Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22: Thì ra là như thế (2)

2:24 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Thì ra là như thế (2) tại dưa leo tr. 

Văn Thư Mặc do dự cả đêm, cuối cùng hạ quyết tâm đi tìm Lâm Huân. Lâm Thâm thì mất liên lạc, chỉ có Lâm Huân biết cậu ở đâu. Anh không tin rằng chú Lâm, người từ trước tới nay đối với anh hòa ái, dễ gần, lại không nể tình cảm cũ.

Chính Hồ Kiều Kiều đã mở lời: “Ba mẹ tôi đã đáp chuyến bay đến Hồng Kông để tham gia một sự kiện từ thiện vào buổi sáng.”

“Kiều Kiều.” Văn Thư Mặc dừng một chút, cái tên này không khó gọi như anh tưởng tượng, “Cô có biết Lâm Thâm ở đâu không? Cậu ấy nói với tôi một tuần trước rằng cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.”

“Cái gì?” Hồ Kiều Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc, “Vậy anh ấy nhất định sẽ bị bắt trở về Bắc Kinh. Ông nội sao có thể để anh ấy rời khỏi nhà họ Lâm dễ dàng như vậy.”

“Vậy cô có thể hỏi thăm địa chỉ cụ thể không?”

Hồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu, cười khổ: “Ở Bắc Kinh, tất cả mọi người chỉ nghe lời ông nội, ông ấy nếu như không muốn ai biết thì không ai có thể biết.”

Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Văn Thư Mặc, anh xoay người chuẩn bị rời đi, Hồ Kiều Kiều gọi anh lại: “Anh Văn Thư Mặc, tuy rằng tôi không biết tung tích của anh Thâm, nhưng tôi nghĩ có một số điều anh cần biết.”

Hai người tìm một quán cà phê gần đó rồi ngồi xuống gọi hai ly latte.

Hồ Kiều Kiều nói: “Chắc hẳn anh rất tò mò, tại sao tôi và anh Thâm là anh em của nhau nhưng một người là họ Văn một người lại là họ Hồ. Anh ấy hơn tôi ba tuổi, sau này sẽ kế thừa công việc ở Bắc Kinh của gia đình, nên anh ấy sẽ lấy họ của ba mình, mẹ thích con gái, ba anh ấy thương mẹ nên bảo tôi theo họ mẹ, mẹ tôi sức khỏe yếu, không chịu được thời tiết ở Bắc Kinh nên ba tôi chuyển đến thành phố Tô với bà ấy. Lúc đó, trong gia tộc đều chưa chỉ định được người kế nghiệp và gia đình đang gấp rút kiếm chỗ. Một số người chú lo lắng thế lực của ba tôi ở thành phố Tô sẽ ngày càng lớn mạnh, vì vậy họ đã yêu cầu ba tôi họ giữ lại một đứa trẻ ở Bắc Kinh làm con tin, ba tôi đã đưa anh ấy đi. Tôi từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, cho nên anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi. ”

“Mẹ tôi qua đời vào năm đầu tiên sau khi anh trai tôi tốt nghiệp đại học. Anh Thâm lại đi học ở Bắc Kinh, tôi sợ ba tôi cô đơn, vì thế nên đã đưa người giúp việc là người năm đó  chăm sóc cho mẹ tôi cùng trở về thành phố Tô. Bà ấy cũng biết ba tôi. Bà ấy không chỉ yêu thương ông sâu sắc mà còn hy sinh cả cuộc đời cho gia đình chúng tôi. Lúc đó, ông vẫn luôn đắn đo chuyện kết hôn lần nữa, tôi luôn muốn tác hợp cho bọ họ, bà ấy chăm sóc tôi từ khi tôi mới sinh ra, trong lòng tôi, bà ấy quan trọng như mẹ ruột của mình. Anh Thâm có thể không quen nên cứ gọi bà ấy là dì. “

Văn Thư Mặc đột nhiên nghĩ đến việc gặp Lâm Thâm và Hồ Kiều Kiều ở sảnh đợi vào ngày hôm ấy, Lâm Thâm đã gọi mẹ của Hồ Kiều Kiều là dì, lúc đó anh nghĩ Lâm Thâm đến đón mẹ vợ tương lai. Giờ nghĩ lại, anh nhận ra rằng mình đã hiểu lầm.

“Khi tôi còn học cấp 3, anh trai tôi là học sinh năm nhất, trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã đến thư phòng muốn sớm gặp ông nội để chúc Tết, nhưng lại tình cờ nghe được anh Thâm nói với ông nội rằng anh ấy thích đàn ông. Ông nội rất tức giận, giơ gậy định đánh.” Hồ Kiều Kiều từ từ nhắm mắt lại, mạnh mẽ nhớ lại, “Về sau, ông nội liên tục phái người đi điều tra bí mật của anh ấy. Theo thông tin trong tay ông, người chơi thân với anh ấy thì chỉ có một mình anh. Nhưng dù gì thì anh cũng là con trai của học trò của ông ấy. Anh Thâm cũng không có tỏ thái độ gì nên  ông nội không có ra tay.”

“Nhưng đến khi chú hai nhiễm bệnh trở về, cộng thêm cái chết của cô tôi. Năm đó là năm có ngày Tết đáng sợ nhất mà tôi từng nhớ. Ông nội nổi trận lôi đình, muốn trả thù nhà họ Văn. Anh ấy là người đầu tiên đứng ra thuyết phục ông, không ai nghĩ rằng ông nội trước mặt cả gia đình chỉ tay anh Thâm, mắng: “Đừng nghĩ rằng ông không biết cháu đã bị tiểu tử nhà họ Văn câu hồn đi rồi!”

“Anh không biết vẻ mặt kinh ngạc của cả gia đình lúc đó như thế nào đâu, còn có khuôn mặt của anh Thâm, đen lại giống như than. Khụ khụ, đây không phải chuyện buồn cười.” Hồ Kiều Kiều bật cười rồi lại trở nên nghiêm túc. ” Lúc ấy, anh Thâm nhìn thẳng vào ông nội, từng câu từng chữ nói rằng người anh ấy thích là bạn của anh, Tiêu Tùng. ”

“Ông nội và anh Thâm nhìn nhau hồi lâu, cả nhà cũng không dám nói gì.” Hồ Kiều Kiều hít sâu một hơi, bây giờ cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trầm mặc lúc đó, “Rốt cuộc ông ấy vẫn tin lời của anh ấy. ”

Bàn tay cầm cốc của Văn Thư Mặc có chút trắng bệch, khẽ run lên. Anh là một người thông minh, hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồ Kiều Kiều. Nếu người mình thích cùng bạn tốt của mình là bạn bè, liệu rằng bạn có thể giữ gìn quan hệ với người bạn tốt đó không? Câu trả lời là có. Chỉ bằng cách xây dựng một mối quan hệ tốt, bạn mới có thể tìm hiểu thêm về người mình yêu, và điều này đã khéo léo cho Lâm Quốc Hùng biết lý do tại sao cậu vẫn giữ quan hệ với anh.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều lý do để Lâm Thâm đồng ý lời tỏ tình của Tiêu Tùng, nhưng chưa từng nghĩ đến cậu là vì bảo vệ anh …

Đôi mắt Hồ Kiều Kiều nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Nhà họ Lâm nào có mấy đứa trẻ đơn thuần. Tôi chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra được, Tiêu Tùng cũng chỉ là ngụy trang thôi, còn những thứ khác anh ấy yêu thích. Gia tộc có thế lực lớn, toàn bộ Bắc Kinh đều có  người của ông nội, anh ấy không thể không duy trì mối quan hệ thân thiết với Tiêu  Tùng ở nơi công cộng.”

“Ngày đó anh rời khỏi Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn anh Thâm cầm điện thoại di động, nhìn thấy tên anh rất nhiều lần gọi đến. Hình như anh ấy rất nhiều lần muốn nghe máy, nhưng đều nhịn lại không nhận. Trong phòng của anh ấy có gắn máy theo dõi, trên người anh ấy cũng có một máy nghe lén. Ông nội đã ra lệnh cuối cùng, nếu như anh ấy dám đi gặp anh, ông ấy sẽ không để cho anh sống sót mà rời khỏi Bắc Kinh. Anh Thâm cầu xin ông nội, dù sao thì anh ấy cũng là cháu trai cả, ông nội mềm lòng, vì vậy ông ấy để anh Thầm đến sân bay, nhưng yêu cầu anh ấy không được gặp mặt anh.”

“Anh Thâm ngồi trong phòng điều khiển của sân bay, nhìn chằm chằm hình ảnh của anh trên màn hình không chớp mắt. Thời điểm máy bay cất cánh, một người đàn ông to lớn đã ôm tôi khóc như một đứa trẻ.” Hồ Kiều Kiều nói tới đây, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Anh Mặc Thư, đó là lần đầu tiên tôi biết rằng ngay cả một người mạnh mẽ như anh trai tôi cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy.”

Ngày đó anh rời đi không chờ được Lâm Thâm tới, anh khó chịu như vậy, nhưng không ngờ còn có một người còn thống khổ hơn anh.

Văn Thư Mặc há miệng, cảm thấy hàm răng mình đang run lên, không nói ra được.

Hồ Kiều Kiều nói: “Tuy rằng tôi tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rằng Lâm Thâm mang Tiêu Tùng về nhà chỉ là làm vỏ bọc. Lâm Thâm  đối với Tiêu Tùng ngoài việc cảm thấy tội lỗi thì cũng chỉ thấy tội lỗi mà thôi. Còn rất nhiều điều tôi không biết. Tôi cảm thấy anh nên hỏi Tiêu Tùng.” Một lúc lâu sau, Văn Thư Mặc mới ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều Kiều: “Cô có thể giúp tôi tìm hiểu thông tin liên lạc hiện tại của Tiêu Tùng được không?”

“Không phải Tiêu Tùng đã trở thành một minh tinh rồi sao? Chuyện này rất dễ dàng!” Hồ Kiều Kiều đồng ý.

Cô ấy làm việc hiệu suất rất cao, ngày hôm sau cô ấy đã gửi địa chỉ của Tiêu Tùng đến điện thoại di động của Văn Thư Mặc. Tình cờ là bộ phim truyền hình gần đây của Tiêu Tùng được quay ở thành phố Tô.

Chờ Tiêu Tùng trước cửa phòng khách sạn gần cả buổi sáng, 12 giờ trưa cậu ta mới trở về.

Nhìn thấy người đứng ở cửa, Tiêu Tùng khựng lại, hiển nhiên không ngờ Văn Thư Mặc sẽ xuất hiện ở đây.

“Tiêu Tùng.” Văn Thư Mặc trước tiên nói với thái độ thành khẩn: “Cậu có thể nói cho tôi biết giữa cậu và Lâm Thâm đã xảy ra chuyện gì không?

“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy. Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?” Tiêu Tùng vẻ mặt giễu cợt, hỏi lại. Cậu ta ngưỡng mộ Văn Thư Mặc cũng đồng thời cũng anh hận anh thấu xương, bất hạnh của Văn Thư Mặc là hạnh phúc của cậu ta.

Đôi tay của Văn Thư Mặc nắm chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cầu xin cậu.”

Một người cứng rắn giống như Văn Thư Mặc thế nhưng cũng lúc phải cầu xin người khác? Hơn nữa biểu tĩnh còn rất thống khổ? Trong lòng Tiêu Tùng cảm thấy vô cùng sảng khoái, vì thế lập tức vui vẻ đáp ứng: “Được.”

“Ngay sau khi cậu rời đi, Lâm Thâm đã nói lời chia tay với tôi.” Đây là câu đầu tiên Tiêu Tùng nhớ lại trong hồi ức sau một thời gian dài im lặng.

“Trong kỳ nghỉ đông năm thứ hai, tôi đã thổ lộ với Lâm Thâm, khi anh ấy hứa sẽ ở bên tôi, cậu không biết tôi đã hạnh phúc như thế nào đâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thâm, người được nhiều người thích như thế sẽ lựa chọn tôi. Anh ấy lúc đó khi nóng khi lạnh với tôi, trong lòng tôi luôn có cảm giác ngọt ngào lâng lâng nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Sau này cẩn thận hồi tưởng lại, hóa ra mỗi lần anh ấy thân mật với tôi, đều là vì có người theo dõi ở đây hoặc là có người nhà họ nhà họ Lâmm sát.”

“Hồi cấp 3, tôi đã cãi nhau với anh ấy, bị dồn vào thế bí cuối cùng anh ấy cũng nói ra sự thật. Hóa ra tôi vẫn luôn là con cờ bị lợi dụng. Tôi thật sự rất đau lòng, rất thống khổ, nhưng tôi đã yêu anh ấy đến mức không kiềm chế được bản thân. Tôi biết nếu tôi là một quân cờ không có tác dụng nữa, thì sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh anh ấy. Lại nói lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy may mắn, nghĩ rằng chỉ cần tôi vẫn luôn ở bên anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ cảm động, nhưng là tôi đã sai. ”

“Trong thời gian đi ra ngoài, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Khi Lâm Thâm đi cùng tôi, tôi không hề sợ hãi, nhưng một lần đi ra ngoài một mình bị một nhóm người vây quanh. May mà anh ấy xuất hiện kịp thời, những người đó bỏ chạy, trên tay của tôi còn đang chảy máu, tôi hỏi anh ấy, dù tôi có chết đi nữa, liệu anh có đau lòng không? Anh ấy không nói một lời mà đưa tôi đến bệnh viện, an ủi tôi nên nghỉ ngơi cho tốt. ”

“Còn nhớ ngày tốt nghiệp đó, cậu tìm được một nhóm người muốn hiếp tôi không? Tôi thực sự rất sợ, tôi sợ khi bị vấy bẩn về sau anh ấy không cần tôi khi tôi nữa. Đêm đó tôi không ngừng hỏi anh ấy, nếu không có  Văn Thư Mặc, liệu anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy nói chắc nịch là không, tôi hỏi anh ấy tại sao, nhưng anh ấy chỉ nói xin lỗi tôi. Tôi hỏi đi hỏi lại, anh ấy trả lời hết lần này đến lần khác, nhưng câu trả lời tôi muốn nghe nhất chưa bao giờ xuất hiện. ”

“Từ đầu đến cuối, Lâm Thâm chỉ có lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để thu hút sự chú ý của gia đình anh ấy, lợi dụng tôi ngụy trang để bảo vệ cậu. Khi cậu thấy anh ấy ôm tôi, mỉm cười với tôi, đút cho tôi ăn, thật ra tất cả chỉ là đang đóng kịch, Haha.” Tiêu Tùng lạnh lùng cười,” Anh ấy quả thật là một ảnh đế! Oscar còn nợ anh ấy một tượng vàng Lâm Thâm! Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi, lần duy nhất anh ấy sẵn sàng ôm tôi cho đến rạng sáng là khi tôi bị người của ông nội anh ấy làm cho lúc đó chỉ còn nửa cái mạng. Có phải cảm thấy tôi thật đáng thương không? Văn Thư Mặc, tôi không đáng thương, ít nhất tôi biết sự thật, không giống như cậu, từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì. ”

“Vì sự an toàn của cậu nên Lâm Thâm không nói bất cứ điều gì. Một bên dùng thân phận thái tử nhà họ Lâm để bành trướng thế lực bản thân, một bên âm thầm bảo vệ cậu. Vụ bê bối của nhà họ Văn, anh ấy thật sự rất kín tiếng về cậu.” Tiêu  Tùng nhìn vẻ mặt của  Văn Thư Mặc  càng ngày càng thống khổ, khóe miệng của cậu ta càng lúc càng lớn, “Lâm Thâm cũng đáng thương, yêu cậu điên cuồng, không dễ dàng gì mới có thể xuất hiện ở trước mặt cậu, nhưng cậu lại hận không thể không thấy anh ấy cả đời.”

“À, buổi tối tôi vẫn có những cảnh đêm cần quay. Cậu tự đi thong thả, không tiễn.”

Nói xong không để ý  Văn Thư Mặc  nữa, lấy kịch bản trong cặp ra, ghi nhớ lời thoại.

Đúng, cậu ta là con cờ bị người khác lợi dụng, nhưng cậu ta cũng có lòng tự trọng. Ở trước mặt Lâm Thâm cậu ta hèn mọn, nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác cậu ta phải nhún nhường.

Cậu ta không cần đồng tình, đặc biệt là không cần  Văn Thư Mặc  thương hại.

Văn Thư Mặc  đi trên con đường vắng người, cả người giống như lá khô mùa thu, phảng phất chỉ cần gió lớn một chút là có thể thổi bay anh.

Tầng tầng mây đen che phủ bầu trời xanh, mặt đất tối sầm, như có một cơn bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

Mùi hương của hoa sơn chi phảng phất ở chóp mũi, nhưng trong lòng lại giống như vạn tiễn xuyên tâm, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở tràn ngập khắp cơ thể.

Như Tiêu Tùng đã nói, cậu mới là người đáng thương nhất.

Vừa yêu vừa hận, hóa ra anh lại chính người yêu mình nhất bao nhiêu năm.