Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:13 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr. 

7.

Mãi đến tháng thứ ba sau khi tôi và Trầm Lệ kết hôn, phiên tòa mới kết thúc thành công, nhưng bản phán quyết cụ thể vẫn không xác định được thời gian.

Tôi và Trầm Lệ không tổ chức đám cưới, chỉ đơn giản đi lĩnh chứng, ba tháng nay thỉnh thoảng mẹ tôi lại gọi điện cho tôi, mắng tôi làm tốn tiền của hồi môn, Trầm Lệ nghe thấy nhưng không nói gì.

Tôi dọn đến nhà Trầm Lệ, trợ thành đôi vợ chồng son tương kính như tân.

Trầm Lệ bận rộn nhiều việc, hầu hết thời gian đều ở bệnh viện, về đến nhà lại ở trong phòng sách làm luận văn. Khác nghề như cách núi, tôi không có cách nào giúp anh một tay, nhưng lại phát hiện anh phiền lòng vì luận văn.

Ánh mắt Trầm Lệ nhìn tôi thường xuyên mang sự khổ sở, tôi tưởng anh hối hận vì đã cưới tôi nên đã xin nghỉ phép đi ra ngoài chơi.

Tôi muốn cho anh thời gian để suy nghĩ, nếu anh hối hận, tôi có thể rời đi.

Không ngờ Trầm Lệ lại nghỉ phép cùng tôi, nói muốn đi chơi với tôi. Có trời mới biết anh xin nghỉ kiểu gì, nhưng mà thời gian hiếm hoi, chúng tôi tự lái xe đến nơi khác ở mấy ngày, sau khi về thì Trầm Lệ như muốn nói một chuyện quan trọng: “Cẩm, anh không viết luận văn nữa, sau này tan làm chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.”

Trong ánh mắt của Trầm Lệ có sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy, trong khoảnh khắc ấy tôi lại cảm thấy, Trầm Lệ yêu tôi rồi.

Trầm Lệ càng dính người hơn so với trước đây, tôi vừa ra khỏi phòng tắm anh đều lấy khăn lau nước trên chân tôi rồi đổi thành dép khô cho tôi, anh rất ít khi vào phòng làm việc nữa, nửa đêm tỉnh giấc thỉnh thoảng lén hôn tôi.

Cho dù là chuyện gì Trầm Lệ đều xử lý rất hoàn hảo, tôi không có lý do nào mà không rung động.

Năm thứ sáu sau khi Kinh Thời Mặc rời đi, hình như tôi sắp phải lòng Trầm Lệ rồi.

Năm thứ sáu sau khi Kinh Thời Mặc rời đi, quán trà đã lâu không đi gửi tin nhắn, vì kinh doanh không tốt, thời gian làm việc sẽ hết hạn cuối tháng này.

Rõ ràng tôi đã lâu không đến, nhưng khi nhận được tin này vẫn thấy hơi buồn.

Từ giờ đến cuối tháng, còn một buổi thứ bảy cuối cùng.

Tôi nghĩ sẽ đi lần cuối, nhưng lần này, có Trầm Lệ đi cùng.

Lâu lắm rồi không đến, nhưng quán trà lại không thay đổi gì nhiều. Tôi tìm một vị trí trong sân ngồi xuống, Trầm Lệ ở bên ngoài mua cho tôi một vòng tay hoa nhài xinh đẹp.

Trong sự hốt hoảng, dường như tôi lại gặp ảo giác, nhìn thấy Thời Kính Mặc đang đi về phía mình.

Tôi nhìn người đàn ông từng bước tiến về phía tôi, anh ấy gầy hơn trước, khuôn mặt đượm sự mỏi mệt.

Anh ấy đi về phía tôi, tôi mới nhận ra, dù đã sáu năm không gặp nhưng tôi vẫn chưa quên được khuôn mặt của anh ấy.

“Trình Cẩm, đã lâu không gặp.”

Tôi cho rằng mình đã sớm từ bỏ mọi ảo tưởng về Kinh Thời Mặc, nhưng khi anh ấy nói câu này, hốc mắt tôi lại cay cay.

Tôi những tưởng anh ấy đã chết, vì sao anh lại xuất hiện lần nữa?

Người đàn ông tôi yêu nhiều năm, anh ấy đi mọi thứ đều biến mất, thậm chí tên cũng là giả.

Tôi rất muốn hận anh ấy hoặc quên anh ấy đi, nhưng giờ phút này tôi lại hèn hạ buông bàn tay trái đang đặt trên bàn xuống, trên ngón đeo nhẫn của tôi là chiếc nhẫn kim cương Trầm Lệ tặng tôi, tôi không muốn để anh ấy thấy.

Trầm Lệ mua vòng tay hoa nhài quay lại, “Cẩm, anh chọn hoa xong rồi, em mau xem có thích không!”

Những lời không nói ra như nghẹn lại trong cổ họng, tôi không biết giờ phút này nên nói với Kinh Thời Mặc đã lâu không gặp hay nói với Trầm Lệ tôi rất thích. Tôi từng mắng Kinh Thời Mặc là một kẻ cặn bã dối trá, một tên khốn nạn nhân cách thấp kém, hóa ra tôi chẳng hơn gì.

Trong một năm kết hôn với Trầm Lệ, tôi vẫn chưa quên được Kinh Thời Mặc.

Trầm Lệ nhìn Kinh Thời Mặc rồi lại nhìn tôi, ba người im lặng trong giây lát, sau đó Trầm Lệ lên tiếng trước: “Cẩm, hai người nói chuyện trước đi, hoa này không đẹp, anh ra ngoài đổi một cái vòng khác cho em.”

Trầm Lệ phát hiện bàn tay nắm chặt dưới bàn của tôi, phát hiện ra bí mật tôi muốn giấu.

8.

“Cậu ấy, đối xử với em tốt không?”

Giọng điệu của Kinh Thời Mặc rất thản nhiên, giống như một người bạn bình thường đã nhiều năm không gặp đang hồi tưởng lại chuyện xưa.

Tôi không thể trả lời câu hỏi của Kinh Thời Mặc, cũng không thể hỏi những câu đã muốn hỏi suốt bao năm, tôi sợ một khi tôi cất tiếng, nước mắt sẽ tuôn dòng.

Kinh Thời Mặc định nói gì đó, vừa cử động miệng lại không lên tiếng. Anh ấy im lặng ngồi trước mặt tôi một lát, khi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nói: “Trình Cẩm, anh có thể ôm em được không.”

Tôi nhìn anh ấy, ngồi yên không động đậy, anh ấy đi về phía tôi, rồi nhanh chóng ôm tôi, tôi nghe anh nói: “Xin lỗi.”

Trên vai và cổ tôi có dòng chất lỏng ấm áp, giọng Kinh Thời Mặc rất trầm, lặp lại lần nữa: “Cẩm, anh xin lỗi.”

Kinh Thời Mặc rời đi một lúc lâu, Trầm Lệ mới mang về một vòng tay hoa nhài mới, tôi bình tĩnh lại, nhìn bông hoa nhài xinh đẹp trên cổ tay mình, trông nó trong sáng không tì vết, lại có hương thơm thanh khiết mát lạnh.

Thà rằng Trầm Lệ mắng tôi, thậm chí cho tôi một cái tát, hy vọng điều này có thể bù đắp lại cảm giác tội lỗi của tôi đối với anh, nhưng Trầm Lệ vẫn luôn dịu dàng, anh nói: “Cẩm, vòng hoa nhài này rất hợp với em.”

Có lẽ Trầm Lệ đang kìm nén, anh vòng tay ôm lấy tôi thật chặt đến không ngờ, lúc này hai chúng tôi đều không lên tiếng. Anh không hỏi tôi Kinh Thời Mặc là ai, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với anh.

Tôi đã sắp phải lòng Trầm Lệ rồi.

Đêm đó, Trầm Lệ làm đặc biệt năng suất, trước khi tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi, Trầm Lệ ghé sát vào tai tôi nói: “Đừng rời xa anh.”

Tôi không định rời xa Trầm Lệ, mấy năm qua tôi vẫn ước ao có một cuộc sống yên bình, khi ở bên Trầm Lệ, tôi có thể tưởng tượng được những ngày tháng sau này sẽ đầy ắp đầm ấp.

Hơn nữa, kể từ khi Kinh Thời Mặc và tôi gặp nhau ở quán trà cũng không gặp lại nữa, anh ấy lại biến mất như sáu năm trước.

Tâm trạng của tôi bình tĩnh trở lại, không có nhiều cảm xúc khi có bản phán quyết mà tòa án đưa ra, hai tên khốn kia hình như đã gây ra rắc rối khác trong nhà t ù, bị trừng phạt vì nhiều tội danh, lần này một tên bị kết án tử hình còn tên còn lại bị tù chung thân.

Nhận được bản án, còn có một lá thư.

Bức thư này là do một người lạ gửi tới, khi đối phương đến thì nói vài câu: “Anh ấy đã chết, bảo tôi đưa bức thư này cho cô. Tang lễ sẽ được tổ chức tại nghĩa trang Thành Nam chiều nay.”

Mấy năm nay, Kinh Thời Mặc chỉ để lại hai thứ, thứ nhất là thẻ ngân hàng ba mươi vạn, thứ hai là tờ giấy anh ấy để lại trước khi biến mất.

Tờ giấy ấy tôi đã từng xem đi xem lại hàng nghìn lần, cho nên chỉ liếc mắt tôi đã nhận ra, thư này là nét chữ của Kinh Thời Mặc:

【 Cẩm,

Xin lỗi.

Anh không chỉ lừa em mà còn bỏ đi nhiều năm như thế.

Trong cục sắp xếp nhiệm vụ mới, anh nói với đồng nghiệp là, nếu anh chết, nhiệm vụ chưa hoàn thành thì đốt lá thư này đi. Nếu em nhận được lá thư tức là nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.

Sau khi quen em, anh đã tiếp nối sứ mệnh của cha mình, trở thành cảnh sát, cha anh đã hy sinh khi anh còn nhỏ, sau khi lớn lên anh thừa hưởng cảnh hiệu của ông ấy.

Vì đây là nhiệm vụ ngầm, anh không có cách nào cho em biết tên của anh, lần đầu tiên đưa thẻ ngân hàng cho em, anh đã nghĩ, nếu anh có thể trở về thì đó chắc chắn là sính lễ anh cưới em. Nếu anh không quay về, mong rằng số tiền đó có thể cho em một sự bảo đảm trong quãng đời còn lại.

Lẽ ra anh không nên rung động với em, bởi vì công việc của anh luôn không có kết thúc tốt đẹp.

Anh không thể quang minh chính đại gặp em, hai năm trước em đến quán trà, anh đã từng lén nhìn em rất nhiều, nhưng sau này, đến cả nhìn lén anh cũng không thể làm được. Anh không thể để bọn hắn phát hiện ra manh mối.

Đến khi anh quay về thì phát hiện hai tên khốn năm đó lại làm tổn thương em lần nữa. Lần đầu tiên anh không thể ở bên cạnh em bảo vệ em, là lỗi của anh, anh cũng không biết phải bù đắp thế nào, chỉ có thể cố gắng tận dụng quan hệ để bọn chúng nhận được sự trừng phạt lớn nhất.

Anh biết em đã kết hôn, đối phương là một bác sĩ, đối xử rất tốt với em. Có người chăm sóc em, anh cũng yên tâm.

Hôm đó đến quán trà, không ngờ còn có thể gặp được em ở đó.

Viết liên miên dài dòng, mong em đừng trách anh.

Cẩm, quên anh đi.

Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. 】

9.

Khi tôi đến nghĩa trang, trước bia mộ chỉ còn lại một vài người, trên bia mộ có ảnh của Kinh Thời Mặc với nụ cười trên môi, khuôn mặt tràn đầy sức sống trẻ trung. Bên cạnh khắc tên thật của Kinh Thời Mặc: Kinh Lạc.

Hầu hết các bia mộ ở đây này đều không có tên, chỉ một số ít có khắc tên.

Tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ biết tên anh ấy lại trong đám tang của anh ấy.

Người bên cạnh chụp ảnh hình như là phóng viên, “Chị Trương, không thể viết phóng sự này sao?”

“Ài, có thể để lộ tên…”

Ngày đó trong tang lễ, tôi khóc đến không nén được.

Tôi muốn mắng Kinh Thời Mặc như năm đó anh ấy rời đi, nhưng tôi không thể thốt lên lời nào.

Tôi chỉ biết ôm bia mộ khóc không ngừng, nhưng người khác lại nói rằng trong đám tang có một người phụ nữ đ iên.

Tôi bị dẫn lên cục cảnh sát, chú cảnh sát gọi cho Trầm Lệ bảo anh mau qua đón tôi.

Tôi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo trong đại sảnh, nghe họ nói: Kinh Lạc đỡ cho người khác hai phát súng, người kia có con nhỏ, anh ấy nói con của anh hùng không thể thiếu cha.

Nhưng còn bản thân anh ấy thì sao, anh ấy bị mất máu mà chết trước khi được đưa đến bệnh viện.

Nếu năm đó tôi cưới anh ấy, nếu tôi cho anh ấy một mái nhà, liệu lần này anh ấy có sống sót được không?

Trong giây phút cuối cùng của đời mình, anh ấy nghĩ đến cái gì? Gió ở bến cảng lớn như vậy, có phải anh ấy thấy rất lạnh không?

Có phải rất đau không? Sẽ nhớ đến tôi chứ?

Hay sẽ hận tôi? Trách tôi hôm đó không thể cho anh một cái ôm?

Tôi mãi mãi không nhận được đáp án.

Tất cả bí mật liên quan đến Kinh Thời Mặc, đã bị chôn vùi trong lòng đất cùng bia mộ.

Lúc Trầm Lệ tới đón tôi, anh vừa mới phẫu thuật xong, lông mày và ánh mắt đầy mệt mỏi, nhưng lại anh đến ôm tôi đầu tiên.

Nắng tháng Tám nóng nực, khi Trầm Lệ nắm tay tôi, tôi nhận ra cả người tôi lạnh buốt.

Cơ thể dường như không nghe theo mệnh lệnh của linh hồn, tôi dùng sức nắm lấy tay Trầm Lệ, nước mắt rơi trên người anh.

Nếu lúc đó có một bác sĩ xuất sắc như Trầm Lệ ở bên cạnh, liệu anh ấy có sống sót được không?

Tôi thà cho rằng Kinh Thời Mặc là một kẻ dối trá, cặn bã, còn hơn để anh ấy nằm dưới đất, trở thành một liệt sĩ được người khác ca ngợi.

Đáng tiếc không có nhiều nếu như vậy.

Tôi không thể cứu được Kinh Thời Mặc, cũng phụ lòng Trầm Lệ.

Trầm Lệ đưa tôi về nhà, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng như xưa, tôi nhìn môi anh đóng mở, nhưng hoàn toàn không nghe được anh nói gì.

Anh đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt anh đầy đau khổ, anh nói: “Cẩm, mọi chuyện sẽ ổn thôi…”