Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Huyền Huyễn Thánh Giới Chi Chiến Chương 4: 4: Ta Thế Nhưng Là Trai Thẳng

Chương 4: 4: Ta Thế Nhưng Là Trai Thẳng

11:44 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: 4: Ta Thế Nhưng Là Trai Thẳng tại dưa leo tr. 

Ngồi bên cạnh Mạc Thiên Sinh đang thở dốc, Trác Phàm bất giác đưa tay xuống dưới bụng.

Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng biến hóa nhỏ ở bên trong cơ thể.

Đan điền bị vứt vỡ, mặc dù chưa hoàn toàn nhưng không lực không cách nào vận chuyển thành một vòng tuần hoàn.

Chính vì thế mà hiện tại, hắn chẳng khác nào một tên tàn phế mất hết tu vi.Mà lại, Trác Phàm còn cảm giác được kinh mạch vốn dĩ vô cùng cứng cáp bây giờ đã bị giảm hơn chín phần, giống như mười sợi dây thừng nhỏ quấn lại bây giờ chỉ còn miễn cưỡng một sợi để cho hắn có thể cử động như bình thường.

Duy nhất may mắn chính là thần thức hãi của hắn vẫn còn tương đối định không có quá nhiều dấu hiệu hư tổn.“Trác Phàm, với thực lực của ngươi chỉ sợ khó lòng độ kiếp thành công.

Cách duy nhất bây giờ chính là phế đi tu vi của ngươi, khiến cho thiên kiếp tiêu tán mới có cơ hội giữ được mạng sống.

Còn làm thế nào để lần nữa tu luyện, cái này phụ thuộc vào cơ duyên của ngươi.

Ta đã dùng gần như toàn bộ lực lượng của mình nên chắc phải ngủ một giấc dài.

Đợi ngày ngươi có thể tu luyện lần nữa cũng là lúc ta sẽ thức dậy.”Trác Phàm mặc dù hôn mê nhưng âm thanh của vị Đại Lực tiền bối kia văng vẳng trong thần thức hải vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Hắn cũng hiểu ông ấy làm vậy hoàn toàn là cứu mạng hắn, huống hồ thần thức hải được bảo toàn hoàn chỉnh chính là điều đáng mừng nhất.“Mặc dù không thể dùng nguyên lực nhưng Bạch Quang Thần Đồng hẳn là có thể dùng một chút.” Trác Phàm nghĩ thầm trong bụng.Bạch Quang Thần Đồng là một trong hai công pháp thiên giai mà hắn học được.

Đây có thể xem là tuyệt kỹ cường đại nhất của hắn trong lúc chiến đấu.

Có vài thức bên trong không phụ thuộc vào nguyên lực, chỉ cần tinh thần lực hắn đủ mạnh mẽ vẫn có thể sử dụng, tuy nhiên uy lực tất nhiên sẽ giảm mạnh.

Bất quá, có còn hơn không, với tình trạng bây giờ hắn còn có thể làm được gì khác đâu.Như có dự đinh trong lòng, Trác Phàm bỗng dưng quay sang Mạc Thiên Sinh hỏi: “Tiểu huynh đệ, đây là nơi đâu?”Nghe thế, Mạc Thiên Sinh vội vàng ngồi dậy ôm quyền: “Mạc Thiên Sinh tham kiến tiền bối.

Ở đây là Chu Thiên Đại Lục, còn nơi ngài đang đứng gọi là Thanh Phong Sơn (Núi Thanh Phong).”Mạc Thiên Sinh trả lời cực kỳ nhanh chóng, tựa hồ như muốn thể hiện sự tôn kính hết mình.

Phải biết đây là một vị vừa mới độ kiếp, nhìn đối phương hiện tại yếu đuối vậy thì nhưng chắc gì đã yếu hơn mình.

Hắn không quên rằng hiện tại bản thân cũng đã bị thương.Trên thực tế, mọi chuyện đúng như Mạc Thiên Sinh lo nghĩ.

Mặc dù Trác Phàm đã bị mất đi tu vi nhưng khả năng khôi phục ngoại thương vẫn rất nhanh chóng.

Chỉ cần không mấy canh giờ đều có thể cử động tự do.“Đây không phải Thánh Vực?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi.“Thánh Vực?”Mạc Thiên Sinh ngẩn người một chút sau đó cười nói: “Tiền bối nói đùa, đây chẳng qua là một hạ vực nho nhỏ, muốn tới Thánh vực thì chẳng biết đến năm nào tháng nào.”Mạc Thiên Sinh nói không sai.

Từ lúc nhỏ hắn đã nghe qua truyền kỳ Thánh Vực.

Chẳng qua với những tu giả hay phàm nhân như hắn, quả thật muốn tốn mấy năm mới đến nơi.Trác Phàm cũng khẽ gật đầu an tâm.

Ban đầu hắn còn tưởng bản thân phá không tìm đến sai nơi, nhưng sau khi nghe Mạc Thiên Sinh nói hắn liền hiểu bản thân tìm đến đúng nơi, chẳng qua là ở cách đích đến rất xa mà thôi.Trác Phàm cũng tin tưởng Mạc Thiên Sinh không hề nói dối.

Lúc hắn vừa đặt chân đến đây đã dùng thần thức quét qua một lượt.

Trong phạm vi chục dặm quả thật không có bất kỳ kẻ nào quá mạnh mẽ.Chậm rãi đứng dậy, Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Chúng ta đi tìm một nơi an toàn dưỡng thương trước đi.”Thế nhưng Mạc Thiên Sinh lại lắc đầu cung kính nói: “Tiền bối đi trước, ta còn phải đi đến một nơi.”Trác Phàm nhìn qua Mạc Thiên Sinh một lượt rồi nói: “Hiện tại ngươi bị thương ở chân, nếu cố chấp rời đi chỉ sợ không thể khôi phục như bình thường.”Mạc Thiên Sinh cúi đầu nhìn xuống.

Quả thật chân trái của hắn bây giờ vẫn còn rất đau, dường như vết thương lại lần nữa bị rách ra.

Sở dĩ vừa rồi hắn muốn rời đi là sợ Trác Phàm ra tay giết hắn.

Ai lại muốn cùng người lạ ở chung một chỗ, còn không biết người ta tính tình ra sao đâu.Trác Phàm lúc xưa từng trưởng thành ở thế giới ngươi lừa ta gạt, gặp qua vô số người thì làm sao không biết Mạc Thiên Sinh đang nghĩ gì.

Thế là hắn từ tốn nói: “Yên tâm.

Ngươi đã giúp đỡ ta thì cũng xem như cứu ta một mạng, sao ta có thể ra tay với ân nhân của mình.”Lời nói của Trác Phàm chân thành nhưng thông qua gương mặt đầy sẹo còn chưa lành hẳn lại không quá đáng tin.

Mạc Thiên Sinh chính là nghĩ như vậy nên vẫn chần chừ một hồi, cảnh giác tăng lên.“Nếu ngươi tiếp tục cố chấp rời đi, ta buộc lòng phải ra tay rồi.”Vừa nói, Trác Phàm vừa thuận tay rút hai thanh kiếm kia lên.

Mặc dù chúng đã hỏng hóc phần lớn nhưng hàn mang tỏa ra kết hợp với sát khí của hắn khiến Mạc Thiên Sinh càng thêm hoảng sợ.“Tiền bối tha mạng, ta trong mắt ngài chỉ là một con sâu con kiến mà thôi, những kẻ thù của ngài muốn truy ra tung tích thì cũng không hỏi đến lượt một kẻ trói gà không chặt như ta.”Trong lúc rối loạn, tâm thần Mạc Thiên Sinh rất nhanh suy nghĩ liền hiểu ra vấn đề.

Hẳn là vị tiền bối trước mắt này sợ hắn báo cho người có ác ý để nhân tiện bản thân bị trọng thương mà xuống tay.Nhưng mà Mạc Thiên Sinh nào biết hắn là người đầu tiên mà Trác Phàm gặp phải kể từ khi phá không đi đến thế giới này.Trác Phàm cũng minh bạch đối phương hiểu lầm, bất quá tình huống này cũng xem như không tệ.

Tằng hắng một tiếng, hắn thu kiếm trở về chậm rãi đáp: “Nếu đã hiểu ý thì đi tìm một chỗ trị thương.”“Vâng vâng.” Mạc Thiên Sinh vội vàng đáp lời nhanh chóng cầm lấy khúc gỗ chống đi.

Giống như sợ Trác Phàm sẽ ra tay một dạng, hắn cố gắng nén đau bước thật nhanh tựa hồ đang giữ một khoảng cách an toàn.Trác Phàm cũng hiểu điều này, khuôn mặt đầy sẹo hiện lên nét cười, từng bước đạm mạc đi theo.Ở một phương diện khác, sau khi trở về Mạc phủ tránh đi thú triều, Mạc Thế Khải lại lần nữa đem người lên núi Thanh Phong tìm kiếm tung tích của nhi tử.

Lần này ông còn bỏ linh thạch thuê một nhóm tu giả cảnh giới Tụ Khí để đi cùng.Bất quá, trải qua một buổi sáng tìm kiếm vẫn chẳng có chút tung tích nào.

Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy bên trong hang động ẩm ướt xuất hiện giấu chân nghi hoặc liền vội vàng gọi Mạc Thế Khải tới.“Phụ thân, sau khi con trở về, người nhất định sẽ thấy một Mạc Thiên Sinh hoàn toàn khác.”Nhìn xem những nét chữ ngoằn ngoèo dưới đất, Mạc Thế Khải lại càng thêm đau đầu.

Mạc Thiên Sinh tuy không mất mạng nhưng cũng quyết không chịu trở về.

Mà lại, nhìn thấy đống Giải Ưu Thảo bên trong chỉ còn một ít cọng lá non cùng tấm vải rách dính máu, ông liền minh bạch nhi tử của mình hắn là đã bị thương.Đến đây, Mạc Thế Khải lại cho người tiếp tục, dựa theo phán đoán lộ tuyến mà truy tung.

Bất quá, những gì tìm được là cùng một dòng chữ tương tự, khi thì khắc tại gốc cây, lúc thì ở trên đá nơi dễ dàng nhìn thấy.Mặt trời đã lên thiên đỉnh khiến bóng dáng của hai người bọn họ thu nhỏ chỉ còn một chấm đen dưới chân, thi thoảng chúng lại giống như bị nuốt chửng bởi tán cây rộng lớn.

Giữa cái nóng gay gắt sau cơn mưa, một trận gió mùa thổi qua khiến mái tóc bay loạn, mồ hôi nhễ nhại được một trận mát lạnh làm cả hai thoáng cảm nhận được chút thoải mái.Mạc Thiên Sinh đang bị thương, thể trạng từ nhỏ đã không tốt cho nên chẳng được bao lâu liền chậm lại rồi ngồi lên một gốc cây thở dốc.

Lúc này, Trác Phàm cũng đã đi tới ngồi ngay bên cạnh khiến tâm thần hắn thoáng nhảy dựng lên.Bây giờ nhìn kỹ, Mạc Thiên Sinh mới phát hiện kỳ thực Trác Phàm dường như vẫn còn rất trẻ tuổi.

Tuy nhiên hắn biết tu giả tu vi càng cao thì sự lão hóa sẽ diễn ra chậm lại, đừng nhìn người trước mặt dáng người chỉ mới hơn hai mươi nhưng thực chất có khi là cụ già vạn tuổi ưa thích dưỡng nhan.Đang lúc trầm tư suy nghĩ, đột nhiên Mạc Thiên Sinh phát hiện cánh tay bị nắm lấy.

Hắn giật mình nhìn lại mới thấy Trác Phàm vậy mà đang sờ nắn bàn tay của mình một cách nhẹ nhàng thi thoảng lại gật đầu rồi lại lắc đầu.Bất giác nổi lên mồ hôi hột, gương mặt của Mạc Thiên Sinh xạm lại thầm nghĩ lần này xui xẻo thế nào gặp phải một lão nhân ưa dưỡng nhan lại còn có sở thích đặc biệt.

Hắn cố giữ bình tĩnh nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói: “Tiền bối.

Nhìn ta yếu đuối thư sinh như vậy thôi chứ thực ra là một tên trai thẳng.”Trác Phàm nghe thế thoáng ngẩng người, sau một lát mới hiểu được ý của đối phương.

Hắn tức giận cho Mạc Thiên Sinh một cú trời giáng rồi nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy hả? Lão tử dĩ nhiên cũng là trai thẳng.”“Thế vừa nãy ngài cầm tay vuốt ve làm gì?” Mạc Thiên Sinh đau đến nhe răng trợn mắt, ủy khuất nói.Trác Phàm mặc kệ đối phương hiểu lầm, trực tiếp thay đổi chủ đề đi: “Tiểu tử, ngươi quả thật là rất gan dạ nha.

Kinh mạch yếu ớt, căn cốt mỏng manh không hề có tu vi lại dám một mình lên núi.

Nếu không phải ta độ kiếp ở đây chỉ sợ ngươi đều bị linh thú ăn thịt cũng nên.”Câu nói này giống như chạm vào nỗi đau của Mạc Thiên Sinh, hắn gạt gương mặt ủy khuất đi, trong mắt chỉ còn lại là sự bi phẫn.

Ngồi trở lại gốc cây nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với Trác Phàm, sau cùng hắn mới mở miệng nói: “Một kẻ như ta là gì có chuyện gan dạ.”“A.

Vậy chuyện là như thế nào?” Trác Phàm lộ ra tò mò chuyên chú lắng nghe.

Dù sao cũng đang nghỉ mệt, hắn nên kiếm chủ đề gì để bắt chuyện sau đó tìm hiểu một chút về nơi này.Và thế là trong lúc phẫn hận, Mạc Thiên Sinh kể lại cho Trác Phàm nghe toàn bộ mọi chuyện từ khi mới ra đời bị kẻ khác khinh thị đến vài ngày trước bị tiểu thư Mục gia đến tận nơi từ hôn..