Chương 2: Về nhà
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Về nhà tại dưa leo tr.
Ít nhất đây là món hàng thuộc về giai cấp thượng lưu, không nên xuất hiện ở vùng đất hoang này.
“La Y, gan ngươi thật không nhỏ đó!” Nữ tử cầm đầu thấy được La Y, cười hì hì nói: “Ngươi dám mang Địch Áo thiếu gia đi chơi. Nếu như thiếu gia vì thế mà bị bệnh, nhà ngươi có thể gánh tội nổi hay không?”
“A… ha hả…” La Y há mồm cứng lưỡi, chỉ biết cười khan vài tiếng cho qua chuyện.
Nữ tử kia nhướng mày kinh ngạc. Dựa theo kế hoạch, sau khi La Y và Thang Bố Nhĩ trở về sẽ phải thất kinh la to lên, nói Địch Áo thiếu gia tiến vào rừng cây đột nhiên biết mất tung tích. Sau đó toàn bộ người trong trang viên sẽ xuất động tìm kiếm chung quanh. Làm như vậy sẽ có thể giải thích hợp lý cho bề trên. Dĩ nhiên, La Y và Thang Bố Nhĩ nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng nàng sẽ không bạc đãi La Y và Thang Bố Nhĩ. Chờ đến khi phong ba qua đi, nàng sẽ tìm cách bồi thường cho La Y và Thang Bố Nhĩ.
Bây giờ La Y phản ứng rõ ràng có điểm không đúng.
Nữ tử kia vội vã đi tới dùng ánh mắt hồ nghi quan sát La Y. Sau đó nàng đưa tay ra nắm lấy rèm cửa buồng xe, vừa dùng sức kéo ra nàng lập tức nhìn thấy một khuôn mặt cứng ngắc, Địch Áo.
Nữ tử kia hét lên một tiếng lui về phía sau mấy bước, vô tình chợt chân té ngã đập mạnh cái mông xuống mặt đất.
Mặc dù Địch Áo biến thành ngu ngốc nhưng bề ngoài của hắn vẫn rất bình thường, không thể nào hù dọa người ta sợ hãi như vậy được. Nguyên nhân chân chính dẫn đến hiệu quả này là trong lòng có quỷ.
Nữ tử kia cho rằng Thang Bố Nhĩ và La Y đã giải quyết xong Địch Áo. Nàng sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cái bản mặt ngu ngốc chán ghét kia nữa. Kết quả Địch Áo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt dọa cho nàng thiếu chút nữa sợ hãi đến hồn phi phách tán.
Các nữ tử phía sau vội vàng lao đến, có người đưa tay dìu nữ tử đang ngồi dưới đất, những người khác vây quanh buồng xe. Trong mắt các nàng cái buồng xe này không có thứ gì để sợ hãi cả, chỉ có mỗi Địch Áo ngơ ngác ngồi đó.
“Bích Cơ tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Một nữ tử hỏi.
“La Y, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Nữ tử tên Bích Cơ giận dữ quát lên.
La Y cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
“Cút, các ngươi cũng cút hết cho ta.” Bích Cơ giương nanh múa vuốt quát lên, sắc mặt nàng vô cùng dữ tợn.
Lúc nãy mọi người còn đang ở chung một chỗ vui trò chuyện vẻ, bây giờ Bích Cơ lại giận tím mặt. Điều này khiến cho các nữ tử cảm thấy không thể hiểu nổi, các nàng liếc nhau một cái rồi biết điều lặng lẽ rút lui.
“La Y, câm rồi hả? Trả lời ta.” Bích Cơ nhả ra từng chữ.
La Y vẫn cúi đầu không nói. Hắn biết rõ mặc dù thân phận nữ tử trước mặt này chỉ là một thị nữ, nhưng nàng mới là chủ nhân chân chính của trang viên này. Nếu chọc giận nàng, hắn tùy thời đều có thể cuốn gói rời đi, thậm chí nàng có thể phái người chặn đánh hắn và người nhà ở giữa đường. Giống như nàng từng sai khiến hắn và Thang Bố Nhĩ đi chôn sống Địch Áo thiếu gia vậy.
“Thang Bố Nhĩ đâu?”
“Không biết đi đâu rồi!” Cuối cùng La Y đã gặp được một vấn đề có thể trả lời.
“Tốt, La Y…ngươi rất tốt…” Bộ ngực Bích Cơ phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm La Y hồi lâu mới xoay người rời khỏi.
“Tiểu thư.” La Y hoảng loạn kêu lên.
Bích Cơ dừng lại một chút, lát sau nàng quay đầu lại lạnh lùng nhìn La Y.
“Địch Áo thiếu gia… chưa từng làm thương tổn người nào, ngài tại sao nhất định phải…” La Y biết tình cảnh của mình không ổn, hắn chẳng quan tâm được nhiều nữa. Hắn phải nói rõ ràng mọi chuyện, một bên là nói dùm Địch Áo thiếu gia ở trong buồng xe, một bên vẫn phải cố gắng khuyên nhủ Bích Cơ. Ý hắn là cần gì phải so đo với một thiếu gia ngu ngốc không bao giờ thương tổn đến ai chứ?
Bích Cơ bước từng bước tới gần La Y, ánh mắt oán độc càng ngày càng đậm. Sau đó giơ tay lên tát một cái bạt tai vào mặt La Y: “Ngươi đúng là chán sống rồi, La Y. Tốt… ta sẽ thành toàn ngươi..”
Nhìn bóng lưng từ từ đi xa, ánh mắt La Y tràn ngập vẻ lo lắng, chuyện này không thể kết thúc như vậy. Ý tứ Bích Cơ đã quá rõ ràng rồi, hắn nên làm gì mới có khả năng bảo toàn cho mình và người nhà đây?
Con người không phải là bùn đất, tượng phật cũng có mấy phần hỏa khí cơ mà. Thang Bố Nhĩ nhiều lần vũ nhục, Bích Cơ thưởng cho hắn một cái bạt tai vang dội khiến cho sự phẫn nộ của hắn lên đến tột đỉnh. Hắn thật sự muốn rút trường kiếm ra chém chết con nhỏ xấc láo kia ngay lập tức.
Không biết qua bao lâu, phía sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm ngón tay gõ đều nhịp lên ván gỗ, La Y xoay người nhìn vào trong xe ngựa.
“Chúng ta trở về.” Địch Áo nhẹ giọng nói.
Trong đầu La Y linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ đến một biện pháp. Địch Áo thiếu gia dù sao cũng là chủ nhân danh chính ngôn thuận ở nơi này. Lấy địa vị Bích Cơ cũng không dám công khai gây khó khăn hoặc thương tổn Địch Áo. Nàng bắt buộc phải bảo người mang Địch Áo ra ngoài len lén giết chết. Một điểm tối trọng yếu là Địch Áo thiếu gia đã không còn ngu ngốc như trước nữa. Hắn không quan tâm tại sao phát sinh biến hóa lớn như thế. Hắn chỉ biết rằng mình có được Địch Áo bảo vệ hay không?
“À? Ngươi đang suy nghĩ gì?” Địch Áo nói.
La Y như người mới tỉnh từ trong mộng, vội vàng cung kính đóng cửa xe rồi xoay người thúc ngựa tiếp tục đi tới trước.
“Cứ làm như vậy đi!” La Y âm thầm khích lệ bản thân. Nếu thật sự không được, hắn nhất định nghĩ biện pháp nói rõ mọi chuyện Bích Cơ đã làm cho tiểu thư biết. Tính toán thời gian cụ thể thì chừng mười ngày nữa tiểu thư sẽ trở về trang viên, chỉ cần trì hoãn được mười ngày, hắn và Địch Áo thiếu gia nhất định an toàn.
Nhưng hắn có cơ hội đến gần tiểu thư không? Bích Cơ tính là thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nô lệ được sủng ái mà thôi. Còn tiểu thư mới là quý tộc chân chính, người thừa kế thứ năm của Nam tước đại nhân. Lấy địa vị của hắn muốn tiếp cận tiểu thư rất có thể bị đám hộ vệ của tiểu thư trực tiếp đuổi đánh ra ngoài.
Khi hắn còn đang suy nghĩ lung tung, xe ngựa đã quẹo vào một tòa viện nhỏ bố cục trang nhã và sạch sẽ. Trên thực tế, phần lớn đám người ngoài kia rất xem thường Địch Áo, nhưng xem thường và cố ý thương tổn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cái trước là thái độ của riêng bản thân, cái sau sẽ phải chịu trách nhiệm. Huống chi còn có một vài người đồng tình Địch Áo giống như La Y, cho nên cuộc sống thường ngày của Địch Áo vẫn được chiếu cố tương đối chu đáo. Mỗi ngày đều có người đến quét sân và phòng ở, còn có người thay đổi, giặt quần áo cho Địch Áo.
Trước kia Bích Cơ đối xử với Địch Áo cũng không tệ. Nhưng mấy ngày qua không biết đã xảy ra chuyện gì, thái độ của nàng xảy ra biến hóa lớn, ngoài mặt vẫn khách khí nhưng sau lưng lại dốc lòng đưa Địch Áo vào chỗ chết.
“Thiếu gia, đến nơi rồi.” La Y nhẹ giọng nói.
Địch Áo đẩy cửa xe bước xuống, sau đó từ từ đi vào trong phòng. La Y do dự một chút mới rón rén đi theo sau Địch Áo.
Địch Áo không để ý đến La Y, hắn đẩy cửa phòng ra trực tiếp tiến vào ngồi xuống ghế. Còn La Y chạy qua chạy lại trong phòng làm việc, khi thì xem lò lửa gần tường cháy đủ không, sau đó ném vào mấy khúc củi, khi thì cầm lấy áo choàng lông trên giá nhẹ nhàng choàng lên người Địch Áo.
“Tại sao bọn họ muốn giết ta?” Địch Áo nói.
“Không biết, thiếu gia à, ta thật sự không biết.” La Y cười khổ trả lời.
“Tại sao ngươi nói giúp ta?” Địch Áo lại hỏi.
“Ta…” La Y bị hỏi khó rồi, lúc này hắn phải tận lực ca tụng nhân cách mị lực của Địch Áo thiếu gia mới đúng. Cố gắng lộ ra chính nghĩa chấp nhất của bản thân càng nhiều càng tốt, nhưng hắn không thể nói ra lời mấy câu buồn nôn này.
Suy nghĩ ngược lại một chút, nếu như không phải Địch Áo đột nhiên đánh chết Thang Bố Nhĩ, hắn có lá gan giúp đỡ Địch Áo nói với Bích Cơ như thế không?
Địch Áo cười cười không nói thêm lời nào nữa.
Không khí trầm mặc làm cho La Y cảm thấy mỗi một phút đều rất khó chịu. Thật lâu sau hắn rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Thiếu gia, Bích Cơ sẽ không buông tha cho ngài, mấy ngày tới nhất định phải cẩn thận đó.”
“Con nhỏ ngu ngốc đó còn không đáng để ta phải khẩn trương.” Địch Áo thản nhiên nói.
“Con nhỏ ngu ngốc? Ngài đang nói Bích Cơ? ?” La Y khó mà tiếp nhận nổi câu này, Bích Cơ là nữ tử vô cùng khôn khéo nắm giữ mọi giao dịch ở trong trang viên. Từ việc sinh hoạt của mấy trăm người cho đến đủ loại mâu thuẫn vụn vặt đều dựa vào nàng điều tiết khống chế. Trang viên có thể giữ vững ổn định là nhờ công lao của Bích Cơ. Một nữ tử khôn khéo như vậy tại sao có thể là ngu ngốc?
“Nàng ta uy hiếp ngươi không có ý định che dấu chút nào. Như thế sẽ làm cho ngươi tăng tốc phản bội nàng mà thôi. Giống như hiện tại, không phải sao?” Địch Áo nhẹ giọng nói.
“Ai…” La Y thở dài, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng chính là Địch Áo thiếu gia đã hiểu ý hắn, lo là cuộc sống sau này làm sao chịu đựng nổi đây.
“Nếu có một ngày ta muốn giết ngươi. Trước khi ta động thủ ta bảo đảm ngươi không biết cái gì hết.” Địch Áo hạ tầm mắt xuống nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay tái nhợt của mình: “Ta sẽ không uy hiếp ai cả, làm vậy là quá ngây thơ.”
“Ngài…” La Y hít sâu một hơi lạnh, da thịt trên mặt không ngừng co giật. Trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh Địch Áo thiếu gia đang vỗ vỗ bờ vai khích lệ hắn, đột nhiên trở tay nện một quyền lên trên mũi của hắn. Giống như buổi chiều hôm nay đánh Thang Bố Nhĩ vậy, tên kia chầm chậm ngã quỵ cuối cùng mở to đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️