Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12: 12: Lên Lớp

8:45 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: 12: Lên Lớp tại dualeotruyen. 

Vẻ mặt bình tĩnh của Bì Tiểu Tiểu trông rất chững chạc giữa một đám nhóc choi choi.

Đứa lớn nhất trong lớp mười sáu tuổi, nhỏ tuổi nhất là Bì Tiểu Tiểu.

Hai tiết đầu buổi sáng do thầy Trương phụ trách, anh ta có thói quen nửa buổi mới đến lớp nên mọi người đều yên tâm nô đùa inh ỏi.

“Khụ!”Vì vậy lúc Bì Hướng Dung tiến vào cả hai bên đều không phản ứng kịp.

Bọn nhỏ đang nô đùa: Ô kìa, sao anh cả nhà họ Bì lại ở đây?Bì Hướng Dung: Đang giờ học phải không? Mình đâu có nhớ nhầm.

Sau đó Bì Hướng Dung nhìn lướt qua tình huống lớp học, thấy Bì Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ thì hài lòng gật đầu, không hổ là em gái mình.

“Được rồi, vào học thôi, các em về chỗ ngồi hết đi.

”Một đám con nít mờ mịt trở về chỗ ngồi.

Tình huống gì thế này?“Thầy Trương của các em bảo tôi dạy thay, cho nên sau này thầy giáo số học của các em sẽ do tôi đảm nhiệm, lần sau gặp mặt phải gọi là thầy Bì, nhớ chưa?” – Bì Hướng Dung bình tĩnh viết một chữ Bì lên bảng đen.

Bì Hướng Dung thân hình cao lớn, tính tình điềm đạm, ánh mắt tràn ngập sắc bén, anh quét một vòng quanh lớp học.

“Lưu Nhị Trụ, ngồi rồi đừng có ngoe nguẩy mãi, trên ghế có đinh đâu!”“Lâm Nhị Bảo, sách đâu? Bị em ăn mất hay cầm đi chùi đít rồi? Lần sau nhớ mang sách theo, sách đắt lắm đấy!”“Triệu Tiểu Tứ, nhìn lên bảng đen chứ nhìn tôi làm gì?”…Bởi vì Bì Hướng Dung ngày thường rất có uy thế trong thôn lại thêm cái miệng hay chửi thề trong lớp nên đám nhỏ lớp năm của đại đội Phong Cốc năm đó là lớp nghiêm túc nhất từ trước đến nay.

Ngay cả Lâm Đại Bảo bình thường ghét cay ghét đắng việc học cũng thành thật nghe giảng, nhưng do không mang sách nên cậu bé buộc phải xem sách chung với Bì Tiểu Tiểu.

Hình như việc này cũng khá đơn giản, Lâm Nhị Bảo thầm nghĩ.

Chờ đến khi thầy Trương vào lớp, không nghe thấy tiếng quậy phá ồn ào còn tưởng là đám học sinh kia chạy đi đâu phá phách rồi.

Anh ta cũng chẳng buồn quan tâm, tay không bước vào lớp học, càng lại gần càng thấy bất thường.

Sao có tiếng giảng bài thế này?Anh ta nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ không vui.

Người nào không biết phép tắc dám dạy lớp của anh ta?Thầy Trương ngó vào, ha, này không phải là thằng ranh hôm qua tới tìm anh ta lý luận sao?Đúng là làm phản mà!“Mấy người làm gì thế?” – Thầy Trương nổi giận đùng đùng xông thẳng vào lớp học.

.