Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12: Bị cảm (2)

1:28 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Bị cảm (2) tại dưa leo tr. 

Bị ánh sáng đột kích, Từ Phẩm Vũ không thoải mái, nháy mắt vài cái.

Lúc nãy quá tối, không thể nhìn rõ bên trong nhà anh. Hình ảnh trước mắt hiện giờ làm cô sững sờ.

Phong cách bài trí trong nhà Thẩm Hữu Bạch khiến cô không biết phải nói thế nào.

Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, có lẽ là cảm giác lạnh lẽo.

Tường trắng, sô pha đen, sàn nhà gỗ nâu, trên khay trà bằng thủy tinh có một cái gạt tàn màu trắng, trong nhà không có đồ vật ném lung tung. Tất cả tủ đều màu đen, ngay cả ti vi cũng có vẻ rất sắc nhọn.

Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thẩm Hữu Bạch đã đi về phía phòng bếp, không quay đầu lại, hỏi, “Uống gì?”

Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, đi tới sau lưng anh, “Không cần đâu, mình sẽ đi nhanh thôi.”

Thẩm Hữu Bạch coi như không nghe thấy cô nói, lấy một cái cốc thủy tinh ra, đổ nước đá vào.

Từ Phẩm Vũ vừa dứt lời thì hắt xì một cái, anh lại xoay người đổ một nửa chỗ nước lạnh đi, rót nước nóng vào trong cốc.

Cô cầm chiếc cốc anh đưa, lòng bàn tay ấm áp.

Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Cảm ơn.”

Đôi môi còn chưa rời khỏi mép cốc, cô đã hiếu kỳ hỏi, “Cô chú không có nhà sao?”

Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Không có.”

“À.” Không biết nên nói gì nữa, Từ Phẩm Vũ đành ngậm miệng cốc.

Im lặng một lúc, anh nói, “Tôi ở một mình.”

Từ Phẩm Vũ hơi kinh ngạc, nói thầm trong lòng, ‘Thật là lợi hại, nếu mình sống một mình thì nhất định sẽ làm cho căn nhà lộn xộn hết cả lên, hơn nữa chỉ biết ăn chứ không biết nấu…”

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, tiếng nói mềm mại quanh quẩn bên tai. Thẩm Hữu Bạch chống hai tay lên mặt bàn bóng loáng như gương, đầu ngón tay gõ vài cái.

Anh quay đầu đi, cắt ngang lời cô, “Thật ra thì em muốn nói gì?”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, sau đó mím môi, “Mình muốn hỏi cậu…”

Cô bình tĩnh lại, giương mắt nhìn thẳng vào anh, “Những gì cậu nói hôm qua, là thật chứ?”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, “Tôi đã nói gì.”

Cô mở to hai mắt, do dự đôi chút, mơ hồ nhắc lại, “Cậu… muốn với mình.”

Anh nhướn mày, “Hả?”

Từ Phẩm Vũ luống cuống, người này đang cố ý mà!

Thật khó chịu, cô há miệng ra rồi lại không phát ra được âm thanh, cuối cùng vùi đầu vào cánh tay, “Không nói ra miệng được.”

Thẩm Hữu Bạch luôn nhìn chăm chú vào môi cô, khi đóng khi mở, hàm răng trắng tinh lúc ẩn lúc hiện.

Mãi tới khi cô gục đầu xuống, anh mới nắm lấy cổ tay cô, “Đi theo tôi.”

Từ Phẩm Vũ không kịp phản ứng đã bị anh kéo tới hành lang sau phòng khách.

Trên bức tường trắng treo rất nhiều tranh.

Thẩm Hữu Bạch buông tay cô ra, mở đèn tường lên.

Đèn sáng.

Bức tranh trước mắt Từ Phẩm Vũ có chút quái dị.

Anh hỏi, “Thấy nó giống cái gì?”

Giữa bức tranh có một vết thủng, xung quanh nó là vệt màu đen giống như…

Giống như. . .

“Lông vũ.” Cô lơ đãng thốt lên.

Thẩm Hữu Bạch nói, “Vốn dĩ trên này không vẽ bất kì thứ gì, giống như em vậy.”

Từ Phẩm Vũ quay đầu lại nhìn anh, chỉ vào mình, “Em?”

Ánh mắt anh vẫn chăm chú vào bức tranh, tự lẩm bẩm, “Sau khi tôi chọc thủng nó thì mới bắt đầu vẽ.”

Dưới ánh đèn, đường nét gò má của Thẩm Hữu Bạch trở nên quạnh quẽ như vách đá, nhưng ánh mắt anh lại lộ rõ sự si mê trần trụi.

Im lặng trong giây lát, bỗng nhiên anh quay về phía Từ Phẩm Vũ, hỏi cô, “Biết bây giờ tôi đang suy nghĩ chuyện gì không?”

Từ Phẩm Vũ lắc đầu.

Mắt anh sâu thẳm, “Tôi nghĩ, ở dưới bức tranh này, làm tình với em.”

Cô nhất thời cứng đờ người, cảm giác có cái gì đó lan tràn trong lòng. Từ Phẩm Vũ hoang mang nói, “Xin lỗi.”

Anh cười, “Làm em sợ rồi phải không?”

Lại là nụ cười cô đơn kia, cô cảm thấy suốt ruột, “Không phải!”

Từ Phẩm Vũ giải thích, “Bởi vì hôm qua anh nói chuyện kia, em đã đi mua một đĩa phim.”

Cô dừng một chút, khó chịu nói, “Nội dung là mô tả… chuyện ấy.”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

“Em đã nghĩ sẽ quan sát thật kỹ, nhưng mà, cái đó của anh ta….”

Xem ra cô vô cùng bối rối, trong đầu chợt xuất hiện những hình ảnh kia, “Thật đáng sợ.”

Thẩm Hữu Bạch hỏi, “Thế nên?”

Từ Phẩm Vũ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, “Thế nên, anh có thể chờ em thêm một thời gian nữa không?”

Cô nghiêm túc nói, “Em cần phải chuẩn bị tâm lý.”

Cô không biết mình đã nói sai cái gì, sắc mặt Thẩm Hữu Bạch sa sầm xuống. Anh lạnh lùng mở miệng, “Em và Ngụy Dịch Tuần chưa từng ‘làm’ à?”

Từ Phẩm Vũ kinh ngạc run người, vội vàng nói, “Cậu ấy là bạn tốt của em, chỉ là bạn bè thôi.”

Cô nói xong, ánh mắt Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, ánh mắt đó… Làm cho cô có cảm giác ‘nếu không chạy thì sẽ không kịp nữa.’

Anh nhìn cô chăm chú một lúc, “Tôi không tin.”

Từ Phẩm Vũ oan ức nhíu mày lại, “Là thật đấy.”

Cô vừa nghĩ vừa nói, “Nếu anh không tin thì em có thể gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy chứng minh.”

Từ Phẩm Vũ nóng ruột chỉ muốn giải thích rõ ràng, không phát hiện ra ánh mắt anh nóng rực như thế nào.

Thẩm Hữu Bạch lên tiếng, “Không cần phiền phức như vậy, để anh xem một chút là biết thôi.”

Cô trừng mắt, “Xem cái gì?”

Anh kéo Từ Phẩm Vũ đi tới cuối hành lang. Chỗ này có một giá vẽ, dưới nền nhà toàn những thỏi màu vẽ. Thẩm Hữu Bạch để cô ngồi lên chiếc ghế cao.

Sau đó, Từ Phẩm Vũ mở mắt nhìn anh quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Ngay cả khi tưởng tượng cô cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh này.

Nhưng Thẩm Hữu Bạch lại thản nhiên nói với cô, “Mở hai chân ra.”

Từ Phẩm Vũ kinh ngạc nửa giây, theo bản năng khép chặt chân lại.

Hai tay Thẩm Hữu Bạch đặt lên hai bên đầu gối cô, “Đừng sợ, Vũ Mao, mở chân ra.”

Đây là lần đầu tiên nghe anh gọi tên cô dịu dàng như vậy. Từ Phẩm Vũ như bị thôi miên, bị sức mạnh ma quỷ trên tay anh ám ảnh.

Cô mở hai chân ra. Thẩm Hữu Bạch sờ lên một bên chân cô, từ từ tiến lên trên.

Đầu cô trống rỗng, chỉ có lồng ngực phập phồng của anh là rõ ràng trước mắt.

Bàn tay anh nhẹ nhàng bao phủ bắp đùi cô, giống như gặp phải một món đồ mình khao khát đã lâu, có được rồi lại không dám chạm vào.

Từ Phẩm Vũ rụt chân lại, “…Buồn!”

Thẩm Hữu Bạch ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy, không chừng mình sẽ chết ở đây.

Cô mặc quần lót màu lam nhạt.

Bàn tay anh chạm lên chỗ riêng tư của cô qua lớp vải, cô hít sâu một hơi, bàn tay còn lại của anh đang giữ bắp đùi cô, không cho cô khép chân lại.

Đẩy ra đáy quần lót của cô, trong mắt anh, nơi đấy màu hồng phấn đầy nhục dục.

Anh mím môi lại, hơi thở gấp gáp.

Từ Phẩm Vũ còn chưa đoán ra anh sẽ làm gì, đầu ngón tay lạnh lẽo đã tiến vào hạ thể của cô. Toàn thân cô như bị dòng điện chạy qua, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm lấy cổ tay Thẩm Hữu Bạch.

Anh dừng lại nhưng không cho tay ra ngoài, khẽ kẹp ở miệng huyệt.

“Đừng lo, anh sẽ không làm hỏng nó.” Giọng anh hơi khàn.

Có thể thấy sự kiềm chế rõ ràng trong đôi mắt Thẩm Hữu Bạch, cô không ngăn cản anh nữa mà tự nắm chặt lên ghế tựa.

Ngón tay anh chậm rãi đi vào, lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.

Từ Phẩm Vũ nhắm mắt lại, cắn vào môi dưới, hạ thể truyền tới từng cơn bủn rủn, hai chân khó chịu sượt trên mặt đất.

Ngón trỏ đã tiến vào một nửa, anh di chuyển trong phạm vi nhỏ, ngón tay nhanh chóng bị bao vây.

Còn muốn đi vào nơi sâu hơn nhưng hình như đã chạm phải một tầng ngăn cách mỏng manh.

Anh bỗng dưng đứng lên.

Sau khi rút ngón tay ra, dường như có chút khí lạnh thổi vào trong huyệt, khiến Từ Phẩm Vũ mở mắt ra.

Thẩm Hữu Bạch xoay người nhấn vai cô xuống, lực tay hơi mạnh. Cô vẫn duy trì tư thế cũ, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Anh cắn mạnh lên khớp xương ngón trỏ, nôn nóng đi lại trong phòng khách tìm đồ, sau đó lấy một điếu thuốc trong bao ra.

Tay anh khẽ run rẩy, bật lửa đánh mấy lần mới được.

Anh hít liên tục vài hơi, khí lạnh theo hơi thuốc xâm nhập vào phổi, lúc này anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Thật ra, cô có từng ‘làm’ với ai không không quan trọng, đối với Thẩm Hữu Bạch mà nói, chỉ cần từ bây giờ cô ở bên cạnh anh, những chuyện khác, không quá quan trọng.

Anh chỉ muốn tìm cớ để chạm vào nơi mềm mại nhất của cô mà thôi.

Anh tự hại mình thê thảm rồi.

Từ Phẩm Vũ chỉnh lại váy, lo lắng đi tới phòng khách. Cô tới bên cạnh Thẩm Hữu Bạch.

Anh lập tức khom lưng, di tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Sau đó, xoay người nắm chặt hai vai của cô.

Một nụ hôn rơi lên trán cô.

Thẩm Hữu Bạch nói, “Anh chờ em.”

Đôi môi mềm mại rời đi, Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Gương mặt ấy, vốn dĩ là cao ngạo ngông cuồng, một khi có vẻ say đắm, sẽ khiến người ta không thể quên được.

P/S: Bạn Bạch biến thái quá thể