Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 35: Không thể buông tay

2:25 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Không thể buông tay tại dưa leo tr. 

“Alo, xin chào ngài, cho hỏi có phải là Văn tiên sinh không? Tôi là Tiểu Vương, người đại diện của Tề Diệp.”

“Tôi biết, muộn như vậy có chuyện gì xảy ra?” Văn Thư Mặc nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia của điện thoại, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nhạc dồn dập, giống như một quán bar. Giọng của Tiểu Vương nghe vô cùng gấp gáp, chắc là Tề Đông có chuyện, anh không khỏi nói chậm lại, với giọng điều nhằm xoa dịu lòng người: “Đừng lo lắng, từ từ nói.”

“Là như thế này.” Tiểu Vương thở phào nhẹ nhõm, “Tề Diệp hôm nay không biết phát điên vì cái gì, nhất định phải chạy đến quán bar này uống rượu, hiện tại lại cùng người khác đánh nhau…”

“Tại quán bar nào?”

“Hình như là …quán bar Nạp.”

“Tôi sẽ đến ngay.”  Văn Thư Mặc cúp máy thở dài, đó là nơi anh và Tề Đông gặp nhau.

Anh quay trở lại phòng ngủ, trước giá treo áo quần anh cởi bỏ quần áo bản thân,  Văn Thư Mặc  có thể cảm nhận được rằng ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thâm chưa hề rời khỏi anh kể từ khi cậu bước vào cửa phòng ngủ.

Lâm Thâm bước tới, nắm lấy cổ tay Văn Thư Mặc rồi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Văn Thư Mặc  định dùng tay kia hất tay Lâm Thâm ra, nhưng lại phát hiện lực đạo của cậu lớn đến kinh người, anh ăn đau không khỏi nhíu mày, “Buông ra, tôi đang rất vội.”

“Anh đi đâu vậy?” Lâm Thâm lặp lại lần nữa, giọng nói càng ngày nặng nề.

“Đi cứu Tề Đông, trong quán bar xảy ra chuyện.” Bất đắc dĩ, Văn Thư Mặc  đành phải giải thích.

“Anh là ba của anh ta sao?” Lâm Thâm tức giận nói, “Có chuyện gì cũng tìm đến anh.”

Văn Thư Mặc bĩu bĩu môi, không có trả lời, chỉ dùng sức hất tay Lâm Thâm ra, rồi im lặng thay quần áo.

“Hôm nay chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này.” Giọng nói lạnh lùng và tức giận của Lâm Thâm từ phía sau truyền đến, “Chúng ta sau này sẽ là ai đi đường nấy.”

Văn Thư Mặc  sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lâm Thâm.

Lâm Thâm cũng đang nhìn Văn Thư Mặc, chỉ là tấm gương đang phản chiếu ánh sáng, cậu không thể nhìn thấy ánh mắt của Văn Thư Mặc lúc này, chỉ thấy đôi môi Văn Thư Mặc mím chặt, bàn tay nắm chặt lại, ngón tay cái dường như bị chèn ép vào thịt của đốt ngón tay trỏ.

Thời gian vào lúc này như ngừng trôi.

Cuối cùng, Văn Thư Mặc cúi đầu rời đi không nói một lời.

Trong không khí màn đêm còn lưu lại mùi hương dễ chịu của anh, Lâm Thâm nhìn căn phòng trống trải, cậu có chút không thể tin, Văn Thư Mặc  cứ thế này mà rời đi mà không nói một lời?

Cậu thậm chí còn nói hai người sẽ mỗi người một ngả để uy hiếp Văn Thư Mặc, nhưng cậu vẫn không thể giữ được anh.

Lâm Thâm đập mạnh tay vào tường như để trút giận, mày nhíu lại cùng và đôi mắt nhắm chặt lại cho thấy cậu hiện tại vô cùng đau đớn. Cậu từ trước đến nay vẫn luôn là một người kiêu ngạo, là Thái tử gia được nhà họ Lâm bao bọc trong lòng bàn tay, cộng thêm sự ưu tú của bản thân, nếu như không yêu  Văn Thư Mặc, có lẽ Lâm Thâm cả đời này làm chuyện gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, căn bản không biết hai chữ thất hại là gì.

Cậu bất lực ngồi xuống dưới đất, một tay vươn tới bàn cạnh giường, với lấy ​​điện thoại.

Những thứ trước mắt có vẻ hơi mơ hồ, Lâm Thâm hơi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Jelly, liên lạc với Lý tổng.”

“Nhưng ông chủ, bây giờ đã muộn quá rồi…” Jelly có chút do dự.

“Con phố đó đều là của anh ta, Văn Thư Mặc chỉ vừa mới ra ngoài chuẩn bị đi tìm người.” Lâm Thâm nói với giọng điệu không thể từ chối: “Đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì.”

Ngay khi Jelly nghe thấy đó là Văn Thư Mặc, người trong lòng của ông chủ, không thể để xảy ra một chút sự sai sót nào, từ cơn buồn ngủ vội vàng chạy đi làm ngay: “Được rồi, ông chủ.”

Lâm Thâm vùi mặt thật sâu vào gối của Văn Thư Mặc, nơi có hơi thở của người anh yêu. Xe Văn Thư Mặc phóng tới rất nhanh, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, nhưng anh rõ ràng biết mình không nóng lòng muốn cứu Tề Đông, anh tìm kiếm cảm giác kích thích của cái chết này hoàn toàn vì những lời nói dứt khoát của Lâm Thâm. Những hình ảnh hiện lên trong đầu anh đều là vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Thâm, cậu nghiêm túc sao.

Khi anh nghĩ rằng Lâm Thâm đang nghiêm túc nói lời chia tay với mình, trái tim của Văn Thư Mặc như bị bóp nghẹt, không khỏi lại tăng lực đạo dẫm chân ga.

” Văn tiên sinh, anh đến rồi.”

Tiểu Vương đang đứng ở cửa quán bar Nạp chờ đợi, khi nhìn thấy Văn Thư Mặc mặt mày u ê nhanh chóng dãn ra, như thể gặp được vị cứu tinh.

Văn Thư Mặc ra hiệu dẫn đường: “Vừa đi vừa nói.”

“Văn tiên sinh, xin lỗi tôi hỏi một câu.” Tiểu Vương nhìn anh, ánh mắt lóe lên: “Người pha rượu nói trước đây anh với Tề Diệp là người yêu, chuyện này…”

“Là anh ấy hiểu lầm.”  Văn Thư Mặc nhìn không chớp mắt giải thích, “Tôi từng là bạn rất tốt với Tề Diệp.”

Tiểu Vương gật đầu: “Cậu ấy ở trong phòng phía trước.”

Văn Thư Mặc mở cửa phòng, tiếng nhạc ầm ĩ chấn động màng nhĩ, còn có mùi hăng hắc của thuốc lá và rượu, anh không thể không bịt mũi ngậm miệng mà đi vào trong.

Tề Đông bị một đám người vây quanh, Văn Thư Mặc đẩy đám người sang một bên,cúi đầu nhìn Tề Đông đã say đến bất tỉnh, nói: “Đã đến giờ về nhà rồi, Tề Diệp.”

Tề Diệp nhìn Văn Thư Mặc rồi nhe răng, ngay ngốc nuốt nước miếng một cái, đẩy Văn Thư Mặc ra, cầm lấy bình rượu uống một ngụm: “Tề Diệp là ai?”

“Tề Diệp chính là anh.” Xem ra anh ấy say thật rồi, Văn Thư Mặc cảm thấy gân xanh trên trán của mình đều nổi lên.

“Không.” Tề Diệp đột nhiên nghiêm túc nhìn Văn Thư Mặc, “Tề Đông! Tôi tên là Tề Đông.” Nói xong liền ngây ngốc tiếp tục uống rượu.

Lúc này, một thanh niên trong đám người nhuộm tóc sặc sỡ bước ra vỗ vai  Văn Thư Mặc, giọng điệu khinh thường: “Anh là người do cái thằng nhóc ngu xuẩn này gọi đến sao?”

Văn Thư Mặc nhìn nghiêng về phía thanh niên, giáo dưỡng tốt từ nhỏ làm anh dù có đối mắt với bất cứ loại người trong trường hợp nào cũng có thể hào phóng và khéo léo, anh mím môi, hơi hơi gật đầu.

“Thằng nhóc này làm đổ thùng rượu của chúng tôi, rồi còn làm bị thương một người bạn của tôi … Anh nói …”

Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không thành vấn đề, Văn Thư Mặc  trực tiếp nói: “Bao nhiêu anh cứ nói.”

“Ôi trời, anh thật hào phóng.” Có thanh niên này mở đầu những người xung quanh bắt đầu ồn ào theo, “Nhưng tôi không thiếu tiền”.

Văn Thư Mặc kìm nén sự tức giận trong lòng kiên nhẫn hỏi: “Vậy thì anh muốn bồi thường gì?”

Lúc này, người thanh niên cong eo, chống vai, bộ dạng đáng khinh xoa xoa lòng bàn tay, rồi ghé sát tai  Thư Mặc: “Anh, tôi thấy anh lớn lên nhìn cũng đẹp, vậy sao không chơi với anh em chúng tôi.”

“Chơi?” Văn Thư Mặc nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​nhóc này thật là ngây thơ, lúc mình còn học đại học chắc nhóc này vẫn còn quấn tã. “Tiểu Vương, đưa Tề Diệp đến xe của tôi rồi chờ tôi.”  Văn Thư Mặc đỡ Tề Đông đứng dậy, đưa cho Tiểu Vương.

“Văn tiên sinh, vậy anh …” Lúc đi Tiểu Vương lo lắng nhìn anh

Văn Thư Mặc cười nói: “Đừng lo lắng.”

Anh đi theo nhóm côn đồ trẻ tuổi ra khỏi phòng,  vào hội trường. Thiếu niên vỗ mông Văn Thư Mặc: “Trước tiên cùng mọi người khiêu vũ.”

Đứa trẻ này thực sự can đảm, khi  Văn Thư Mặc đang thực sự nghĩ cách đối phó thì một đám nhân viên mặc đồng phục bảo vệ đột nhiên ập đến bao vây đám thanh niên kia. Những cảnh như vậy thường thấy trong các quán bar, nó không ảnh hưởng đến bầu không khí của những người khác.

Với ánh đèn nhấp nháy, Văn Thư Mặc có thể nhìn thấy người đi tới: “Thì ra là Lý tổng.”

Lý Thanh Nguyên, một người giàu có nổi tiếng ở thành phố Sa sở hữu con phố này. Vài năm trước, Văn Thư Mặc có duyên gặp anh ta tại một bữa tiệc mà Từ Chính đã kéo anh đi cùng.

Lý Thanh Nguyên đưa tay ra, cười: “Tổng biên tập Văn, cháu trai của tôi không hiểu chuyện.”

Hóa ra là cháu trai của Lý Thanh Nguyên và là con của gia đình họ Lý. Chẳng trách cậu ta không thiếu tiền. Chỉ là cách đứa trẻ này được dạy dỗ, thật sự khiến anh lo lắng cho tương lai của gia đình họ Lý. “Tôi không để tâm chuyện đó.”  Văn Thư Mặc đáp, nói một cách lịch sự.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, cậu có thể về trước nghỉ ngơi.” Lý Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng thử  nói: “Vậy tôi phiền cậu trước mặt Lâm tổng nói tốt vài câu nói vài câu.”

“Nhất định rồi.”

Lâm Thâm, hóa ra là Lý Thanh Nguyên do Lâm Thâm gọi đến.

Văn Thư Mặc cảm thấy nụ cười trên môi cùng sắp không diễn nổi nữa, anh cảm giác có thứ gì đó trong lồng ngực sắp nổ tung, đau đớn khiến anh không thở nổi.

Rõ ràng rằng cậu nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, nhưng cậu vẫn giúp anh.