Khi video kết thúc, câu hỏi của Bạch Tiểu Long khiến ánh mắt các học sinh hướng về hàng cuối cùng.

Sơ Trừng: …

Đúng lúc này, loa phát thanh trên đầu chợt vang lên: “Bên ngoài đã tạnh mưa, giáo viên và học sinh các lớp có thể quay lại sân trường để tiếp tục tham gia đêm gala.”

Dụ Tư Đình đúng lúc ngắt lời cậu nhóc: “Rồi, dừng ở đây nhé. Mấy đứa chỉnh trang lại quần áo, lấy ghế ra ngoài xem hội diễn thôi.”

Lớp học im lặng trong hai giây.

Không biết đứa nào khơi mào: “Lớp mình có cần mấy phút xem hội diễn không nào?”

“Không cần!”

“Tôi yêu nhà mình, các tiết mục bên ngoài có thể hay đến mức nào chứ?”

“Bọn con bày ra đủ trò chỉ để hai thầy mỉm cười, hai thầy cũng xem lớp trình diễn nãy giờ rồi, chẳng lẽ hai thầy muốn xem miễn phí rồi thôi sao?

Các học sinh tràn đến bao vây chủ nhiệm và phó chủ nhiệm.

Thầy Dụ nghiêng đầu nhìn cậu.

Nhìn cho kĩ đi, nổi loạn rồi đó. Đây là nhờ ơn quản lí của thầy Sơ.

Sơ Trừng im lặng đáp lại.

Con cái nhà thầy Dụ vốn đã to gan rồi, liên quan gì em?

Các học sinh reo hò: “Hai thầy phải diễn ít nhất một tiết mục chứ nhỉ? Nếu không thì cả lớp không chịu đâu.”

“Để thầy bàn bạc với đại ca được không?” Sơ Trừng bình thường khá dễ tính, cậu kéo thầy Dụ sang một bên rồi giả vờ hỏi ý kiến: “Anh có muốn biểu diễn cho tụi nó xem không?”

“Không.” Câu trả lời của Dụ Tư Đình hoàn toàn có thể đoán được.

Lần liên hoan giáo viên vừa rồi mỗi người phải quyên góp được một nghìn tệ để đổi lấy một bài hát của hắn, nó cũng được hát riêng cho Sơ Trừng nghe. Tại sao hắn lại phải giảm giá cho đám loai choai này?

“Vậy… Anh còn đứng đó làm gì, chạy!” Một giây sau Sơ Trừng vội kéo tay áo thầy Dụ lao ra khỏi hàng ghế sau.

“Hả? Lừa tình!”

“Giỏi chơi chiêu binh bất yếm trá thật đấy!”

“Con dựng clip mấy đêm liền mà hai thầy không biết ngại vậy sao?!”

“Chạy thì được nhưng nhà sư làm sao thoát khỏi chùa!”

Bọn trẻ đuổi theo bọn họ ra ngoài, vừa cười vừa la hét.

Hai giáo viên trốn ra khỏi lớp không quan tâm đ ến bọn nhóc đang la ó phía sau, cả hai đã hòa vào đám đông các lớp khác trên sân trường.

Đi dọc theo hành lang là thấy thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ kính. Công tác chuẩn bị đang được gấp rút thực hiện trên sân khấu đêm gala văn nghệ. Đây lại là khung cảnh quen thuộc – tiết mục mở màn cũ mèm của Tổ Thể dục.

Sơ Trừng và Dụ Tư Đình đứng lại mỉm cười nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu nhưng không nói ra.

Mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày là một vòng tuần hoàn, những điều cần trải nghiệm luôn lặp đi lặp lại.

Bất cứ khi nào đặt chân trở lại điểm xuất phát, những ngày tháng tới có thể không thay đổi nhưng chắc chắn sẽ tràn ngập những kì vọng mới.

Mà bọn họ thì chỉ cần nhìn về phía trước thôi.

Tác giả có lời muốn nói

Trước đây tôi từng viết một truyện học đường với nhân vật chính là học sinh, viết đến lễ tốt nghiệp là xong. Ban đầu tôi cũng định hướng cho truyện này như vậy, nhưng đang viết thì tôi đổi ý. Vì đây là nhật kí hằng ngày của các giáo viên nên dừng ở đây là được.

Trong một không gian và thời gian song song mà chúng ta không thể chạm tới…

Sáng mai thầy Sơ sẽ bước vào lớp 12/7 với cây đũa phép.

Những đứa nhỏ nghịch ngợm ham chơi những vẫn dành thời gian học tập chăm chỉ.

Bộ ba kẻ gây rối vẫn đi chơi với nhau sau giờ học và tiếp tục tình anh em chí cốt trong những năm tháng đẹp nhất của họ.

Theo tôi thì vào ngày câu chuyện kết thúc, các nhân vật trong sách vẫn cứ bình thường thôi, còn rất nhiều điều dang dở sắp xảy ra. Bọn họ sẽ tiếp tục tiến về phía trước, hướng tới một tương lai tươi sáng và rực rỡ.

Kì thi tốt nghiệp và tuyển sinh đại học sẽ được tổ chức để các bạn nhỏ tiếp tục con đường học vấn. Sau này sẽ có những lứa học sinh lớp mười vào lớp thầy Sơ và thầy Dụ đồng quản lí.

Trong một tình huống giả định nào đó, Tiểu Sơ và đại ca có thể đã gặp nhau trước ở Đại học Sư phạm – một sinh viên năm nhất đẹp trai với một sinh viên mới tốt nghiệp đã lái chiếc Land Rover.

Còn thủ khoa năm nay ấy à, không cần nói cũng biết chắc chắn là Lộc Ngôn.

Dù các bạn mới bước chân vào nơi làm việc hay đang trải qua giai đoạn tuổi trẻ này, cuộc sống chẳng qua chỉ là chuỗi ngày gặp thần và gặp ma, những chuyện buồn bã cũng chỉ là tạm thời.

Nếu bạn vẫn chưa thành công thì tôi cũng xin chúc bạn luôn tràn đầy can đảm, sức khỏe và hạnh phúc.

Mình có lời muốn nói

Ban đầu mình muốn làm bộ này vì mình muốn thử sức với thể loại học đường. Mình luôn cảm thấy may mắn vì đã chọn truyện này làm bộ đầu tay. Mình hoàn thành chương 82 vào ngày cuối cùng của tháng Năm – ngay trước khi mùa hè bắt đầu, đúng với dự định của mình khi mình quyết định đẩy nhanh tiến độ edit.

Cảm ơn các bạn thật nhiều vì đã đọc đến đây. Nếu có sai sót gì thì mọi người cứ góp ý cho mình nhé!