Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:56 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 2 tại dua leo tr

Vào lúc anh dứt lời thì đồng thời Tân Quỳ cũng ngước mắt, tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Câu nói sắp thốt lên “Chưa nhìn đủ” cứ như vậy bị nghẹn lại ở trong họng, không lên không xuống.

Vì pho tượng là người thật, cô thật sự không thể nói ra.

Nhưng vào thời khắc lúng túng như thế này, Tân Quỳ rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo của người trước mặt.

Anh hơi nghiêng đầu, đuôi lông mày hơi nhếch lên. Nửa gương mặt bị ngược sáng, màu da bị khung cảnh xung quanh làm cho càng trắng lạnh hơn, giống như viên ngọc bích được mài giũa cẩn thận.

Hàng mi tuyệt đẹp, đường quai hàm gọn gàng. Cả người như vầng trăng được ngâm trong hồ sâu, thanh tĩnh lạnh lùng.

Âm cuối trong giọng nói của anh còn mang theo chút bất cần không dễ phát hiện.

Mặc dù cũng coi là lễ phép hỏi nhưng Tân Quỳ không hiểu sao lại nghe thấy khí thế “Địa bàn của tôi, tôi làm chủ.”

Cô không hé răng, anh cũng không có ý muốn nói tiếp.

Tân Quỳ ngơ ngác chớp chớp mắt, nội tâm âm thầm cảm thán anh thật đẹp trai, đồng thời tay cô cũng đặt lên chốt cửa.

Lúc nãy khi cô mở cửa không tốn quá nhiều sức lực, bây giờ cửa vẫn đang khép hờ.

Cho nên chỉ cần khẽ di chuyển về phía mình một chút là có thể lần nữa đóng cửa lại.

Vào lúc cửa chuẩn bị đóng lại, Tân Quỳ rốt cuộc cũng lên tiếng, “Vậy… anh từ từ nghỉ ngơi.”

Giọng nói của cô rất tha thiết, chân thành, chỉ thiếu mỗi cúi đầu cung kính chào mà thôi.

Sau khi tiếng “Cạch” không nặng không nhẹ vang lên, cánh cửa đóng chặt ngăn cách hai con người tình cờ gặp nhau ở trong và ngoài cửa.

Tuy Tân Quỳ đã vào giới nhưng vẫn chưa hiểu rõ về mọi người trong vòng. Nhưng Hạ Vân Nghi là người mà cô đã từng nghe nói, cũng là huyền thoại đã bạo hồng trong hai năm gần đây. Cho dù là hàng ngày sử dụng mạng xã hội hay là nghe mọi người xung quanh thảo luận, tần suất ba chữ “Hạ Vân Nghi” này xuất hiện tương đối cao.

Nhưng mà… đây không phải lúc đi sâu vào nghiên cứu đề tài này.

Khách không mời mà đến rốt cuộc là ai mới là điều quan trọng!

Tân Quỳ đứng tại chỗ, chân đã xê dịch mấy lần nhưng vẫn chưa đi.

Cô gãi đầu, trong lòng bối rối. Nếu như cô nhớ không lầm thì đây chính là phòng thứ hai mà.

Tân Quỳ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía cửa, nhìn biển số phòng trên cánh cửa đóng chặt.

Quả nhiên dự cảm kia đã trở thành sự thật.

Có một bảng số được treo trên đó, ở giữa là một con số Ả Rập xiêu vẹo màu đỏ thẫm – “2”

Điều này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc là Lý Nghiêm nói sai hay là căn bản chính Hạ Vân Nghi đi nhầm phòng?

Tân Quỳ không suy nghĩ chút nào, đương nhiên lựa chọn cái sau.

Vào lúc cô còn đang do dự, chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

“Em ở đứng ngẩn người ở đây làm gì?” Lý Nghiêm vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại xong lại bận bịu thương lượng chi tiết hơn với tổ đạo diễn, mới vừa kết thúc anh ấy lập tức quay trở về.

Tân Quỳ nhìn anh ấy quay lại, vội vàng vẫy vẫy tay, “Anh Nghiêm, là phòng này, đúng mà.”

Cô nói, ở cuối câu còn nhấn mạnh để tự mình khẳng định.

Vốn dĩ Lý Nghiêm đang nhìn Tân Quỳ vẫn luôn đứng yên tại chỗ không có động tĩnh, hiện tại nghe thấy cô gọi “Anh” thì sửng sốt.

Ngay sau đó, anh ấy có chút tức giận, “Không phải phòng này, vừa nãy em bị mưa làm trôi mất não rồi à? Đi theo anh.”

Nói xong, anh ấy bước đi vào phía sâu hành lang.

Lúc này đến phiên Tân Quỳ kinh ngạc, cô “a” một tiếng, chỉ vào số phòng, “Từ từ đã, không phải chỗ này sao? Vừa nãy anh nói là phòng thứ hai mà.”

Lý Nghiêm quay đầu qua, nhíu mày nhìn cô, “Phòng thứ hai ở chỗ rẽ không có nghĩa là phòng số hai, các phòng ở hành lang này đều được sắp xếp theo độ nổi tiếng, em coi như là đi cửa sau, vẫn là nên khiêm tốn chút.”

Căn phòng thứ hai mà anh ấy nói ở góc cuối hành lang.

Anh nói đến đây, cố ý bước chậm lại, trong giọng nói có chút chế nhạo, dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn cô, cảm thấy cô mộng tưởng hão huyền.

“Hóa ra… bây giờ em đã bắt đầu mơ ước căn phòng loại này.”

Tân Quỳ: “…..”

Cô nhớ lại đồ đạc được bày biện trong căn phòng vừa nãy, không hổ là phòng VIP, chưa kể đến sự sang trọng của nó, diện tích còn to như thế, đã vậy còn có cửa sổ sát đất cùng với giếng trời.

Không biết có phải ảo giác hay không, bên trong còn có mùi hương nhàn nhạt như mùi chanh tươi mát, dễ ngửi giống như bạc hà.

Được rồi, cũng không thể xấu xa nghĩ tới căn phòng đó được.

Chỉ là… vừa nãy cô có lẽ, thậm chí, có thể, còn thoáng nghĩ tới một thứ khác.

…. Đó là “Pho tượng” mà cô nhìn nhầm.

Bởi vì mắc mưa nên quần áo trên người Tân Quỳ không thể mặc được nữa, áo dính chặt vào cơ thể, trên da còn đọng lại một lớp nước mưa nhưng cũng may đây là quần áo riêng của mình, không có gì ảnh hưởng.

“Đi vào tắm rửa đi, không được để bị cảm lạnh, đợi chút nữa có trợ lý và thợ trang điểm qua đây trang điểm cho em.” Lý Nghiêm dặn dò xong, ngồi xuống ghế salon rồi mở notebook cá nhân anh ấy mang theo, gõ lạch cạch.

“Ừ, tiện thể em mặc thử quần áo luôn, nhìn xem có hợp không.” Tân Quỳ cầm lấy cái túi trước đó, khẽ liếc nhìn động tác của Lý Nghiêm, đôi mắt lập tức mở tròn, “Không phải chứ, hiện tại anh báo cáo lịch trình của em đều phải dùng đến hồ sơ điện tử sao?”

“Không đâu.” Lý Nghiêm cũng không ngẩng đầu lên, “Gần đây công ty có nhiệm vụ đánh giá, về sau em có nhiều lịch trình, anh phải theo dõi, đơn giản viết trước thôi.”

Tân Quỳ ừm ừm hai tiếng, không nói chuyện, chậm chạp đi về nhà tắm trong dãy phòng.

Lần này nhà tài trợ cũng rất xịn, Tân Quỳ liếc mắt nhìn nhãn hiệu trên gói đồ, là nhãn hiệu mà cô hay dùng, chẳng qua nhãn hiệu này đã chuẩn bị một phiên bản giới hạn cao cấp.

Buổi tổng duyệt hôm nay cô không trang điểm nên không cần rửa mặt lâu lắm, tổng cộng không tốn bao nhiêu thời gian đã thay xong quần áo.

Trợ lý cùng thợ trang điểm được lễ trao giải đặc biệt phái tới vừa mới đến, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tầm mắt đều đặt trên người cô.

“Oa, có thể sao bảo bối, em mặc bộ này lên thật đẹp.” Thợ trang điểm tựa như thói quen sau khi trang điểm cho cô xong đi xung quanh người Tân Quỳ.

Mặc dù chỉ thể hiện cho có một chút, nhưng lời này cũng không sai.

Nói một cách công bằng, Tân Quỳ tuyệt đối chính là kiểu người trong đám đông chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.

Váy dạ hội hai dây ngắn cũn cỡn, nghịch ngợm phóng khoáng. Nếp gấp vàng nhạt ở rìa khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như nụ hoa, tràn đầy sức sống, khuôn mặt mềm mại dường như có thể véo ra nước.

Khung xương của cô nhỏ, đường cong ở cổ và vai mềm mại, cơ thể giống như được nhốt trong bình pha lê mang tên thanh xuân vậy.

Giống như quả bóng bay lơ lửng trong không khí, có thể vỡ chỉ bằng một cái chọc.

Đôi mắt hạnh nhân đen tuyền, sáng lấp lánh. Ánh mắt không lẫn tạp chất, càng có thể thể hiện hết tài năng trên màn ảnh. Đây cũng là nguyên nhân khiến lúc trước Tân Quỳ chỉ là khách mời của mười mấy bộ phim đã hơi nổi lên.

Nơi hấp dẫn nhất của cô chính là cái eo nhỏ một tay có thể ôm hết.

Lúc mới debut, Tân Quỳ đã xuất hiện trên rất nhiều gameshow, ở phân đoạn PK nào đó, khi lấy số đo vòng eo chính xác đến từng centimet, cô đã đoạt được danh hiệu “Yêu tinh eo nhỏ.” Chương trình không quá nổi tiếng, nhưng có video ngắn liên quan tới vòng eo của cô đã đặt được hàng chục nghìn lượt chia sẻ trên mạng, trong khoảng thời gian ngắn, đề tài này nhất thời cũng khá hot.

Lý Nghiêm nghe thấy thợ trang điểm khen ngợi cũng nhìn về phía nghệ sĩ nhỏ của mình.

Lúc trước công ty điều anh ấy qua đây dẫn dắt người mới này, anh ấy không có chút cảm giác nào. Tân Quỳ có tính cách của một cô nhóc, lúc làm loạn thì làm loạn, lúc chơi đùa thì chơi đùa, nhưng có thể nhìn ra cô là kiểu người được bảo vệ cẩn thận.

Ở chung một khoảng thời gian, người đại diện là anh đây mới vô tình biết được, cô là em gái của sếp.

Trước đó, cô chưa bao giờ nói qua, cũng coi như rất khiêm tốn.

Lý Nghiêm thu hồi tầm mắt, nhìn lịch trình trong tay, “Bây giờ bắt đầu trang điểm đi.”

– — 

Tám giờ tối, truyền hình trực tiếp buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Mùa hè vốn nóng bức mà cảm xúc người hâm mộ thì không giảm bớt chút nào, khán đài hội trường chính dường như bị phá vỡ, buổi tối ồn ào náo nhiệt có vẻ đặc biệt rực rỡ khiến cho nhiều người ảo tưởng.

Rất nhanh đã đến giờ phút những giải thưởng hồi hộp nhất được công bố.

Hàng ghế sang trọng được xếp ngang, trong không khí nghiêm túc hồi hộp, ngay cả chỗ ngồi của fans cũng hiếm thấy yên ắng.

Mọi người đều im lặng chờ đợi kết quả.

“Tôi công bố… người đoạt giải nam ca sĩ xuất sắc nhất đêm nay là… Hạ Vân Nghi!

Sau khi công bố.

Những bóng người thon dài dưới đài chậm rãi đứng dậy.

Khi màn hình bắt được mặt anh, bầu không khí xung quanh nháy mắt bùng cháy.

Người chủ trì không tự chủ được chúc mừng, đồng thời cũng cường điệu nói: “Hãy chúc mừng Vân Nghi, đây là chiến thắng thứ hai liên tiếp của anh ấy sau khi giành được giải thưởng với tư cách là người mới vào năm ngoái!

Hạ Vân Nghi là thế hệ ngôi sao thứ hai, khi còn bé được ba mẹ bảo vệ, chưa từng xuất hiện trước màn ảnh.

Mọi sự bình yên kết thúc vào mùa hè anh debut năm mười tám tuổi.

Tất cả ánh sáng rực rỡ đều rơi vào người anh.

Hạ Vân Nghi đã làm thị trường âm nhạc Trung Quốc bùng nổ với ca khúc tự sáng tác hoàn toàn – “Phá lang”. Trong hai năm qua, doanh số bán đĩa cùng với doanh số nhạc điện tử ở các nền tảng âm nhạc khác nhau đã tích lũy được hơn mười triệu bản, có thể nói là huyền thoại đỉnh nhất thế hệ mới. 

Trong giới giải trí, khoảng thời gian ngôi sao nổi tiếng bạo hồng như này là thời kỳ nhóm nhạc nam ACE.

Hàng ghế của fans vỡ òa, cả hội trường trở thành biển người ăn mừng.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng có làn đạn liên tiếp nhảy lên, kích động không kiềm chế được.

“Vân Nghi Vân Nghi, ngân hà vô tận!”

“Oa oa oa anh thật lợi hại, lúc này đã mạnh mẽ vả mặt anti!”

“Tối qua lão già ở giải trí trái cây nổi tiếng còn đăng bài nói không có hy vọng đoạt giải, bây giờ nhìn xem, không có hi vọng cái đầu ông ấy.”

“Không hổ là Hoa Đỉnh, tôi ủng hộ ba trăm sáu mươi độ, xem thực tích đi, anh ấy có tài năng thực sự, chúng tôi cầm giải thưởng này không thẹn với lòng!”

Khi hội trường chính tràn ngập niềm vui, Tân Quỳ vừa mới kết thúc bài phát biểu ở hội trường phụ.

Bởi vì quá trình quay trực tiếp kéo dài, thông qua phản ứng trực tuyến và trực tiếp, tình thế có thể nói là rất tốt.

Nhà tài trợ nhìn thấy kết quả này, tạm thời cho cô thêm một quảng cáo nữa, địa điểm thay đổi qua hội trường chính, vào khoảnh khắc chào sân kết thúc.

Vào khoảnh khắc nhận được thông báo này, Tân Quỳ cũng không quá kinh ngạc.

Tuy rằng lúc trước cô chỉ đóng phim, chưa từng tiếp xúc qua loại lễ trao giải như thế này, nhưng trong quá trình phát sóng trực tiếp xảy ra một số tình huống bất ngờ hoặc có sửa đổi, đều là chuyện thường thấy.

Cô nhanh chóng chạy xuyên qua lối đi, trực tiếp chạy về phía hội trường chính nhân tiện tạm thời xem qua nội dung mà nhà tài trợ yêu cầu.

Người dẫn cô vào hội trường chính là trợ lý, đối phương tương đối quen thuộc sân khấu, chỉ một hướng cho cô, vỗ vai cô, “Cố gắng lên nha, đừng lo lắng.”

Tân Quỳ vừa nãy ở trên đường tim đập khá nhanh, sau khi vào sân khấu, ngược lại đã bình tĩnh hơn.

“Được, chị chờ em, sau khi kết thúc chúng ta cùng đi liên hoan!”

Hội trường chính không bật đèn, mới bước vào giai đoạn bắt đầu phát sóng trực tiếp tiếp, mọi người đều đang nghỉ giải lao.

Vào giờ phút này xung quanh tối đen, bốn phía đều ồn ào.

Có tiếng nói chuyện, có ánh đèn, có nhân viên công tác nôn nóng đi qua đi lại.

Tân Quỳ nghe thấy tiếng trợ lý trường quay nói trong tai nghe, nương theo ánh sáng mờ tối, trực tiếp đi đến bên cạnh hàng ghế ngồi sang trọng của nghệ sĩ, bên kia có một sân khấu cao hơn, là nơi chút nữa ống kính sẽ lia tới.

Cô đi về phía trước một bước, bị vấp chân vào bậc thang, cả người lảo đảo hướng về phía bên cạnh.

Mùi chanh tươi mát lập tức lan tỏa bên mũi.

Trong khi Tân Quỳ đang cố hết sức để tìm thứ gì đó dựa vào để duy trì thăng bằng đồng thời…

Một đôi tay vững vàng đỡ lấy tay cô.