Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 62

12:23 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 62 tại dualeotruyen. 

Châu Vũ mang quần áo ra phơi, vừa phơi được hai cái thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu ta quay đầu lại nhìn, hóa ra Lý Cận Dữ đã dậy từ lúc nào rồi, dựa người vào cửa sau, cúi đầu lấy ra một điếu thuốc, hỏi cậu ta: “Phía Lương Vận An có tin tức gì không?”

Châu Vũ thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng biết để ý đến tôi rồi.

“Chúng tôi ngồi mòn cả chân cũng không thấy bóng dáng “Dẫn Chân Đại Sư” đâu, cảnh sát Lương cũng đang rầu lắm.”

Lời vừa dứt, điện thoại của Lý Cận Dữ reo lên, anh lấy ra xem, là Lương Vận An gọi. Lý Cận Dữ nhét điếu thuốc vào lại bao, vứt lên bàn, nhận điện thoại: “Cảnh sát Lương?”

Giọng nói của Lương Vận An như hòa lẫn trong tiếng gió và cả tiếng nuốt nước bọt, xem ra anh ta đang rất sốt ruột: “3 giờ sáng nay, có một cô gái nhảy lầu tự sát ở tòa Hồng Quang.”

“Có camera không?”

“Có người quay video lại, hơn nữa chúng tôi phát hiện ở hiện trường vụ án có một quyển sách, chính là quyển “Môn” giống với quyển của Châu Vũ. Cô gái đó ôm quyển sách trong tay rồi nhảy xuống. Chúng tôi nghi ngờ đây không phải là tổ chức bình thường, mà là tổ chức tà giáo.”

Lúc này, Diệp Mông cũng đang xem “video nhảy lầu” trên weibo. Vừa nãy Câu Khải nói xong, Diệp Mông còn chưa kịp trợn trắng mắt, Thai Minh Tiêu đã đột nhiên đẩy cửa đi vào, tay cầm điện thoại đã mở sẵn video, vứt sang cho hai người họ xem: “Cái video này quá đáng sợ. Trước khi nhảy lầu cô gái này còn làm như đang thi triển pháp thuật ấy. Không biết có bị tẩy não không nữa.”

Hình ảnh trong video rất mờ, vì lúc đó mới có 3 giờ sáng, chỉ có một ánh đèn LED của tòa Hồng Quang đang sáng, hòa cùng với ánh trăng mờ ảo, khiến cô gái trong video càng trở nên quỷ dị. Góc quay từ dưới lên, nhìn không rõ dáng người cô gái, chỉ thấy một bóng người mơ hồ đứng trên tầng thượng, người gầy gò. Video quỷ dị ở chỗ, cô gái đứng trên tầng thượng, cả người trông như khúc gỗ, đi tới đi lui, mỗi bước đi đều vô cùng chậm, như đang đếm số. Video không hề có tiếng ồn nào, cô gái mặc một chiếc váy trắng, tóc dài, nhìn không tỉnh táo chút nào, đi đứng như người mộng du, rồi từ từ đi đến lan can tầng thượng. 

Nếu không phải dưới video có ghi giây tiếp theo cô gái này sẽ nhảy lầu khiến Diệp Mông chuẩn bị sẵn tâm lý thì chắc chắn không ngờ rằng cô gái này lại nhảy xuống bất ngờ đến vậy. Cô gái trong video như một thi thể biết đi, không hề có ý thức, chỉ đi qua đi lại, ai ngờ một giây sau lại bổ nhào vào màn đêm. Gió khiến váy cô tung bay, nếu ngay sau đó không có âm thanh lớn vang lên thì bóng trắng kia sẽ chỉ như một chiếc váy nhẹ nhàng rơi xuống đất, không ai chú ý mà thôi.

Thai Minh Tiêu nổi hết cả da gà: “Nghe nói cô gái này là sinh viên đại học, cảnh sát đã vào cuộc rồi. Lúc cô gái này nhảy xuống, trên tay còn ôm một quyển sách tên là “Môn”. Hai người nhớ để ý người lớn trong nhà một chút, tìm xem trong nhà có quyển sách này không, nghe nói quyển này là hàng đa cấp, tẩy não đấy. Nhất là ở mấy trấn nhỏ, người già rất dễ bị lừa.”

Câu Khải từ đầu đến cuối vẫn im lặng, vì bị cắt ngang, hoa hồng trên tay đã héo rồi, không còn thơm nữa. Anh ta đứng lên, vứt hoa vào thùng rác, lấy áo khoác vắt trên ghế lên, xoay người bước ra ngoài.

Thai Minh Tiêu lúc này mới phát giác: “Đừng, đừng, đừng nói cậu ta bắt đầu theo đuổi cô đấy chứ?”

Diệp Mông mặc một bộ suit màu xanh lam, cả người vừa toát ra vẻ trưởng thành, lại lão luyện. Cô uể oải dựa ra sau ghế, ừ một tiếng.

Thai Minh Tiêu không khỏi bất ngờ, nghiêm túc nhìn lại Diệp Mông, chậc chậc hai tiếng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhịn không được cảnh cáo: “Cô tránh xa cậu ngốc ngây thơ một chút, gần đây cậu ấy gặp đủ thứ chuyện trên đời, bận sứt đầu mẻ trán. Hôm đó chắc cậu ta bị người nhà gây rối, nhất thời nhịn không được mới làm thế với cô. Nếu không cậu ta không làm đến mức đó đâu, không bao giờ, rõ ràng biết cô đã có chồng rồi mà…..”

“Trong nhà cậu ấy có chuyện gì à?” Diệp Mông tò mò đặt ly nước xuống.

Thai Minh Tiêu muốn nói mà nói không hết, nghịch quả địa cầu trên bàn cô: “Còn chuyện gì nữa, là chuyện hai mẹ con cậu ấy đối nghịch nhau ấy, từ nhỏ bà ta đã không ưa gì cậu ấy rồi, bây giờ ông ngoại còn giao cổ phần công ty cho cậu ấy. Chắc giờ bà ta chỉ mong cậu ấy chết quá.”

“Dù gì Lý Cận Dữ cũng là con ruột của bà ta mà? Bà ta hà cớ gì phải đoạn tuyệt với con mình đến mức đó chứ?”

Thai Minh Tiêu cười cười, nói: “Người phụ nữ như Lý Lăng Bạch ấy mà, nếu không phải từ nhỏ tôi đã chơi với Lý Cận Dữ thì quả thật không thể tin được trên thế gian này lại có người phụ nữ như bà ta. Bà ta từng báo cảnh sát, hy vọng cảnh sát tống Lý Cận Dữ vào tù đấy.”

“Vì sao?” Diệp Mông ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.

Phòng làm việc có một cửa sổ rất lớn, từ bên trong có thể nhìn thấy xe cộ đông đúc ngoài đường. Thực ra, thế giới này chưa từng dừng lại, dù một giây trôi qua có bao nhiêu người chết đi nữa.

Thai Minh Tiêu nhớ lại ngày trước, anh ta nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm: “Anh trai Lý Cận Dữ bão xe rồi gặp tai nạn, chuyện này ai ai cũng biết là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Lý Lăng Bạch một mực cho rằng chính Lý Cận Dữ đã hại chết Lý Tư Dương. Bà ta nói Lý Cận Dữ từng hỏi bà ta, nếu anh trai chết đi rồi thì có phải bà ta sẽ đối xử tốt với cậu ấy không. Bà ta cho rằng những suy nghĩ của Lý Cận Dữ đã vượt khỏi suy nghĩ của một người bình thường, thậm chí bà ta còn nói với cảnh sát, Lý Cận Dữ muốn quan hệ với bà ta. Cô nói xem, có hoang đường không cơ chứ?”

“Nhưng cảnh sát cũng không thể vì thế mà bắt người chứ?”

“Bắt rồi, chính Lý Lăng Bạch tạo áp lực ép cảnh sát phải bắt.”

Ánh mắt Thai Minh Tiêu tràn ngập sự trào phúng, cứ nhớ lại chuyện này, anh ta lại hận Lý Lăng Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không chỉ Lý Cận Dữ, chúng tôi, những người có mặt ở hiện trường năm đó đều bị bắt đi thẩm vấn hết. Tôi, Câu Khải, Lê Thầm, và nhiều người khác nữa, mỗi người đều bị thẩm vấn 2, 3 tiếng đồng hồ, bắt buộc phải kể hết mọi chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất trong đêm hôm đó.”

“Thế còn Lý Cận Dữ?”

Ánh mắt Thai Minh Tiêu ánh lên sự bất lực, nhưng lời nói lại như đâm vào tim Diệp Mông: “Cậu ấy bị thẩm vấn hết 48 tiếng đồng hồ, suốt 48 tiếng ấy, cảnh sát thay nhau hỏi, mệt rồi thì thay người khác. Lúc cậu ấy bước ra ngoài, tôi và Lê Thầm chỉ có một suy nghĩ trong đầu: thôi rồi, thế là cậu ấy đi đời rồi.”

Thứ khiến Lý Cận Dữ suy sụp, không phải là 48 giờ bị thẩm vấn không ngủ không nghỉ kia.

Mà là trong căn phòng đen tối, những ánh mắt nhìn Lý Cận Dữ. Họ nhìn anh như nhìn một tên thần kinh không bình thường,  một tên bị bệnh hủi. Đó là ánh nhìn khinh bỉ như thể chỉ cần nhìn một cái thôi là sẽ bị lây nhiễm.

Bọn họ cao cao tại thượng, chia thế giới thành hai mảng trắng đen rõ ràng rồi thoải mái mang danh chính nghĩa để giẫm đạp lên ý chí của một thiếu niên.

Bọn họ không hề do dự xếp anh vào loại rác rưởi như lẽ đương nhiên.

Bọn họ lớn tiếng, thậm chí lạnh lùng dùng những từ ngữ khó nghe nhất để chất vấn anh, một thiếu niên mới lớn: “Xe này là xe cải tạo phi pháp cậu biết không? Có phải cậu làm phanh xe bị đứt không?”

“Lý Cận Dữ, có phải cậu muốn cưỡng hiếp mẹ ruột mình không?”

“Lý Cận Dữ, cho phải cậu cho rằng Lý Tư Dương đã lấy đi tình yêu của mẹ dành cho mình, cho nên tự tạo ra tai nạn này?”

“Lý Cận Dữ, tôi nghe nói cậu thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý, có phải vì cậu nảy sinh tình cảm dị thường với mẹ ruột mình không?”

“Lý Cận Dữ, nghe nói xưa nay cậu chưa từng có bạn gái?”

Cậu thiếu niên cảm thấy mình như mất hết mọi giác quan, bác sĩ đang cắt từng bộ phận trên người cậu ra rồi tiến hành kiểm tra, nghiên cứu, sau đó họ tuyên bố, mọi bộ phận trên người cậu đều thối rữa.

Lý Cận Dữ không nói một câu nào, mãi đến mấy giờ đồng hồ cuối cùng, anh dường như không chống đỡ nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt run lên nhè nhẹ, kỳ thực, toàn thân anh đều đang run lên. Cổ họng như bị người ta rạch nát, giọng khàn khàn cố thốt ra nhưng không nghe thấy được âm thanh nào, người đối diện chỉ thấy được khẩu hình của anh: 

“Tôi không làm.”

…..

Thai Minh Tiêu nói xong, thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy còn may mắn: “Thực ra đêm hôm đó, thấy cậu ấy làm thế với cô, trong lòng tôi cũng thở phào một hơi, ít nhất Lý Cận Dữ không có tình cảm ấy với mẹ ruột. Nhiều năm thế mà cậu ấy không hẹn hò với một cô nào, tôi cũng lo lắm chứ. Có điều hai người đừng đến gần nhau nữa, Lý Cận Dữ là người thiếu tình thương, nên nhất thời bị mê hoặc mà thôi.”

Diệp Mông châm điếu thuốc, kẹp trong tay, không nói gì.

Thai Minh Tiêu đưa tập tài liệu cho cô, Diệp Mông ngây người: “Đây là gì?”

Thai Minh Tiêu thu hồi ức lại, chỉnh cổ áo, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Có một nhà kinh doanh đồ cổ đến từ Quảng Châu tên là Mã Hầu, chỗ ông ta là nguyên cả một kho báu, hồi xưa ông ta buôn lậu đồ cổ. Lúc đó đồ cổ của nhiều nhà sưu tầm ở hai vùng Thâm Quyến, Quảng Châu đều mua được từ tay ông ta. Mấy năm nay ông ta còn xây dựng một đường dây riêng bán cho nước ngoài, trong tay ông ta có rất nhiều tài liệu về những người sưu tầm đồ cổ không chính thức, những chuyện trong ngành ông ta nắm rõ hơn ai hết. Có rất nhiều công ty bán đấu giá muốn nịnh bợ ông ta, dù sao thì có thêm đường dây nước ngoài giá cũng cao lên hẳn mà. Tối nay có người mời ông ta ăn cơm mất rồi, nếu chúng ta mời không được nữa thì cô dẫn ông ta vào Lâm Sính Động tìm gái, xem có thể moi ra thông tin gì không.”

*

Diệp Mông hoàn toàn không ngờ đến, người mời Mã Hầu đi lại là Lý Cận Dữ. Lúc đó hai người vừa bước ra khỏi văn phòng, hoàng hôn đã như áo gấm phủ lên tòa cao lầu, cây cối cũng khoác lên chiếc áo màu đỏ.

Thai Minh Tiêu mở loa di động, vừa hỏi anh ta là nhị thiếu gia nhà họ Lý nào, một bên liếc mắt cùng Diệp Mông ý ngầm hiểu. Trong loa vang lên tiếng một người đàn ông trung niên giọng trầm thấp, có vẻ như rất đắc ý vì đã tìm ra chỗ đáng giá nhất trong một đống công ty mời mọc: “Là nhị thiếu gia nhà họ Lý của Hãn Hải Lan Can, Lý Cận Dữ.”

Thai Minh Tiêu thầm mắng một câu, tên quỷ kia! Nhưng mặt vẫn vui vẻ tươi cười: “Thế sau 9 giờ tối nay không biết ông Mã có thời gian…..”

“Tối nay không rảnh.” Mã Hầu lập tức ngắt lời, cúp máy.

Thai Minh Tiêu tức quá chửi thề: “Mã Hầu này đúng là, không ngờ lại là kẻ mê sĩ diện đến thế, xem ra lâu nay tôi đề cao ông ta quá, trước mặt người khác thì làm ra vẻ này nọ, bám được Lý Cận Dữ thì tưởng mình hay lắm rồi đấy.”

Hai người quay lại văn phòng, Diệp Mông đặt tập tài liệu xuống, uống một hơi nước, hỏi: “Lý Cận Dữ hẹn ông ta ở đâu?”

“Ba Sơn.”

Ba Sơn là hang ổ nổi tiếng của những kẻ có tiền, đó là một nơi đối lập hoàn toàn với Sính Lâm Động. Gái ở Ba Sơn đều là hàng cao cấp, được phân cấp bậc, đều có học thức, đại sảnh thì tráng lệ vô cùng, cửa chính bằng gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo. So với nơi đây, Sính Lâm Động không là gì cả.

Diệp Mông nhìn hai cái cột kiểu La Mã ở cổng chính, chậc chậc hai tiếng, thở dài:

“Thai Minh Tiêu, anh xem người ta làm ăn thế nào đi,không chỉ mở ví mời ăn mời uống mà còn đích thân mời đi chơi gái, anh lại còn đòi Sính Lâm Động nữa đi.”

Vừa dứt lời, cả hai nghe thấy tiếng nói uể oải vang lên: “Hai người đến đây làm gì?”

Cả hai lập tức quay đầu, thấy Lý Cận Dữ bước xuống xe, theo sau là Châu Vũ đang dè dặt cúi đầu với cậu bé giữ cửa. Diệp Mông sợ Châu Vũ chào hỏi mình quá mức thân thiết, may mà cậu nhóc biết đọc ánh mắt, chỉ nhát gan chào một tiếng: “

Chị Diệp Mông, anh Thai.”

Thai Minh Tiêu vào ngay vấn đề chính: “Thì nghe nói cậu hẹn Mã Hầu nên chúng tôi cũng đến thử chút vận may xem thế nào.”

“Anh muốn hớt tay trên của tôi à?” Lý Cận Dữ cười.

Ai ngờ, Thai Minh Tiêu nói: “Mọi người đều có “cậu em”, cùng chơi thôi.” 

“Ai nói với anh là tôi đến chơi gái?”

“Tới đây không chơi gái, cậu lừa được ai thế. Tôi thấy cậu bình thường đĩnh đạc đứng đắn lắm mà, bạn gái thì không tìm, cứ tìm đến mấy chỗ giải tỏa thôi đấy hả?”

“Thôi được rồi.” Lý Cận Dữ lười phí lời với anh ta, cằm giương về phía Diệp Mông, ghét bỏ nói: “Anh muốn dẫn cả chị ấy đến chơi sao?”

“Tôi không chơi, tôi nhìn hai người chơi, được chưa.” Diệp Mông trợn trắng mắt.

“Được.”

*

Tầng hai của Ba Sơn là khu ăn uống, nhìn không khác gì khách sạn năm sao. Dùng cơm xong, phục vụ sẽ dẫn khách đến đi qua chín con đường vòng, sau chín con đường đó là một cây cầu, qua bên cầu chính là động bồng lai.

Mã Hầu đã tới từ sớm. Ông ta ngồi trong phòng bao chơi điện thoại, mặc suit được là thẳng thớm. Vừa thấy bốn người bọn họ cùng tiếng vào, mặt ông ta lập tức sáng lên, cười cười nghênh đón, khác hẳn với kiểu nói chuyện vô tình rồi cúp điện thoại Thai Minh Tiêu vừa nãy. Có điều quả nhiên ông ta chưa từng gặp Lý Cận Dữ, cười híp mắt hỏi một câu: “Vị nào là Lý thiếu gia?”

Lý Cận Dữ là người bước vào cửa sau cùng, anh kéo ghế ra ngồi, hai chân buông thõng thoải mái, dựa vào thành ghế nhìn Mã Hầu, thản nhiên nói: “Tôi.”

Hôm nay anh mặc rất đơn giản, quần tây áo sơ mi, nhìn gọn gàng lưu loát, vết sẹo ở cổ khiến cả người anh toát lên vẻ lãnh đạm. Lúc này Diệp Mông mới nhận ra, trên cổ anh có dán băng y tế, bị thương từ khi nào vậy?

Lý Cận Dữ ngồi xuống thì bắt đầu cởi cúc áo, anh không biết sự hồn nhiên của mình có bao nhiêu sức hấp dẫn, cô phục vụ đỏ mặt nhìn anh, anh lại chỉ cúi đầu gọi món, ánh mắt quét qua menu một lượt: “Hai phần cơm bào ngư nhé.”

“Năm đĩa hải sâm.”

Nói một hồi anh mới phát hiện không có tiếng đáp, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy cô phục vụ vẫn đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của mình. Anh thản nhiên gài cúc lại, hơi ngượng ngùng liếc nhìn Diệp Mông, ho một tiếng: “Cứ thế đã.”

Thực ra từ lúc bước vào, Diệp Mông đã cảm thấy Mã Hầu nhìn hơi quen quen, nhưng cô không nhớ đã thấy ông ta ở đâu. Mãi đến khi Mã Hầu nghi ngờ lên tiếng: “Cô gái này, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?”

Diệp Mông đang muốn nói: tôi cũng thấy ông rất quen. Lý Cận Dữ dựa vào ghế, lơ đễnh đùa một câu: “Kỹ thuật chào hỏi của giám đốc Mã cũ quá rồi. Bây giờ còn có cô gái nào mắc câu sao?”

Diệp Mông nhận ra mình bị đọc thấu tâm tư rồi, dường như Lý Cận Dữ biết cô sẽ hỏi như vậy.

Nhưng đúng là Diệp Mông cảm thấy đã từng gặp người này.

Mà Mã Hầu cũng có thắc mắc thật: “Không không không, tôi từng thấy cô gái này thật, mà cả Lý thiếu gia nữa, tôi cũng thấy rất quen.”

“Vậy chắc ông nhìn lầm rồi, tôi thực sự chưa gặp ông lần nào.” Lý Cận Dữ bình thản đưa nước cho Diệp Mông.

Mã Hầu ngượng ngùng đáp: “Thế à? Vậy thôi.”

Lý Cận Dữ lại rót cho Châu Vũ một chén nước, nói chuyện phiếm rồi như thể thuận miệng nhắc: “Giám đốc Mã, nghe nói sáng nay có một cô gái nhảy lầu tự sát đúng không, cô sinh viên ôm quyển sách nhảy lầu ấy, hình như kiểu tự tử này là hình thức cứu rỗi?”

“Đúng là có cách nói này.” Mã Hầu chậm rãi nói: “Sao, Lý thiếu gia có hứng thú à?”

Lý Cận Dữ xem ra có hứng thú thật, gật đầu nói: “Rất tò mò.” Sau đó sờ tay vào thành ly, từ từ nói: “Thực ra có sống cũng không thấy ý nghĩa nữa.”

Câu nói của anh quả thực quá thích hợp, cả người lộ ra vẻ thiếu gia nhà giàu đang chết dần chết mòn trong tiền tài danh vọng.

Mã Hầu cười ha ha: “Đừng đùa chứ, người như Lý thiếu gia đây sao có thể hiểu được cái khổ của nhân gian. Các cậu có tiền có hàng trăm thú vui tiêu khiển, ví dụ như chuyện lúc này đây, làm với gái trinh và gái mất trinh đã như ở thiên đàng và địa ngục rồi. Tôi mà có ngoại hình và thế lực của Lý thiếu gia đây thì mỗi ngày tôi sẽ chơi một em, như thế mà còn thấy cuộc sống vô vị hay sao?”

Lời của Mã Hầu quá sức tùy tiện, không kiêng kỵ ai, nói xong còn cười ha hả, nói với Diệp Mông: “Cô Diệp đừng thấy khó chịu nhé, người thô lỗ như chúng tôi nói chuyện thẳng thắn vậy đấy, được cái nó có lý.”

Diệp Mông chịu đựng sự ghê tởm đang dâng lên trong mình, đáp lại một câu không sao.

Nhưng đàn ông thì hiểu đàn ông nhất rồi.

Lý Cận Dữ hiểu, Thai Minh Tiêu hiểu, Châu Vũ nửa hiểu nửa không.

Đa số đàn ông nói trắng ra từ đó trước mắt phụ nữ, thường thì đã xem người đó là đối tượng để ảo tưởng, nói nhẹ thì là quấy rối, nói nặng thì là cưỡng gian. Mã Hầu đã biến Diệp Mông thành đối tượng để “thẩm du” tinh thần, vào lúc ông ta nhìn Diệp Mông rồi nói ra từ đó, toàn thân ông ta đã nhuốm màu kích thích, đạt tới cao trào.

*

Nửa tiếng sau.

Lý Cận Dữ dựa vào bồn rửa tay hút thuốc, áo mở đến cúc thứ ba, lộ vết thương trên cổ, tay áo cũng xắn lên, thắt lưng bị rút ra một nửa. Vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng, khắp người tỏa ra hơi thở tàn độc. Gân xanh trên tay nổi lên nhìn rất ác liệt.

WC vang lên tiếng gõ cửa, là Diệp Mông.

“Lý Cận Dữ, anh ở trong đó làm gì?”

Anh không đáp, chỉ dựa vào bồn rửa tay, lỡ đễnh hút thuốc, không thèm để ý đến bên ngoài.

Diệp Mông lo quá, bắt đầu gọi Châu Vũ: “Châu Vũ! Mở cửa! Nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”

Trong WC có ba người, Lý Cận Dữ, Châu Vũ, Mã Hầu. Thai Minh Tiêu giữa bữa ăn nhận được điện thoại gấp nên đã rời đi.Châu Vũ nghe Diệp Mông đòi báo cảnh sát, cả người run lên bần bật nhìn Lý Cận Dữ. Lý Cận Dữ chắc như đinh đóng cột rằng Diệp Mông sẽ không báo cảnh sát, chậm rãi gạt tàn thuốc: “Mặc kệ cô ấy, nếu cậu mở cửa ra thì về đến nhà tôi cũng xử nốt cậu.”

Mã Hầu không hiểu tại sao, vừa mới ăn được nửa bữa cơm đã bị anh dụ vào phòng WC, còn tưởng anh có chuyện gì muốn nói với mình liền hào hứng đi theo. Ai ngờ vừa vào cửa đã bất ngờ bị anh cho một đạp ngã sóng soài trên mặt đất. Ông ta là loại người rất tức thời, biết thiếu gia này đang nổi nóng, lập tức cười cười tìm cho mình đường sống: “Lau, lau giày, để tôi lau giày cho ngài.”

Lý Cận Dữ đạp thẳng vào mặt ông ta.

Chiếc giày sáng bóng, thậm chí mặt của Mã Hầu bị đạp lên mà vẫn sạch sẽ. Mã Hầu phát hiện mấy đứa nhóc có tiền, đến đế giày mà cũng sạch hơn mặt của đám người phải lựa cơm gắp mắm như mình, càng đừng so đến những người sinh ra vốn nghèo khổ tay lấm mặt bùn.

“Lý Cận Dữ!” Diệp Mông vẫn ở bên ngoài gọi anh.

Anh xem như không nghe thấy, chống tay lên bồn rửa tay, mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Châu Vũ cảm giác được mình sắp nghẹt thở ở trong này rồi.

Mã Hầu bị đạp lần hai, lúc này ông ta chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống trốn, thật sự không biết đã đắc tội với Lý Cận Dữ ở chỗ nào, vừa lo lắng vừa khó chịu. Ông ta nhìn Châu Vũ, ánh mắt cầu xin Châu Vũ cho ông ta một cái gợi ý.

Châu Vũ như người máy, Lý Cận Dữ nói gì, cậu ta làm cái đó.

Mã Hầu co rúm lại bên cạnh cây lau sàn, trong lòng tràn trề bất an, không tìm ra đường thoát nào, chỉ lắp bắp mở miệng: “Lý…..Lý……”

Lý Cận Dữ ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đùi, lơ đễnh nhìn ông ta: “Nói chuyện hay ho thì không nghe? Còn đi đường vòng với tôi?”

“Không…..” 

“Được, vậy làm thế nào để liên lạc được “Dẫn Chân”? Đừng nói ông không biết, tôi tìm ông, chứng tỏ tôi đã điều tra ông rồi.”

“Tôi…..tôi chính là “Dẫn Chân.” Hồi lâu sau Mã Hầu mới thốt lên được một câu.

Châu Vũ nghe xong mặt biến sắc: “Lừa đảo! Ông không thể là “Dẫn Chân” được, tôi đã từng gặp “Dẫn Chân”!”

Thấy ông ta không thành thật, Lý Cận Dữ lấy điện thoại ra, một tay đặt lên đầu gối, một tay lấy điện thoại chụp Mã Hầu, Châu Vũ thấy anh toát ra vẻ cao cao tại thượng, xa cách không chạm tới, nhưng trong lời nói lại toàn là thoái mạ pha kích thích, không hề khó nghe, ngược lại rất thẳng thắn:

“Vừa nãy “thẩm du” bằng miệng sướng không? Cứng chưa? Hả? Mẹ kiếp, tao cho mày sướng một phen!”

Nói xong, anh lại nhấc chân lên đạp một phát.