Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 75: Mỹ Vị

12:47 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 75: Mỹ Vị tại dưa leo tr. 

Tôn Trác đến như đã hẹn vào buổi tối, nhưng ông ấy không đến một mình, ông ấy còn dẫn theo một số người, những người này là đối tác của ông trong việc xây dựng con đường bán hàng ở các tỉnh thành khác. Bọn họ muốn một phòng riêng, sau đó Tôn Trác xuống lầu tìm Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi.  

“Tiểu Tôn.” Trịnh Bình đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy Tôn Trác đi tới, lập tức bước ra chào hỏi.

“Chị Trịnh, tôi đã đưa một vài đối tác đến đây hôm nay, hãy làm cho chúng tôi một bữa tối phong phú a.” Tôn Trác cười nói.

Những đối tác mà ông mang đến hôm nay đều là những nhân vật nổi tiếng ở các tỉnh thành khác, ông đã tốn rất nhiều công sức để mời những người này, ông hy vọng Trịnh Bình có thể dùng tay nghề khéo léo của mình chinh phục được dạ dày của những người này, để việc thương lượng sau đó sẽ dễ dàng hơn. Đặc biệt đối với dự án mới về sốt bibimbap, nếu được sự ủng hộ của họ thì các hoạt động sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Không thành vấn đề.” Trịnh Bình vui vẻ đồng ý, “Cậu có biết đại khái khẩu vị yêu thích của họ là gì không?”

“Tất nhiên là biết.” Tôn Trác đã tìm hiểu rõ ràng sở thích của những người này. “Hôm nay tôi đã mời tổng cộng ba vị khách, một người là người phương Bắc thích mì và đồ ăn cay, một người là người Quảng Đông, thích ăn súp và điểm tâm ngọt. Người cuối cùng là một đại nhân vật đến từ thủ đô, hình như có chút bệnh về bao tử, chỉ cần chuẩn bị một chút đồ ăn thanh đạm cho ông ấy là được rồi.”

“Được, tôi hiểu rồi, cậu đừng lo lắng.” Trịnh Bình cười nói.

“Người khách kia tôi mời cũng không uống được rượu, ở đây có lá trà không? Có thể pha giúp tôi pha một bình trà nóng được không?”

“Ngược lại lá trà thì có, nhưng chỉ là Bích Loa Xuân bình thường, không biết bọn họ có thích uống không a?”

“Không sao đâu, chỉ là trà nóng thôi.” Tóm lại không thể ra ngoài mua trà vào phút chót nên đành phải chấp nhận.

Trong khi Trịnh Bình và Tôn Trác đang nói chuyện, ba vị khách được Tôn Trác mời, đang ngồi trong phòng riêng, cũng đang nhìn căn phòng riêng nhỏ này với ánh mắt đánh giá soi mói.

Bọn họ bình thường đi ăn nhà hàng rất nhiều, nhưng lại luôn đến những khách sạn lớn hoặc nhà hàng quốc doanh, hiếm khi đến những cửa tiệm nhỏ như “Xương Cốt Vương”. Mặc dù quy mô của cửa tiệm này lớn hơn một chút so với một cửa tiệm nhỏ bình thường, nhưng điều đó không thay đổi sự thật trên bản chất đây là một cửa tiệm nhỏ không lên được mặt bàn. Tầng dưới cư nhiên bán ma lạt thang, nhiều người và ồn ào, nếu không phải phòng riêng này cách âm không tệ thì có lẽ họ đã không thể ở lại được nữa.

“Đúng vậy, Tiểu Tôn này cũng thật là, như thế nào lại chọn một nơi như vậy?” Một người đàn ông trung niên bụng to trầm giọng phàn nàn.

“Tiểu Tôn nói, quán này tuy nhìn bình thường nhưng đồ ăn rất ngon, nếu không quán này sẽ không có nhiều khách như vậy.” Một người đàn ông khác có khí chất tao nhã trả lời một cách ôn hòa.

“Tôi đây không phải là sợ Liêu tiên sinh ăn không quen …” Lão béo nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị, trên mặt có chút nịnh nọt.

Người đàn ông được gọi là Liêu tiên sinh khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ vest lịch sự và có khí chất lỗi lạc, tuy nhiên, chính là đôi má hóp, sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông không được tốt lắm, người cũng quá mức gầy yếu. Nhưng vì có đường nét khuôn mặt đẹp nên những khuyết điểm nhỏ này không làm mất đi vẻ điển trai của ông. Tất nhiên, những người thuộc tầng lớp của họ đều đã nghe nói đến nhà họ Liêu ở thủ đô, đây là một gia tộc lớn có nội tình thâm hậu, có thể tạo được quan hệ với nhà họ Liêu, chính là nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ tới chuyện tốt này.

Chính là trong những năm đầu chính trị hỗn loạn, ông Liêu đã phải ăn chút đau khổ và mắc bệnh về bao tử, hiện tại ông đặc biệt tỉ mỉ trong việc ăn uống.

“Điều này cũng đúng…” Người đàn ông nho nhã suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Nếu Liêu tiên sinh không quen với đồ ăn ở đây, không bằng tối nay tôi mời Liêu tiên sinh một bữa ăn khuya, tôi vừa mới biết một đầu bếp nấu cháo hải sản, mùi vị kia thật tuyệt vời.”

Liêu tiên sinh khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần phiền phức, kỳ thật tôi cũng không kén chọn đồ ăn như vậy, chính là các cậu cứ tùy ý.”

Con Kien Cang

“Ừ, ừ…” Lúc này Liêu tiên sinh đã nói như vậy, hai người còn lại cũng không cần nói nhiều lời nữa.

Không lâu sau, Tôn Trác trở lại phòng riêng, người phục vụ cũng bưng trà và đồ nguội.

“Liêu tiên sinh dạ dày không tốt, không thích hợp uống rượu. Hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu!” Tôn Trác đợi người phục vụ rót trà cho mọi người rồi nói, sau đó nâng tách trà trước mặt.

“Tốt, mọi người gặp nhau chính là duyên phận, cùng nhau uống một chén đi.”

Ba người còn lại rất nể tình bưng chén trà lên, vốn dĩ chỉ muốn nhấp một ngụm xem như hình thức, không ngờ trà khi vào miệng lại có vị rất sảng khoái, sau khi nhấm nháp cẩn thận vẫn còn có chút vị ngọt.

“Trà này mùi vị thật là ngon.” Người đàn ông nho nhã không khỏi khen ngợi.

Liêu tiên sinh tuy không nói, nhưng ông chưa bao giờ buông bàn tay đang cầm chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rõ ràng là ông thích hương vị của loại trà này.

“Trà này vị thật ngon, là loại trà gì?” Người đàn ông mập không biết nhiều về trà, chỉ biết trà có vị khá ngon, liền nhìn Tôn Trác hỏi.

“Chỉ là Bích Loa Xuân bình thường thôi.”

Khi nghe nói đó là trà bình thường, sự hứng thú với trà của lão béo đột nhiên biến mất. Vì vậy, ông ta không còn tập trung vào trà nữa mà nhìn vào bốn món nguội ở giữa bàn, thịt luộc sốt tỏi, rau trộn tam ti, thịt gà sốt cay và một món đậu hũ trứng bắc thảo.

“Nào, nào, chúng ta thử xem.” Tôn Trác mời mọi người bắt đầu ăn.

Tuy đều là những món ăn rất bình dân, nhưng xét về cách trình bày và hình thức món ăn thì chúng vẫn rất ngon.

Thế là có mấy người cầm đũa lên và bắt đầu ăn. 

Thịt luộc sốt tỏi được làm từ thịt ba chỉ được cắt rất mỏng, xếp gọn gàng trên đĩa, sau đó rưới tỏi băm và nước sốt lên trên. Mùi thơm tỏi rất hấp dẫn nên hầu hết mọi người đều thử món này trước tiên.

Khi ăn miếng thịt luộc dính đầy tỏi, mùi tỏi nồng bùng lên trong miệng, sau đó là vị hơi cay và mặn, rất nhiều lớp. Những lát thịt mỏng béo nhưng không ngán, ăn rất ngon.

Rau trộn tam ti được trộn với ớt chuông thái nhỏ, măng và nấm kim châm cắt nhỏ trộn lẫn với nhau thêm một chút muối, giấm, đường, vừng và các gia vị khác, vị giòn và mềm, có vị chua ngọt đặc biệt tươi mát sảng khoái.

Thịt gà nước bọt hơi cay, Liêu tiên sinh ăn không được, ngược lại tiện nghi cho ba người còn lại. Thịt gà mềm được rưới dầu đỏ thuần hương, rưới nước tương đỏ đặc biệt, thêm tỏi băm và giấm sẽ trở nên vô cùng thơm ngon. Da gà mềm như thạch, thịt gà mềm mịn, vị cay tràn ngập cả miệng, ngon đến mức không thể ngừng đũa.

Món cuối cùng là đậu hũ trứng bắc thảo nhìn có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt nhưng hương vị lại thơm ngon đến không ngờ. Bản thân đậu phụ không có mùi vị gì, nhưng củ cải cắt nhỏ và vị ngọt của trứng bảo quản lại hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo, cộng thêm đậu phụ mềm, hương vị ngon đến mức không thể diễn tả bằng lời. Một chút dầu mè được thêm vào cuối giống như bước hoàn thiện, mang lại sức sống mới cho món ăn này.

Tóm lại, chờ bốn người phục hồi tinh thần lại, bốn món nguội trên bàn đều đã được ăn hết.

“Tôi sẽ đi giục món nóng kế tiếp.” Ngay lúc Tôn Trác chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì có tiếng gõ cửa, thì ra là người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Vì chỉ có bốn người nên họ không thể ăn nhiều nên đồ ăn nóng được phục vụ chỉ có bốn món và một món canh.

Món thịt được yêu thích nhất tất nhiên không thể thiếu là món thịt kho, món còn lại là khoai mỡ vị cá và thịt gà, bản thân vị chua ngọt đã kích thích cảm giác thèm ăn, khoai mỡ bùi và thịt gà mềm lại càng khó cưỡng hơn.

Hai món cuối cùng, thịt lợn thái sợi sốt Bắc Kinh và cá phi lê sốt rượu vang, được chế biến đặc biệt dành cho Liêu tiên sinh bị đau dạ dày. Thịt lợn thái sợi sốt Bắc Kinh là món ăn truyền thống của Bắc Kinh, hẳn là sẽ tương đối phù hợp với khẩu vị của Liêu tiên sinh. Đem tương ngọt xào cho đến khi có mùi thơm thì cho thịt heo thái sợi vào xào cùng với hành lá thái sợi, kèm theo vỏ bánh bò bía, ăn khá ngon. Vỏ bánh bò bía dai ngọt nhân thịt lợn thái sợi mềm mềm chấm cùng dầu nóng và nước sốt thơm lừng, vị tươi mát của hành lá làm trung hòa cảm giác béo ngậy của thịt thái sợi, nó có vị đặc biệt thơm ngon khi kết hợp với dưa chuột giòn và nước ép thơm. Phi lê cá sốt rượu vang có vị nhạt hơn, thoang thoảng mùi thơm của rượu vô cùng hấp dẫn, phi lê cá tươi, mịn và mềm, hầu như không có xương, có thể nói là tan trong miệng.

Quả nhiên, Liêu tiên sinh đối với hai món này hạ đũa rất thường xuyên.

Món cuối cùng là súp gà đen (gà ác) với khoai mỡ, khoai mỡ không chỉ có tác dụng bổ thận mà chất nhầy thực vật trong khoai mỡ còn có tác dụng thúc đẩy quá trình lành vết loét và rất tốt cho dạ dày. Điều quan trọng là hương vị của món súp này cũng rất ngon, nước súp làm từ gà đen rất thơm, thịt gà săn chắc hơn gà bản địa.

Mấy người đã hoàn toàn đắm chìm trong đại dương đồ ăn ngon, đến lúc họ tỉnh lại thì bụng họ đã căng phồng lên rồi.

“Ồ, ngon thật đấy. Làm sao cậu tìm được nhà hàng này vậy, Tiểu Tôn?”  Lão béo lau cái miệng đầy dầu mỡ, có chút cảm giác đọng lại nói.

Lão béo không còn bận tâm đến đẳng cấp thấp kém của cửa tiệm này nữa, hương vị thực sự tuyệt vời.

“Con trai tôi và con gái chủ cửa tiệm này là bạn học, quan hệ rất tốt, lâu dần cũng quen nhau, đồ chua tôi bán hiện nay là do chủ cửa tiệm này nghiên cứu ra”.

“Vậy đối tác mà cậu nhắc đến là chủ cửa tiệm này?”

“Đúng vậy.” Tôn Trác cười nói: “Sản phẩm mới mà tôi nói với anh lần này muốn phát triển cũng là do bà chủ cửa tiệm này mới nghiên cứu.”

“Ồ?” Lão béo hai mắt đột nhiên sáng lên, người đàn ông nho nhã cùng Liêu tiên sinh cũng ngồi thẳng lên một chút, hiển nhiên rất có hứng thú với lời ông nói.

Lúc này người phục vụ lại gõ cửa phòng riêng, chính là Tô Dư, cô lúc này được coi là quản lý, chịu trách nhiệm tiếp khách trong phòng riêng.

“Xin lỗi, các vị có muốn dùng mì súp xương hay cơm chiên mỡ lợn của chúng tôi làm món chính không?” Cô gái nhỏ có giọng nói trong trẻo và nụ cười trên môi, chỉ cần nhìn vào người ta cũng cảm thấy thoải mái.

Món mì súp xương là món chiêu bài của quán này, cơm chiên mỡ lợn chắc chắn cũng không tệ. Mấy người nhìn nhau, nhất thời không biết nên chọn món nào.

“Tôi muốn cả mì xương và cơm chiên, mang cho chúng tôi vài cái bát không, chúng tôi sẽ chia cho nhau.” Tôn Trác thấy bọn họ do dự liền mỉm cười nói với Tô Dư.

  

Người lớn không cần phải lựa chọn, họ chắc chắn muốn cả hai.

“Được.”

“Đừng quên mang cho tôi một đĩa thịt heo muối chua và nước sốt bibimbap do bà chủ của cô làm.” Tôn Trác nói xong, đầu lưỡi vô thức chạm vào môi, như thể đang nghĩ đến món bibimbap thơm ngon đó. 

“Không thành vấn đề.”