Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 231: Công lý

10:19 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 231: Công lý tại dưa leo tr. 

Vừa dứt lời, Lộ Dịch Sĩ Bá tước bắt đầu dốc toàn lực thúc dục Chân Hồng Chi Vũ, vô số hỏa diễm theo thế bài sơn đảo hải ập tới chỗ Địch Áo.

Địch Áo lắc đầu thở dài, thân hình theo luồng khí lưu quay cuồng bay ra ngoài, hắn cảm giác rõ ràng Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã tức giận quá độ làm mất đi lý trí, nguyên lực hao tổn càng nhiều, Lộ Dịch Sĩ sẽ thua càng sớm.

Đúng lúc này chợt có một thân ảnh từ phía sau lao tới, hai tay chạm vào mặt đất, một mảnh sương mù trắng xoá trong nháy mắt bao phủ phương viên hơn mười thước.

Nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, màn sương mù phiêu đãng là do vô số vụn băng tạo thành. Đồng thời ngay lúc bị màn sương mù bao trùm, Địch Áo đã biết sự tình không ổn, tốc độ di động của hắn bị giảm bớt trên diện rộng, ngay cả vận chuyển nguyên lực cũng bị được ảnh hưởng khá lớn. Không đợi hắn thả ra Phong Ưu Nhã, đạo sương mù thứ hai lại nhanh chóng lan tràn tới quấn chặt lấy hai chân Địch Áo.

“Chết đi !” Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười lên hưng phấn, từ trên cao khống chế vô số hỏa diễm phóng tới Địch Áo.

Địch Áo nổi giận quát to một tiếng điên cuồng vận chuyển nguyên lực, khối băng trên đùi nháy mắt bị chấn nát toàn bộ. Sau đó hắn liên tục thả ra Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh, thân hình y như làn khói nhạt phóng thẳng lên trời cao.

Địch Áo đã từng suy nghĩ rất nhiều về trận chiến đấu này, nhưng không bao giờ nghĩ tới Lộ Dịch Sĩ Bá tước lại không cần để ý đến tôn nghiêm của võ sĩ, cùng với Cực Hạn võ sĩ khác liên thủ vây công hắn nên bị đánh cho trở tay không kịp.

Có lẽ đối thủ đã sớm dự liệu kết quả này, ngay sau đó liền thả ra Băng Tinh Phong Bạo vững vàng khóa chặt thân hình Địch Áo ở giữa không trung. Ở bên kia, Lộ Dịch Sĩ Bá tước điều khiển Chân Hồng Chi Vũ đúng lúc cuộn tới, hai bên giáp công phong kín tất cả không gian Địch Áo có thể tránh né.

Đây là một lần công kích tất sát (chết chắc), cho dù Địch Áo có thể tiếp tục buông thả Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng cũng không thể nào chạy ra khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ và Băng Tinh Phong Bạo công kích.

Đúng lúc này dị biến lại phát sinh, một vòng tròn lửa từ hư không xuất hiện bao phủ Địch Áo vào trong. Hơn nữa, lấy Địch Áo làm trung tâm nhanh chóng lan tràn ra bốn phía tạo thành từng đợt chấn động mờ ảo ở giữa không trung. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ bầu trời đã bị nhuộm thành một biển lửa đỏ rực, nơi luồng hỏa diễm đi qua, cho dù là Chân Hồng Chi Vũ của Lộ Dịch Tư Bá tước hay là Băng Tinh Phong Bạo đều bị đánh cho tiêu tán.

“Hỏa Diễm Chấn Động.”

Đây là bí kỹ khi nào đạt tới cấp bậc Võ Tôn mới có thể nắm giữ, uy lực của nó hiển nhiên là vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng vị trí trung tâm Hỏa Diễm Chấn Động lại không chịu nửa điểm liên lụy.

Tái Nhân Hầu tước gặp cái khó ló cái khôn, bởi vì lúc trước Địch Áo nói là muốn kiểm nghiệm thực lực của mình. Vì thế Tái Nhân Hầu tước vẫn không có xuất thủ, hiện tại bị lâm vào tình thế bất ngờ.

Lúc này tình thế vô cùng nguy cấp, lấy tốc độ của Tái Nhân Hầu tước căn bản không kịp xông vào cứu viện Địch Áo, may mà hắn nghĩ ra biện pháp này. Chẳng những đánh tan bí kỹ của Lộ Dịch Sĩ và tên thủ hạ, đồng thời cũng bảo vệ tốt Địch Áo. Có thể nói trong khoảnh khắc đó, Tái Nhân Hầu tước thậm chí còn khẩn trương hơn cả bản thân Địch Áo, nếu như Địch Áo bị chuyện gì ngoài ý muốn, không khó để tưởng tượng Ngõa Tây Lý sẽ phản ứng như thế nào. Một vị Thánh giả nổi cơn thịnh nộ không phải là một Hầu tước nho nhỏ như hắn có thể chống đỡ nổi.

Bắt được cơ hội hiếm có này, Địch Áo lộn một vòng ở giữa không trung, chuyển hướng lao xuống mặt đất.

“Người nào?” Lộ Dịch Sĩ Bá tước lớn tiếng quát lên, hắn không có vội vã đuổi giết Địch Áo, chỉ thận trọng quét mắt nhìn quanh bốn phía. Thân là Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, Lộ Dịch Sĩ tự nhiên rõ ràng bí kỹ Hỏa Diễm Chấn Động có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn cần gì phải sợ chứ? Võ Tôn Khố Ni Nhĩ của Hầu tước đại nhân đang ở bên cạnh, hắn tin tưởng vẫn có thể an ổn chiếm thượng phong.

Nhưng chốc lát sau, ánh mắt Lộ Dịch Sĩ Bá tước đọng lại lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.

Thân ảnh từ trong mảnh phế tích đi ra chính là Tái Nhân Hầu tước. Khố Ni Nhĩ vội vàng tiến lên nghênh đón, cung kính nói: “Đại nhân.”

Tái Nhân gật đầu, sau đó nhìn về phía Địch Áo hỏi: “Không sao chứ?”

“Nhờ có Hầu tước đại nhân kịp thời xuất thủ, nếu không chỉ sợ ta đã là lành ít dữ nhiều rồi.” Trán Địch Áo rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, mới vừa nãy hắn thiếu chút nữa bắt buộc phải thả ra cấm kỹ do Ngõa Tây Lý truyền thụ. Chỉ có điều nếu làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cực lớn, Ngõa Tây Lý từng nói cường giả trên toàn đại lục nắm giữ nguyên lực dị hoá không quá con số mười. Cho nên tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng cấm kỹ, một khi cấm kỹ xuất hiện sẽ gặp dẫn tới toàn đại lục chú ý, phúc họa khó lường.

“Ngươi đã làm rất tốt.” Tái Nhân Hầu tước mỉm cười ôn hòa, ánh mắt lại rơi vào trên người Lộ Dịch Sĩ, lạnh nhạt nói: “Lộ Dịch Sĩ, ngươi có nên giải thích với ta điều gì đó hay không?”

“Hầu… Hầu tước đại nhân?” Lộ Dịch Sĩ Bá tước như từ trong mộng mới tỉnh, ánh mắt kinh hãi và bất an nhìn tới Tái Nhân Hầu tước, tại sao Hầu tước đại nhân đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Tái Nhân Hầu tước nhìn quanh một vòng, tầng trên cùng thanh lâu vẫn đang bốc cháy hừng hực, toàn bộ hoa viên cũng biến thành một mảnh phế tích dính đầy tro bụi. Sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng hỗn độn này, Tái Nhân Hầu tước không khỏi cười lạnh nói: “Tạo ra trận chiến lớn như vậy là để đối phó mấy người trẻ tuổi? Lộ Dịch Sĩ, ngươi sống được bao nhiêu năm rồi hả?”

“Hầu tước đại nhân, là do ngài không rõ ràng bọn họ ngang ngược càn rỡ đến trình độ nào đâu !” Lộ Dịch Sĩ Bá tước vội vàng giải thích: “Bọn họ đầu tiên là dung túng hung thú đả thương người trên phố xá sầm uất, sau đó lại còn giết chết võ sĩ thủ hạ của ta, Khố Ni Nhĩ đại nhân tận mắt nhìn thấy những chuyện này.”

Cho đến lúc này, Lộ Dịch Sĩ còn tưởng rằng Khố Ni Nhĩ sẽ đứng phía bên mình, về phần cử động của Tái Nhân Hầu tước ở trong mắt hắn là do mới vừa tới nơi này, vẫn còn không rõ ràng lắm tình hình nên tùy tiện xuất thủ.

“Là như thế hả? Khố Ni Nhĩ?” Tái Nhân Hầu tước cười cười quay đầu hỏi Khố Ni Nhĩ.

“Dung túng hung thú đả thương người, chuyện này ta không nhìn thấy.” Khố Ni Nhĩ trả lời hoàn toàn nằm ngoài Lộ Dịch Sĩ dự liệu.

“Khố Ni Nhĩ đại nhân, ngài …” Lộ Dịch Sĩ Bá tước vội vàng la lên.

“Ngươi gấp cái gì?” Sắc mặt Tái Nhân Hầu tước lộ vẻ khó chịu cắt đứt lời Lộ Dịch Sĩ, sau đó ra hiệu cho Khố Ni Nhĩ nói tiếp.

Khố Ni Nhĩ tiếp tục nói: “Thế nhưng đám người Địch Áo đúng là giết chết thủ hạ Lộ Dịch Sĩ Bá tước.”

Nghe thế, vẻ mặt Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhất thời giãn ra, trong lòng thầm than không hỗ là phụ tá đắc lực của Hầu tước đại nhân. Làm chuyện gì cũng rõ ràng cụ thể, căn bản khinh thường để ý những chuyện nhỏ nhặt, chỉ bằng vào một tội danh giết người bừa bãi trong Bá tước lĩnh cũng đủ để xử chết đám người Địch Áo rồi.

“Như vậy hả?” Tái Nhân Hầu tước trầm ngâm một lát, hồi lâu sau mới vẫy vẫy tay gọi mấy người Địch Áo: “Các ngươi tới đây.”

Đợi mấy người Địch Áo đi lại gần, Tái Nhân mở miệng hỏi: “Các ngươi giết thủ hạ Lộ Dịch Sĩ?”

“Không sai.” Địch Áo gật đầu.

“Ngươi giết ?”

“Ta còn chưa kịp động thủ.” Địch Áo nhịn cười trả lời: “Là Miêu Tử.”

Tái Nhân kinh ngạc liếc sang Lao Lạp, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đừng có thấy tiểu nha đầu này bình thường làm bộ cả người lẫn vật vô hại. Một khi thật sự chiến đấu mới biết được hung hãn tới mức nào, mấy ngày hôm trước gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng bị Miêu Tử hạ độc thủ, tên thủ hạ tôm tép của Lộ Dịch Sĩ thì tính là gì chứ?

“Bá tước lĩnh không phải là địa phương các ngươi có thể tùy tiện động thủ giết người.” Tái Nhân Hầu tước nghiêm nghị nói: “Các ngươi làm như vậy rõ ràng là không có đặt Hầu tước ta đây vào trong mắt.”

“Hầu tước đại nhân, chúng ta bất đắc dĩ mới phải ra tay mà.” Địch Áo giả bộ lo sợ nói gấp: “Lúc ấy Khố Ni Nhĩ đại nhân có mặt ở đó, ai đúng ai sai không bằng mời Khố Ni Nhĩ đại nhân giảng thuật lại tình cảnh lúc ấy một lần vậy. Nếu như là chúng ta sai trước, như vậy chúng ta cam nguyện tiếp nhận xử phạt.”

Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười thầm trong lòng, con rể Đường Ân quả là ngây thơ khả ái mà, Lộ Dịch Sĩ đã có thể tưởng tượng ra Khố Ni Nhĩ sẽ kể lại sự tình như thế nào, vẻ mặt đám người Địch Áo sẽ kinh ngạc ra sao.

Nói một cách nghiêm khắc thì Lộ Dịch Sĩ Bá tước phán đoán không sai, cho dù từ phương diện quan hệ hay là địa vị Bá tước của hắn đều cao hơn đám người Địch Áo. Lộ Dịch Sĩ tin tưởng cho dù là Tái Nhân Hầu tước hay là Khố Ni Nhĩ, ở trong tình hình này sẽ biết cách cho ra lựa chọn sáng suốt nhất.

“Ha hả, Khố Ni Nhĩ, không ngờ lần này lại có mặt ngươi nhỉ.” Tái Nhân cười nói.

Khố Ni Nhĩ cũng nở nụ cười, hồi đáp: “Hầu tước đại nhân nói giỡn, ta chỉ là may mắn xuất hiện đúng dịp mà thôi.”

“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là ai động tay trước? Ta trước tiên bảo đảm cho dù là ai dám tùy tiện động thủ đả thương người ở nơi này nhất định sẽ bị nghiêm trị không tha.” Lộ Dịch Sĩ Bá tước còn tưởng rằng đây là Tái Nhân muốn xử trí mấy người Địch Áo, hắn cười sảng khoái đến mức hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, trong lòng cảm thấy mình lựa chọn vô cùng đúng đắn. Lúc này không cần phải e ngại Đường Ân trả thù nữa rồi, một khi Hầu tước đại nhân ra lệnh thì gã Nam tước nho nhỏ kia có thể làm gì được?