Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 125

3:56 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 125 tại dua leo tr

Thiên HạChương 125 : Dụ rắn ra hang (1+2)gacsach.com

Từ Phục Sĩ thành đến Đại Phi Xuyên ước chừng hơn ba trăm dặm. Để bảo vệ an toàn cho đường lương thực, người Thổ Phồn liền cho tu kiến vài tòa lâu đài ở giữa đường, trong đó Hài Tây bảo chính là lâu đài gần Phục Sĩ thành nhất.

Từ hai tháng trước bắt đầu. Người Thổ Phồn triệu tập hơn hai ngàn thanh niên người Hán đến tu kiến lâu đài. Công việc tu kiến này rất khó khăn, trước tiên đi đến nơi ngoài hai trăm dặm Đại Phi Xuyên đế lấy đá.

Sau đó cho thợ tạc thành từng tảng vuông vức, rồi mới được dùng làm tường thành. Do thợ đá nhân thủ không đủ, người Thổ Phồn điều một trăm thợ rèn người Hán từ Thiết Trượng Doanh đến giúp đỡ.

Quân Thổ Phồn giám sát những người nô lệ người Hán này làm việc đã hơn trăm người. Và do một vị bách phu trưởng soái lãnh. Nhiệm vụ giám sát chủ yếu là chống không cho nô lệ người Hán bỏ trốn. Vì thế, trọng điểm là chặng đường đi lấy đá của nô lệ, còn những công việc khác thì cũng không đến nỗi nghiêm khắc, chỉ là dùng hình phạt nặng để làm thủ đoạn ép bọn nô lệ làm việc hết mình. Trong vòng ba tháng không thể hoàn công, trảm!

Lâu đài Hải Tây không to, quân trú thường trực trong ấy cũng chừng ba bốn trăm người. Nơi đây cách Thanh Hải chỉ nửa dặm đường, tọa lạc trên một ngọn đồi nhỏ, bên cạnh có một phong hỏa đài, đứng trên thành có thể nhìn rõ Thanh Hải xanh biếc mênh mông bất tận.

Chiều hôm đó, hai người nô lệ đang bận rộn với công việc kiến tạo tưởng thành, bọn họ phần lớn đều trần truồng thân trên, da dẻ bị tia cực tím mãnh liệt phơi cho đen ngòm, có vài tên lính gác người Thổ Dục Hỗn tay cầm roi da đi tới đi lui giám sát. Ánh mắt chúng hung dữ nhìn chằm chằm từng nô lệ.

Người Thổ Dục Hỗn, người Khương, người Đột Quyết tại Thổ Phồn đều thuộc người cấp hai. Vị trí của họ cao hơn nhiều so với nô lệ người Hán, có thể tòng quân đánh giặt, có thể sỡ hữu bò dê của mình, thậm chí có thể có nô lệ người Hán. Lần này đại quân Thổ Phồn tập kết, người Thổ Dục Hỗn, người Khương đã có hơn ba vạn người tham chiến, chủ yếu được sắp xếp tại chiến tuyến đông bộ Đại Phi Xuyên.

Còn ba ngàn quân đóng tại Phục Sĩ thành, có một ngàn người là Thổ Dục Hỗn. Tu kiến Hải Tây bảo, binh sĩ Thổ Phồn phần lớn ở trong lều đại doanh uống rượu hành lạc, còn hiện trưởng giám sát giao cho mười tên người Thổ Dục Hỗn phụ trách.

Một người giám công Thổ Dục Hỗn nhìn thấy một nhóm nô lệ người Hán đang túm tụm nhau lập tức cầm roi xông đến phủi đầu đánh tới tấp: “Bọn khốn! Muốn trốn việc à?”

Một nô lệ cao to hất roi da ra. giận dữ nói: “Bọn ta chỉ là xoa bóp chút cho hắn cũng không được ư? ”

Để nâng cao năng suất làm việc, nô lệ người Hán cũng thực thi biên chế quân sự, hai ngàn người được chia làm bốn đại đội năm trăm người, và mỗi đội sẽ do một nô lệ có uy tín phụ trách. Tên cao ráo này chính là đội trưởng của đại đội nô lệ số một, hắn tên là La Hàn, là người Phụng Tưởng Quan Trung, là một sĩ quan Đại Đường bị bắt làm tù binh.

Dưới đất là một thiếu niên chừng mười sáu bảy, do trường kỳ phải lao động khồ sai khiến thân hình cậu trông rất ư yếu ớt, mặt mày tái xanh, toàn mặt mồ hôi nhuễ nhại, vừa rồi trong lúc vác đá cậu đã bị ngất đi.

Vị giám công Thổ Dục Hỗn nhìn thấy là hắn, liền lùi một bước nheo mắt nói: “Ngươi ngả bệnh rồi!”

“Không! Ta khôngcó bệnh!”

Thiếu niên vùng vẫy đòi đứng dậy, cậu hổn hển đáp: “Ta không sao cả. ta có thể làm việc.”

Tên giám công lạnh lùng nhìn cậu rồi quay phắt người đi.

La Hàn lo lắng vội nói khẽ với mọi người: “Mau dìu hắn đi. nhanh lên!”

Người Thổ Phồn không nuôi người vô tích sự, người già kẻ bệnh tàn tật đều bị xử tử. Mấy tên nô lệ dìu chàng thiếu niên đi về hướng trong lâu đài, nhưng chưa đi được xa, mười mấy tên lính Thổ Phồn trong doanh trại nhận được tin đã xông ra. Trên tay chúng là mâu dài, đang hò hét rượt theo chàng thiếu niên. Mấy tên nô lệ dìu hắn đi thấy lính Thổ Phồn rượt theo, sợ quá bỏ hắn lại chạy mất. Thiếu niên giờ đây cũng rung cằm cặp vì sợ, hắn quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, nhưng trường mâu của bọn lính Thổ Phồn đã tàn nhẫn không chút thương tiếc đâm xuyên qua lồng ngực hắn. Sau một tiếng rên thảm thiết, thiếu niên chết tươi tại chỗ. Truyện “Thiên Hạ “

Bọn lính Thổ Phồn chọc xác hắn giơ lên cao, ngạo mạn cười to. Cuộc thảm sát tàn khốc này khiến hai ngàn tên nô lệ xôn xao. Rất nhiều người bắt đầu phẫn nộ, bỗng nhiên có người nhặt đá ném vào đầu bọn lính Thổ Phồn.

Bọn binh sĩ nổi cơn lôi đình, toàn đội cầm mâu dài tiến dần đến kẻ ném đá. Đám đông lại một phen đại loạn.

La Hàn mặt mày đỏ bừng vì nén nhịn nãy giờ, nấm tay hắn kê răng rắc vì nắm quá chặt. Khi tên lính Thổ Phồn đi qua hắn. La Hàn bỗng nhiên gào lên một tiếng rõ to. Từ phía sau. hắn nhảy bồ vào đẩy tên lính kia té nhào xuống đất, mười mấy tên lính còn lại sau một hồi hoảng hốt, bèn giận dữ xông vào hắn. Bọn nô lệ không thể nhịn nổi, cuối cùng tức nước vỡ bở, bọn họ cùng xông lên, kẻ dùng đá ném, người dùng nắm đấm, người dùng răng cắn. Trong chớp mắt hơn mươi tên lính Thổ Phồn kia bị họ nhấn chìm.

La Hàn tước lấy trường mâu đâm thẳng vào ngực tên lính Thổ Phồn dưới chân. Hắn gào lên: “Nếu để bị dày vò đến chết thế này, ta thà liều mạng với các ngươi.”

“Liều thôi! Chúng ta sẽ từ Đôn Hoàng trở về Đại Đường.”

Hai ngàn Hán nô kia tay cầm gậy gỗ, gậy côn ngang nhiên xông đến doanh địa quân Thổ Phồn, mười tên giám công người Thổ Dục Hỗn quỳ lạy xin tha mạng, chỉ một lát sau bọn chúng đã bị bọn nô lệ nổi loạn đánh chết. Lúc này, mấy chục tên lính Thổ Phồn cũng chạy ra khỏi doanh địa, bọn chúng hoảng quá kẻ lê, người lết vội bò lên lưng chiến mã. Những người chạy không kịp bị bọn nô lệ tóm được đều đánh chết tại chỗ, chỉ có mười mấy tên kịp leo lên lưng ngựa, đào tẩu bạt mạng. Bọn nô lệ thấy lính Thổ Phồn kẻ chết người bỏ chạy thế này, đều vui mừng reo hò.

Ngay lúc này, phong hỏa đài trên đỉnh đồi đã bị đốt cháy, khói nồng xồng xộc bốc lên trời. Đây là tín hiệu cầu của lính Thổ Phồn phát ra.

La Hàn giật mình. Hai chiếc mày hắn khóa chặt, hai tên lính Thổ Phồn bỏ trốn đã đốt cháy phong hỏa đài, nhất định sẽ có đội binh mã lớn của Thổ Phồn đến trấn áp.

Bỗng nhiên, có người chỉ về nơi xa la to: “Quân đội!”

Trong tích tắc, tất cả mọi người bỗng chốc im phăng phắt, chỉ thấy một đội quân đang phóng nhanh về hướng này.

Tiếng vó ngựa vỗ vang trống ngực bọn họ. Chúng nô lệ dần dần lùi ra sau. Trong mắt họ toàn vẻ kinh hãi khiếp sợ.

“Tang!” Tiếng gậy, tiếng côn rơi xuống đất, sự kinh hãi của cái chết dường như đã phù trên đầu họ.

Chiến mã cuồng phóng, mấy tên lính gác đang không ngừng thúc ngựa tăng tốc phóng về doanh trại của quân Đường. Con chiến mã ở chính giữa đang chở theo một gã nam tử máu me be bét.

Trong đại doanh. Lý Khánh An đang triệu tập quân quân cấp từ soái trở lên để mở hội nghị quân sự. Hắn vừa nói với Hạ Nghiêm Minh mới trở về: “Ngươi nói thử xem. đã thám thính được tình báo gì?”

Hạ Nghiêm Minh đứng dậy, nói với chúng nhân: “Phụng lệnh tướng quân đến Đại Thông cốc địa. Trong vòng trăm dặm Đại Thông cốc địa rất dễ thông qua nhưng phải hành quân vài chục dặm, eo cốc ngày càng eo hẹp, nơi hẹp nhất chỉ có năm dặm.

Người Thổ Phồn cho xây một bức tưởng rộng năm dặm. chặn eo cốc lại và xây ba tòa thành bảo. Bọn thuộc hạ không dám đến gần. Từ số lượng lều trại của họ, ước chừng khoảng ba vạn quân. Có nghĩa là chúng ta muốn thông qua Đại Thông cốc địa thì nhất định phải qua mặt được ba vạn người này. ”

Trong đại doanh im phăng phắc, trong lòng ai nấy đều nặng trịch. Ý của Hạ Nghiêm Minh đã quá rõ, bọn họ không thể vượt qua được Đại Thông cốc địa, còn Đại Phi Xuyên phía nam lại càng mơ mộng hão huyền. Nếu có thể thông qua. thì họ hà tất phải có chiến dịch Hà Hoàng này.

Lúc này, Lý Khánh An bất lực nói với mọi người: “Xem ra chúng ta đã đi trên một con đường cụt. Từ đây căn bản không đến được Hà Hoàng.”

Mọi người phía dưới xôn xao bàn tán. Lệ Phi Nguyên Lề cao giọng cười nói: “Tướng quân, dù phải quay về Đôn Hoàng, thì chúng ta cũng phải lập một ít công mọn mới đi. Không thể nào phí hoài một chuyến hành quân như thế.”

Khánh An gật đầu tán đồng: “Ta cũng có ý này, chí ít mình có thể đốt hết lương thực của Sĩ Phục thành, tiêu diệt chừng vài ngàn quân Thổ Phồn, cũng xem như công lao không nhỏ.”

Bạch Nguyên Quang bên cạnh cười nói: “Kỳ thực chỉ cần nắm bắt được thời gian. Từ Lương Châu đi Biên Đô Khấu (* nằm ở đoạn trung Kỳ Liên sơn. là miệng núi thông nối nam bắc) vào Hà Hoàng, có thề rút gọn được một đoạn đường dài. Cuối tháng mười, chúng ta chắc đến được Thiện Châu.”

Lời của mấy vị đại tướng gần như đã phần nào đưa ra chiến lược sơ khởi, sau khi hạ thành Phục Sĩ bọn họ sẽ quay đầu về Đôn Hoàng.

Bỗng nhiên, bên ngoài có bước chân vội vã vang lên, một binh sĩ bẩm báo: “Bẩm tướng quân. Xích Hầu trên đường phát hiện một nô lệ người Hán.”

“Dẫn hắn đi vào!”

Một lát sau. mấy tên lính Xích Hầu khiêng người đàn ông phát hiện trên đường vào, một binh sĩ bẩm báo: “Chúng thuộc hạ phát hiện phong hỏa đã được điểm liền vội đi lên trước thám thính, và bắt gặp người nam tử này đang cửa ngựa trốn đến, hắn nói hắn là nô lệ người Hán Hải Tây Bảo.”

Lý Khánh An đi lên xem xét. tên nam tử này toàn thân máu me, chí ít đã bị chém mười mấy đao, nhưng do thể trạng cường tráng mà không chết được.

Hắn hỏi: “Ngươi tên gì, rốt cuộc xảy ra việc gì?”

Nam tử cố hé mắt. yếu ớt đáp: “Bị chức tên La Hàn, nguyên là sĩ quan Xích Hầu doanh quân Lũng Hữu, năm Thiên Bảo thứ năm bị bắt làm tù binh, hôm nay Hải Tây bảo người Hán bạo động, bị quân Thổ Phồn trấn áp, quá thảm thiết!”

“Việc xảy ra khi nào?”

Lý Khánh An hỏi liền hai tiếng, nhưng nam tử đã ngất lịm đi. Xích hầu bổ sưng: “Chắc là việc xảy ra hai canh giờ trước đây, bị chức đột nhiên phát hiện phía Hải Tây bảo đốt phong hỏa.”

Hai canh giờ trước, một sự cố nhỏ này phá vỡ mọi tính toán của Lý Khánh An, hắn vội mở bản đồ ra xem xét cẩn thận. Từ Hải Tây bảo đến Đại Phi Xuyên khoảng hai trăm dặm, đốt phong hỏa tất là sẽ có đại đội quân Thổ Phồn đến chi viện. Bọn họ giờ không còn thời gian nữa.

Hải Tây bảo đã trở thành địa ngục trần gian đẫm máu, đâu đâu toàn thi thể chất đống, máu chảy thành vũng đọng lại khắp, mùi tanh bốc mùi khó chịu.

Hơn ngàn cái xác không đầu chất đóng thành núi, người Thổ Phồn đổ dầu lên đóng thi thể chuẩn bị đốt đi. Trên bở tưởng chưa hoàn công kia treo đầy đầu người của nô lệ người Hán. Trong khu rừng gần Hải Tây bảo, mỗi cây đều đang trói chặt một tên nô lệ bị mổ bụng xẻ ngực, chờ chết dần trong sự đớn đau tột cùng.

Khi phong hỏa đài bị đốt, một đội quân Thổ Phồn vừa đúng lúc lại ở cách Hài Tây bảo chỉ vài dặm. Sáng hôm nay một Do trưởng đến báo cáo tình hình bộ lạc, bọn chúng có mười ba hộ người mất tích, phát hiện gần đấy có tung tích quân Đường xuất hiện.

Tướng lĩnh cao nhất trú quân tại thành Phục Sĩ của Thổ Phồn rất chú trọng việc này, liền đích thân soái lĩnh một ngàn quân đến bắt bọn quân Đường thám tử, không ngờ lại gặp quân Thổ Phồn vừa trốn khỏi Hải Tây thành. Vừa biết được việc nô lệ Hán bạo động, lão nổi cơn lôi đình hỏa tốc chạy đến Hải Tây Bảo, tàn khốc trấn áp nô lệ Hán tạo phản.

Tướng lĩnh cao cấp nhất thành Phục Sĩ là Thượng Tức Đức Tán, là em trai của đại tướng Thổ Phồn Thượng Tức Đông Tán, làm chức Hải Tây Đô đốc, cả khu Thanh Hải về tây đều trong phạm vi quản hạch của hắn. Thượng Tức Đức Tán tính tình nóng nảy, tàn bạo vô độ. Năm Thiên Bảo thứ tư, lão từng trấn áp đẫm máu nô lệ bỏ trốn tại khu Cửu Khúc. Đích thân lão bắt ba trăm mấy tên nông nô bỏ trốn mổ bụng trói trên cây.Đây là sở thích của lão, và việc cưỡng hiếp và giết phụ nữ cũng là một sở thích khác của lão.

Lần này binh lực tập kết, lão không có được vị trí chủ tướng tiên phong mà bị phái đến Phục Sĩ thành quản lương thực hậu cần khiến lão không vui. Lão trút hết lửa giận lên các nữ nô người Hán vẫn hầu hạ lão. Chỉ cần có chút không phục từng, các nữ nô sẽ lập tức bị cưỡng hiếp xong rồi giết chết. Hai tháng này, những nữ nô bị hắn ngược đãi đã không dưới năm mươi người.

Hôm nay Hải Tây bảo tạo phản, khiến sự khát máu trong người lão trỗi dậy, lão giận dữ quát: “Tất cả nhừng tên nô lệ người Hán làm phản giết ngay tại chỗ, dùng đầu người để báo công!” Truyện “Thiên Hạ “

Lúc này một Thiên phu trưởng nhỏ giọng nói: “Đô đốc, Hải Tây bảo sắp hoàn công, hay giữ lại vài trăm người, đợi khi hoàn công mới giết cũng không muộn.”

Thượng Tức Đức Tán từ từ gật đầu: “Được! Giữ năm trăm tên khỏe mạnh lại, còn lại chém hết đem đầu người đưa đến Cửu Khúc, để xem những người Hán khác còn dám phản không!”

Lão trấn áp xong bạo loạn, chỉ giữ lại một trăm binh sĩ giám công, lại soái lĩnh hơn một ngàn quân của mình trở về thành Phục Sĩ.

Từ Hải Tây bảo về thành chỉ có ba mươi dặm, nhưng đường không dễ đi, dọc đường đều là rừng rậm. chiến mã đi không nhanh được, nhất là từ Hải Tây bảo đi về phía bắc mười lăm dặm còn phải qua sông Phục Sĩ. Trên sông có một cây cầu đơn giản bắt ngang, nó không được chắc chắn cho lắm. Cả đội binh mã lớn như thế không thể qua sông, chỉ có thể dắt ngựa đi sang.

Trời đã tối. trên cây cầu đen ngòm vừa hẹp vừa nhỏ bằng gỗ này, dưới nước là dòng nước chảy xiết rất khiến người sợ rung mật. Đầu cầu năm mươi bước là khu rừng kéo dài đến ven biển.

Thượng Tức Đức Tán soái lãnh đại quân Thổ Phồn phi ngựa đi ngang, trong lòng lão rất vội. Vừa rồi có tình báo rằng phía bờ bắc sông Phục Sĩ phát hiện có một đội Đường quân khoảng trăm người đang tuần tra. Lão không thề tha cho bọn chúng được. Truyện “Thiên Hạ “

Quân Thổ Phồn đi đến đầu cầu gỗ đều xuống ngựa xếp hàng, cầu gỗ này được lót ván gỗ trên mười mấy thanh sắt, rộng không quá nãm thước, chỉ có thế từng người một đi qua, có vội cũng không làm gì được. Lão vừa gào vừa thét, vừa thôi thúc bọn binh sĩ qua cầu, chỉ cần chậm một bước lão cũng không thể chịu nổi. Đứng bên cây cầu, lão không ngừng quơ roi hối thúc.

“Mau cút qua cầu!”

“Mẹ kiếp, vì sao vừa rồi không xuống ngựa chuẩn bị, giở cút ra đằng sau mà xếp hàng.”

Thượng Tức Đức Tán không thể chờ được nữa, lão giành lên cầu trước, mấy mươi tên lính Thổ Phồn phảng phất như linh kiện trên dây chuyền sản xuất tự động, từng người từng người một nối đuôi nhau dắt ngựa lên cầu. Đi được chừng năm mươi dặm, cuối cùng cũng đến được bở bên kia. Bỗng nhiên, đầu cầu đột ngột rung động mạnh, tạm thời không thể đi được.

Chín trăm mấy người còn lại đứng chờ, chỉ có Thượng Tức Đức Tán dẫn ba mươi người qua cầu.

“Các ngươi lên cầu ngay cho lão tử!” Lão đứng bên kia cầu vẫy tay giận dữ quát to.

Lúc này, một mũi tên từ phía rừng nhanh như chớp phóng đến. Lão nghe tiếng động phá không phóng đến. bản năng quay đầu lại. Một mũi tên xuyên thủng trán lão.

Thượng Tức Đức Tán một tiếng kêu thảm thiết, cả người rơi xuống sông Phục Sĩ cuồn cuộn sóng chảy. Trong khu rừng ngoài năm mươi bước. Lý Khánh An thu hồ cung, cười lạnh lùng.

Một cây hỏa tiễn bay ra từ sau lưng hắn. Trong đêm vắng lại càng bắt mắt hơn. Chỉ trong chớp mắt, tiếng thảm kêu liên miên, ba mươi tên lính Thổ Phồn đầu tiên qua sông đã hoảng loạn bỏ chạy, nhưng cũng không một ai có thể thoát được số phận của cái chết. Tất cả bị bắn chết bên cầu, chỉ còn vài người hoảng hốt lại trốn trở lại cầu. Nhưng do hoảng loạn bỏ chạy, khiến cầu rung lên dữ dội, chúng đứng chân không vững cả người cả ngựa rơi rớt xuống sông.

Bên bờ đối diện cũng hỗn loạn không kém. Trong màn đêm, mưa tiễn được liên tục phóng ra khỏi rừng, vèo vèo bay vào địch. Cung kỵ binh An Tây đã phát huy hết ưu thế của mình. Bọn họ đông bắn tây đột, cung như lôi đình tiễn như điện. Trên cung của họ đều có tẩm thuốc độc, chỉ cần một tiễn, không lâu sau lính Thổ Phồn sẽ tự động độc tố phát tác mà ngã lãn. Chỉ một chốc, bên Thổ Phồn đã có vài trăm người ngã gục, nhất là chiến mã Thổ Phồn cũng chết liền liền. Những chiến mã còn lại hoảng sợ vùng khỏi chủ nhân, tự động bỏ chạy.

Sau thời hoảng loạn ban đầu, một tên Thiên phu trưởng chỉ huy quân Thổ Phồn đã tạm bình ốn thế trận. Năm trăm người còn lại lập tức cầm khiên tập hợp lại, chuẩn bị lui dần ra sau. Sau lưng họ vẫn là dòng chảy cuồn cuộn vô tình, chỉ có thể qua cầu.

Khi hơn trăm người trên cầu đã qua bờ bên kia được một nửa, đầu cầu còn lại bỗng dưng bốc cháy. Con rồng lửa ác nghiệt đã ngốn đến các miếng ván trên cầu, cả bầu không khí toàn mùi cháy khét cùng mùi dầu sốc mũi. Thế lửa lan nhanh đến giữa cầu, trên cầu quân Thô Phồn loạn thành một đám. không ngừng có người thảm kêu nhảy xuống cầu. Chẳng mấy chốc bị nước sông cuồn cuộn nuốt chửng.

Ở phía nam bên kia cầu, Lệ Phi Nguyên Lễ như một con hổ phát cuồng xông vào quân địch. Lão không ngừng vung cây đại đao miệng điểu của mình, trên chém dưới chặt, chỉ một thoáng đã giết mấy chục tên địch. Năm trăm quân Đường đang cầm roi ngựa ùn ùn xông đến. Hai đội quân mã gặp nhau tại khoảng trống chật hẹp đầu cầu, chỉ một thoáng, trận huyết chiến đã nổ ra.

Nam Tề Vân lần đầu tiên gặp tình cảnh máu me huyết chiến này. Trên người hắn nhuốm đầy máu người Thổ Phồn, vị tanh đặc trưng sốc đến tận mũi khiến hắn buồn nôn, nhưng chỉ cần nghĩ đến trận đồ sát đẫm máu tại Hải Tây bảo, ngọn lửa thù hận trong lòng lại bắt đầu dâng cao. Cây thương sắt trên tay hắn phi vũ như tuyết hoa, giết người vô số. Dần dần, trăm Giang Đô binh do hắn soái lãnh đã mở ra một con đường máu. Lúc này, hắn chợt thấy Thiên phu trưởng (* Vị tướng chỉ huy một ngàn lính của Thổ Phồn.) chỉ huy bọn quân Thổ Phồn đang đứng trên đầu cầu.

Cất trường thương lại, thay vào đó là trường cung một tiễn, tên Thiên phu trưởng Thổ Phồn kia kêu lên một tiếng thảm thiết, gục ngã tại chỗ. Quân Thổ Phồn mất đi lãnh đạo, không dám đến gần quân Đường, đấu trí tan tành, đào tẩu tứ tán. Quân Đường vây lại các phía, không chút thương xót diệt trừ đào binh. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, một ngàn lính Thổ Phồn do Thượng Tức Đức Tán soái lĩnh bị quân Đường tiêu diệt bên hai bờ sông Phục Sĩ. Hoặc may có người đã đảo tẩu vào rừng thành công, nhưng chí ít không một tên lính Thổ Phồn nào dám trốn về thành Phục Sĩ.

Trận chiến này, quân Đường thương vong vài chục người, trong đó Giang Đô binh trận vong tám người. Sau đó bọn họ lại quay đầu lại Hải Tây bảo. Mấy trăm tên nô lệ người Hán kia giờ đã thay chiến giáp của quân Thổ Phồn, tay cầm đao thương, với đầy lòng thù hận đi theo quân Đường trở lại Phục Sĩ thành.

Mấy tên nô lệ được dẫn đến trước mặt Khánh An. Bọn họ nhìn nhau một lúc vội quỳ xuống khóc xin: “Cảm tạ ơn cứu mạng của tướng quân.”

“Các ngươi mau đứng dậy!” Lý Khánh An thở nhẹ: “Là ta đến muộn.”

“Nếu tướng quân không đến, bọn tiểu nhân cũng sẽ liều với chúng. Sau khi tu kiến thành bảo xong, bọn chúng cũng sẽ giết bọn tiểu nhân, nên chỉ có trốn chạy về hướng Tây, men theo hướng Đôn Hoàng. Nếu may mắn trên đường còn có thể gặp được hậu cần đơn lẽ của bọn người Thổ Phồn, đoạt ngưạ và lương thực của chúng.”

“Vậy còn quân đội Thổ Phồn? Các ngươi không có một gang thép trên tay, lấy đâu chống chọi?”

Một tên nô lệ khác thở dài: “Nếu có thể trốn thoát, đó là may mắn, còn không ngang dọc cũng là chết, hà cớ không liều một phen? Còn hơn cuối cùng bị bọn người Thổ Phồn giết.”

Khánh An gật gật đầu. “Lần này hành tung bọn ta đến rất là bí mật, đến giờ vẫn chưa bị người Thổ Phồn phát hiện, ta chuẩn bị lập tức sẽ công thành Sĩ Phục, nhân lực ta không đủ. hi vọng các ngươi có thể hợp đồng tác chiến, rồi chúng ta sẽ cùng quay về Đôn Hoàng.”

“Mạng của bọn tiểu nhân là do tướng quân cứu. và mối thù cho những huynh đệ đã hi sinh vẫn phải báo.”

Lúc này, một tên nô lệ đột nhiên nhớ ra một việc, hắn vội bẩm báo: “Tướng quân, nếu công hạ Sĩ Phục thành, tiểu nhân có một có thể trực tiếp quay lại Hà Hoàng.”

Từ Phục Sĩ hà đến Phục Sĩ thành chỉ chừng hai mươi dặm hơn, nhưng đường lại rất khó đi, mãi đến lúc canh hai bọn họ mới nhìn thấy thành Phục Sĩ từ xa xa.

Phục Sĩ thành là toà thành đô thứ hai của người Thổ Dục Hỗn, tuy không bằng các tòa thành lộng lẫy hoa lệ của Đại Đường trong nội địa, nhưng đều được xây bằng đá, kiên cố vô cùng, tưởng thành cao bốn trượng, không có kênh hộ thành, cửa thành đều đúc bằng thép tinh luyện, phải dùng chủy công thành nặng vạn cân mới mong công phá.

Đô đốc Thượng Kết Đức Tán soái một ngàn quân đi trấn áp bạo động của người Hán tại Hải Tây bảo. Trong thành phòng thủ rất ư nghiêm ngặc, trên tưởng thành còn có cả lính gác của quân Thổ Dục Hỗn, không dám có chút lơ là.

Lúc này. một đội binh cầm đuốc đang lũ lượt đi đến. Đấy là kỵ binh Thổ Phồn, khoảng ba trăm người hơn. Tay họ cầm đuốc đang từ từ tiến đến cửa thành. Lúc này, vị quan quân đứng đầu cao giọng thét lên: “Bọn ta là đội lính tuần đến từ Đại Thông Cốc Địa. bên đây có phong hỏa đốt cháy, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”

Tiếng Thổ Phồn của hắn lưu loát vô cùng, cộng thêm khẩu âm vùng ô Hải, cộng thêm quân phục chỉnh chu, bọn lính gác Thổ Dục Hỗn trên thành không dám chậm trễ, vội vàng trả lời: “Hải Tây bảo có bạo loạn của bọn nô lệ người Hán. Đô đốc đã soái quân đi trấn áp.”

“Hóa ra như thế, bọn ta dọc đường tuần tra đã mỏi mệt, muốn vào thành nghỉ một đêm. các ngươi mau mở cửa.”

Vừa nói hắn vừa giơ cao chỉếc ngân bài trên tay, những quan quân khác cũng đồng loạt giơ cao đồng bài. Bọn lính gác Thổ Dục Phồn thấy thân phận không sai vào đâu được, liền từ từ mở cửa thành.

Vị quan quân đấy chính là sĩ quan tù binh La Hàn ngụy trang. Hắn làm nô lệ hai năm ở Ô Hải, có thể nói tiếng Thổ Phồn lưu loát. Thấy đã giở quẻ lừa thành công, không khỏi trong lòng đại hỉ, liền thúc ngựa vào thành.

Vừa vào thành. Lệ Phi Nguyên Lễ sau lưng hắn bỗng dưng giở chứng, gào lên giận dữ một đao chém tên binh sĩ mở cửa thành ra làm hai. Lão chém đao hét to: “Huynh đệ, giết hết bọn man tử Thổ Phồn.”

Cửa thành bỗng chốc đại loạn, quân Đường thần dũng vô cùng, giết sạch sành sanh mấy mươi binh sĩ gác thành. Lý Khánh An trong rừng thấy thành môn đã đắc thủ. liền giơ tay hạ lệnh: “Xông vào thành, giết sạch quân địch không tha một ai.”

Kỵ binh ào ào phóng đi, năm trăm nô lệ theo sau. quân Đường như bão như lốc dấy lên sát khí đằng đằng xông đến Phục Sĩ thành. Phá tan giấc mộng của người Thổ Phồn.

Trong thành, tiếng chém tiếng giết động một vùng đất trời, chiến lửa hừng hực bốc cháy, bầu trời trong một chốc bỗng nhuốm một màu đỏ rực sáng ngời, ngoài trăm dặm vẫn nhìn rõ.

Trong lúc quân Đường lừa vào thành, Nam Tề Vân dẫn hai trăm quân Đường men theo bờ Thanh Hải thần tốc hành quân theo chỉ sự đường của một Hán nô.

“Tướng quân, chính là phía trước. Đi chậm một chút, doanh trại của quân Thổ Phổn không còn xa. chỉ có một trăm người hơn, bọn họ bây giờ chắc đều đã ngủ say.”

Bọn họ cùng đi vào một khu rừng, trong rừng sương khói mịt mờ, chốc chốc lại có tiếng chim cúc cu kêu vang và cả tiếng canh gẫy cách cách… đủ các loại tiếng động lạ xuất hiện xung quanh, mọi người cận trọng từng bước, chẳng mấy chốc đã ra khỏi rừng.

Thanh Hải bao trùm trong bóng đêm nghiễm nhiên xuất hiện trước mặt họ. Gió biển vù vù cùng với chút hơi mằn mặn tanh tanh ập ngay vào mặt, trên bề mặt biển không thấy bờ bên kia lăn tăn gợn sóng, và gần bờ, là hàng chục chiếc tàu chở lương nặng ngàn thạch đang lặng lẽ đậu