Chương 97: Kết Hôn
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97: Kết Hôn tại dưa leo tr.
Hai năm trôi qua trong nháy mắt, vào ngày 10 tháng 10 năm 1990, Trịnh Bình và Liêu Chí Cương cuối cùng cũng quyết định kết hôn sau một thời gian dài hẹn hò. Cả hai đã hoàn tất đăng ký tại cục dân chính và nhận được giấy đăng ký kết hôn màu đỏ.
Đám cưới của họ đã được lên kế hoạch vào tháng 12, nhưng vì cả hai đều không còn trẻ, Trịnh Bình lại kết hôn lần thứ hai nên cả hai đều muốn điệu thấp một chút, chỉ muốn mời bạn bè, người thân dùng bữa cùng nhau, chứ không có ý định làm tiệc mừng lớn. Vì vậy, địa điểm tổ chức tiệc cưới chỉ đơn giản là định ở “Cẩm Tú Niên Hoa”, như vậy sẽ tạo cảm giác giống một buổi họp mặt gia đình hơn.
Mặc dù họ đã nhiều lần rút ngắn danh sách khách mời, nhưng vẫn là sắp xếp đủ mười bàn, nhà họ Liêu là một gia tộc lớn, chỉ riêng huyết thống thân thích đã có thể lấp đầy ít nhất ba bàn, thêm một số bạn bè thân thiết, còn phải thêm hai bàn nữa. Tất nhiên, Trịnh Bình muốn mời mẹ bà là Quý Á Trân đến, ngoài ra, thông qua Quý Á Trân bà còn mời cả gia đình Trịnh Châu và Trịnh Đạt đến dự hôn lễ.
Trịnh Bình rốt cuộc cũng là mềm lòng, mặc dù trước đây bà có bao nhiêu khó chịu, dù sao thì họ cũng đều là anh em ruột thịt. Bà không muốn cùng bọn họ giận dỗi vì một chuyện nhỏ nhặt, lúc này đây cũng tận dụng cơ hội này để xoa dịu một chút mối quan hệ với họ.
Cứ như vậy, người nhà Trịnh Bình cũng sẽ chiếm một bàn.
Về phần Thẩm Lâm Xuyên, Trần Lập cùng gia đình bọn hắn chắc chắn không thể không đến, đặc biệt là Thẩm Lâm Xuyên người đặc biệt quan tâm đến hôn lễ này. Đây là đám cưới của mẹ vợ tương lai của cậu ấy a! Từ váy cưới, đến quá trình tổ chức hôn lễ, trang trí trong tiệc cưới, đến việc sắp xếp chỗ ngồi trong tiệc, v.v., đều được cậu lo liệu hết.
Tính tính toán toán đến cuối cùng thì có đúng mười bàn.
Sau khi Thẩm Lâm Xuyên sắp xếp sơ đồ chỗ ngồi, bắt đầu viết thiệp mời, mặc dù tất cả những người đến dự hôn lễ đều đã chào hỏi trước nhưng vẫn phải có cảm giác nghi lễ, thiệp mời mà cậu đặc biệt thiết kế chủ yếu có màu vàng và đỏ, trông rất vui mừng và sang trọng.
“Anh đang viết thiệp mời à? Để em giúp anh nhé?” Hứa Cẩm Vi thấy Thẩm Lâm Xuyên mỗi ngày đều bận rộn với việc này, khó tránh khỏi có chút đau lòng nên cô đề nghị giúp viết thiệp mời cho cậu.
“Không cần, em chuẩn bị thực đơn cho tiệc cưới đi, việc nhỏ này anh có thể tự mình làm được.” Thẩm Lâm Xuyên cười nói: “Lần này anh đều tự mình làm nên có kinh nghiệm, lần sau đến lượt chúng ta cũng không cần vội như vậy.”
Hứa Cẩm Vi có chút bất đắc dĩ mà cười, gia hỏa này tưởng tượng cũng có chút quá xa rồi.
Nhưng quả thật bọn họ đã xác định từ sớm, sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp nên chỉ còn khoảng một năm nữa thôi.
Hứa Cẩm Vi không thuyết phục được cậu ta nên đành để cậu ta tự mình tới.
Ba ngày trước tiệc cưới, Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình dậy sớm và đến ga xe lửa đón Quý Á Trân.
Kỳ thưc, ban đầu bọn họ muốn trực tiếp đến Thành phố S để đón Quý Á Trân, dù sao bà cụ cũng chưa từng đi xa và bà đã lớn tuổi như vậy sẽ không ai yên tâm nếu để bà đến một mình. Nhưng Quý Á Trân kiên quyết từ chối, nói bà có thể nhờ lão hàng xóm đưa bà đến ga xe lửa, kiên quyết không cho các cô đi qua, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Tôn Trác giúp đỡ, thời điểm khi đến, có thể giúp đỡ cùng nhau đem bà cụ đưa lại đây.
Tôn Trác đồng ý mà không nói một lời, dù sao ông cũng sẽ đến dự hôn lễ, nên đến sớm hai ngày cũng không sao. Có ông ở bên, Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi cảm thấy yên tâm hơn.
Thời tiết ở Bắc Kinh tháng 12 lạnh hơn nhiều so với thành phố S phía nam, gió rét buốt, hai người mang thêm một chiếc áo khoác lông, vì sợ bà cụ không đủ quần áo.
Đoàn tàu phun ra hơi nước, từ từ lái vào sân ga, Hứa Cẩm Vi có thị lực rất tốt, lập tức nhìn thấy Tôn Trác đang xách túi lớn túi nhỏ giúp Quý Á Trân xuống tàu.
Con Kien Cang
Hai người vội vàng tiến lên chào đón: “Mẹ ơi, sao mẹ mang nhiều đồ thế?”
“Con kết hôn thì không cho phép người trong nhà chuẩn bị đồ đạc sao?” Quý Á Trân vui vẻ nói: “Ta làm cho con hai bộ quần áo mới, một bộ trang sức bằng vàng và một cái chăn cưới, đều là của hồi môn cho con.”
Bà cụ không quan tâm đến cuộc hôn nhân đầu tiên hay thứ hai, dù sao đây cũng là đám cưới của con gái bà nên bà cần chuẩn bị mọi thứ.
Nhìn mái tóc bạc trắng của bà cụ, Trịnh Bình cảm thấy hốc mắt chua chát, nhẹ giọng nói: “Cám ơn mẹ.”
“Chú Tôn, đồ đạc để cháu xách cho.” Hứa Cẩm Vi bước tới định lấy túi lớn và túi nhỏ từ tay Tôn Trác.
“Không có việc gì, thứ này trông có vẻ to nhưng thực ra lại không hề nặng chút nào, vẫn là để chú xách đi!” Tôn Trác vội vàng từ chối.
“Chú ơi, cháu rất mạnh mẽ.”
Sau khi mấy người ra khỏi ga xe lửa, họ bắt taxi đi về tứ hợp viện nhỏ, vừa vặn trong nhà còn phòng trống nên bà cụ không cần phải ở khách sạn.
Đây là lần đầu tiên Quý Á Trân đi tàu lửa và cũng là lần đầu tiên bà đến Bắc Kinh, mọi thứ bà nhìn thấy đều có cảm giác mới mẻ.
“Mẹ, sau khi về nhà, mẹ nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai con sẽ dẫn mẹ ra ngoài đi dạo, đây là lần đầu tiên mẹ đến Bắc Kinh, có rất nhiều địa điểm thú vị.”
“Không cần không cần, con bận rộn chuẩn bị tiệc cưới như vậy, sao có thể lãng phí thời gian?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể lãng phí thời gian?” Trịnh Bình cực kỳ không đồng tình nói.
“Bà ngoại, để mẹ dẫn bà đi chơi nhé, tiệc cưới có con và A Xuyên rồi.” Hứa Cẩm Vi vội vàng nói.
“Đúng đúng, có A Xuyên và Vi Vi đều ở đây. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”
“A nha, A Xuyên đứa bé kia thật sự rất tốt.” Vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái, Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi cùng nhau trở về thành phố S, bọn họ đã gặp nhau một lần khi đến nhà bà cụ để chúc mừng năm mới, Quý Á Trân ấn tượng rất tốt về chàng trai tài năng ấy.
Chờ sau khi giúp bà cụ cất tốt hành lý, sau đó đưa bà đi chơi hai ngày vui vẻ, không chỉ đưa bà đi xem nhà hàng của mình mà còn đưa bà đi mua sắm và mua rất nhiều đồ ăn, đồ dùng, còn đưa bà cụ đi tham quan một số địa điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh, khiến bà cụ vui cười đến không khép miệng.
Trịnh Châu và Trịnh Đạt đến trước tiệc cưới một ngày, nhưng Trịnh Châu và Lục Cao Hoa đến bằng máy bay từ thành phố Hồng Kông, trong khi Trịnh Đạt bọn họ đến bằng tàu hỏa từ Thường Châu.
Đây không phải là lần đầu tiên Trịnh Châu bọn họ đến Bắc Kinh, sân bay cũng không có nhiều người lắm, con gái của bọn họ là Lục Lâm Lâm sẽ đón bọn họ. Dù sao thì Lục Lâm Lâm cũng học tại đại học tài chính kinh tế Bắc Kinh, đối với Bắc Kinh rất là quen thuộc.
Vì vậy, Trịnh Bình chỉ cần đón Trịnh Đạt, Ngô Bảo Như và Trịnh Thuần là được, Liêu Chí Cương đã sắp xếp xe và khách sạn cho bọn họ, khi đến nơi bọn họ có thể trực tiếp nghỉ ngơi, có thể nói rất là chu đáo.
Vào ngày tổ chức tiệc cưới, có vô số khách mời đến dự tiệc, những vị khách đầu tiên là đến trong tứ hợp viện của Trịnh Bình, mọi người cùng nhau trò chuyện sôi nổi, chờ đến đúng thời gian, bọn họ bái thiên địa, đốt pháo, sau khi hoàn tất tất cả trình tự, là có thể đến đối diện “Cẩm Tú Niên Hoa” để dự tiệc.
Kỳ thực, theo quy trình thông thường, lẽ ra nhà gái nên ngồi xe cưới đến nhà trai, nhưng, thứ nhất là tứ hợp viện gần nơi tổ chức tiệc, thứ hai là chủ nhân của tứ hợp viện thực ra là Liêu Chí Cương, vì vậy không cần phải đi lòng vòng phiền toái như vậy.
Chú rể và cô dâu ở trong phòng của mình và đợi cho đến khi mọi người đến rồi mới ra ngoài, công việc đón khách được giao cho Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên.
Hứa Cẩm Vi mặc một chiếc sườn xám đỏ thêu chỉ vàng, làm nổi bật lên vóc dáng xinh đẹp của cô, mái tóc được búi cao, khuôn mặt thanh tú không tì vết, khuôn mặt mộc mạc còn đẹp hơn gấp nhiều lần những cô gái được trang điểm kỹ lưỡng. Thẩm Lâm Xuyên cũng giống như thế, người mặc bộ đồ Đường đỏ thêu chỉ vàng giống như Hứa Cẩm Vi, khiến cậu ấy trông cao hơn và có đôi chân dài hơn. Khi hai người đứng cạnh nhau, trông bọn họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, rất xứng đôi.
Tất nhiên, việc kết hôn đòi hỏi phải mua một số vật dụng cưới, cái gọi là “tam đại kiện”, chẳng hạn như tivi, dàn âm thanh, tủ lạnh, máy quay phim, chăn bông…….. tất cả đều được buộc bằng những đóa hoa đỏ vui mừng và đặt trong tứ hợp viện không gian thoáng đãng, khách đến dự tiệc cưới đều khen ngợi.
Trịnh Châu, Lục Cao Hoa và Lục Lâm Lâm lúc này đã đến, rất nhiều khách cũng đã đến, tất cả đều tụ tập trong sân để trò chuyện và cười đùa. Cảnh tượng có vẻ hơi ồn ào khiến Trịnh Châu nhịn không được nhíu mày.
“Chậc chậc, kết hôn sao không tới khách sạn lớn đi? Không phải mẹ nói chồng chị ta rất giàu sao? Đây không phải là cách tiết kiệm tiền tốt nhất, thật sự nghèo đã quen rồi! Ở đây nhỏ như vậy, làm sao cái bàn có thể trải ra được?” Trịnh Châu kể từ khi bước vào tứ hợp viện, đã bắt đầu không ngừng mà lảm nhảm.
“Nói ít đi!” Lục Cao Hoa vẻ mặt lạnh lùng, rất thiếu kiên nhẫn nói.
Thấy chồng có chút tức giận, lúc này Trịnh Châu mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Lục Lâm Lâm nhìn quanh và cảm thấy nơi này thực sự rất đẹp, mặc dù bây giờ có vẻ ồn ào vì có nhiều người, nhưng vào thời điểm bình thường nơi đây chắc hẳn rất thanh tịnh, hơn nữa chỗ rộng lớn, lại có nhiều phòng, so ra tốt hơn nhà của bọn họ.
Trịnh Đạt, Ngô Bảo Như và Trịnh Thuần đến tương đối muộn, bọn họ vốn tưởng giống như việc kết hôn ở quê nhà, chỉ chiêu đãi khách uống rượu tại nhà riêng nên họ ăn mặc giống như thường lệ, khi đến đây mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Những người trong sân này, thoạt nhìn không phú cũng quý, ngay cả mẹ ông hôm nay cũng ăn mặc đặc biệt rất vui mừng, trên người còn mặc một chiếc áo khoác lông mới toanh.
Sự tương phản rõ rệt với những người xung quanh, khiến mấy người ngay từ khi bước vào sân đã cảm thấy đặc biệt câu nệ. Ngoại trừ Hứa Cẩm Vi và Trịnh Châu ra, bọn họ không quen biết ai ở đây nên đành phải rúc vào một góc, giảm bớt cảm giác hiện diện.
Giờ lành đã đến, cô dâu chú rể bước ra trong sự háo hức chờ đợi của mọi người.
Đầu những năm 1990, váy cưới chưa phổ biến và mọi người tương đối bảo thủ nên Trịnh Bình chỉ mặc một chiếc váy đỏ đặt may riêng và đội khăn trùm đầu màu đỏ. Liêu Chí Cương mặc một bộ vest đen lịch sự và có một bông hoa lớn màu đỏ trên ngực.
Có lẽ vì mấy năm nay ăn quá nhiều đồ ăn có nước dị năng, lại do điều kiện sống ngày càng tốt hơn nên Trịnh Bình đã trẻ ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Trên nền chiếc váy cưới màu đỏ, nước da và trạng thái tinh thần cả người trông đặc biệt tốt, hoàn toàn khác với vẻ ngoài mệt mỏi và già nua trước khi ly hôn, thoạt nhìn không giống như năm mươi mấy tuổi, mà chỉ giống như ba mươi tuổi thôi.
Cô dâu chú rể chỉ việc lạy trời đất rồi đốt pháo tạo không khí sôi động, sau đó nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của chúng tôi. Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại “Cẩm Tú Niên Hoa” bên phía đối diện, xin mời đi theo tôi đi qua đó.”
Tất cả những người phục vụ tại “Cẩm Tú Niên Hoa” đã sẵn sàng. Khi khách lần lượt vào nhà hàng, họ sẽ hướng dẫn họ đến chỗ ngồi được chỉ định theo danh sách trên sơ đồ chỗ ngồi.
Hầu hết mọi người lần đầu tiên đến với “Cẩm Tú Niên Hoa” đều hết lời khen ngợi phong cách trang trí trang nhã và cổ kính của nhà hàng này.
“Hừ, nơi này cũng không ra làm sao, đãi tiệc cũng không biết tìm chỗ tốt hơn.” Trịnh Châu vừa ngồi xuống, liền bắt đầu chọn tam lấy tứ.
“Đúng vậy!” Ngô Bảo Như ngồi cùng bàn nghe vậy, vội vàng đồng ý: “Nhiều người tụ tập trong một không gian nhỏ như vậy để ăn tiệc, đây cũng không phải là tiết kiệm tiền như vậy.”
Trịnh Châu khinh thường Trịnh Bình, nhưng bà ta cũng coi thường Trịnh Đạt bọn họ mấy kẻ nhà quê này, bà ta cảm thấy việc ngồi cùng bàn với bọn họ đã hạ thấp giá trị của mình, nếu không phải vì giữ thể diện, bà ta đã nghĩ đến việc ngồi ở một bàn khác.
Nhưng bây giờ, lời nói của Ngô Bảo Như đã chạm đến trong lòng bà ta, bà ta cũng vui lòng nói chuyện với bà ấy nhiều hơn.
“Cũng không phải vậy sao, cho dù tiệm mì của chị ấy có mở ở Bắc Kinh thì cũng vẫn chỉ là một tiệm mì.”
“Đúng vậy, đất ở Bắc Kinh tất đất tất vàng, không biết cô ấy có đủ tiền thuê hay không.”
Hai người không biết nhà hàng này do Trịnh Bình mở, họ còn tưởng quán bà mở ở Bắc Kinh cũng là một quán mì.
Lục Cao Hoa thấy hai người nói chuyện càng ngày càng ngang ngược, không khỏi nói: “Nếu không hiểu thì bớt nói vài câu đi, nhà hàng này ở Bắc Kinh rất nổi tiếng, nhưng rất khó để có được một chỗ ngồi, một bữa ăn ở đây tốn mấy trăm tệ! Chị gái của bà có thể tổ chức tiệc ở đây, đây không phải là điều mà người bình thường có thể có.
“Sao có thể như vậy được?!” Trịnh Châu và Ngô Bảo Như đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
“Hơn nữa tôi xin khuyên các người nên bớt nói đi vài câu, khách hôm nay không đơn giản đâu!” Lục Cao Hoa ở đây đã gặp vài đối tác làm ăn, chưa kể ông ta còn gặp Thẩm Triển Bằng, thị trưởng thành phố S.
Dù sao thì bọn họ cũng là thông gia tương lai, Thẩm Triển Bằng dù bận rộn đến đâu thì ông vẫn dành thời gian đến dự hôn lễ, vào lúc này ông đang ngồi cùng nhà họ Tôn, nhà họ Diêm và nhà họ Trần.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️